Chương trình trực tiếp đón năm mới Tô Thu Tử dẫn khá tốt nên được Tào Đình Bình biểu dương trong cuộc họp tổng kết. Đối với lần tuyên dương này, các đồng nghiệp đều dành lời chúc cho cô, chỉ có Thái Giai Vũ là ngồi trong góc, nhìn Tào Đình Bình bằng ánh mắt phức tạp.
Bước lên con đường này, Thái Giai Vũ chưa từng có suy nghĩ có thể nhẹ nhàng đi tiếp. Tào Đình Bình nắm chắc quyền chủ động trong tay, cô ta dù muốn làm gì cũng phải để ý đến sắc mặt của Tào Đình Bình.
Tô Thu Tự nhận ra vẻ tự ti ẩn trong ánh mắt Thái Giai Vũ, so với cô ta thì cô có phần tự tin hơn. Ngay cả khi tình huống xấu nhất xảy ra, cô vẫn có Hà Ngộ bên cạnh hỗ trợ. Mà cô cũng không bài xích sự giúp đỡ của anh, chính giao dịch tình sắc của Tào Đình Bình và Thái Giai Vũ khiến cuộc cạnh tranh mất cân bằng, vậy nên cô cũng không ngại nhưng cũng không kiêu ngạo khi được chồng mình hỗ trợ.
Nửa tháng sau Tết Nguyên Đán là đến thời gian kiểm tra cuối kỳ. Sinh viên năm tư không có tiết nên trường giao cho họ làm báo cáo tổng kết quá trình thực tập trong học kỳ I để đánh giá kết quả cuối kỳ. Thời gian này Lâm Thanh vẫn luôn đi theo đoàn hài kịch, không nộp đơn thực tập vào bất kỳ trạm phát radio hay đài truyền hình nào, vậy nên Tô Thu Tử giúp cô ấy làm một phần.
Tối thứ bảy, hai người hẹn nhau tại quán Nhật trong phố ẩm thực, Tô Thu Tử đưa báo cáo cho cô. Lâm Thanh cười cười nhận lấy, thuận tiện đưa tay huơ huơ trước mặt cô. Bàn tay trái nhỏ nhắn, ngón áp út đeo nhẫn. Tô Thu Tử liếc nhìn, cô chưa hỏi thì Lâm Thanh đã nhanh miệng nói: "Mình đang yêu đương với Hứa Thiệu."
Tô Thu Tử nhếch mày, uống nước trái cây, cười nói: "Mình cũng đoán là cậu ấy."
Lâm Thanh đã yêu thầm Hứa Thiệu từ những năm cấp ba, vì cậu ta mà đến thành phố Hạ học dẫn chương trình. Nhưng Hứa Thiệu quá xuất sắc, là nhân vật nổi tiếng ở trường cấp ba, dựa vào sức hút của bản thân là chinh phục biết bao trái tim thiếu nữ. Đến lúc học đại học lại càng nổi tiếng hơn nữa.
Đối với Lâm Thanh mà nói, Hứa Thiệu giống như ngôi sao sáng trên bầu trời, cô nàng chỉ có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn không với tới được. Hai người làm anh em nhiều năm, vậy mà đến khi gần tốt nghiệp lại ở bên nhau, đúng là hơi bất ngờ.
Tô Thu Tử cười nói với Lâm Thanh, lại cầm ống hút chọc nhẹ cốc nước, hỏi: "Cậu muốn đến thành phố Cảnh?"
"Anh ấy cũng không ở lại thành phố Hạ." Lâm Thanh đặt ly nước xuống, nụ cười dần phai nhạt. Cô ấy biết Tô Thu Tử lo lắng cho mình, Lâm Thanh nhìn cô, nói ra dự định của mình.
"Mình thích anh ấy bảy năm, sau khi tốt nghiệp, anh ấy về thành phố Cảnh, mình ở lại thành phố Hạ, lần này tách ra, có thể mình sẽ không được gặp anh ấy, nhưng lúc này, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp của mình cả. Trước đó chúng mình luôn đi cùng nhau, tốt nghiệp xong lại yêu xa, rồi sẽ đến lúc phải đưa ra lựa chọn cho tương lai thôi."
