Tô Thu Tử vui vẻ trượt tuyết, hôm đó, họ cùng nhau đùa nghịch trên sân trượt thật lâu, đến khuya mới rời khỏi Kỷ Sơn. Lần hẹn hò này, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.
Gần cuối năm, đài truyền hình thành phố Hạ bắt đầu tổ chức diễn tập cho chương trình Xuân Vãn. So với tiệc tối đón Tết Nguyên Đán, lần này mọi việc diễn ra càng trang trọng và quá trình chuẩn bị cũng nghiêm túc hơn nhiều, bởi lẽ, Tết Âm lịch là ngày hội truyền thống lớn nhất trong nước, chương trình Xuân Vãn mang tính chính trị, đêm ghi hình không chỉ có lãnh đạo của đài tham gia mà còn có một số lãnh đạo bên phía Chính phủ, vậy nên không thể để xảy ra chút sai sót nào cả.
Diễn tập chưa chính thức bắt đầu nhưng các phòng ban trong đài truyền hình đã liên tục tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ để thu xếp lịch diễn tập cùng các công tác chuẩn bị khác.
Trong phòng họp, Tào Đình Bình đang phân công công việc cho mọi người, đột nhiên lại nhìn về phía hai thực tập sinh dẫn chương trình. Tô Thu Tử và Thái Giai Vũ ngồi trong góc, đang ghi chép biên bản cuộc họp.
"Tiệc Nguyên Đán không thể so với đêm ghi hình Xuân Vãn, lãnh đạo tham dự nhiều hơn, các thực tập sinh chưa có nhiều kinh nghiệm, để họ lên sân khấu sẽ sinh ra cảm giác lo lắng." Tào Đình Bình vừa dứt lời, ông ta lại nhiều về phía Tô Thu Tử nói tiếp: "Khả năng tiếp thu của Tiểu Tô rất tốt, vậy đến hậu trường làm trợ lý MC đi, đây là một cơ hội học tập tốt."
"Vâng, sản xuất Tào." Tô Thu Tử gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ.
Tào Đình Bình mỉm cười, liếc nhìn Thái Giai Vũ, nói: "Tiểu Thái hôm vừa rồi ghi hình khá tốt, làm việc tương đối cẩn thận. Trong buổi họp lần trước, đạo diễn Chương đã nói với tôi và các lãnh đạo rằng hiện tại đang thiếu một người trực quầy lễ tân, vậy cô qua đó đi."
Tào Đình Bình vừa nói xong, mọi ánh mắt trong phòng họp đều tập trung về phía Thái Giai Vũ, sau đó lại quay sang Tô Thu Tử.
Theo lời Tào Đình Bình thì ông ta phân chia công việc dựa trên năng lực của hai thực tập sinh. Nhìn bề nổi bên ngoài, công việc hậu trường của Tô Thu Tử tốt hơn chút, nhưng trên thực tế, việc tiếp khách của Thái Giai Vũ tạo cơ hội cho cô ta được tiếp xúc với các lãnh đạo trong đài, so với việc thực tập sinh phải cố gắng hết sức ở phía sau sân khấu, cô ta có ưu thế rất lớn.
Tào Đình Bình không bày tỏ cảm xúc gì, ngang nhiên nhìn về phía Thái Gia Vũ.
Cuộc họp kết thúc đúng giờ cơm trưa, Tạ Giai Cốc bèn hẹn Tô Thu Tử cùng đến nhà ăn. Hai thực tập sinh, Tạ Giai Cốc thích Tô Thu Tử hơn, cho nên trong thâm tâm, cô ấy cũng hi vọng người được ở lại sẽ là Tô Thu Tử. Đối với sự bất công của Tào Đình Bình, Tạ Giai Cốc cảm thấy rất tức giận.
"Lão Tào đây là phê bình Thái Giai Vũ rồi phê ra cảm tình luôn à?" Cô ấy bưng khay thức ăn, đi theo Tô Thu Tử ngồi xuống ghế dài bên cạnh cửa sổ.
Biết Tạ Giai Cốc vì mình mà tức giận như vậy, Tô Thu Tử cười rộ lên, nói: "Ai biết được."
Tô Thu Tử chỉ nói vậy rồi cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, khuôn mặt cô không hề biểu lộ vẻ hốt hoảng. Tạ Giai Cốc thấy thái độ này của cô, gắp một miếng bông cải xanh lên ăn rồi nói: "Nhìn em chẳng có vẻ gì là vội vàng nhỉ, em không thấy là lão Tào đang phân biệt đối xử giữa em và Thái Giai Vũ sao?"
