Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 88: Khoảng cách một bước thật ra rất xa



Tô Tiểu Mễ nghĩ chuyện Tôn Diệu đã qua rồi không nên nhắc lại, cậu còn tự an ủi mình đêm đó Tôn Diệu say rượu mới nói lảm nhảm nhưng chuyện lại phát triển không như cậu nghĩ, Tôn Diệu rõ ràng biểu hiện sự chân thật như những lời hắn nói, sắp tốt nghiệp hắn muốn tranh thủ chiếm được tình cảm người yêu, vì thế không còn cam lòng yên lặng bên cạnh Tô Tiểu Mễ như trước kia.

Đầu tiên hắn thường xuyên nhắn tin cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ vừa nhìn thấy liền ấn ngay nút xóa cũng không hồi âm, cậu không muốn tạo hi vọng cho Tôn Diệu cũng không muốn chơi trò mập mờ, lại càng không thích vì chuyện của hắn chọc Nghiêm Ngôn không vui

Nhịn đến buổi trưa Tô Tiểu Mễ liền chạy đi tìm Nghiêm Ngôn nào biết có một chuyện còn đau đầu hơn chờ cậu. Cậu mới vừa vào phòng liền thấy được hai cô gái ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc mà Nghiêm Ngôn vẫn ngồi vị trí làm việc thường ngày mặt không chút thay đổi, Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ tới, dụi tắt tàn thuốc đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm” Thanh âm khẩn trương như muốn mang Tô Tiểu Mễ rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, lại bị một cô gái tóc uống gợn sóng gọi lại: “Anh họ, chúng em mới tới sao anh lại lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của anh”

Anh họ? Vậy cô gái này chính là em họ của Nghiêm Ngôn? Tô Tiểu Mễ đang tự hỏi có nên đến lấy lòng thân thích Nghiêm Ngôn hay không, cô gái kia đã thản nhiên đi đến trước mặt Tô Tiểu Mễ, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Cậu chính là Tô Tiểu Mễ?” Hỏi xong cô lại sờ sờ cằm, sau đó nhướng mày, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên: “Gì đây, em còn tưởng rằng là mỹ nam tử nào đó mới khiến anh họ si mê đắm đuối, không ngờ lại tầm thường như vậy, hại cậu bồn chồn một lát phái Tiểu Giai, bây giờ còn bảo đích thân mình đến, thật là. Chào cậu, tôi là Cao Mỹ, con của em gái bố Nghiêm Ngôn, nói luôn bố anh ấy muốn tôi đến đây chia rẽ hai người”

Cao Mỹ không hổ là thân thích Nghiêm Ngôn, ngôn ngữ sắc bén câu nào câu nấy đều đâm vào Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ thoáng cái sững sờ, Nghiêm Ngôn bên cạnh cau mày rống “Trở về nhà ngày, đừng có ở đây chọc tức tôi”

“Anh họ, anh thật hung dữ đó, em cũng chỉ nhận ủy thác của người khác thôi mà” Dứt lời Cao Mỹ nũng nịu ôm lấy cánh tay Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn hất ra bàn tay Cao Mỹ: “Tôi đã nói rồi, chuyện này không thể thương lượng” Quăng lại một câu sau đó Tô Tiểu Mễ đi ra ngoài, Tô Tiểu Mễ đi theo phía sau Nghiêm Ngôn, không nhịn được hỏi : “Ngôn ~ bố anh ruốt cuộc muốn phái bao nhiêu người đến đây”

“Anh thấy lần này hẳn là tuyệt chiêu cuối cùng của ông ta” Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ ngồi vào trong xe, khởi động xe thật nhanh rời đi.

“Tuyệt chiêu cuối cùng gì nha, không phải chỉ mỗi cô em họ đó thôi sao, không lẽ anh lại sợ cô ta”

Nghiêm Ngôn phiền não rút ra một điếu thuốc, Tô Tiểu Mễ nhìn thấy lại không rõ Nghiêm Ngôn vì sao lại không vui, muốn nói thêm Nghiêm Ngôn đã mở miệng: “Tô Tiểu Mễ, nếu em nghe được chuyện gì chỉ cần em tin tưởng anh là được” Lời vừa dứt xe cũng đã ngừng lại trước cửa một quán ăn

Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Nghiêm Ngôn: “Tin tưởng anh chuyện gì?”

