Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 43: Hòa bình mới là tiêu chuẩn đúng đắn nhất con người cùng chung sống



Trong giờ học, Tô Tiểu Mễ không lo nghe giảng mà mãi mê suy nghĩ đến người hạ thủ Lưu Ứng Tinh cùng Dương Huy, bọn họ nếu đã dám ra tay với hai người kia nói không chừng ngày nào đó sẽ đến phiên. . . nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mễ run lên một cái mang theo lo lắng học xong ba bốn tiết cuối, thừa dịp khoảng thời gian rãnh rỗi lúc dùng cơm trưa gọi điện cho Nghiêm Ngôn.

“Alô?”

“Ngôn, hay anh dùng tiền mời hai tăng nhân Thiếu Lâm Tự xuống đây bảo vệ em đi?”

“Ông đây sẽ lập tức dùng tiền mời hai tăng nhân Thiếu Lâm Tự tới đây đập em một trận có tin không?” Dứt lời liền dập điện thoại.

Tô Tiểu Mễ cầm lấy điện thoại mắng Nghiêm Ngôn vô tình vô nghĩa, xem ra dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, quyết định xong liền vọt đến một cửa hàng mua song tiết côn, đồ phun khói, dao gọt trái cây, Thập Tự Giá (十), khóa sắt, thiết chùy, rồi còn chạy đến chợ mua hai củ tỏi, lúc này mới yên tâm trở lại trường học hoàn thành các tiết buổi chiều, phía sau đeo một bao nặng trịch, phía trước cũng không khá hơn đeo một túi dày cộm, một tay nhét vào trong túi cầm chắc quả chùy. Trên đường trở về luôn dáo dác nhìn chung quanh đề phòng bất trắc nhưng mãi cho đến về nhà vẫn không đụng phải người nào kỳ quái. Sau khi vào nhà còn dùng cặp mắt mèo nhìn một hồi mới đem túi trên tay ném xuống đất.

“Mệt chết em.”

Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ vào nhà trong túi rơi ra song tiết côn, đồ phun khói, dao gọt trái cây, Thập Tự Giá (十), khóa sắt, thiết chùy, ngoài ra còn thêm hai củ tỏi lăn lông lốc đến chân, mở miệng : “Em mua mấy thứ này làm gì thế?”

“Không phải dùng để phòng thân? Anh có muốn không, em cho anh một tép tỏi.”

Nghiêm Ngôn liếc mắt xem thường Tô Tiểu Mễ : “Còn chuyện gì em không nghĩ ra được không hả?”

“Người ta chỉ muốn ngừa bất trắc chẳng lẽ không được?”

“Ngày mai sẽ giải quyết xong, cứ đi học như bình thường, những thứ này không phải chuyện em cần lo lắng.”

Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn nói vậy cũng thấy an tâm hơn, trở lại thư phòng chuyên tâm đọc sách, dù sao thuận lợi tốt nghiệp được Nghiêm Ngôn đưa đi du lịch nước ngoài mới là mục đích chính của cậu.

Hôm sau,Nghiêm Ngôn gọi điện cho Lưu Ứng Tinh cùng Dương Huy, một lát sau Nghiêm Ngôn đã có mặt tại quán cà phê, bên cạnh còn có Tô Tiểu Mễ sống chết cũng đòi theo, hai người ngồi đối diện hai cô gái.

Nghiêm Ngôn nheo mắt nhìn hai cô gái trước mắt: “Tốt nhất nên đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn hỏi ai sai các cô làm việc này?”

Một trong hai cô gái mặc đồ đỏ giả ngơ liếc sang Nghiêm Ngôn: “Tôi không biết anh đang nói gì, Dương Huy sao không đích thân đến gặp tôi, có phải sợ rồi đúng không? Mẹ nó, đã là đàn ông làm thì phải chịu trách nhiệm chứ.”

“Bọn họ tại sao phải cho hai cô tiền, chuyện thế này nói trắng ra anh tình tôi nguyện. Nếu đã vậy còn phải đưa tiền thì tuyệt đối không được ” Nghiêm Ngôn nhếch môi cười nhạo: “Các cô là gà đúng không?”

Cô gái áo đen thẹn quá thành giận mắng trở lại: “Cậu nói cái gì đó, miệng mồm sạch sẽ chút đi.”

Ngay lúc này Tô Tiểu Mễ đột nhiên từ trong túi lấy ra thiết chùy dùng sức nện trên bàn: “Các cô nói mau, là ai sai các cô làm chuyện này, hai người các cô người tốt không làm lại đi giúp người xấu làm mấy chuyện này, các cô không biết giữ thân trong sạch à.” Nghiêm Ngôn thấy thiết chùy trong tay Tô Tiểu Mễ trong lòng nghĩ không biết cậu ta đem ra ngoài bằng cách nào, nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh mặc dù muốn ra ngăn cản nhưng thấy Tô Tiểu Mễ giương nanh múa vuốt giống như người điên cũng không dám đi qua.

