Muốn Kết Hôn Tự Tự

Chương 5



Gãy xương quai xanh nên chú ý những chuyện gì?

Trử Tự Tự chưa từng bị gãy xương, trước khi rời khỏi bệnh viện cũng không có cơ hội hỏi bác sĩ cho nên tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo chủ cho thuê nhà đang ở chung kiêm ông chủ của cô chỉ thị. Anh kêu cô ngồi cô liền ngồi, kêu cô nằm cô liền nằm, kêu cô ăn cô liền ăn, kêu cô ngủ cô liền ngủ, dù sao chính là nghe lệnh làm việc là được rồi.

Loại ngày không phải ăn chính là ngủ , không phải ngủ chính là nghỉ ngơi này cô trải qua suốt một tuần.

Bởi vì sau khi về nhà, sự đau đớn của gãy xương cùng những di chứng của tai nạn giao thông nhất nhất hiện lên khiến toàn thân đau nhức, làm cho cô dù muốn làm việc gì đều là lực bất tòng tâm, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm con sâu gạo.

Nhưng đến tuẫn lễ thứ hai, cảm giác toàn thân đau nhức đã chậm rãi chuyển biến tốt, gãy xương cũng chỉ khi nào cô làm việc không thích đáng động đến cánh tay phải mới bị đau đớn,cô thật sự muốn làm việc nhưng không hiểu sao còn phải ở nhà tĩnh dưỡng, không thể cùng anh đến công ty làm?

Ngày hôm qua sau khi bị anh cự tuyệt, Trử Tử Tử ở nhà buồn bực suy nghĩ cả một ngày, càng nghĩ càng thấy mình hẳn là nên làm theo ý mình, không nên để anh dắt mũi mà đi.

Lý do thứ nhất, thân thể chính mình trong tình trạng có thể làm việc hay không, chính cô biết.

Lý do thứ hai, không làm việc sẽ không có tiền, cô lại ngồi đây nghỉ ngơi không phải là muốn uống không khí để sống sao? Tuy rằng…. Ách, anh chưa từng tính toán phí ăn uống với cô, nhưng cô cũng cần những sinh hoạt phí khác nha.

Lý do thứ ba, cô tiếp tục ngồi ở nhà không có việc gì làm nhất định buồn chán đến phát điên mất! Thật không biết lúc trước còn ở nhà , cô làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống chơi bời lêu lổng đây?

Lý do thứ tư, đó là một bí mật không thể nói ra, chỉ có thể để ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra.

Gần đây, bởi vì mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi, cô thật là càng lúc càng suy nghĩ nhiều, nghĩ anh tại sao đối tốt với cô như vậy? Nghĩ anh vì sao lại muốn quan tâm, chăm sóc cô cẩn thận? nghĩ anh đối với cô tốt như vậy có phải là có một chút thích cô hay không? Nếu đúng như vậy, cô có muốn chấp nhận anh hay không…

Cô thật sự vì chính mình suy nghĩ lung tung mà phát điên rồi, hơn nữa cô phát hiện anh trừ đối với cô rất tốt, căn bản một chút ngôn ngữ hay hành động ái muội cũng chưa có.

Cho nên, để tránh mình thực sự cứ như vậy mà bị bức phát điên, cô nhất định phải trở lại vị trí công tác, trở lại làm việc cùng học tập bận rộn như trước, không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây. Cuộc sống của cô phải quay lại quỹ đạo mới được.

Bởi vậy sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, cô trực tiếp thay quần áo, sau đó chờ ở phòng khách, chuẩn bị cùng anh đi làm. Mười giờ rưỡi, cửa phòng anh đang đóng chặt rút cuộc truyền ra tiếng động, chỉ chốc lát sau, anh liền giống như mộng du mở cửa phòng đi ra ngoài, đi vòa phòng tắm rử mặt chải đầu, chốc lát sau lại đi từ phòng tắm ra, anh thoạt nhìn liền hoàn toàn tỉnh táo.

“Buổi sáng tốt lành.” Cô cất tiếng chào hỏi anh.

