Mượn Hôn

Chương 41: Bờ biển



Cảnh này được quay vào ban đêm.

Lương Mộc Thu đã theo dõi cả một ngày, thành ra đến tối cậu không còn việc gì cả.

Trải qua mấy ngày rèn giũa, tư chất của hai diễn viên trẻ đã dần dần được bộc lộ, tuy rằng chưa nói trước sau này sẽ đi được bao xa nhưng ít nhất nhìn từ bộ phim này đã có thể thấy được chút linh khí.

Bây giờ phó đạo diễn đang chỉ đạo hai người, chuẩn bị đến cảnh Hứa Kiệt cõng Trần Minh Sinh đi dưới sân trường.

Lương Mộc Thu nhìn dáng vẻ vất vả của hai diễn viên, nghiêng đầu cười với Sầm Nam: "Xem ra Hứa Kiệt và Trần Minh Sinh không bằng anh lúc trước, khi đó anh đánh nhau cũng không chật vật như vậy."

Lưu Phong Thao nghe thế ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhã nhặn của Sầm Nam, "Trước kia anh em Sầm cũng biết đánh nhau á? Nhìn không ra đấy, rõ ràng cậu giống như là học sinh ba tốt hơn chứ, thế mà cũng biết đánh nhau như bọn này."

Lương Mộc Thu cười nhạo một tiếng.

Học sinh giỏi đúng không sai, nhưng lúc ra tay thì lại tàn nhẫn hơn ai hết.

"Anh nghe qua một câu biết mặt không biết lòng chưa, chính là nói đến anh ấy đấy." Lương Mộc Thu nói, "Trước kia anh ấy học tán đả, số lần đánh nhau còn nhiều hơn số trận bóng rổ anh từng chơi kìa."

Thế nhưng lúc mới đầu cậu cũng không biết.

Có một lần, Sầm Nam tiện tay giúp một bạn học nữ trong trường khỏi mấy tên trường nghề bên cạnh, anh lấy một chọi năm đánh gục hết mấy tên kia, nhưng trên mặt anh chỉ dính chút máu.

Vệt máu đó căn bản không phải là do người ta đánh mà là chính Sầm Nam không cẩn thận va phải tường đá.

Cậu nhìn thấy còn tưởng là Sầm Nam bị thương nặng lắm, đau lòng gần chết, Sầm Nam bèn nhân cơ hội đòi cậu hôn hôn sờ sờ, cậu cũng đều đồng ý tất.

Chờ đến khi cậu cẩn thận kiểm tra một lượt mới biết thì ra trên người tên này ngay cả một vết thương cũng không có.

Uổng cho cậu dỗ dành một phen.

Lưu Phong Thao nhìn Sầm Nam, nói: "Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài được."

Sầm Nam vẻ mặt bình thản, mặc cho Lương Mộc Thu nói thế nào thì nói.

Lương Mộc Thu và Lưu Phong Thao lại nói ít chuyện về bố trí trường quay ngày mai rồi mới rời đi cùng với Sầm Nam.

Bởi vì ngày mai Sầm Nam không đến phim trường nữa nên anh chào hỏi mấy người anh làm quen được mấy hôm nay, trước khi đi cũng không quên mời cả đoàn phim một bữa ăn nhẹ.

Về phần Ôn Dương, anh cũng không cần quá để tâm đến người này nữa, chỉ là trước khi đi vẫn còn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người này một cái, nghĩ Lương Mộc Thu còn phải làm việc với y một tháng nữa là lại ghen tuông cuồn cuộn.

Nhưng chuyện này không thể để cho Lương Mộc Thu biết được, nên anh thu hồi tầm mắt rất nhanh.

Lưu Phong Thao cười vỗ bả vai anh, "Tạm biệt người anh em, hoan nghênh cậu đến tham ban bất cứ lúc nào, cậu ở chỗ này là đồ ăn của bọn anh cũng khỏi cần lo."

Sầm Nam cũng cười cười: "Nhất định rồi."

