“Không thể được.” Không chờ Lục Trạm mở miệng, Minh Cẩm lắc đầu trước.
“Vì sao?” Trong mắt Tiểu Văn rõ ràng lộ ra vẻ khiêu khích và khinh thường, “Ngay cả một tiểu cô nương như ta cũng khiến ngươi sợ? Ta đâu thể ăn ngươi.” Nhân tiện muốn kéo luôn Lục Trạm xuống nước, nó hờn dỗi liếc Lục Trạm một cái, “Ánh mắt Trạm ca thật kém.”
Lục Trạm đang muốn lên tiếng, Minh Cẩm nhéo nhéo cánh tay chồng.
“Đúng vậy, dù sao một mạng người đã mất trong tay ngươi,” Minh Cẩm nhàn nhạt nói, “Ta rất quý trọng mạng của mình, không lý gì vô duyên vô cớ đơn độc nói chuyện phiếm với kẻ muốn hại chết ta, mặc kệ kẻ đó là tiểu cô nương hay lão phu nhân đều không được.”
Nàng rất thắc mắc, chẳng lẽ chặn miệng của cả nhà Xuân Sinh thì mọi người không hề đàm luận vụ này, chẳng lẽ Tiểu Văn cho rằng mọi người tin tưởng vụ này không liên quan đến nó? Thậm chí chính bản thân nó cũng thật sự cảm thấy vụ này không liên quan đến mình? Có thể tiếp tục kiêu ngạo như thế?
Minh Cẩm đơn giản đâm thủng lớp giấy cửa sổ, nói rõ ràng cho nó biết: Đừng tưởng rằng lấy một mạng người rồi bỏ tiền ra che đậy là xong việc! Ít nhất Minh Cẩm sẽ nhớ kỹ cả đời, nàng tin tưởng trên thế giới này vẫn còn không ít người sẽ không quên được Xuân Sinh.
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!” Tiểu Văn mặt mày tái xanh, khẩn trương nhìn thoáng qua Lục Trạm.
“Trước khi chết Xuân Sinh có nhắc tới ngươi.” Minh Cẩm lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ta nghĩ nếu dưới suối vàng nó nghe ngươi nói vậy, coi bộ sẽ không cam lòng.”
Nàng cố ý nói một cách âm trầm, quả nhiên Tiểu Văn sợ tới mức lùi lại hai bước, môi run rẩy.
“Ngươi...!ngươi đừng nói bậy.” Giọng điệu Tiểu Văn vẫn ngang bướng, nó chỉ sợ ma chứ không cảm thấy mình sai.
Từ nhỏ nó đã được mọi người nuông chiều, mặc dù luyện chút võ công nhưng chưa từng giết người, nào hiểu được cái gì là sinh tử.
Trong suy nghĩ của nó, "tử vong" chỉ là hai chữ khô khan, có lẽ mang ý nghĩa là nó sẽ không còn gặp lại người kia.
Thế nhưng Xuân Sinh vừa xuẩn vừa ngốc, không gặp cũng đâu có sao, hắn chết hay sống chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
Trong mắt Tiểu Văn, Xuân Sinh nguyện ý chết vì nó, đó là vấn đề của chính hắn, liên quan gì đến Tiểu Văn nó đây?
Minh Cẩm nhìn Tiểu Văn, cảm thấy ớn lạnh cả người, nàng bỗng hiểu ra vì sao Tiểu Văn lại có bộ dạng như vậy.
Đông Viên, nhất định là vấn đề phát sinh từ Đông Viên.
Nơi đó đều là những người tìm được đường sống trong chỗ chết, đều trải qua lễ rửa tội bằng máu, ước chừng có rất nhiều người lúc nào cũng khoe khoang năm xưa mình giết người li3m máu thế nào.
Vào thời điểm Tiểu Văn còn chưa thành lập quan điểm đạo đức hệ cho bản thân thì đã tiếp xúc với những người này, bởi vậy bắt đầu thờ ơ đối với sinh tử, không giống bá tánh bình thường thuần phác đôn hậu, ngược lại nhìn đời bằng con mắt thù hận.
“Anh dạy nó vậy sao?” Minh Cẩm nhìn Sở Hoài Uyên với ánh mắt khó chịu.
