Lúc Tô Tiểu Mễ xong khóa học mệt mỏi trở về nhà thì Nghiêm Ngôn vẫn chưa về, Tô Tiểu Mễ ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lòng nghĩ: Bình thường vào giờ này đã tan việc chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện?
Bất quá khoảng thời gian Tô Tiểu Mễ suy nghĩ lung tung không nhiều, một lát sau Nghiêm Ngôn liền trở lại, cầm cái túi trong tay ném cho Tô Tiểu Mễ, mở ra xem thì ra bên trong là một bộ điện thoại di động.
“Tặng cho em đấy.” Nghiêm Ngôn vừa vào nhà đã đốt môt điếu thuốc ngồi trên ghế sa lon, mở ti vi lên xem.
“Của anh đâu?”
Nghiêm Ngôn từ trong túi lấy ra điện thoại di động đặt trên bàn, Tô Tiểu Mễ nhìn nhìn điện thoại đặt trên bàn rồi lại nhìn điện thoại trong túi: “Tại sao cái tặng em lại không giống.”
“Muốn giống làm gì, thật tụt hậu.”
“Thế ít nhất cũng phải giống màu sắc, vậy mới trông giống đồng hồ tình nhân.”
“Em đường đường đàn ông mà thích cầm màu tím nhạt sao?”
“Hay chúng ta đặt nickname tình nhân đi?”
“Nickname cái rắm.”
Thấy phương án của mình vừa đưa ra đã bị Nghiêm Ngôn kiên quyết bác bỏ, Tô Tiểu Mễ cúi thấp đầu nhìn điện thoại di động trong tay, dịch mông ngồi bên cạnh hai tay cầm đấy gạc tàn thuốc của Nghiêm Ngôn: “Em thấy bản thân cứ dùng tiền của anh hoài cũng hơi ngại, anh ráng nhịn thêm một khoảng thời gian nữa đi, chờ em tốt nghiệp sẽ ra ngoài kiếm tiền.”
Nghiêm Ngôn cầm điếu thuốc dùng ngón trỏ chỉ vào đôi tay ôm gạt tàn thuốc run run, khinh thường nói: “Em có thể tốt nghiệp hay không vẫn còn là một vấn đề, học xong năm tư em tính toán thế nào?”
“Em muốn ở trường học chơi thêm một năm nữa, nếu như bây giờ đi làm sẽ không còn nhiều thời gian.”
“Em chỉ nghĩ đến điểm này thôi hả.”
“Không thể so sánh bọn em với các anh, sau khi tốt nghiệp phải đến công trường, ngày ngày đội nón bảo hộ đi chung quanh công trường, sau đó còn không ngừng kiểm tra tính toán, haizzz, anh sẽ không hiểu công việc của những người đầu cúi xuống mặt đất lưng hướng lên trời như bọn em đâu, haizzz, hay em đến công ty anh?”
“Công ty anh mướn người vô dụng như em đến làm gì?”
Tô Tiểu Mễ không phục trừng Nghiêm Ngôn: “Anh không cần trả lời trực tiếp thế đâu có thể từ từ dạy em mà.”
“Dạy em ? Ngoại trừ bắt chước các diễn viên trong phim thì em học mau, ngoài ra em còn học được cái gì, đừng có giở trò trên người anh, giờ em cứ lo tốt bổn phận của mình đi, chờ em tốt nghiệp anh sẽ đưa em ra nước ngoài du lịch.” Nghiêm Ngôn quay sang nháy mắt với Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ lấy tốc độ ánh sáng đứng dậy: “Nói phải giữ lời, em lập tức đi học bài.” Dứt lời liền đặt xuống gạt tàn phóng thẳng về phía thư phòng.
“Đúng rồi, Tô Tiểu Mễ, em có còn nhớ cái người cường bạo em không?” Bị Nghiêm Ngôn hỏi bất chợt Tô Tiểu Mễ suy nghĩ một chút: “Không có ấn tượng lắm, bất quá nếu được nhìn lại lần nữa em sẽ nhớ. Mà anh hỏi chuyện này làm gì?” Khi đó ngồi trên máy bay cậu đã đem toàn bộ sự việc kể lại rõ ràng với Nghiêm Ngôn, tại sao bây giờ hắn lại hỏi chuyện này.
“Tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Sự thật chứng minh Nghiêm Ngôn tùy tiện hỏi nhưng làm việc thì không tùy tiện. Hai ngày sau, nữa đêm canh ba hắn kéo Tô Tiểu Mễ đi về hướng bờ biển, Tô Tiểu Mễ thấy phía trước có hai người lén lút núp ở một nơi cạnh bờ cát, Tô Tiểu Mễ hơi sợ vội lui đến phía sau Nghiêm Ngôn: “Có chuyện gì a.”
