Mượn Hôn

Chương 21: Lưu luyến



Nếu muốn đi cắm trại thì phải sắp xếp ổn thoả cho Mao Đậu bảo bối của hai người đã.

Về chuyện này thì Lương Mộc Thu có kinh nghiệm, trước khi lái xe đến khu cắm trại, cậu bảo Sầm Nam đi đường vòng đến bệnh viện thú y mình quen.

Hôm nay trong bệnh viện ít người, sảnh lớn sáng sủa vắng vẻ, cô gái ở quầy lễ tân và các bác sĩ y tá cùng nhau tụ tập xem phim truyền hình, bị đoạn phim cẩu huyết chọc cho ngả người ra bày tỏ: "Biên kịch bây giờ khi viết kịch bản có thể nào mang theo chút IQ không vậy ha ha ha ha."

Biên kịch Lương cảm thấy đầu gối của mình tự nhiên bị trúng đạn.

Cậu ôm Mao Đậu đến, cười tủm tỉm nói: "Bác sĩ Tiêu, Mao Đậu nhà tôi lại phiền mọi người chăm sóc hai ngày nhé."

Mao Đậu cũng quen thuộc nơi này, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực Lương Mộc Thu, không giận dỗi cũng không náo loạn, đôi mắt đen tròn ướt át.

Bác sĩ Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy Lương Mộc Thu thì có chút kinh hỷ, đã một thời gian rồi anh không gặp Lương Mộc Thu, lần gần nhất vẫn là dạo trước Lương Mộc Thu đưa Mao Đậu đến "dưỡng nhan".

Tốt xấu gì cũng là đối tượng anh thầm mến, một ngày không gặp như cách ba thu, làm tròn lên cũng đã một thế kỷ anh chưa được gặp Lương Mộc Thu rồi.

Nhưng anh vừa mới nở nụ cười, còn chưa kịp nói chuyện thì đã phát hiện bên cạnh Lương Mộc Thu có một người đàn ông xa lạ, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, là kiểu người hoàn toàn khác biệt với Lương Mộc Thu, khí chất lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn Lương Mộc Thu lại rất dịu dàng.

Người nọ vươn tay về phía Mao Đậu, bé Corgi mông tròn cũng nhảy từ ngực Lương Mộc Thu qua.

1

Ánh mắt bác sĩ Tiêu lập tức thay đổi, tràn ngập cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ này.

Mà người đàn ông cũng vừa hay liếc nhìn anh một cái, ánh mắt vừa rời khỏi Lương Mộc Thu đã trở nên lạnh nhạt, quét qua người anh một cái rồi không có hứng thú chuyển tầm nhìn.

Lương Mộc Thu hoàn toàn không ý thức được trong lòng bác sĩ Tiêu nổi gió, vừa viết vào giấy theo lệ cũ vừa nói chuyện phiếm với em gái quầy lễ tân.

Em gái lễ tân nghe được Lương Mộc Thu muốn đi cắm trại, hâm mộ oa một tiếng. Cô nàng nâng cằm, nhìn Sầm Nam bên cạnh Lương Mộc Thu một cái, cười nói: "Anh đi với anh chàng đẹp trai này ạ?"

Lương Mộc Thu nhìn Sầm Nam: "Ừm, đi hai ngày, rất nhanh sẽ đến đón Mao Đậu."

Sầm Nam nghe đến đây, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi vào bệnh viện thú y.

Thủ tục hoàn thành rất nhanh, Lương Mộc Thu giao Mao Đậu vào vòng tay y tá, sờ sờ đầu Mao Đậu: "Ngoan, qua hai ngày nữa baba sẽ đến đón con."

Mao Đậu liếm liếm lòng bàn tay cậu, lại gâu một tiếng với Sầm Nam.

Sầm Nam cũng xoa lưng Mao Đậu: "Hai bố đi nghỉ mát đây, bai bai."

Cực kỳ vô lương tâm, hoàn toàn không có chút lưu luyến gì với con trai, ngược lại có cảm giác giống như bố mẹ cuối cùng cũng quẳng được con mình vào trường học như trút đi gánh nặng.