Đông Viên chỉ là một môi trường, Tiểu Văn biến thành như vậy thì tên này phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Sở Hoài Uyên hơi kinh ngạc Minh Cẩm sẽ chất vấn hắn thẳng thừng.
Hắn nghe Tiểu Văn nói cũng chột dạ, lại bị Minh Cẩm điểm mặt nên cảm thấy có chút xấu hổ, miễn cưỡng đáp: “Tuổi nó còn nhỏ...”
“Nhỏ sao?” Minh Cẩm cười lạnh ngắt lời Sở Hoài Uyên, “Đã sắp lấy chồng còn dùng cái cớ này.
Gia đình mà anh hứa gả nó qua có phải là kẻ thù không đội trời chung với anh?”
Sở Hoài Uyên nghẹn họng, hồi lâu mới hỏi: “Có ý gì?”
“Anh đưa cho nhà người ta một cô nương tập võ nhiều năm, xảo quyệt ngang ngược, còn không coi trọng sinh mạng vào làm dâu, chẳng lẽ không phải báo thù mà là báo ân?” Giọng điệu Minh Cẩm mang theo trào phúng rõ ràng.
Sở Hoài Uyên ngốc xít ngay tại chỗ, hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này.
Gia đình kia là người quen cũ của hắn, nghe nói hắn có một dưỡng nữ, nể mặt mũi Sở gia nên lại đây cầu hôn.
Hiện giờ coi bộ Tiểu Văn chưa thể nào quên được Lục Trạm, ngược lại giống như còn muốn đối phó với Minh Cẩm, nếu gả qua mà nó vẫn không yên phận, lại náo loạn thêm một Xuân Sinh nữa thì xác thật hắn gặp phiền toái lớn.
Xuân Sinh cùng lắm chỉ là một thiếu niên hăng máu lỗ m ãng trong thôn, nhưng gia đình kia không phải dễ dàng để hắn trấn áp.
Nếu tiếp tục gây ra mạng người, quan phủ hỏi đến thì thanh danh của Tiểu Văn và của Sở gia đều tiêu tan.
Tiên Hiệp Hay
Sở Hoài Uyên là con trai độc nhất của Sở gia, bản thân hắn cũng có tính cách kiêu căng ngang ngược, sau khi trưởng thành lại ỷ vào độc thuật siêu quần của mình mà chẳng coi ai ra gì.
Trước nay hắn không hề suy xét mấy chuyện này, chỉ đương nhiên cho rằng Tiểu Văn còn tính tình con nít nên sùng bái Lục Trạm mà thôi, chờ sau khi kết hôn sinh con thì tự nhiên sẽ ổn định, sẽ không nghĩ lung tung nữa.
Nhưng hôm nay nhìn bộ dạng Tiểu Văn rồi nghe Minh Cẩm trào phúng, Sở Hoài Uyên bỗng cảm thấy nhận định trước đây của mình có vẻ quá qua loa.
Hắn muốn cho Tiểu Văn mau chóng lấy chồng vì không đành lòng để đứa con gái thanh xuân như hoa nở luôn ở Đông Viên với những tên quê mùa, nhưng một khi rời khỏi Đông Viên, ai có thể che chở cho Tiểu Văn?
Nếu Minh Cẩm biết chính vì những gì mình nói đã khiến Sở Hoài Uyên dao động trong cuộc hôn nhân này, nhất định sẽ cho bản thân mấy bạt tai.
Nàng nhìn bộ dạng điêu ngoa kiêu căng của Tiểu Văn, trong lòng đích xác hiện lên một tia sát ý, thậm chí đã định đồng ý đáp ứng yêu cầu của nó.
Mặc dù biết sẽ chẳng có vụ nói chuyện riêng tư quỷ quái gì đâu, nhưng trong tay Minh Cẩm có một cây súng kíp, thuận tiện cho nó một phát coi như ổn định trong lòng, nhưng bên cạnh Tiểu Văn lại có một Sở Hoài Uyên quá bênh vực người mình.
Đối với một gia trưởng chỉ tin tưởng con cái nhà mình, nếu nói với hắn con của ngươi không tuân thủ lời hứa công kích ta, cho nên ta vì tự vệ phải cho nó một phát tiêu đời, phỏng chừng hắn không cách gì tin được.