“Buổi sáng tốt lành.” Đã có thói quen trong nhà có them một người ở, Kinh Diệc Trạch tự nhiên mà đáp lại. Sau đó mới quay đầu nhìn đến chỗ cô, phút chốc liền dừng cước bộ, nhìn cô nhíu chặt đầu mày.

“Em muốn đi đâu?” Anh nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, một bộ dáng chuẩn bi muốn ra ngoài, hỏi.

“Đi làm.” Cô nói.

“Muốn làm cái gì? Anh không phải bảo em ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt sao?” Anh thật nhanh hỏi lại.

“Em đã không có vấn đề gì , có thể đi làm.” Cô nhìn anh nói.

“ Không có vấn đề gì còn cần bó bột sao? Không có vấn đề gì mà tay không thể giơ cao sao, không thể mang vật nặng, không thể dưỡi thẳng sao?” Anh không cho là đúng, nói ra một loạt chứng cứ.

“ Chỉ cần tránh làm những chuyện ảnh hưởng đến vết thương là được. Em có thể nghe điện thoại, có thể vẽ những bản thiết kế đơn giản, có thể giúp sao chụp, chạy việc, cùng khó chơi hộ khách quay vần nha(?).” Cô cãi lại.

“Không được.” Anh trực tiếp cự tuyệt.

“Vì sao?” Cô không phục hỏi.

“Cho dù anh là ông chủ, cũng không thể quản nhiều như vậy nha! Em muốn đi làm, trừ khi anh nhốt em lại, làm cho em đánh mất bát cơm này, nếu không hôm nay em nhất định phải đi làm.” Cô quật cường nhìn anh.

Kinh Diệc Trạch trầm mặc nhìn vẻ mặt quật cường của cô, thở dài hỏi lại, “ Vì sao?”

“Cái gì vì sao?” Cô bị hỏi cảm thấy không thể hiểu được.

“Vì sao anh để em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt em lại không muốn, lại muốn đi chịu tội đâu?”

“Em không nghĩ đây là tự mình chịu tội, huống hồ em không muốn đói chết.” Trử Tự Tự thành thật trả lời.

“Anh có để cho em đói sao?” Anh nhíu mi nói.

“Đó chỉ là một cách nói, ý tứ chính là em phải làm việc kiếm tiền nha, nếu không không có thu nhập, không phải chính là đợi đói chết sao?” Cô nhịn không được liếc mắt xem thường, giải thích.

“Vậy em là lo lắng tiền lương sẽ bị khấu trừ sao?” Anh thoáng chốc hiểu ra, “ Em yên tâm đi, trong lúc em ở nhà dưỡng thương anh sẽ không khấu trừ tiền lương của em, để lĩnh toàn lương.”

“Trên đời này lại có loại chuyện tốt như vậy?” Cô mở to hai mắt nhìn anh, khó có thể tin kêu lên.

“Em là lúc đi làm mà phát sinh sự cố ngoài ý muốn, tính là tai nạn lao động.” Anh giải thích đơn giản.

“Ngay cả như vậy cũng quá khoa trương đi!” Tuy rằng cô không rõ lắm các quy định lao động, nhưng cô lại cực kỳ tin tưởng anh nhất định có vấn đề, lấy đâu ra chuyện không làm việc vẫn có thể lĩnh toàn lương a?

“Tóm lại, không cần lo lắng chuyện tiền lương, em có thể tiến tục ở nhà tĩnh dưỡng.” Kinh Diệc Trạch nhanh chóng kết án.

“Em không cần!” Trử Tự Tự lại lớn tiếng phủ định.

“Trử Tự Tự.” Anh bất đắc dĩ nhìn cô, lên tiếng cảnh cáo.

“Có gọi em là Trử Ngũ Ngũ cũng vậy thôi, dù sao em muốn đi làm.” Cô tuyệt không sợ anh.

“Nghỉ ngơi không tốt sao?” Anh trừng mắt nhìn cô, sau một lúc lâu bất đắc dĩ hỏi, lại trở về khởi điểm.