Lương Mộc Thu lườm anh một cái, nhưng khi Sầm Nam ôm vai cậu thì lại không cự tuyệt, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Mà ở sau họ, bác sĩ Tiêu đang tan nát cõi lòng.

Tai anh không điếc, rõ ràng nghe thấy Sầm Nam nói "Hai bố".

Y tá và lễ tân đều đồng tình nhìn anh, vỗ vỗ vai anh nói: "Trên đời này nơi nào mà chẳng có hoa thơm. Huống hồ... người ta nhìn xứng đôi thật luôn ấy."

Bác sĩ Tiêu càng thêm bi phẫn.

Anh cũng biết, cần mấy cô ấy nói chắc!

*

Ra khỏi bệnh viện, Sầm Nam một đường lái xe đi ra ngoại ô. Anh mua không ít đồ ăn vặt trên xe, còn chưa tới khu cắm trại Lương Mộc Thu đã cặm cụi gặm khoai tây chiên.

Sầm Nam dặn dò: "Ăn ít một chút, anh mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn, buổi tối nướng thịt với nấu lẩu cho em."

Nghe qua đã thấy hấp dẫn rồi.

Lương Mộc Thu cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định không ăn gói thứ hai.

Họ đến nơi lúc 4h, khu cắm trại được chia làm 7 khu vực, họ đang ở khu số 6 ở gần hồ.

Lúc bấy giờ đã có không ít người dựng lều trại, khoảng cách cũng không tính là gần, lưa thưa vài người, lều trại là do khu cắm trại cung cấp cho nên đều có một màu giống nhau, màu vàng điểm xuyết giữa non xanh nước biếc như những cây nấm nhỏ.

Sầm Nam cũng đi dựng trại, khu này cung cấp lều cho họ chất lượng cũng không tệ, anh cầm dụng cụ tự giác dựng lên.

Lương Mộc Thu cũng không phải không biết xấu hổ ngồi chơi một chỗ, cậu cọ cọ bên cạnh muốn hỗ trợ nhưng khổ nỗi quanh năm cậu đều ở trong nhà, trước kia cũng không có kinh nghiệm cắm trại gì, vụng về thiếu chút nữa đã đập vào tay mình.

Sầm Nam nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cậu.

Anh mở lòng bàn tay Lương Mộc Thu ra, lấy khăn ướt lau qua một chút, "Anh sắp xong rồi, em không cần làm nữa, em có thể ra giúp nhân viên ở đây cắm đèn với bố trí bếp ăn."

Lương Mộc Thu tự giác nhận nhiệm vụ, buông dụng cụ xuống lọc cọc bỏ chạy.

Dựng trại xong, Lương Mộc Thu và Sầm Nam lại cùng đi trải nệm và chăn bơm hơi, bên trong còn có một ngọn đèn ngủ nho nhỏ, thậm chí Sầm Nam còn mang theo cả bột lưu huỳnh rắc một vòng quanh lều trại.

Anh giải thích với Lương Mộc Thu: "Phòng ngừa có rắn rết linh tinh."

Lương Mộc Thu ghét sâu, lập tức chỉ huy nói: "Vậy rắc nhiều một chút."

Lều trại bên cạnh họ là một đôi tình nhân vừa tốt nghiệp đại học đến du lịch, vừa vặn đứng cạnh nhìn xem họ dựng trại thế nào, nghe thế tràn ngập khát vọng nhìn Sầm Nam, trông mong hỏi: "Anh gì ơi, có thể bán cho chúng em một chút được không ạ? Cả hai đứa em đều sợ sâu bệnh."

Sầm Nam rắc xong, đưa bột cho hai người họ: "Cứ cầm lấy mà dùng đi."

Hai người bèn nói cảm ơn.

Lương Mộc Thu nhìn bóng lưng trẻ tuổi của hai người, cô gái mới đi được một nửa đã nhảy lên người chàng trai, cậu cười cười, nghĩ hẳn bảy tám năm trước cậu cũng từng có dáng vẻ ngốc nghếch này nhỉ?

Quay đầu lại nhìn thấy Sầm Nam mặc một bộ quần áo nỉ màu đen đang cúi đầu thu dọn dụng cụ, rõ ràng cũng là gương mặt trẻ tuổi, nhưng dáng vẻ yên tĩnh làm việc này lại có cảm giác thành thục ổn trọng khiến người yên tâm.