Hai cô gái đối diện càng không cần bàn đến bị Tô Tiểu Mễ dọa đến biến sắc, lắp bắp nói: “Cậu, cậu, rốt cuộc muốn làm cái gì a.”

Tô Tiểu Mễ cầm chùy quơ quơ trước mặt hai cô gái: “Tôi muốn thay trời hành đạo, nói mau, không nói tôi gõ lên đầu hai cô bây giờ.”

Cô gái áo đỏ cắn môi nhìn chằm chằm cô gái áo đen, cô ta cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói: “Không ngờ lại có người muốn đánh cả phụ nữ? Cậu có phải đàn ông không vậy.”

Tô Tiểu Mễ nghe thấy cô ta dám hoài nghi giới tính của mình, cầm lấy thiết chùy phát hỏa: “Ông đây muốn gõ chết các cô.” Chưa kịp hành động đã bị Nghiêm Ngôn nắm cổ áo kéo ngược trở lại.

Hai cô gái miệng mồm chanh chua bị Tô Tiểu Mễ dọa sợ không nhẹ nhưng vẫn tử thủ phòng tuyến cuối cùng, Nghiêm Ngôn cũng không muốn nói nhiều lập tức lấy hai tờ chi phiếu đặt trên bàn: “Nói xong có thể cầm tiền đi, không nói thì cái tên cuồng bạo lực này sẽ giải quyết các cô, đừng nói là tôi không nhắc các cô, chút bữa cậu ta muốn làm gì tôi không quản được đâu đó.”

Hai cô gái dán mắt vào tờ chi phiếu trên bàn, rồi lén nhìn lên Tô Tiểu Mễ hai mắt đỏ ngầu thở hồng hộc sợ đến hồn vía lên mây, mục đích ban đầu bọn họ chỉ vì tiền, hiện tại người trước mắt này dường như không dễ chọc vẫn nên bảo toàn tính mạng thì hơn, rốt cục hai cô gái trao đổi ánh mắt một chút, nhanh tay chộp lấy chi phiếu: “Là Trương Khu Lộ, hắn nói nếu như thành công sẽ chia ít tiền cho chúng tôi, cho nên……..”

Nghiêm Ngôn không đợi hai người nói xong liền kéoTô Tiểu Mễ đi ra ngoài. Xoay người nghiêm túc căn dặn Tô Tiểu Mễ: “Em về nhà trước đi.”

“Tại sao chứ, em cũng muốn đi tìm cái tên Trương Khu gì đó nha “

“Trở về!”

“Được rồi.” Tô Tiểu Mễ không cam lòng lại không dám làm trái lời Nghiêm Ngôn, đeo lên cái túi đựng thiết chùy đi về nhà.

Nghiêm Ngôn, Dương Huy, Lưu Ứng Tinh ba người dựa theo địa chỉ in trên danh thiếp đi tới công ty Trương Khu Lộ, tên kia chỉ là một quản lý nho nhỏ, Nghiêm Ngôn lấy danh nghĩa đến bàn chuyện làm ăn lập tức không chút trở ngại đi vào công ty, đến nơi bọn họ trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc Trương Khu Lộ. Cửa vừa mở ra đã thấy ngay Trương Khu Lộ đang nhàn nhã gác chân lên bàn nấu cháo điện thoại, nhìn thấy Nghiêm Ngôn tới sắc mặt liền tái mét, cúp điện thoại: “Mấy đứa mày tới đây làm gì, có tin tao lập tức báo cảnh sát hay không hả.”

Phòng ngừa bất trắc Dương Huy nhanh đóng cửa lại, vẻ mặt tức giận cùng cực ngó chừn Trương Khu Lộ, lần trước ông đây còn tốt bụng chỉ hắn còn đường sống, nào ngờ người này ân tương cừu báo, Tiểu Huy, mau lột sạch quần áo trên người hắn cho tớ.

Nghiêm Ngôn đi tới ngồi trước bàn xử lý công việc: “Báo cảnh sát? Thế là tội cường bạo chưa thành công hay sai người vơ vét tài sản?”

Trương Khu Lộ nghe thấy Nghiêm Ngôn nói mấy lời kia liền biết mọi chuyện bại lộ, sắc mặt trầm xuống nghĩ đúng là không thể tin hai đứa con gái xấu xa kia, đang muốn mở miệng nói tiếp lại thấy Dương Huy cởi giày, Lưu Ứng Tinh vốn đang đứng bên cạnh Dương Huy đột nhiên chạy thật xa: “Mẹ nó, cậu không rửa chân mấy ngày rồi.”