*

Rời khỏi phim trường, Sầm Nam và Lương Mộc Thu cũng không đặt trước nhà hàng nào cả, họ chỉ tìm đại một nhà hàng gần biển dùng bữa.

Tuy rằng nhà hàng này gần biển, nhưng cũng không khai phá thành điểm tham quan gì cả, đa phần là do dân cư địa phương mở nhà hàng.

Bên ngoài đặt một loạt bàn gỗ, mỗi bàn có một ngon đèn dầu, thức ăn trên bàn đều là hải sản vừa mới vớt lên được chế biến đơn giản, ăn vào miệng cực kỳ thơm ngon.

Lương Mộc Thu thích ăn tôm nướng nhưng mà lại không thích bóc vỏ, Sầm Nam bèn bóc cho cậu từng con một, đôi tay từng chơi đàn dương cầm này bóc vỏ cũng khá nhanh, chẳng mấy đã bóc cho Lương Mộc Thu hẳn một đĩa.

Ông chủ xếp khay mực nướng lên bàn thấy Sầm Nam tỉ mỉ với Lương Mộc Thu như thế, sửng sốt một chút rồi cười rộ lên, đoán chừng hỏi: "Hai người có phải là anh em không thế, tôi vừa nhìn đã thấy giống vậy rồi."

Sầm Nam và Lương Mộc Thu đều ngẩn ra.

Sầm Nam nhìn Lương Mộc Thu một cái rồi cũng cười, đáp lời ông chủ: "Đúng vậy, ngài nghĩ chúng cháu ai là anh trai?"

Ông chủ nói không cần suy nghĩ: "Chắc chắn là cậu rồi, em trai cậu nhìn mặt non choẹt thế kia."

Nói xong ông chủ lại đi sang bàn khác.

Sầm Nam thu hồi tầm mắt, nói với Lương Mộc Thu ngồi đối diện: "Nghe thấy không em trai, ông chủ nói chúng ta có tướng phu thế đấy."

Thật đúng là không biết xấu hổ.

Lương Mộc Thu chưa vội ăn tôm, trước tiên phải đá anh một phát dưới bàn đã.

*

Ăn tối xong họ cũng không về khách sạn luôn mà đi dạo trên bờ biển.

Hiện giờ vẫn đang là giờ cơm tối, trên bờ biển không có người, cát cũng không hẳn là mềm mại, còn lẫn cả chút thuỷ tinh và đá sỏi thô ráp. Màn đêm đen tuyền không nhìn rõ nước biển có trong suốt hay không, chỉ có thể ngửi được mùi gió biển tanh nồng ẩm ướt phả vào mặt, đã gần vào hè nhưng vẫn có chút lạnh.

Lương Mộc Thu cúi đầu đi không nói lời nào, như đang muốn tìm trân châu trong cát.

Từ lúc vừa ăn cơm xong cậu vẫn luôn không vui vẻ.

Ngày mai Sầm Nam sẽ đi, sau đó gần một tháng liền cả cậu và Sầm Nam đều không được gặp nhau.

Nói ra thì, đây là lần đầu tiên cậu và Sầm Nam cách xa nhau lâu vậy từ khi Sầm Nam về nước.

Lần trước đi Vân Châu là cậu phải đi công tác, Sầm Nam ở Tân Thành chờ cậu, trong lòng cậu cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, giống như những lần đi công tác trước đây vậy.

Nhưng ngày mai Sầm Nam lại muốn rời bỏ cậu.

Chẳng khác nào bảy năm trước.

Lương Mộc Thu dừng bước nhìn sóng biển phương xa, trên bãi biển yên tĩnh này, âm thanh sóng biển đặc biệt rõ ràng.

Cậu hỏi Sầm Nam: "Ngày mai anh lên máy bay lúc mấy giờ?"

"Mười một giờ mười lăm."

Lương Mộc Thu lại không nói gì nữa, đá đá dưới chân.