*

Bận rộn sắp xếp chỗ nghỉ xong, Lương Mộc Thu với Sầm Nam đi dạo bên hồ. Hồ nước trong rừng thông này không tính là lớn, giữa núi rừng mà trong suốt giống như một khối bảo thạch xanh biếc. Bờ hồ cũng có một chiếc thuyền nhỏ, có thể tự chèo thuyền ra tham quan mặt nước.

Sầm Nam hỏi Lương Mộc Thu có muốn xuống không, Lương Mộc Thu nhìn sắc trời: "Thôi, trời sắp tối rồi, lát nữa còn có thể được thấy sao. Chúng ta đi xem có gì để tối nay ăn thì hơn."

Bọn họ đã bố trí cả bếp ăn, Sầm Nam mang theo lò nướng và than củi, Lương Mộc Thu giúp đỡ một tay, chờ Sầm Nam bắt đầu nấu cơm thì cậu liền nhanh như chớp chạy đi sang lều bên cạnh.

Trong khu cắm trại này có không ít người, có chỗ thì là cả gia đình cùng đi, chỗ là đi với bạn, cũng có rất nhiều người yêu, Lương Mộc Thu cười lên rất có sức hút, đi dạo đến đâu cũng được hoan nghênh.

Có một đôi tình nhân còn mang theo sáo, tại chỗ phát huy thổi một đoạn cho mọi người nghe. Lương Mộc Thu tuy nghe không hiểu nhưng cũng cực kỳ chân thành vỗ tay. Giữa lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, trò chuyện mỗi người làm nghề gì, Lương Mộc Thu cười một tiếng tự giới thiệu, "Viết kịch bản, nhưng không quá nổi tiếng."

Mọi người cũng không hỏi kỹ, chỉ cười nói: "Vậy cậu đến cắm trại có phải là để tìm chút cảm hứng không? Cậu có chuyện gì muốn kể cho chúng tôi nghe không?"

Lương Mộc Thu nghĩ, đúng là có thật.

Cậu đặt mông ngồi xuống, "Trước kia tôi từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết kinh dị có bối cảnh cắm trại, kể về một đám thanh niên đi vào nhà gỗ trên núi muốn cắm trại, thế rồi họ lần lượt mất tích..."

Cậu kể rất sinh động, tái hiện lại từng chi tiết, mà sắc trời cũng vừa mới vào tối, ánh lửa bùng lên trước mắt, tiếng lửa thiêu đốt cành cây khô càng làm tăng thêm bầu không khí.

Đến khi Sầm Nam đến tìm Lương Mộc Thu, người trước mặt anh đã tự động chia làm hai nhóm, một nhóm nghe say sưa, nhóm kia đã sớm sợ hãi mà trốn xa, ngồi bên khác chia nhau đồ ăn vặt.

Sầm Nam đưa tay nắm lấy gáy Lương Mộc Thu, "Đến giờ ăn cơm rồi, nên về thôi."

Lương Mộc Thu đang có hứng kể, cực kỳ lưu luyến không rời.

Mấy người kia nghe cậu kể chuyện thì càng lưu luyến hơn, sau khi chào hỏi còn bảo cậu rảnh thì lại đến.

Lương Mộc Thu đáp ứng đầy miệng, Sầm Nam không khỏi nhíu mày.

Cũng may Lương Mộc Thu muốn ăn cơm tối là thật, cuối cùng vẫn đi theo anh, chỉ là hai người vừa mới xoay người thì sau lưng đã có một cô gái gọi họ lại.

"Anh đẹp trai chờ một chút."

Lương Mộc Thu quay đầu lại, có một hộp kẹo ném đến trước mặt cậu.

Đôi tình nhân kia cười với họ: "Hôm nay chúng tôi vừa mới lấy giấy kết hôn nên đi cắm trại chúc mừng, mang theo chút kẹo cưới, ai gặp cũng có phần."

Lương Mộc Thu cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, hộp giấy màu đỏ rất nhỏ, nhưng lại tinh xảo đẹp mắt.