Giết một Tiểu Văn, ai biết Sở Hoài Uyên có thể bởi vậy mà ghi hận trong lòng nên ra tay với nàng? Tương lai lỡ có những người hứa yêu thương Tiểu Văn lại xuất hiện, chẳng phải nàng càng thêm nguy hiểm?
Giết chóc vĩnh viễn không phải phương pháp để giải quyết tốt vấn đề, ngược lại có khả năng gây ra càng nhiều phiền toái.
Minh Cẩm nhìn thoáng qua cây súng kíp trên bàn, lại chuyển ánh mắt sang Tiểu Văn.
Bao nhiêu người che chở nó như vậy nhưng Minh Cẩm không hề có một chút cảm giác ghen ghét nào, chỉ thấy thật đáng buồn -- Đứa con gái này không có cha mẹ, từ nhỏ chưa từng được mẹ đánh mắng và cha răn dạy, người duy nhất có thể quản thúc nó lại là một Sở Hoài Uyên bản thân không phải là người ổn trọng có kinh nghiệm, chỉ biết dung túng nó vô hạn.
Có lẽ hắn cảm thấy nuôi dưỡng con nít như vậy là cách tốt nhất, lại không biết tình thương của cha mẹ sở dĩ vĩ đại, chính vì đã giáo dục được con cái mình nên người trong hoàn cảnh sinh hoạt tầm thường củi gạo mắm muối vây quanh.
Cũng vì như thế, Minh Cẩm mới cảm thấy đối phó với Tiểu Văn thật sự không thú vị, nó giống như một đứa con nít luôn vô cớ kiếm chuyện, trong tay múa may vũ khí sắc bén mà nó không nên có, chỉ cần không làm bị thương bản thân thì có thể tùy ý gây thương vong cho người khác.
Muốn cho một đứa con nít mất dạy biết đau biết sợ, phải làm cho nó bị thương tổn bởi vũ khí sắc bén nó cầm trong tay mới được, giết người vĩnh viễn là phương án cuối cùng.
Minh Cẩm nhìn sắc mặt Sở Hoài Uyên trắng bệch, trong lòng thật sự chán ghét, quay sang gằn giọng với Lục Trạm: “Nhà chúng ta không chào đón hai người kia, chàng làm ơn mời bọn họ biến lẹ.”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm hiếm khi nổi hỏa, khóe môi gợi lên một tia mỉm cười, nói với Sở Hoài Uyên: “Các ngươi đi thôi.”
Tiểu Văn còn muốn lên tiếng nhưng bị Sở Hoài Uyên nghiêm nghị trợn mắt lườm một cái, thế là bèn ôm mặt khóc nức nở.
Sở Hoài Uyên tức khắc đau đầu, một đường dỗ dành nó rời đi.
Hãy vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
“Tiểu Nguyên là đứa thế nào?” Minh Cẩm nhìn theo bóng dáng hai người kia, đột nhiên mở miệng hỏi.
“So với đứa này mạnh hơn nhiều.” Lục Trạm vẻ mặt kiêu ngạo, “Tiểu Nguyên rất hiểu chuyện, hiện tại đã biết giúp cha mẹ ta làm việc.”
Minh Cẩm gật đầu, rốt cuộc buông lỏng tâm tình, vốn còn lo lắng đứa bé kia được anh chàng Lục Trạm thô kệch nuôi lớn, hiện tại nghe được hóa ra là Lục lão cha và Lục lão nương nuôi dưỡng, bậc làm cha mẹ có thể dạy ra một người con trai như Lục Trạm thì nhất định sẽ giáo dục Tiểu Nguyên đàng hoàng.
“Sau khi chúng ta trở về, Tiểu Nguyên sẽ theo chúng ta vào ở trong Đông Viên sao?” Minh Cẩm lại hỏi.
Lục Trạm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tốt nhất nên đi cùng với chúng ta, rốt cuộc ta vẫn là người chịu trách nhiệm với nó.”