Tuy rằng trên bãi biển tối tăm nhưng cũng có vài ngọn đèn đường, Sầm Nam mượn ánh đèn mờ nhạt có thể nhìn ra Lương Mộc Thu không vui, gương mặt thanh tú nhíu nhíu, môi cũng mím chăt.

Lúc này anh vẫn chưa biết Lương Mộc Thu đang nghĩ gì, chỉ cho là cậu không muốn anh đi.

Anh đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Lương Mộc Thu: "Có phải em không nỡ để anh đi không?"

Lương Mộc Thu vẫn không nói gì, chỉ giương mắt nhìn anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, đuôi mắt khẽ nhếch lên trong suốt như hơi nước nhìn anh.

Thật ra Sầm Nam cũng không muốn đi.

Di chứng chia cách 7 năm, so với Lương Mộc Thu thì anh càng nghiêm trọng hơn.

Anh suy nghĩ một chút, nghĩ lại tính tình nóng nảy của Nhậm Khải Hàm, nhưng hai giây sau đã bị anh quẳng ra sau đầu.

"Em muốn đến tiễn anh không?" Anh hỏi, "Nếu em thực sự không muốn anh đi, anh có thể ở lại thêm vài ngày nữa."

Nhưng Lương Mộc Thu lại lắc đầu.

Cậu vung tay Sầm Nam ra.

"Tôi không muốn đưa anh ra sân bay." Cậu nhìn vào mắt Sầm Nam, "7 năm trước tôi tiễn anh, sau đó anh không trở về nữa."

Thật ra cậu cũng không phải muốn lật lại chuyện cũ với Sầm Nam.

Mấy ngày nay cậu cũng rất vui vẻ, giống như có một kỳ nghỉ ngắn ngủi, quên đi những năm xa cách trước đó, cậu và Sầm Nam như được trở về trước đây.

Nhưng chả mấy Sầm Nam đã phải đi.

Cơn ác mộng mấy năm nay của cậu lại quay cuồng mà đến, cho dù cậu muốn làm bộ không để ý cũng không được.

Năm đó cậu không nỡ đưa Sầm Nam ra sân bay, lúc đi Sầm Nam nói nghỉ hè sẽ về thăm cậu, dù trong lòng không nỡ nhưng cậu vẫn nói "Được."

Đó là lần đầu tiên cậu và Sầm Nam tách nhau ra lâu vậy.

Bốn tháng.

Cậu cứ nghĩ bốn tháng đã là nhiều lắm rồi, không biết làm sao mới vượt qua được.

Không ngờ cuối cùng lại là 7 năm.

Mũi Lương Mộc Thu có hơi chua xót, cậu dời tầm mắt nhìn sóng biển cách đó không xa.

Cậu muốn ra vẻ thoải mái, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy: "Đã một khoảng thời gian dài tôi không đến sân bay, đi công tác cũng chỉ đi tàu cao tốc. Bởi vì vừa vào đến sân bay là tôi sẽ nhớ lại cảnh anh nói tạm biệt tôi, anh sẽ trở về. Tôi cứ cho rằng anh sẽ về sớm thôi, nhưng anh lại không."

"Bây giờ cũng vậy," Cậu nói, "Tôi cứ luôn nghĩ thành tôi tiễn anh đến sân bay, anh sẽ không bao giờ quay về nữa."

Lương Mộc Thu chớp chớp mắt, hốc mắt lại ửng đỏ.

Cậu nghĩ, gương vỡ khó lành hẳn chính là nói hai người cậu.

Gương lành rồi.

Những ký ức đẹp đẽ trước kia, những kỷ niệm rực rỡ vẫn còn đó, trong lòng họ cũng đều còn có đối phương.

Nhưng vết nứt đã tạo thành thì vĩnh viễn ở lại nơi đó.

Người thợ thủ công có khéo léo cỡ nào cũng không thể làm cho nó nguyên vẹn như ban đầu.

Cậu lại ngẩng đầu nhìn Sầm Nam, trong mắt không nói được là thống khổ hay mệt mỏi, cậu không muốn bị nhốt trong quá khứ, nhưng sao lại khó đến vậy?