Biết cũng chẳng làm được gì.
Lão Tào không phải là phê bình Thái Giai Vũ rồi phê ra cả tình, ông ta là ngủ ra cảm tình, đây mới là lối phát triển bình thường. Nhưng Tô Thu Tử cũng không phải vội vàng, trong lòng cô vẫn nắm chắc phần nào.
Hà Ngộ đã từng nói sẽ giúp cô, anh là con người đáng để tín nhiệm, nếu đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Nhưng cũng giống như Thái Giai Vũ phải chịu sự kiểm soát của Tào Đình Bình, cô cũng nằm gọn trong lòng bàn tay Hà Ngộ, mối quan hệ này được thành lập dựa trên cơ sở là cuộc hôn nhân của hai người.
Dù sao thì tháng sáu năm nay cô cũng sẽ tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong sẽ được chuyển lên công tác chính thức tại cơ quan, đến tháng bảy hẳn là có thể hoàn thành thủ tục nhậm chức. Hiện tại đã là giữa tháng một, tính sơ qua thì còn khoảng năm tháng nữa, cô và Hà Ngộ chắc là sẽ không ly hôn trong khoảng thời gian ngắn như vậy đâu.
Diễn tập chương trình Xuân Vãn, Tô Thu Tử vẫn luôn nghe theo sắp xếp của Tào Đình Bình, làm công việc hậu cần. Thực ra, lời Tào Đình Bình nói cũng rất đúng, hậu trường quả thực là một môi trường học tập tốt. Ở chỗ này, cô có thể trực tiếp quan sát quá trình một người dẫn chương trình làm việc.
Dẫn chương trình Xuân Vãn năm nay tổng cộng có bốn người, ngoài Chu Mông và Trần Minh ra còn có một nữ MC gameshow và người dẫn bản tin thời sự là nam. Chu Mông là người có thâm niên trong đài, năng lực tốt, lại biết cách đối nhân xử thế. Ba người dẫn chương trình còn lại đối xử tương đối tốt với Tô Thu Tử cũng xem như là nể mặt Chu Mông, vậy nên đôi khi sẽ chỉ cô vài điều hoặc cùng nhau nói chuyện phiếm, Tô Thu Tử làm việc cùng bọn họ khá thoải mái.
Buổi ghi hình Xuân Vãn cũng không nghiêm túc như tưởng tượng ban đầu, vậy nhưng Tô Thu Tử vẫn thấy lo lắng, bởi cô biết đây không phải diễn tập, sợ phạm sai lầm sẽ ảnh hưởng đến người dẫn chương trình. Nhưng càng về sau, thái độ tự nhiên của mọi người cũng khiến cô đỡ căng thẳng phần nào.
Lúc nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn, bốn người dẫn chương trình đứng nói chuyện phiếm sau cánh gà trong lúc chờ đến phần mình, Tô Thu Tử cũng đứng đó. Chỉ chốc lát sau, chủ đề cuộc nói chuyện chuyển sang Tô Thu Tử, nữ MC gameshow hỏi cô: "Em muốn dẫn thể loại chương trình gì?"
Nếu có thể ở lại làm việc trong đài, người dẫn chương trình sẽ phải làm việc theo sắp xếp của cấp trên. Khi mới nhậm chức chính thức, bọn họ sẽ phải dẫn các chương trình chiếu lúc rạng sáng. Đó có thể là chương trình liên quan tới pháp luật hoặc giới thiệu phim tài liệu, nếu làm tốt, đến khi tích lũy đủ kinh nghiệm sẽ được điều sang dẫn mảng khác.
Hiện tại Tô Thu Tử còn chưa tốt nghiệp, cũng không chắc có thể ở lại đài công tác không, vậy nên cô chưa thực sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Khi còn ở trường, giảng viên thường nhận xét rằng cô có hình tượng tốt, xử lý tình huống linh hoạt, vậy nên có thể dẫn chương trình giải trí.
Nhưng Tô Thu Tử cảm thấy mình không thích hợp làm về mảng này, cô hơi nghiêng về dẫn phóng sự hoặc các bản tin.
Bốn người dẫn chương trình, đủ mọi thể loại, nói thật lòng sẽ hơi khó xử. Tô Thu Tử ngượng ngùng mỉm cười, liếc nhìn Chu Mông. Chu Mông nhận được tín hiệu cầu cứu của cô, bình tĩnh nói: "Có thể ở lại đài không còn không chắc nữa."