Bỗng nhiên Nghiêm Ngôn nghiêng người đến một tay nắm cổ áo Tô Tiểu Mễ kéo về hướng mình: “Tin tưởng anh hiện tại chỉ yêu mỗi mình em” Dứt lời Nghiêm Ngôn cúi người hôn lên môi Tô Tiểu Mễ, hôn thật sâu thật thắm thiết. Mất một lúc lâu mới buông ra Tô Tiểu Mễ thở hổn hển, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ”

Tô Tiểu Mễ đỏ mặt chỉnh chu lại quần áo, thầm mắng Nghiêm Ngôn thối, đáng ghét, tối hôm qua hai người ở chung một chỗ cậu năng nỉ muốn chết hắn cũng không chịu hé răng, bây giờ ban ngày ban mặt lại làm chuyện khiến người ta xấu hổ.

Trong lúc hai người dùng cơm, Tôn Diệu lại gửi tin ngắn đến, Tô Tiểu Mễ không kịp trở tay, lúng túng mở ra điện thoại nhìn:

“Cậu dùng cơm chưa? Chuyện tôi nói cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, xong việc tôi chờ cậu”

Mặt ủ chày ê Tô Tiểu Mễ đem tin ngắn xóa bỏ sau đó nhét lại vào túi, Nghiêm Ngôn thấy vẻ mặt Tô Tiểu Mễ liền hỏi: “Người nào gửi tới, trông em có vẻ rất chán ghét nhỉ”

“Không phải tin ngắn anh gửi, em đều như vậy” Tô Tiểu Mễ cười hì hì nói.

“Không cho phép nói lời buồn nôn, anh còn đang dùng cơm”

Cơm nước xong Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đưa đến chỗ làm rồi rời đi, Tô Tiểu Mễ mới vừa vào làm lại nghe Phương Hữu không nghiêm túc huýt sáo, quay đầu không ngờ lại thấy Cao Mỹ cùng cô gái lạ mặt đi tới, công trường buồn tẻ hiện tại xuất hiện hai mỹ nữ đương nhiên rất được hoan nghênh, Tô Tiểu Mễ thở dài ngao ngán, tiếp theo hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, rồi mới đi về phía hai vị mỹ nữ.

Cao Mỹ vừa nhìn thấy Tô Tiểu Mễ liền hướng cậu ngoắt ngoắt tay: “Thì ra cậu ở đây, hại tôi tìm cậu khắp nơi”

“Cô tìm tôi làm gì”

“Ai u, tính tình cũng không vừa nhỉ ” Cao Mỹ cười sang sảng

“Cô đã nói đến chia rẽ chúng tôi, sao tôi còn phải nể mặt cô nhỉ”

Cao Mỹ phất tay nói: “Cậu chỉ nói đúng phân nửa, thật ra tôi đến đây còn vì giúp bạn tốt tìm lại tình yêu của cô ấy” Cao Mỹ nói xong cũng đẩy cô gái bên cạnh đến trước mặt Tô Tiểu Mễ, cô đó có mái tóc dài óng mượt, dáng người thướt tha, mắt to, góc cạnh trên mặt đều phù hợp tiêu chuẩn mỹ nữ, cô nhìn Tô Tiểu Mễ lễ phép gật đầu: “Chào, trước đó luôn nghe người khác nói về cậu, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tôi tên Điền Điềm”

Woa cái tên nghe ngọt ngào quá đi, đây cũng là ý nghĩ đầu tiên Tô Tiểu Mễ nghe được cái tên này.

Cao Mỹ đứng phía sau Điền Điềm lò đầu ra, bổ sung: “Cô ấy là bạn gái cũ của Nghiêm Ngôn đấy”

Những lời này đã làm Tô Tiểu Mễ  khiếp sợ không nhỏ, so với nghe Tôn Diệu tỏ tình còn đáng sợ hơn, bạn gái cũ của Nghiêm Ngôn? Ban nãy sao Nghiêm Ngôn lại không chịu nói với cậu, lại nghĩ tới những lời khó hiểu trên xe, ngay lập tức hiểu hết thủ đoạn cuối cùng của bố Nghiêm Ngôn là gì, mặc dù Tô Tiểu Mễ luôn tự nhắc nhở bản thân bỏ đi, bỏ đi, chuyện đã qua không nên để ý, nhưng khi nhìn thấy Điền Điềm nhìn cậu cười mỉm, Tô Tiểu Mễ nghĩ mọi chuyện đúng là không thể nói quên là quên được.