Cậu cười rộ lên, nói: "Chúc hai người tân hôn vui vẻ."

Mọi người xung quanh cũng đều cười.

Lương Mộc Thu đi theo Sầm Nam về lều trại của họ, trên đường về đã tháo chiếc hộp nhỏ ra, bên trong chỉ có mấy viên kẹo, đều là vị sữa.

Bản thân cậu thích ăn kẹo sữa, bóc một cái cho vào miệng, lại đưa cho Sầm Nam một cái: "Ăn không?"

Sầm Nam không thích ăn kẹo, cậu chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.

Nhưng hôm nay Sầm Nam lại có thái độ khang khác: "Có."

Cậu thấy Sầm Nam bỏ kẹp sữa vào trong miệng, khó hiểu hỏi: "Không phải anh ghét vị sữa nhất sao?"

Đúng là Sầm Nam rất không thích.

Vị sữa nồng nặc tràn ngập trong miệng, ngọt đến mức anh muốn nhíu mày.

Nhưng anh nhìn Lương Mộc Thu một cái, chậm rãi nói: "Muốn dính một chút tin vui."

*

Mất một lúc Lương Mộc Thu mới nhận ra Sầm Nam có ý gì nhưng cũng không nói tiếp. Cậu lấy đầu lưỡi đá đá viên kẹo, cũng không biết có phải là vì kẹo hỷ hay không quả thật rất ngọt ngào.

Hai người cùng quay trở lại lều.

Mặc dù thiết bị đơn giản, lại đang ở giữa thiên nhiên nhưng tay nghề của Sầm Nam vẫn không suy giảm.

Sườn cừu nướng ăn kèo với táo nướng thanh mát, có mấy miếng thịt bê chiên, trên bếp nhỏ bên cạnh có một nồi lẩu, món ăn phụ được đặt chỉnh tề ở bên cạnh.

Lương Mộc Thu cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều sung sướng.

Cậu ngồi trên ghế uống canh, nhiệt độ trên núi có hơi thấp, cho dù là ngày xuân cũng hơi lạnh. Uống bát canh nóng hổi, rồi cắn thịt nướng thơm phức, ngẩng đầu lên còn có thể ngắm nhìn trời sao không thể thấy trong thành phố, thật sự đúng là một loại hưởng thụ.

Cậu ngẩng đầu nhìn Sầm Nam bên cạnh một cái, lúc học đại học cậu theo người này đi du lịch khắp nơi, lái xe khắp chốn chạy lung tung. Mà bây giờ, lòng vòng nhiều năm như vậy, bên cạnh cậu ấy thế vẫn cứ là người này.

Cậu nhớ lúc ở Vân Châu, cậu nghe Hồng Triều nói về mối tình đầu của mình, trong lòng cậu đã nghĩ nếu cậu tiêu sái được như cô gái kia thì đã sớm nên đổi bảy tám người yêu rồi.

Nhưng vạn sự trên đời, suy cho cùng, chỉ đơn giản là lưu luyến.

Cậu từng yêu một người, từ đó về sau, những người khác đều chỉ là mây khói.

Giống như bây giờ, cậu nghiêng đầu nhìn Sầm Nam, ánh lửa chiếu rọi một mảnh sáng ngời ấm áp, gương mặt Sầm Nam dưới ánh lửa cũng có chút dịu dàng. Đến tận bây giờ, cậu nhìn Sầm Nam mà tim vẫn đập thình thịch như thuở thiếu thời.

Lương Mộc Thu thở dài, thầm nghĩ, oan nghiệt.

Kiếp trước nhất định là cậu đã nợ Sầm Nam rất nhiều tiền, nên đời này mới lưu lạc đến mức ấy.

Cậu nghĩ lại chuyện cũ thì không mấy vui vẻ, nâng cằm chỉ huy Sầm Nam: "Tôi muốn ăn cá viên với khoai môn trong nồi."

Sầm Nam lập tức phục vụ tại chỗ, vớt cả một bát lên, ngay cả gia vị cũng có sẵn.

+

Lương Mộc Thu cắn khoai môn, nghĩ thầm, cuối cùng Sầm Nam cũng có chút ít tác dụng, ít nhất thì biết nấu cơm ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.