Nghiêm Ngôn không trực tiếp đi về phía hai người kia, Tô Tiểu Mễ đành phải kiên trì đi theo.
Chờ đến gần Tô Tiểu Mễ mới nhìn rõ hai người kia là Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh, Dương Huy vừa nhìn thấy Nghiêm Ngôn liền ngẩng lên hai mắt quần thâm: “Lần này chúng tớ biểu hiện rất tốt, cậu xem như nể mặt chúng tớ dày công xí xóa chuyện lần trước chọc cậu không còn là xử nam đi.” Ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng đang rủa xả: Mẹ nó, cái tên này đúng là hiện thân của ma quỷ, không ngờ mang thù nặng như vậy, chỉ chọc cậu ta một lần vậy mà sau đó có chuyện gì cực khổ cứ đẩy hết trên người hắn và Lưu Ứng Tinh.
“Mới chỉ giáo huấn nho nhỏ thôi.”
Dương Huy biểu tình đau khổ cùng cực: “Thế hàm nghĩa của giáo huấn thật nặng là gì vậy, bọn tớ phải ở lỳ nơi này ba ngày mới đ ợi được con ma men kia xuất hiện đấy” Dương Huy chỉ sang một nơi không xa, có một người đàn ông say bí tỉ chẳng biết trời trăng mây gió, miệng lẩm bẩm mắng những lời thô tục, Dương Huy nói tiếp: “Nếu tớ không đoán sai người nọ chính là hắn.”
Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ nhìn theo hướng ngón tay Dương Huy, sau đó Nghiêm Ngôn nghiêng đầu hỏi Tô Tiểu Mễ: “Là hắn sao?”
Tô Tiểu Mễ ngẩn người nghẹn họng trân trối, ba người này rốt cuộc muốn làm gì, đến khi nghe được âm thanh phát ra Tô Tiểu Mễ không nhịn được sắc mặt trắng nhợt, hình ảnh đêm đó lại hiện lên trong đầu: “Nghe, nghe âm thanh hình như đúng.”
Nghiêm Ngôn lần nữa quay đầu ngó chừng Dương Huy, hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ mới chờ ba ngày đã bắt được hắn, tớ ban đầu còn nghĩ tên này mãi mãi không xuất hiện.”
Lưu Ứng Tinh cùng Dương Huy cùng hít vào một ngụm khí lạnh: Ma quỷ, tên khốn Nghiêm Ngôn này căn bản không biết tên kia chừng nào xuất hiện, hại bọn họ như kẻ ngốc ngày ngày chạy ra đây ngáp gió lạnh héo hon đợi chờ, bỗng nhiên bọn họ thấy thật cảm ơn tên kia đã nhanh chóng xuất hiện, nếu không bọn họ rất có thể chết thảm trong quỷ kế của Nghiêm Ngôn mà không hay biết, đồng thời cảm thương cho tên kia chọc ai không chọc chạy đi gây sự với Nghiêm Ngôn.
“Qua đó.” Nghiêm Ngôn từ từ đi đến trước mặt con ma men.
Lúc nãy Tô Tiểu Mễ còn sững người như khúc gỗ, sau đó suy nghĩ cẩn thận liền đi theo phía sau Nghiêm Ngôn, trong lòng thầm vui vẻ thì ra Nghiêm Ngôn muốn báo thù cho cậu.
Người đàn ông say sỉn bỗng nhiên thấy có bốn người vây quanh, ngẩng đầu, nheo mắt lại, rống to: “*** mẹ các ngươi là ai a, cút đi, đừng làm phiền ông đây uống rượu.”
Nghiêm Ngôn lấy một điếu thuốc nhét vào kẻ môi, châm lửa, rít một ngụm rồi ngồi xổm xuống, sau đó phun ra một ngụm khói trước mặt con ma men: “Đến đây cùng vui đùa với gia gia chút nào?”
Con ma men bị chọc giận, quát ầm lên: “Mày nói cái đó? Mấy người muốn làm gì, đừng đụng vào tao.”
“Tôi đây cũng muốn xem một chút Tiểu Miêu cậu giận giữ lên sẽ ra sao.”