“Em đi làm không tốt sao?” Cô hỏi lại anh, “ Trong công ty nhiều việc như vậy, anh mỗi ngày đều phải làm việc đến nửa đêm canh ba mới có thể về nhà, đã vậy còn phải phục vụ ba bữa cho con sâu gạo ở nhà nhàn nhã như em, anh không thấy phiền sao? Em đi làm, có thể gánh vác thay anh một chút công tác, anh cũng không cần đặc biệt trở về đưa em đi ăn, nhất cử lưỡng tiện không phải rất tốt sao?”

“Em đang bị thương.”

“Không bị thương nặng đến mức không thể đến công ty làm việc.”

“Tayphải không thể cử động.”

“Còn có tay trái.”

“Taytrái có thể làm cái gì?”

“Nghe điện thoại, quét rác, pha trà, lên mạng xem email… Có thể làm được rất nhiều việc.” Anh nói một câu, cô đáp trả một câu.

“Nhưng là…”

“Không có nhưng là.” Cô chịu không nổi cắt ngang anh. “ Nếu anh không muốn cho em đi nhờ xe đến công ty, em sẽ tự mình đón xe buýt.”

Nhìn vẻ mặt kiên định, ánh mắt quật cường lại có chút tùy hứng , bộ dáng nhất định không chịu thỏa hiệp của Trử Tử Tử, Kinh Diệc Trạch đầu hàng. Anh không thể không đầu hàng, bởi vì nếu thực sự để cô đón xe buýt, có trời biết vết thương có thể bị làm nghiêm trọng hơn hay không?

Vừa không thể lấy dây thừng đem cột cô lại trong nhà để hạn chế hành động của cô, lại không có khả năng hai tư giờ đều cùng cô ở nhà để canh chừng cô, anh chỉ có thể mang cô đi làm.

Thật sự là với cô anh một chút biên pháp cũng không có nha.

Khuôn mặt nho nhỏ, thân thể đơn bạc, lần đầu tiên nhìn thấy Trử Tử Tử, cảm giác của Kinh Diệc Trạch cũng chỉ có hai chữ “yếu đuối”

Tuy rằng sau này cô thực sự chứng minh mình không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài, hơn nữa ý chí của thật không hề thua kém đàn ông, nhưng là khuôn mặt của cô vẫn là nho nhỏ, thân thể vẫn chỉ là mong manh, tứ chi vẫn chỉ là nhỏ nhắn tinh tế, cảm giác đến gập lại cũng chịu không nổi.

Cho nên khi anh nhận được điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói cho anh biết Trử Tự Tử bị tai nạn giao thông, anh thật sự vô cùng sợ hãi.

Lúc ấy anh vừa lúc đang cùng một người bạn làm ăn bàn bạc công việc, là người bạn kia lái xe đưa anh đến bệnh viện. Anh chỉ nhớ rõ như thế.

Sau đó, anh có hẹn với người bạn đó, người đó nói đến chuyện ngày hôm đó, là nói như sau…

“Ngươi mặt cắt không còn giọt máu, có thể nói cơ hồ là loạn hết cả lên, ngay cả áo khoác vắt trên lưng ghế cùng chìa khóa xe đặt trên mặt bàn đều quên lấy, nhận điện thoại xong liền lao thẳng ra khỏi nhà hàng, lúc ta đuổi theo đem áo khoác cùng chìa khóa đưa cho ngươi, ngươi lại đột nhiên gắt gao tóm lấy ta, thoạt nhìn như mất hồn, tâm hoảng ý loạn hỏi ta có biết cái bệnh viện kia ở chỗ nào hay không, bộ dạng thật sự dọa người. Ta đây là lần đầu tiên thấy ngươi mất bình tĩnh như vậy…”

Đoạn ký ức đó anh hoàn toàn không nhớ rõ, anh chỉ nhớ lời bác sĩ dần dần rót vào trong đầu, làm cho anh hiểu được thương thế của cô không quá nghiêm trọng, cái loại cảm giác yên tâm đó làm cho hai chân cơ hồ mềm nhũn ra, không chống đỡ được, cả người thiếu chút nữa xụi lơ.