Hai người có thể thân thiết suốt bốn năm đại học là vì tính cách có điểm chung. Lâm Thanh giống Tô Thu Tử, đều là người hiểu chuyện, cô ấy biết rằng trước khi yêu người khác thì phải yêu bản thân mình, vậy nên sẽ không làm ra những hành động như vì yêu mà từ bỏ sự nghiệp. Lâm Thanh cũng biết rõ rằng tình cảm của cô ấy và Hứa Thiệu có thể sẽ ngày càng sâu sắc, nhưng cũng có thể phai nhạt dần, và cô ấy đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi tình huống.
Thấy Lâm Thanh đã suy nghĩ rõ ràng, Tô Thu Tử cũng không có ý kiến gì. Tình cảm bảy năm dành cho Hứa Thiệu cuối cùng cũng được hồi đáp, Tô Thu Tử hiểu rõ lúc này Lâm Thanh vui đến nhường nào.
Tô Thu Tử vẫn giữ thái độ lạc quan đối với tương lai của Hứa Thiệu và Lâm Thanh, bởi vì dù trong tình huống nào thì họ cũng không thể tệ hơn cô được. Ít nhất là bọn họ yêu nhau, còn cô và Hà Ngộ lại không có tình cảm, đến lúc hợp tác giữa tập đoàn Hà thị và tập đoàn Thuận Sính kết thúc, cuộc hôn nhân này cũng sẽ tan vỡ.
Tất nhiên, trước khi chia tay, cô vẫn muốn ở bên Hà Ngộ. Cùng anh hưởng thụ cuộc sống bình an và hạnh phúc, suốt hai mươi năm nay cô vẫn luôn sống như vậy.
Sau khi tạm biệt Lâm Thanh, Tô Thu Tử vừa suy nghĩ vừa đi về phía trạm tàu điện ngầm. Gần tới kì nghỉ đông, khu vực quanh các trường đại học cũng hiu quạnh hơn, từng cơn gió lạnh cuốn theo lá vàng rụng đầy đất, chẳng còn mấy người đứng đợi tàu.
So với nghỉ hè thì nghỉ đông trông vắng vẻ hơn. Bởi Tết Âm lịch sắp đến, phần lớn sinh viên đều trở về quê nhà đón tết, rất ít người ở lại trường trong kì nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông những năm trước, Tô Thu Tử sẽ đến các trung tâm thương mại dẫn chương trình khuyến mãi. Chỉ khi sắp đến giao thừa mới trở về nhà ăn bữa cơm tất niên.
Tống Y Quân cũng không thích chuyện cô có mặt trong bữa cơm tất niên, chỉ vì xây dựng hình ảnh người mẹ kế tốt đẹp mà không thể không gọi cô về. Con người là vậy, vì mặt mũi của bản thân mà có thể làm những việc trái ý mình.
Nghĩ đến đây, Tô Thu Tử đột nhiên nhớ ra, hiện tại cô đã là phụ nữ có chồng, không cần về nhà họ Tô ăn cơm nữa. Nhưng cô sẽ đón tết âm ở đâu đây?
Tết Nguyên Đán đã đến nhà Mâu Hoa Linh rồi, vậy Tết Âm lịch phải về nhà họ Hà phải không?
Cha Hà Ngộ quanh năm không về nhà, nhà họ Hà bây giờ chỉ có ông cụ Hà ở. Nhưng ông cụ không thích cô, ngay cả hôn lễ ông cũng không đến dự.
Cô đúng là không được chào đón ở bất cứ đâu.
Dù sao thì chắc chắn Hà Ngộ sẽ về đến tết cùng ông cụ Hà, đến lúc đó cứ để anh quyết định chuyện này đi. Mà cô không đi cũng không sao, ở lại Nhiễm Phong Công Quán ăn cơm hộp cũng có thể qua đêm giao thừa được.