“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi”

“Nhưng tôi vẫn còn rất thích ngôn” Điền Điềm không nhịn được mở miệng.

“Chúng tôi đã sống chung” Tô Tiểu Mễ nói rất nhẹ nghe không ra chút uy nghiêm.

Khuôn mặt Điền Điềm vẫn luôn mang ý cười, nghiêng về phía Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng  nói: “Cho nên tôi tới đây là để đoạt lại anh ấy, Ngôn anh ấy vốn thuộc về tôi mà” Nói xong kéo tay Cao Mỹ rời đi, Tô Tiểu Mễ nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Tại sao rõ ràng chỉ còn một bước, rõ ràng cậu sắp tốt nghiệp, rõ ràng tất cả đều nắm trong tay, ngay thời khắc quan trọng lại xảy ra chuyện này, đem khoảng cách một bước vốn rất ngắn kéo dài thật xa, cậu chỉ muốn hai người đơn giản sống cùng nhau, chẳng lẽ điều đó lại khó vậy sao.

Mang theo tâm trạng nặng nề Tô Tiểu Mễ nhìn đồng hồ trên tay, gần tan việc rồi, nhìn lại cạnh cửa lại thấy Tôn Diệu đứng đó, không biết hắn tới lúc nào, Tô Tiểu Mễ kiên trì kéo Tôn Diệu đến một nơi không người, Tôn Diệu không nhịn được mở miệng trước: “Hai cô gái kia là ai?”

Tô Tiểu Mễ lắc đầu không nói, Tôn Diệu nhìn sắc mặt Tô Tiểu Mễ cũng đoán được đại khái: “Nên mới nói, sống cùng tớ mới là lựa chọn tốt nhất, tên kia đào hoa như vậy, cậu hiện tại có thể cản một, sau này thì thế nào, còn tớ tuyệt đối không để cậu chịu ấm ức”

Tô Tiểu Mễ không nói, trong đầu chỉ ngập tràng vẻ mặt tự tinh của Điền Điềm, cô ấy thật sự nắm chắc có thể cướp Nghiêm Ngôn khỏi cậu ? Tại sao mình lại bắt đầu hèn yếu, bắt đầu không có lòng tin với bản thân cũng không có lòng tin với Ngôn, càng không có lòng tin với tình cảm hai người. Đúng vậy, vì cô ta không phải ai khác mà là người từng sống bên cạnh Ngôn.

Tôn Diệu thấy Tô Tiểu Mễ không nói chuyện thì cho rằng cậu còn do dự, nói tiếp: “Hai người các cậu chẳng có điểm nào giống nhau nói gì ở chung một chỗ? Cậu có nghĩ tới sau này, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ chán ghét cậu đi tìm mấy cô gái khác. Tiểu Mễ, tớ dám cam đoan với cậu, tớ đối với cậu sẽ tốt hơn Nghiêm Ngôn”

“Dù cậu tốt hơn hắn thì có ích gì? Cậu cũng đâu phải hắn, đâu phải người tôi yêu, dù cậu dịu dàng với tôi, cho tôi những điều tốt nhất, không để tôi khổ sở nhưng cậu không phải Ngôn, vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu rốt cuộc có hiểu không vậy? Giữa chúng tôi tuy rằng không có điểm chung lại có một điều rất giống, đó là chúng tôi đều yêu đối phương” Tô Tiểu Mễ nói ra lời này để khoe khoang cùng Tôn Diệu cũng như tự nói chính mình.

“Tớ nghĩ người không rõ là cậu, Tiểu Mễ, cậu nhìn rõ sự việc đi, hai người căn bản không thích hợp, chia tay hắn ở chung với tớ được không?” Tôn Diệu biểu tình chân thành vươn tay về phía Tô Tiểu Mễ.

“Cậu bảo em ấy chia tay với ai?” Bỗng nhiên giọng nói lạnh như băng của Nghiêm Ngôn từ phía sau hai người truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.