Sau đó cảnh sát dẫn người gây họa đến, sau khi thông báo cho anh ngọn nguồn sự việc, tốc độ tim đập của anh mới chậm rãi khôi phục lại nhịp độ bình thường, nhưng tâm tình thì không dược như vậy.

Cho tới nay, anh đều biết chính mình có điểm sủng nịnh cái tiểu nữ sinh đã thình lình xông vào thế giới của mình.

Ở thời điểm ban đần, anh là vì gặp được một người giống như mình, đồng tình với cô tuổi còn trẻ mà đã giống anh gặp chuyện đau xót, hơn nữa cô thật khổ sở, tự trách, có nhà mà không thể về , chạm tới lòng trắc ẩn của anh, làm cho anh xúc động, anh mới có thể thu lưu cô, để cô cần gì cứ lấy.

Nguyên bản anh tính toán là, nếu cô không chịu tỉnh ngộ, tâm không quyết định, không có nghị lực chỉ biết kêu khổ, chỉ biết hối hận, oán trời trách đất, như vậy anh liền có thể không đồng tình cô nữa, trực tiếp đem cô đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng là anh không biết cô lại hoàn toàn đánh đổ mọi tính toán của mình.

Thoạt nhìn nhu nh, kỳ thật cứng cỏi, không chịu khuất phục.

Thoạt nhìn sống an nhàn sung sướng, kỳ thật chịu khổ nhọc, chịu mệt nhọc.

Ở tại nhà anh, cô ngoại trừ nấu cơm, tất cả việc nhà đều đã làm, hơn nữa khi đã làm, mặc kệ việc nhà hay là chuyện công việc, đều thập phần đâu vào đấy, làm cho người ta không thể không tán thưởng.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ buổi chiều đầu tiên mang cô đến văn phòng, cô làm cho anh kinh hỉ. Cô rõ ràng đã mệt đến than thở, kết quả anh mới ra ngoài làm việc hai tiếng, cô liền quét tước phòng làm việc không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ.

Trán cô ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt vì lao động mà lộ ra dáng vẻ hồng nhuận, đôi mắt nai mở to như mắt con Bambi, trong veo, vô tội, đó là bộ dáng cô xuất hiện trước mặt anh khi ló ra từ cửa toilet, không ai biết rằng, tâm của anh, tại giây phút đó như bị giáng thật mạnh.

Đó là cảm giác động tâm, nhưng ngay lúc đó, anh tưởng mình gặp ảo giác.

Trử Tự Tự nhỏ hơn anh bảy tuổi, chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt anh chẳng bao lâu, thường đối với anh không biết phân biệt lớn nhở, lại hay phẫn nộ, trọng yếu nhất là cô căn bản không xem anh là một người đàn ông, anh làm sao có thể động tâm với một tiểu nữ sinh như vậy?

Bởi vì rất không hợp lý, cho nên anh liền quyết tâm bỏ qua cái cảm giác đột nhiên xuất hiện kia.

Nhưng là theo bản năng, anh lại không biết mình bất giác bắt đầu sủng cô.

Lúc anh càng ngày càng sủng cô, anh tự nói với chính mình, đó là bởi vì cô làm việc rất tốt, rất chịu khó học tập, hơn nữa đã cho anh thấy thái độ sẵn sang chịu khổ chịu nhọc, làm anh muốn không sủng cô cũng không được.

Nhưng là Tiểu Lý lại vui đùa vụng trộm nói với anh: “ Lão đại, nữ nhân kế tiếp này quả thật rất tốt nha.” Sau đó, anh chỉ biết, anh xong rồi.

Cô là thiên sứ từ trên trời rơi xuống, làm cho cuộc sống vốn trầm lặng ,buồn tẻ không biết gì ngoài công tác của anh bỗng nhiên có thêm một chút tức giận.

Trong nhà bởi vì có cô mà trở nên náo nhiệt, công ty bởi vì có cô mà chuyện tốt đến không ngừng,ngay cả đồng bọn tốtanh – tiểu Lý, lão Giang cùng Trần thúc, đều là sau khi cô xuất hiện mà trở lại đây giúp anh.