Bỏ qua ý nghĩa thì Tết Âm lịch cũng chỉ là ngày bình thường.
Tuy nhiên, trong lòng Tô Thu Tử vẫn dâng lên cảm giác tiếc nuối, nếu là các gia đình bình thường khác thì người lớn trong nhà sẽ tặng con dâu mới một bao lì xì lớn trong dịp Tết đầu tiên.
Không biết Hà Ngộ có bù đắp tiếc nuối này cho cô không.
Khi Tô Thu Tử còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì chuông điện thoại reo lên, cô lấy ra nhìn, Tô Thu Tử nheo mắt nhấn nghe.
Là Hà Ngộ gọi đến, anh hỏi cô tối nay tối nay có làm thêm giờ không. Hôm nay là thứ bảy, cô vốn muốn đến phòng gốm làm việc lúc chín giờ tối. Nhưng các trường đã bắt đầu cho sinh viên nghỉ đông, phòng gốm vắng khách, vậy nên mới bốn giờ chiều, Quan Lâm đã thanh toán tiền lương rồi cho mọi người nghỉ.
Nghe Tô Thu Tử nói vậy, Hà Ngộ ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ, nói: "Anh đang ở Kỷ Sơn, em có muốn đến đây trượt tuyết không?"
Kỷ Sơn nằm ở khu phía bắc thành phố Hạ, ở đó có câu lạc bộ thương vụ Kỷ Sơn, trụ sở câu lạc bộ được thiết kế xa hoa, người đến không phú cũng quý. Hôm qua, khi đi cùng Chu Mông ghi hình bản tin kinh tế tài chính, trong tin tức có nói sở thương mại thành phố Hạ sẽ tổ chức hội nghị các doanh nghiệp tại Kỷ Sơn ngày hôm nay, hẳn là Hà Ngộ đến đó dự họp.
Nếu là câu lạc bộ cao cấp thì đương nhiên sẽ cung cấp các loại dịch vụ giải trí, câu lạc bộ Kỷ Sơn có trà quán, nhà hàng, suối nước nóng, còn có cả sân trượt tuyết lớn nhất trong khu vực mấy thành phố gần đây, nổi tiếng khắp nơi.
Lần trước là cưỡi ngựa, lần này lại trượt tuyết, Hà Ngộ bình thường lịch sự điềm đạm nhưng lại rất thích các môn thể thao kích thích như này.
"Đến chơi cùng Nhân Nhân sao?" Tô Thu Tử hỏi.
"Chỉ hai chúng ta thôi." Hà Ngộ trả lời.
Ánh mắt Tô Thu Tử lay động, liếc nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mặt. Chỉ hai người, là hẹn hò sao? Đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai vợ chồng.
Hà Ngộ đã có lời mời, Tô Thu Tử cũng không tiện từ chối, cô thoải mái nhận lời, Hà Ngộ hỏi cô đang ở đâu để cử tài xế đến đón.
"Tối nay đi luôn à?" Tô Thu Tử chưa trượt tuyết bao giờ, nhưng cũng hiểu rằng bộ môn này không được an toàn lắm, buổi tối không nên đi mới phải.
"Ngày mai hẵng đi trượt tuyết." Hà Ngộ bình tĩnh đáp, rồi lại im lặng một lát, lúc sau mới buông tiếng cười nhẹ: "Chúng ta có thể làm chút chuyện khác vào tối nay."
"Làm gì cơ?" Tô Thu Tử buột miệng thốt ra. Ở đầu dây bên kia, người đàn ông phì cười.
Tiếng cười của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, trong đêm tối, giọng điệu nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tô Thu Tử lúc này mới nhận ra ý nghĩa câu nói của Hà Ngộ, đuôi mắt cô giật giật, khuôn mặt nóng lên.
Đêm tối, hai vợ chồng còn có thể làm gì chứ?