Có Tào Đình Bình ngăn cản, thái độ của Chu Mông với việc này khá bi quan.
Nữ MC gameshow tên Liễu Thanh, là một người dẫn chương trình giải trí kỳ cựu của đài. Chị ấy nhìn Chu Mông, ý vị mỉm cười, nói: "Cậu là người thành thật, đồ đệ của cậu cũng vậy."
Trần Minh nghe chị ấy nói vậy, bất đắc dĩ cười, nói: "Ý cậu là mình không thành thật?"
Hai người đã làm việc chung nhiều năm, cũng là bạn tốt trong thời gian dài như vậy, nghe Trần Minh nói thế, Liễu Thanh nói: "Cậu thành thật, nhưng đồ đệ cậu dẫn dắt chưa chắc đã như vậy."
Chị ấy vừa nói vào nhìn xuống hàng ghế khán giả, Tô Thu Tử và ba người dẫn chương trình khác cũng nhìn theo hướng mắt chị ấy.
Các lãnh đạo đài truyền hình cùng lãnh đạo bên phía chính phủ đều được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc này, bên cạnh giám đốc đài, một cô gái mặc lễ phục đang cúi người nói gì đó với ông ấy. Ngay sau đó, ông ấy mỉm cười gật đầu, cô gái kính cẩn cúi đầu rồi mới rời đi.
Cô gái mặc một bộ sườn xám, dáng người duyên dáng yểu điệu, khác hoàn toàn với hình tượng thỏ trắng ngây thơ ngày thường, thậm chí còn lộ ra dáng vẻ thành thục của người phụ nữ. Trước khi đi, cô ta vờ như bị đồ vật trên bàn vướng vào tà váy, để lộ ra một phần bắp đùi trắng như tuyết.
Khuôn mặt cô ta ửng đỏ, nhỏ giọng nói xin lỗi, giám đốc đài cười tỏ vẻ không sao. Cô ta vội vàng vuốt phẳng tà váy của mình rồi rời đi.
Một loạt hành động này diễn ra như nước chảy mây trôi, cùng với khuôn mặt ngây thơ vô hại kia của Thái Giai Vũ khiến cho cô ta trông không hề cố ý mà dường như chỉ là vô tình.
Bóng dáng Thái Giai Vũ khuất sau đám người, Tào Đình Bình ngồi bên cạnh đã quay sang nói gì đó với giám đốc đài khiến cho ông ấy mỉm cười.
Nói thật, khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, thái độ bình ổn của Tô Thu Tử có chút lay động. Tào Đình Bình vừa mới giới thiệu Thái Giai Vũ với giám đốc đài, giúp cô ta ghi lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, ông ta đang mở đường cho Thái Giai Vũ. Vậy thì cho dù sau này, Tào Đình Bình và Thái Giai Vũ trở mặt với nhau, cô ta hoàn toàn có thể dựa vào ấn tượng với giám đốc đài để thăng tiến.
Ngược lại, cô dường như vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng Tô Thu Tử xẹt qua tia lo lắng.
Kết thúc đêm phát sóng Xuân Vãn đã là một giờ sáng. Cô tưởng rằng mình tan làm đã muộn lắm rồi, không ngờ Hà Ngộ còn bận hơn, lúc này vẫn còn đang tăng ca.
Cuối năm, công việc nhiều.
Bận rộn nhiều ngày như vậy, cho dù trong lòng còn chuyện lo lắng nhưng cơ thể không chống đỡ nổi nữa. Tô Thu Tử về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng thiếp đi. Cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Hôm nay là 29 tháng Chạp, thực tập sinh được nghỉ phép, Tô Thu Tử cũng không vội vàng. Phần giường bên cạnh không còn hơi ấm, hẳn là Hà Ngộ đã rời đi từ lâu. Tô Thu Tử giơ tay sờ lên đó, đến khi tỉnh táo lại mới ngồi dậy.
Cô tưởng rằng Hà Ngộ đã đến công ty, nhưng không ngờ rằng lại bắt gặp anh trong bếp uống nước.
Anh vẫn mặc quần áo ở nhà, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên người anh trông dịu dàng, ấm áp vô cùng. Thấy Tô Thu Tử đi vào, Hà Ngộ mỉm cười, hỏi: "Ngủ ngon chứ?"
Thực ra cũng không tính là ngon giấc, cô có cảm giác mình vẫn chưa ngủ bù đủ. Tuy nhiên, hôm qua Hà Ngộ về nhà còn muộn hơn cô, sáng nay lại dậy sớm, vậy mà trông anh dường như phấn chấn hơn cô nhiều.