Cô là nữ thần may mắn của anh, mà anh thích cô. Một đoạn tình cảm trước đây tuy rằng làm cho anh thương tâm, nhưng anh cũng không phải người vì một chút chuyện nhỏ đó mà bỏ chuyện lớn. Hơn nữa, cô và người đó , là hai nữ nhân hoàn toàn trái ngược nhau, anh tuyệt không lo lắng cho chính mình sẽ có lần thứ hai.

Về phần bảy tuổi chênh lệch cũng không phải vấn đề, chỉ cần cô không chê anh già là được.

Như vậy tại sao anh vẫn giậm chân tại chỗ, đến nay vẫn chưa tỏ tình với cô?

Nguyên nhân chỉ có một, là anh phải xác định cô mới bị phản bội chỉ mấy tháng, liệu cô đã hết đau khổ, liệu cô đã sẵn sàng một lần nữa bước vào một đoạn tình cảm mới?

Anh không nghĩ dọa cô chạy mất, lại càng không nghĩ không hề nắm chắc đã tùy tiện hành động, đánh rắn động cỏ, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi,chờ cô ý thức được, anh sẽ trở thành nam nhân mới của cô.

Anh luôn có dự cảm, ngày đó, sẽ không còn xa nữa.

Một lần nữa trở lại cương vị công tác, Trử Tự Tự vốn nghĩ mình có thể giống như cũ như cá gặp nước, mọi phiền não đều có thể dễ dàng giải quyết, kết quả cô chính là mười phần sai.

Sau khi đến công ty đi làm, cô ngoại trừ nhận điện thoại, căn bản là cái gì cũng không thể làm, so với ở nhà vẫn là không có việc gì làm, chuyện này hết thảy đều là bởi vì có người như cái rada giám sát cô bất kể cô làm cái gì.

Cô đứng lên.

“Em muốn làm cái gì?”

Cô mở ngăn kéo.

“Em muốn làm cái gì?”

Cô chuyển chỗ ngồi.

“Em muốn làm cái gì?”

Suốt cả một ngày, cô thật sự bị anh “Em muốn làm cái gì?” bứcphát điên rồi.

Cô không hiểu mình tại sao vận khí xấu như vậy, ngày hôm qua là ngày đầu tiên cô đi làm trở lại, ông chủ liền cả ngày ngồi ở trong văn phòng không ra ngoài làm việc.

Nhẫn nại. Trử Tự Tự nói với chính mình, đại ân nhân kia không có khả năng mỗi ngày đều không ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều ngồi lì ở văn phòng trông chừng cô, chờ anh đi ra khỏi cửa, thiên hạ chính là của cô.

Cô cổ động chính mình.

Hôm nay, anh qủa nhiên có việc, phải ra ngoài, kết quả cô chỉ kịp cao hứng một giay, bởi vì anh thế nhưng muốn cô đi theo, sau đó chỉ cần cô ở một bên ngoan ngoãn uống trà, chờ anh cùng đối tác bàn xong công việc.

Kỳ thật , chuyện bay tới ngoài ý muốn này xem như rất tốt, buổi trà chiều ăn miễn phí, thích ý nhàn nhã, còn được lĩnh tiền lương, cô cớ sao không làm?

Nhưng vấn đề là ở chỗ vị khách hàng ngồi cùng bàn, ánh mắt đối với cô hơi có địch ý, vẻ mặt lai khiêu khích châm chọc, thật sự là một người đáng ghét.

“Vị này là?” Khách hàng nữ hỏi.

“Trợ lý” Kinh Diệc Trạch đáp.

“Oa! Hiện tại vận mệnh trợ lý đều tốt như vậy nha? Ông chủ bàn chuyện công tác, cô ấy chỉ cần phụ trách ăn là tốt rồi?” Nữ khách hàng cười đến đầy giả dối.

“Cô ấy bị thương.” Anh lấy bất biến ứng vạn biến.

“Bị thương nên ở nhà nghỉ ngơi nha, vất vả như vậy còn muốn làm việc? Tôi hiềm nghi anh ông chủ này có ngược đãi lao động trẻ em nha.” Bắt đầu liếc mắt đưa tình.