Trên mặt Sầm Nam không còn ý cười, ở bãi biển xa lạ này, dưới ánh đèn đường, Sầm Nam có cảm giác đau đớn và chua xót không nói nên lời, ánh mắt nhìn cậu như mưa rền gió dữ.

Lương Mộc Thu thở dài lau mặt, nhất thời cũng không biết nói gì.

Sầm Nam dang tay ôm cậu vào lòng, cậu cũng không vùng vẫy.

Trong lòng Sầm Nam rất ấm áp, trên bãi biển đầy lạnh lẽo này, cậu dán sát vào lồng ngực Sầm Nam, cảm thụ rõ ràng nhiệt độ và nhịp tim nơi lồng ngực anh.

"Xin lỗi," Sầm Nam hôn lên đỉnh đầu cậu, "Xin lỗi em."

Dù biết lời xin lỗi cũng vô nghĩa.

Nhưng giờ khắc này, ngoại trừ lời xin lỗi anh cũng chẳng còn gì có thể cho Lương Mộc Thu.

Thống khổ xa cách lâu cuối cùng cũng chỉ có thể để thời gian xoa dịu, nhưng đến cùng phải cần bao lâu, chẳng ai có thể biết được.

Anh suy nghĩ rất nhiều, cẩn thận nói: "Vậy em có muốn anh ở lại không? Thật ra bên công ty anh không về Nhậm Khải Hàm cũng không thể làm gì anh."

Anh cũng không nói dối.

Anh là đối tác của Nhậm Khải Hàm, chăm chỉ làm việc là bổn phận của anh, nhưng kể cả anh có kén cá chọn canh cũng chẳng sao, dù gì một nửa vốn khởi điểm của công ty luật là do anh góp.

Lương Mộc Thu vốn đang chìm trong cảm xúc, nghe được mấy lời này thì có hơi cạn lời.

Cậu ngẩng đầu, tế nhị nhìn Sầm Nam.

Cậu không ngờ rằng người trước kia bình tĩnh khắc chế công tư rõ ràng bây giờ cũng mụ mị đầu óc, công việc cũng không cần.

Cậu cũng không biết có nên cảm thán sức hút của mình tăng lên hay không, hay là do bây giờ Sầm Nam thành kẻ ngốc mất rồi.

"Anh có bệnh à," Cậu không khách sáo mắng, ánh mắt lạnh lùng, "Cũng không phải chỉ có lần này phải đi công tác, sau này số lần tôi đi công tác cũng không ít, anh muốn từ chức làm trợ lý cho tôi sao?"

Cậu nghĩ lại, thêm một câu: "Anh muốn thì tôi cũng chẳng có tiền trả cho anh."

Sầm Nam bật cười.

"Không sao." Anh hôn lên trán Lương Mộc Thu, "Anh không cần tiền lương."

Một khi con người bị ép đến vách đá, gần chết một lần, thì sẽ dễ dàng thông suốt hơn.

Nếu bây giờ anh nghèo túng, không cho Lương Mộc Thu được một cuộc sống tốt đẹp thì anh sẽ càng nóng lòng muốn thành công nhanh hơn một chút.

Nhưng tài sản của anh hiện giờ, để nuôi Thu Thu của anh hẳn là vẫn dư dả.

"Vậy tôi cũng không cần." Lương Mộc Thu đẩy anh ra.

Nước mắt cậu đã ngừng, chỉ còn lại những vệt dài trên gò má bị gió biển thổi có hơi đau đớn.

Cậu nói với Sầm Nam, "Anh đi đi, cho dù không phải hôm nay thì sau này chúng ta sớm muộn gì cũng có lúc phải tách ra. Nếu ngay cả điều này tôi cũng không vượt qua được thì kể cả là giả vờ, chúng ta cũng không cần phải ở bên nhau. Tôi còn chưa đến mức yếu đuối như thế."

*

Lời tác giả: Gương vỡ có thể không còn lành lặn như ban đầu, nhưng hoa hồng lại có thể mọc lên từ nhiều vết nứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.