Minh Cẩm gật đầu đồng ý, thật cẩn thận hỏi: “Nó biết võ công không?” Điểm này nhất định phải hỏi rõ ràng, quan hệ đến xác suất an toàn của nàng trong tương lai, không thể nào qua loa.
Lục Trạm cười gật đầu: “Biết một chút, tuy nhiên nó thích học hành chứ không thích tập võ.”
Minh Cẩm lại thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm này làm Lục Trạm cười ngả cười nghiêng.
Minh Cẩm không khỏi oán giận: “Chàng nên dạy em chút võ công quyền cước đi, tuy không có tác dụng gì ở bên ngoài nhưng ở nhà lại có tác dụng lớn, ít nhất khi dạy dỗ con nít không đến mức bị vật ngã thẳng cẳng.”
“Nàng muốn học võ chỉ vì lý do này thôi sao?” Lục Trạm bất đắc dĩ nhìn Minh Cẩm, thấy vẻ mặt nàng kiên quyết mới suy sụp gật đầu: “Được rồi.”
Chuyện này quyết định như vậy, Lục Trạm nói rõ chàng ta sẽ không khách khí.
Ban đầu hắn không muốn Minh Cẩm học võ vì cảm thấy con gái không nên chịu khổ, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hiện giờ Tiểu Văn lại khiêu khích lần nữa, rốt cuộc hắn không còn quá tự tin.
Con người ít nhiều gì sẽ không phòng vệ với những người bên cạnh mình, bởi vậy càng là người thân cận mới càng là góc chết, cũng may Lục Trạm không phải kẻ ngốc, rốt cuộc hắn phát hiện phía sau Tiểu Văn có bóng dáng những người này.
Đó chính là bọn nhỏ ngỗ ngược ở Đông Viên, chính là những cựu chiến binh không kềm chế được, bởi vì thân thể khuyết tật và tinh thần có vấn đề mà cuồng ngạo gây hoạn bất cứ lúc nào, không có chỗ nào không có nhân vật nguy hiểm.
Thế mà chính mình tùy tiện đưa Minh Cẩm một cô gái yếu ớt vào sống trong Đông Viên, còn tưởng rằng chính mình có thể bảo hộ nàng chu toàn, thật là suy nghĩ quá qua loa.
Mời vào chơi nhà bà còm ở wattpad.
Đối với yêu cầu của Lục Trạm, Minh Cẩm dĩ nhiên đáp ứng.
Nàng cũng nói rõ chính mình không cần học công phu đến mức uy vũ như Lục Trạm, chỉ cần học chút kỹ năng chiến đấu, tỷ như né tránh kẻ nào lòng mang ý xấu âm thầm gạt ngã, hoặc để truy đuổi mấy đứa con nít trong thôn là được.
Nàng hiểu rõ, cho dù tương lai hai người có con cái, sống trong môi trường dường như toàn là cao thủ, phỏng chừng bất cứ ai cũng sẽ học được một chiêu nửa thức, đến lúc đó chỉ có một mình nàng cái gì cũng không biết, nhất định sẽ có hại.
Lục Trạm tỏ vẻ cực kỳ bất mãn đối với mục tiêu nhỏ nhoi này, võ công dùng trên chiến trường mà bị Minh Cẩm biến thành để truy đuổi con nít, quả thực là uy phong quét rác.
Minh Cẩm lại cãi cọ, mười năm trồng cây trăm năm trồng người, vấn đề giáo dục con cái nên người không thể đơn giản hơn so với chuyện bọn họ giết người, học chút võ công là tiền đề nàng dùng để giáo dục con cái, so với việc chàng ra chiến trường giết giặc không hề thua kém một chút nào.
Đối với quan điểm này Lục Trạm chỉ có thể đồng ý, lại cảm thấy mình cãi thua dường như hơi oan.
Minh Cẩm đương nhiên sẽ không chờ Lục Trạm lấy lại phản ứng rồi tiếp tục tranh cãi với mình, xoay người vui rạo rực lập ra kế hoạch thực nghiệm súng kíp rồi học võ công.
Hiện giờ giống như nàng đã có vũ khí sắc bén bàng thân, nàng cảm thấy khi phải đối mặt với một Đông Viên trong truyền thuyết, nàng đã không còn sự khiếp đảm và lùi bước như trước..