Bề ngoài Hà Ngộ là người nho nhã nhưng trong bóng tối lại khác hoàn toàn, cô thường xuyên bị làm cho không xuống giường được. Nghĩ vậy, Tô Thu Tử nhắc nhở: "Không...không phải ngày mai còn đi trượt tuyết sao, đêm nay vẫn nên kiềm chế một chút."
"Kiềm chế cái gì?" Hà Ngộ vờ như không hiểu, anh ngừng lại một lúc, không nhịn được bật cười.
Nghe tiếng anh cười, Tô Thu Tử đỏ mặt kết thúc cuộc gọi, chắc là cô không hiểu nhầm ý của anh đâu nhỉ?
Tô Thu Tử đứng đợi ở cửa trạm tàu một lát thì chiếc xe màu đen đang chạy băng băng trên đường từ từ dừng lại bên cạnh cô. Trợ lý của Hà Ngộ từ trên xe bước xuống, mở cửa cho cô, Kane trang trọng nói: "Phu nhân, mời lên xe."
Tô Thu Tử nói cảm ơn, theo anh ta ngồi vào trong xe.
Kane đón cô lúc sáu giờ tối, đến khi tới Kỷ Sơn đã hơn bảy giờ. Hội nghị vừa kết thúc, lúc này, Hà Ngộ đang ăn tối trong nhà hàng của câu lạc bộ.
Câu lạc bộ thương vụ Kỷ Sơn được bày trí theo phong cách cổ trang thời Ngụy Tấn, phóng khoáng thanh cao, Tô Thu Tử đi theo Kane bước qua dãy hành lang đến nhà hàng.
Bữa tối tổ chức theo hình thức tiệc đứng, hội nghị vừa kết thúc nên vẫn có người mặc tây trang vừa văn vừa nhỏ giọng thảo luận với nhau, xen lẫn tiếng dao nĩa va chạm.
Kane đưa cô tới cửa nhà hàng nhưng không theo vào, chỉ nói với cô một câu: "Hà tổng đang đợi ở vị trí trong cùng cạnh cửa sổ."
Tô Thu Tử liếc nhìn vào trong nhưng bị những bàn thức ăn che khuất tầm nhìn, cô nói cảm ơn với Kane rồi đi vào theo chỉ dẫn.
Bước vào nhà ăn, tầm nhìn thoáng đãng hơn, rất nhanh cô đã tìm thấy Hà Ngộ. Hà Ngộ đang nói chuyện với một người đàn ông khác, đến khi anh quay đầu sang đúng lúc bắt gặp cái nhìn của cô.
Tô Thu Tử đứng sững người ở đó.
Hứa Trí đang nói chuyện cùng Hà Ngộ, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cô gái đứng cách đó không xa. Vẻ ngoài xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt nâu trà trong veo lạ thường. Lúc này, cô gái đang nhìn anh ta đầy hưng phấn.
Hứa Trí là một người nổi tiếng rất thân thiện, anh ta thường lên hotsearch weibo nhờ những hành động chiều fan hâm mộ. Mặc dù đang ăn cơm, nhưng nhìn dáng vẻ vừa khẩn trương vừa phấn khích của cô gái, anh ta vẫn tươi cười bắt chuyện: "Em muốn xin chữ ký của anh à?"
Thấy anh ta chủ động bắt chuyện với mình, đôi mắt Tô Thu Tử sáng lên, nhưng cô vẫn lén liếc nhìn Hà Ngộ, nói năng lộn xộn: "Không phải, không phải, em tới tìm chồng mình."
Thấy dáng vẻ này của cô, Hà Ngộ đứng đối diện bật cười.
Hứa Trí liếc nhìn Hà Ngộ, cũng mỉm cười, cầm lấy giấy bút trên bàn ăn, nói: "Mấy cô gái nhỏ bây giờ theo đuổi ngôi sao đều thích gọi là chồng cả."
Nghe anh ta nói vậy, Hà Ngộ liếc nhìn, thong thả cầm giấy ăn lên lau khóe miệng, cười bảo: "Không phải, cô ấy tới tìm mình, mình là chồng cô ấy."