Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Sau Tết, hai người ở nhà mấy ngày, chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức lễ hội pháo hoa.
Nơi Lê Hàm Thu sống có chút hẻo lánh, cách nơi tổ chức lễ hội pháo hoa khá xa, Lê Hàm Thu lại cực lực đề cử, nói rằng ở đó có rất nhiều loại hình giải trí như suối nước nóng, chơi rất vui. Dưới sự thuyết phục của bà, cả hai quyết định lái xe đi sớm hơn một ngày, ở đó một đêm rồi quay về.
Ngồi vào trong xe, Quý Dư Chu hỏi Lê Hàm Thu lần cuối cùng: "Mẹ, mẹ nói hay như vậy, thật sự không đi sao?"
"Không đi, không đi," Lê Hàm Thu xua tay như đánh trống chầu, "Mẹ đã đi xem rất nhiều lần rồi. Hơn nữa, cây cỏ hoa lá ở nhà không thể không có người trông nom, hai đứa cũng nên đi trải nghiệm thế giới của hai người đi thôi."
Nghe đến "thế giới hai người", Giang Tầm Dục đang ngồi ở ghế phó lái có chút đỏ mặt, lúng túng cúi đầu xuống, Quý Dư Chu ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Dùng từ linh tinh."
Lê Hàm Thu mỉm cười đầy ẩn ý, vẫy tay với hai người: "Mau đi đi, đi đường cẩn thận."
Quý Dư Chu gật đầu, không nói gì nữa, kéo cửa sổ khởi động xe.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hắn không thường xuyên lái xe, nhưng kỹ năng lái xe rất ổn định, dọc đường không có xốc nảy gì, Giang Tầm Dục ngồi trong xe một lúc, không lâu sau cái đầu lại như gà mổ thóc.
"Buồn ngủ à?" Quý Dư Chu nhanh chóng nhận thấy động tĩnh ở bên cạnh, "Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi."
Giang Tầm Dục đột nhiên tỉnh lại, vội vàng chống đỡ mở to mắt lắc đầu: "Tôi không buồn ngủ."
Quý tiên sinh đang chăm chú lái xe, chính mình lại ngủ gật, nhìn thế nào cũng không lễ phép.
Quý Dư Chu không nói gì, tiếp tục yên lặng lái xe, nhưng một lát sau, Giang Tầm Dục lại không nhịn được "gật đầu".
Quý Dư Chu bật cười, bật chế độ lái tự động, lấy thảm len từ ngăn tủ nhỏ bên cạnh đắp lên cho Giang Tầm Dục: "Ngủ đi, còn lâu mới tới nơi."
Giang Tầm Dục thật sự quá buồn ngủ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Vào đêm đầu tiên, hai người cùng nhau ở tạm trong cùng một căn phòng, ngày hôm sau, Lê Hàm Thu đã nhờ người dọn thêm một căn phòng mới cho Giang Tầm Dục. Giường rất mềm, chăn bông rất thoải mái, nhưng Giang Tầm Dục lại chìm trong một loại cảm giác hưng phấn bí ẩn "Rốt cuộc cũng có thể ra ngoài với Quý tiên sinh", mấy ngày nay cậu làm sao cũng ngủ không ngon.
Thời điểm ngồi ở trong xe, cơn buồn ngủ rốt cục cũng ập đến.
Ý thức của Giang Tầm Dục trở nên có chút mơ hồ, hừ hừ vài tiếng, ngón tay vô thức nắm chặt thảm len, còn muốn tiếp tục từ chối, nhưng cậu lại quá mức buồn ngủ, chỉ chốc lát hơi thở đã bình ổn.
Quý Dư Chu thu hồi tầm mắt, cũng ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày nay hắn cũng ngủ không ngon, nhưng đây là bệnh cũ của hắn, ngủ rất nông. Tết Nguyên Đán luôn có người muốn đốt pháo, Lê Hàm Thu sống ở nơi vắng vẻ nhưng thính lực của Quý Dư Chu vô cùng tốt, trong đêm khuya thanh vắng tiếng pháo hoa ở nơi xa lại vang lên đặc biệt rõ ràng.
Bên tai là tiếng hô hấp mềm mại của Giang Tầm Dục, dây thần kinh căng như dây đàn của Quý Dư Chu cuối cùng cũng thoáng thả lỏng. Hắn nhớ lại, nhiều năm như vậy nhưng đêm hắn ngủ cùng Giang Tầm Dục là đêm hắn ngủ được an ổn nhất.
Nhưng Quý Dư Chu không thể hiểu được tại sao.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, cuối cùng hai người cũng tới nơi.