"Vâng." Tô Thu Tử nhận lấy cốc nước anh đưa cho, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Hôm nay anh không đi làm sao?"
"Công ty nghỉ lễ." Hà Ngộ nói: "Tuy vẫn còn chút việc nhưng lát nữa xử lý cũng được."
Anh đang nói chuyện thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hà Ngộ liếc nhìn Tô Thu Tử, thấy cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, anh biết rằng gần đây cô bận việc ghi hình chương trình Xuân Vãn nên không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Hà Ngộ không nhận điện thoại ngay mà nói với cô: "Anh đã làm sandwich, cũng hâm nóng sữa bò cho em rồi, ăn sáng trước đi. Ăn xong mà vẫn buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi thêm chút."
Thấy Tô Thu Tử gật đầu, Hà Ngộ dịu dàng mỉm cười, xoa đầu cô rồi vừa ấn nghe vừa đi về phía thư phòng.
Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông truyền đến khiến người ta an tâm. Hình thức sống chung của hai người hiện giờ rất giống một đôi vợ chồng bình thường. Sau buổi hẹn ở sân trượt lần trước, có đôi khi Hà Ngộ sẽ làm một số động tác thân mật như là nắm tay, xoa đầu, cũng có lúc sẽ nhẹ nhàng hôn cô nữa.
Quan hệ của hai người dần thân thiết hơn, nhưng Tô Thu Tử lại có cảm giác như đang ngồi trên mây, vì không có ai tự dưng tốt với người khác vô điều kiện.
Trừ khi anh yêu cô, nhưng Hà Ngộ chắc chắn không yêu cô.
Tô Thu Tử ăn sáng xong nhưng Hà Ngộ vẫn bận rộn trong thư phòng. Hà Ngộ làm việc rất nghiêm túc, Tô Thu Tử không muốn quấy rầy anh. Đang trong đà bận rộn lại đột nhiên có ngày nghỉ, Tô Thu Tử có chút không quen.
Ngày mai là 30 Tết, Tô Thu Tử suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhân lúc Hà Ngộ đang làm việc mà dọn dẹp nhà cửa.
Bình thường vẫn có dì giúp việc đến quét dọn theo ngày, vậy nên cô dọn cũng không quá vất vả. Dọn dẹp một hồi, cô đi lên phòng để quần áo.
Chẳng mấy mà đã gần đến tháng hai, tiết trời ngày xuân dần ấm lên, Tô Thu Tử định đến phòng để quần áo, chuẩn bị áo sơ mi và áo khoác mùa xuân cho Hà Ngộ.
Hà Ngộ giải quyết công việc xong liền quay lại nhà ăn, nhưng Tô Thu Tử đã không còn ở đó nữa. Anh đi vào phòng ngủ, giường chiếu gọn gàng, nhưng cũng không thấy người đâu. Anh nhìn thoáng qua căn nhà một lần rồi gọi cô.
Nghe tiếng anh gọi, giọng nữ nhẹ nhàng đáp lại anh vang lên từ phòng để quần áo. Anh nhìn về hướng phòng để quần áo rồi đứng dậy đi qua.
Anh mở cửa vào phòng, thấy cô gái đang nhón chân treo áo gió của anh lên giá.
Nhiệt độ trong nhà ấm áp nên cô chỉ mặc một cái váy ngủ. Mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, đuôi tóc rơi trên xương bướm thon gầy. Cô gái đi chân trần trên thảm trải sàn, đôi chân dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
Lúc thiết kế giá treo quần áo là dựa theo chiều cao của anh, vậy nên hơi cao so với cô. Tô Thu Tử kiễng chân một hồi cũng thấy nhức mỏi. Thấy anh bước vào, cô quay người nhìn anh bằng đôi mắt nâu trà trong veo, nói nhỏ: "Anh lại giúp em một chút với."
Vài lọn tóc dính trên khuôn mặt trắng nõn của cô, có lẽ vì vừa dùng sức nên hơi ửng hồng. Cô yên lặng nhìn anh, như đóa hoa bách hợp sắp đơm bông, trẻ trung xinh đẹp.
"Được." Hà Ngộ mỉm cười.
Tô Thu Tử nói xong, Hà Ngộ đáp ứng rất nhanh liền đi tới, anh nhận lấy quần áo trên tay cô rồi treo lên giá.