“Không phải để dùng hôm nay sao?”

Dương Huy giật xuống chiếc vớ đậm mùi đàn ông, cười cười đi tới phía trước Trương Khu Lộ, để chừa cái tội dám tính toán ta này. Nhìn thấy Trương Khu Lộ liền muốn chạy trốn lại bị Lưu Ứng Tinh phản ứng nhanh đè ngồi trở lại trên ghế, Dương Huy nhanh chóng đem vớ nhét vào trong miệng Trương Khu Lộ làm hắn chỉ có thể phát ra âm thanh rầu rĩ.

“Lần trước nhắc nhở mày thì mày không nghe, lần này tao không muốn nói thêm nữa, muốn trả thù lại không có ý mới mẻ, lần này tao sẽ trả lại gấp đôi ý tưởng mới cho mày.”

Trên trán Trương Khu Lộ toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm rủa đã chọc không đúng người, vì thế vội vươn tay kéo ống tay áo của Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn dùng sức kéo ra thì bị rách một đường.

Nghiêm Ngôn cau mày nhìn ống tay áo bị rách, rút ra năm điếu thuốc đặt vào trong miệng, sau đó dùng bật lửa châm chúng.

Trương Khu Lộ nhìn thấy động tác của Nghiêm Ngôn dọa sợ đến đôi môi lấp bấp, miệng đang gặm vớ phát ra mấy tiếng mơ hồ: “Nếu mày dám đụng đến tao, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày.”

Nghiêm Ngôn đem năm điếu thuốc cháy điều đặt xuống trên bàn, vung tay lấy thêm năm điếu khác tiếp tục đốt, Trương Khu Lộ vốn còn mạnh miệng chợt rớt quai hàm. Một lúc sau, Nghiêm Ngôn cầm trong tay mười điếu thuốc: “Tao sẽ không đụng mày, là chúng nó đụng mày đấy.”

Dứt lời liền kéo ra áo ngoài Trương Khu Lộ, mười điếu thuốc cháy đỏ tất cả đều rơi xuống trên ngực hắn. Dương Huy đứng bên cạnh ngửi thấy mùi thịt bị cháy, vội vàng xoay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn, khổ thân Trương Khu Lộ nóng đến quác mồm nức nở, khóe mắt rưng rưng nhỏ lệ.

Chờ mười điếu thuốc hóa thành tro bụi, Nghiêm Ngôn mới nhỏ giọng nói cùng Trương Khu Lộ: “Mày nên cảm thấy may mắn vì không ra tay vớiTô Tiểu Mễ, nếu không chỉ dùng mấy điếu thuốc này căn bản không thể giải quyết ổn thỏa, còn nữa, tao không muốn nhìn thấy mày, nếu như còn có lần sau tao sẽ giúp mày biến mất.”

Trương Khu Lộ căn bản không thể thốt thành lời, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo dữ tợn.

Sau khi ra khỏi công ty, Dương Huy mới nói ra thắc mắc trong lòng: “Ngôn, cậu nói may không ra tay với Tô Tiểu Mễ là có ý gì, có phải ám chỉ nếu bọn chúng muốn ra tay với bọn tớ thì không thành vấn đề đúng không?”

“Đương nhiên là vậy.” Nghiêm Ngôn vẻ mặt khẳng định, nói năng lạnh nhạt, khiến hai người bạn thân trợn mắt chết đứng.

Ở nhà Tô Tiểu Mễ sốt ruột vòng vo một hồi, lúc nhìn thấy Nghiêm Ngôn trở lại ống tay áo bị rách một đường liền sợ hải hét lên: “Tại sao? Tên khốn đó đã làm gì anh, ông đây phải đi giết hắn.” Dứt lời liền cầm lên thiết chùy muốn đi ra ngoài, Nghiêm Ngôn nhanh tay kéo lại: “Tay áo rách chút thôi, không sao.” Nghe vậy, vội lật lên tay áo Nghiêm Ngôn quả nhiên không có vết thương, Tô Tiểu Mễ giờ đây mới yên lòng.

“Chuyện kia giải quyết thế nào?”

“Rất thuận lợi.” Nghiêm Ngôn đặt mông ngồi xuống ghế salon mở TV.

“Giải quyết thế nào.”

“Cho hắn hút mười điếu thuốc coi như bỏ qua.”

Tô Tiểu Mễ vô cùng đồng ý gật đầu: “Anh làm như vậy rất đúng, bạo lực không thể giải quyết vấn đề, hòa bình mới là tiêu chuẩn đúng đắn nhất con người cùng chung sống"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.