“Trần tiểu thư thật hay nói giỡn. Đến, đây là bản thiết kế, những gì lần trước cô nói, bộ phận chúng tôi đã sửa chữa lại, cô xem thế nào? Còn có gì cần sửa chữa?” Anh trực tiếp đi vào vấn đề chính bàn luận công việc.

“Oa, Kinh tiên sinh, hiệu suất của anh thực sự rất cao nha, tôi xem xem, ân , thật sự rất tuyệt , anh thật sự rất tài hoa, có thể đem nhà ở của tôi giao cho anh thiết kế thật là cao hứng.” Lại đến nịnh đầm.

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Vẫn như cũ lấy bất biến ứng vạn biến.

“Không hẳn là như vậy, đây không phải cũng là may mắn của tôi sao?” Trong nháy mắt , cười quyến rũ.

Trử Tự Tử cảm thấy mình muốn nôn, nữ khách hàng này thật muốn đến xem đồ, mà không phải ngắm người sao? Tầm mắt của cô ta dặt trên bản thiết kế, nhiều nhất không quá năm giây, thời gian khác không phải dùng để trừng cô, chính là mãnh liệt phóng điện với Kinh Diệc Trạch, rất giống quỷ háo sắc.

Huống hồ, ý tứ trong lời nói , thái độ của cô ta không phải cũng qua rõ ràng đi? Kinh Diệc trạch thế nhưng có thể nhẫn nại cùng cô ta ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian, nghe cô ta dùng tiếng nói cao vút giết lỗ tai nói tầm bậy tầm bạ, thật sự làm cho người ta rất không vừa mắt.

“Ông chủ, chúng ta không phải còn hẹn Trương tiên sinh sao? Có phải cần phải đi rồi không?” Cô lấy nhắc nhở làm phương thức mở miệng nói. Cái này đương nhiên là lấy cớ, bất quá nữ khách hàng háo sắc đương nhiên là không biết.

“Cái gì? Anh phải đi? Nhưng là tôi còn chút vấn đề muốn cùng anh thảo luận nha.” Nữ khách hàng lập tức phát ra âm thanh nũng nịu kháng nghị.

“Vấn đề gì?” Ông chủ kiên nhẫn hỏi cô ta.

“Nơi này, tôi nghĩ muốn thêm cái tủ giày, anh nghĩ thế nào?” Nữ khách hàng tùy tiện chọn một nơi trong bản thiết kế, chỉ vào phía trên, ngóng nhìn ông chủ nũng nịu hỏi, tiếp tục phóng điện.

“Đây là phòng ngủ, cô muốn thêm tủ giầy vào phòng ngủ?” Anh hồ nghi hỏi.

A, không phải, là tôi nhìn nhầm, là nơi này mới đúng.” Một phen tìm loạn, nữ khách hàng cuối cùng tìm ra phòng khách trên bản thiết kế, chỉ vào nói.

Kinh Diệc Trạch còn thật sự nghiên cứu chỗ cô ta chỉ, hơi hơi nhíu mày nói: “Chỗ này mà thêm cái tủ giầy có vẻ chật chội, toàn cảnh căn nhà cũng sẽ bị thay đổi, nếu cô hỏi tôi, tôi cũng không tán thành.”

“Nhưng là tôi thật sự muốn thêm một cái tủ giày ở trong này nha, làm sao bây giờ?” Nữ khách hàng không thuận theo bĩu môi, dùng âm thanh của trẻ con tiếp tục nói chuyện.

Trử Tự Tự cảm thấy chính mình sắp nôn ra, siêu cấp bội phục ông chủ của mình còn có thể mặt không đổi sắc, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu bản thiết kế.

“Nếu thêm ở trong này thì sao?” Anh trầm tư một chút, chỉ vào một điểm khác trên bản thiết kế nói.

“Nơi này sao? Nhưng là nơi này không phải đã có cái ngăn tủ sao? Nữ khách hàng dịu dàng nói. “Có thể đem ngăn tử thu nhỏ lại một chút, lại đổi phương hướng, hẳn là có thể trang trí thêm một cái tủ giầy.” Anh có chút đăm chiêu nói, “ Tôi trở về sẽ giúp cô nghĩ biện pháp tốt nhất.”