Con ma men muốn vươn chân đá vào người Nghiêm Ngôn lại bị Nghiêm Ngôn nhanh tay đè xuống, các đốt ngón tay dùng sức nhéo mạnh lên đùi, người nọ ăn đau cũng tỉnh táo vài phần: “Mẹ kiếp, buông tao ra, có tin tao. . . . . .” Nghiêm Ngôn tăng thêm lực tay người nọ đau đến nhe răng trợn mắt, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: “Có phải mấy thằng mày bị bệnh rồi, tao căn bản không biết tụi mày là ai.”
Nghiêm Ngôn buông tay đứng dậy, kéo ra Tô Tiểu Mễ núp phía sau hắn: “Thế mày có nhận ra đây là ai không?”
Con ma men nào nhớ được chuyện lúc say sỉn: “Tao nói rồi tao không nhận ra bọn mày, ông đây một ngày gặp biết bao nhiêu người, bắt tao nhớ chắc tao chớt?”
“Không nhớ ? Người tao mà mày cũng dám đụng?” Nói xong lại đạp một cú vào bụng hắn.
Con ma men đã hoàn toàn phát điên, vùng vẫy đứng lên lại bị Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh mỗi người bắt một tay giữ cho không thể động đậy, Dương Huy tốt bụng ghé vào tai hắn nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có gây chuyện nữa, chọc giận người này sẽ không có chuyện gì tốt đâu.”
“Đồ điên, bọn chúng mày đều là đồ điên, buông tao ra, nếu không đừng trách tao không khách khí.”
“Thích cỡi quần áo người khác lắm đúng không? Hôm nay sẽ cho mày thử.” Nghiêm Ngôn mặt không chút biểu tình quay sang nháy mắt cùng Dương Huy và Lưu Ứng Tinh, Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh lập tức lột đi quần áo, người nọ muốn giãy dụa nhưng vì đang say cộng thêm sức lực không bằng hai người kia cho nên rất nhanh bị chế phục, sợ hãi nói: ‘Buông ra, chúng mày rốt cuộc muốn làm gì’
“Tao không phải nói cùng gia gia vui đùa chút sao?”
Đợi đến khi người nọ bị lột trần như nhộng, Tô Tiểu Mễ mới ôm hai mắt hét lên một tiếng.
Ba người kia đồng thời quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ, Lưu Ứng Tinh nói đầu tiên: “Mẹ nó, cậu cũng đâu phải đàn bà, la hét cái rắm gì.”
Tô Tiểu Mễ vẫn bịt chặt hai mắt, hoảng sợ nói: “Trừ nhìn Nghiêm Ngôn ra tôi còn chưa thấy của người khác nha.” Tô Tiểu Mễ không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào đem mọi chuyện nói ra thật cặn kẽ. Lưu Ứng Tinh cùng Dươg Huy nháy mắt ái muội với Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Không muốn xem thì xoay người sang chỗ khác.”
Tô Tiểu Mễ nghe lời xoay người, hai lỗ tai lại dựng thẳng lên cẩn thận nghe tình huống phía sau.
“Chúng mày đúng là đồ biến thái, trả quần áo lại cho tao, ông đây muốn đi báo cảnh sát, tao sẽ kiện cho chúng mày ngồi tù rụt xương.” Cảm giác bị nhục nhã làm con ma mem phát khùng gào to.
Nghiêm Ngôn một cước ngay vào chính giữa con ma mem, hắn cong người hự lên một tiếng đau đớn, Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh lúc này buông ra để mặc hắn gục xuống mặt đất. Nghiêm Ngôn cúi xuống đem tàn thuốc dụi xuống tay con ma men, người nọ đau đớn thét to nhưng không dám mắng ra lời nào.
Tô Tiểu Mễ đi phía sau ba người, lúc sắp rời khỏi cậu không nhịn được len lén quay đầu lại nhìn, gió biển vẫn thổi, sóng biển vẫn dạt vào bờ, một thân thể trần trụi nằm co ro trên bờ cát, bỏ qua mấy nguyên nhân linh tinh, hình ảnh này thật có cảm giác nghệ thuật.
Sau khi tách khỏi Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh, Nghiêm Ngôn đem quần áo bẩn vứt vào thùng rác dưới phòng trọ, rồi mới cùng Tô Tiểu Mễ đi lên lầu. Trong lòng Tô Tiểu Mễ tràn ngập hạnh phúc khó mà thốt nên lời, vào thang máy nhìn tấm lưng dày rộng của Nghiêm Ngôn, cậu từ từ đi đến ôm lấy hông hắn: “Anh thật tốt.”
“Cảm động cái quái gì, anh chỉ đang giải quyết nốt hậu quả thôi.”