Dáng người cao lớn của anh dán sát sau lưng cô, Tô Thu Tử cảm thấy không gian quanh mình như hẹp lại. Bàn tay với khớp xương thon dài chỉ đơn giản cầm quần áo trông vẫn rất đẹp. Cô chăm chú quan sát bàn tay anh, đôi tay chậm rãi buông xuống, chống trên cánh của tủ.
Không gian chật hẹp làm nổi bật mùi hương thanh mát của hương thảo nồng nàn, Tô Thu Tử hít sâu một hơi.
Không biết từ lúc nào, mùi hương này lại trở thành thứ thuốc kích thích ham muốn của hai người. Cô vẫn đứng yên ở đó, trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng, khuôn mặt đỏ lên.
"Anh...anh có muốn về giường không?" Tô Thu Tử hỏi. Dù đã cố gắng nhỏ giọng hết cỡ nhưng trong không gian nhỏ hẹp, âm thanh như được phóng đại lên, quyến rũ mập mờ.
Hà Ngộ cụp mắt nhìn vành tai đỏ ửng của cô, anh dịu dàng mỉm cười, nói: "Không cần."
"Vậy làm thế nào được chứ..."
Tô Thu Tử còn chưa nói hết câu thì người đàn ông đã dán sát lại, hôn nhẹ lên dái tai cô...
Mỗi lần làm chuyện thân mật, Tô Thu Tử đều nghe theo mọi sự sắp xếp của Hà Ngộ. Trong thế giới riêng của hai người, Tô Thu Tử hoàn toàn bị Hà Ngộ chi phối. Cô giống như một con thỏ nhỏ chơi đùa trong lòng bàn tay của sói hoang, con sói đó nhẹ nhàng hôn cô, dịu dàng dỗ dành cô, nhưng đến một lúc cũng sẽ lột da róc xương, bình tĩnh nuốt cô vào bụng.
Tô Thu Tử thực sự bị anh cắn xé, dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng cô vẫn chưa thể hồi thần lại. Mà Hà Ngộ khi nhổ răng nanh khỏi người cô lại trở về dáng vẻ chàng sói điềm tĩnh lịch sự.
Cơ thể cô còn chưa hồi phục sau trận chiến vừa rồi, trên người đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô giống như cục kẹo dẻo mềm mại trong vòng tay anh. Nghe tiếng nhịp tim đập vững vàng của anh, Tô Thu Tử không nhịn được gọi một tiếng.
"Chồng ơi."
Giọng nói cô gái mềm như bông, tựa như đang làm nũng. Hôm nay cô đặc biệt dính người, khiến trái tim anh mềm nhũn. Hà Ngộ nhẹ nhàng hôn cô, đáp lại bằng giọng trầm khàn.
"Ừm?"
Tiếng nói của anh như sợi lông vũ quét qua lỗ tai cô, cô muốn mở lời hỏi anh nhưng lại sốt ruột không nói được gì. Cô không dám hỏi Hà Ngộ rằng liệu chúng ta có ly hôn trước tháng sáu năm nay hay không.
Cuối cùng, Tô Thu Tử vẫn lựa chọn từ bỏ, cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, cái đầu nhỏ trong lồng ngực anh khẽ cọ nhẹ, giống như mèo con đang làm nũng, nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi anh một tiếng."
Hà Ngộ nghe vậy, dường như có tình cảm tràn ra khỏi ánh mắt sâu thẳm của anh. Không khí kiều diễm trong phòng mang theo sự ngọt ngào. Khóe môi anh hơi cong lên, duỗi tay ôm chặt cô vào lòng.
Anh cúi đầu cắn nhẹ lên dái tai cô, dịu dàng nói: "Mai là giao thừa, chúng ta cùng về nhà chính nhà họ Hà đi, ông nội anh muốn gặp em."
Lời vừa dứt, Hà Ngộ liền cảm nhận được cơ thể người phụ nữ trong lồng ngực cứng đờ, khẩn trương ngước mắt nhìn anh.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Ngộ: Từ nay anh sẽ có thêm ký ức về phòng để quần áo.
Tô Thu Tử:... Im đi!
_______
Phù Vân Như Mộng: Xin lỗi vì đã để mọi người chờ quá lâu! Trải qua cuộc thi vừa rồi thì cuộc đời của em đã chính thức bước sang trang mới. Có thể rảnh hơn, bận hơn nhưng mong có được sự đồng hành của mọi người với em và Hà Ngộ, Tô Thu Tử.
Trong thời gian này em sẽ cố gắng beta lại các chương chưa beta và ổn định lại lịch ra chương mới. Cảm ơn sự chờ đợi của mọi người!