“Thật vậy sao? Có phải rất phiền toái anh hay không?”

“Không có gì, đây là công việc của tôi.”

“Mới không phải mọi nhà thiết kế ai cũng tốt giống như anh đâu, không chỉ vừa thông minh vừa tài hoa, tính tình lại tốt lại có tính nhẫn nại, bộ dáng lại cao lớn đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái thích anh phải không?” Lại bắt đầu nịnh đầm. “Bạn gái của anh không ghen sao? Ngô…Tôi sẽ không ghen, trái lại còn có thể cảm thấy thật kiêu ngạo, nam nhân vĩ đại như vậy là bạn trai của tôi.”

Cái phương thức tìm hiểu này cũng quá vụng về, ý đồ cũng quá rõ ràng đi?

Trử Tự Tự nhìn về phía Kinh Diệc Trạch, tò mò anh sẽ phản ứng như thế nào, đã thấy anh đang mỉm cười, làm như không có việc gì , biểu tình siêu tự nhiên, thật sự là cao thủ.

Bất quá, nữ nhân trước mắt cũng không phải người hiểu chuyện, không chiếm được cái đáp án cô ta muốn, cô ta thế nhưng trực tiếp mở miệng hỏi thẳng…

“Kinh tiên sinh, anh đã có bạn gái chưa? Nếu không có, anh cảm thấy tôi như thế nào?”

Trử Tự Tự mở to hai mắt thấy khó có thể tin được, Nữ nhân này da mặt thật sự là quá dày đi?

Cô ta thế nào? Trên cơ bản là không biết xấu hổ, da mặt dày, háo sắc thêm trắng trợn! Không nghe thấy người ta vừa rồi cô đã nói chúng tôi còn có hẹn sao? Thế nhưng còn ở đây cố gắng đẩy mạnh tiệu thụ chính mình? Thật sự là quá đủ!

“Ông chủ, thời gian chúng ta hẹn với Trương tiên sinh sắp đến rồi, nếu không đi ngay sẽ không kịp.” Cô đột nhiên mở miệng chen vào, bởi vì cô không có biện pháp lại đãi đi xuống , lại đãi đi xuống, không chừng cô sẽ thật sự nôn nha.

Nữ khách hàng háo sắc lập tức lạnh lùng liếc mắt trừng cô một cái.

“Cám ơn cô coi trọng, Trần tiểu thư, tôi đã có người trong lòng.” Kinh Diệc Trạch đột nhiên mở miệng trả lời, đáp án làm cho người ta ngây ngốc kinh ngạc.

Đã có người trong lòng?

Trử Tự Tự kinh ngạc quay đầu nhìn anh, không xác định anh nói là thật hay giả. Cùng anh ở dưới mốt mái nhà, lại cùng nhau làm việc, cô chưa bao giờ thấy anh đi lại thân mật với một nữ nhân nào nha. Cho nên anh không thể đã có người trong lòng không phải sao?

Chẳng lẽ … anh muốn nói là bạn gái trước?

Chẳng lẽ anh đến nay vẫn thích cái nữ nhân phản bội kia, vẫn yêu cô ta?

“ Thật ngại quá,chúng tôi thật sự phải đi trước.” Kiinh Diệc Trạch đứng lên, cười nhẹ đối mặt với vẻ mặt mất mát của nữ khách hàng nói. “ Chờ sửa xong bản thiết kế thật tốt, tôi sẽ liên lạc với cô sau, cáo từ.” Nói xong, anh cầm lấy giấy tờ cùng cặp tài liệu, bàn tay vỗ vỗ mặt Trử Tự Tự vẫn đang ngồi yên tại vị trí, kêu nhẹ: “ Phải đi rồi, còn ở đây ngây ngốc cái gì?”

Trử Tự Tự bỗng nhiên lấy lại tinh thần, biểu tình phức tạp nhìn anh một cái, sau đó mới đứng dậy, không yên lòng nói với nữ khách hàng kia “Hẹn gặp lại.” , sau đó yên lặng đi theo anh ra khỏi tiệm cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.