Giang Tầm Dục còn đang mơ ngủ, cuộn mình thành một đoàn, Quý Dư Chu vỗ vỗ vai cậu, Giang Tầm Dục lập tức mở mắt ra, theo bản năng dùng một tay bảo vệ đầu, tay kia nắm lấy tay của Quý Dư Chu.
Nội tâm Quý Dư Chu nổi lên một trận co rút, đây có lẽ là phản ứng bình thường của đứa nhỏ khi còn ở cô nhi viện. Những người đó cảm thấy Giang Tầm Dục là điềm xui xẻo, bọn họ không muốn ngủ chung với cậu, còn thường xuyên đuổi cậu ra ngoài. Ký ức đã khắc sâu trong cơ thể, dù đã qua nửa năm nhưng vẫn không hề phai nhạt.
Giang Tầm Dục mơ màng mở to hai mắt, lúc này mới có chút ngượng ngùng buông tay: "Đã, đã tới rồi sao?"
"Ừ." Quý Dư Chu không nói gì nữa, dẫn cậu vào cửa khách sạn.
Khách sạn đã được đặt trước, vì lý do an toàn, Quý Dư Chu phải sử dụng thông tin nhận dạng giả. Hai người ở cùng một phòng.
Người phục vụ quầy lễ tân rất nhiệt tình, khi đưa thẻ phòng còn cố ý ghé vào tai Quý Dư Chu, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, chào ngài, giường đôi trong phòng tiêu chuẩn của chúng tôi có thể di chuyển. Nếu ngài cần, có thể di chuyển nó theo ý muốn, phù hợp với mọi loại tiêu khiển."
Quý Dư Chu: "..."
Hắn đặc biệt đặt phòng tiêu chuẩn với một giường đôi, nhưng lại bị người phục vụ tưởng rằng là một tình thú đặc biệt.
Trông hắn thật sự rất giống một lão nam nhân bao dưỡng tiểu hài nhi sao?
Quý Dư Chu cau mày, dẫn Giang Tầm Dục vào thang máy.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Điều kiện trong phòng cũng không tệ, rộng rãi và sáng sủa, so với một khách sạn tiêu chuẩn thì ở đây giống một homestay phong tình hơn. Bên ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc, xa hơn nữa là suối nước nóng thuộc khách sạn.
Chỉ ngoại trừ...quầy lễ tân có lẽ thực sự hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, còn đặc biệt bố trí một phen.
Bộ khăn trải giường có màu đỏ rực rỡ, mặt trên còn được bao phủ bởi những cánh hoa hồng tươi thắm.
Trong ngăn tủ bị mở bắt mắt nhất có hai hộp 0.02 (*), trên bàn còn có thức ăn nhẹ là đĩa táo khô và đậu phộng.
(*) Bαo ƈαo sυ siêu mỏng Okamoto 0.02mm
Giang Tầm Dục còn chưa tỉnh ngủ, nhưng Quý Dư Chu hiếm khi cảm thấy có chút bối rối. Hắn đặt đồ xuống, đi đến bên giường phủi rơi những cánh hoa hồng.
Giang Tầm Dục cuối cùng cũng phản ứng lại, giúp Quý Dư Chu chỉnh lý giường chiếu.
Hoa hồng trên giường đều bị quét vào một góc, lãng phí rất nhiều thời gian của hai người, đến khi thu dọn xong tất cả thì đã quá nửa đêm.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu vốn tưởng đứa nhỏ chưa trải nghiệm bao giờ nên định đưa Giang Tầm Dục đi ngâm mình ở suối nước nóng, nhưng thấy trời đã muộn nên đành từ bỏ. Giang Tầm Dục vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, thậm chí còn chủ động an ủi Quý Dư Chu rằng vẫn còn cơ hội.
Bọn họ ở trên xe đã ngủ một đường, nên bây giờ không ai buồn ngủ, nằm ở trên giường, hiếm thấy nhàn nhã câu được câu không tán gẫu với nhau.
Quý Dư Chu hỏi: "Đã nghĩ kỹ sau này muốn học chuyên ngành nào chưa?"
Sau một năm học thì học viên của quân đoàn đều sẽ được phân bổ đi nhiều nơi để tiếp tục đào tạo chuyên sâu chuyên môn của mình.
Giang Tầm Dục có chút sững sờ: "Ngoại trừ, ngoại trừ quang tử thương..."
Cậu biết tài thiện xạ của Quý Dư Chu rất tốt, cũng âm thầm hy vọng có thể đi trên con đường mà Quý Dư Chu đã từng đi qua, nhưng cậu thực sự không thể đối diện với quang tử thương.
Quý Dư Chu cũng không để tâm, tuy không thể nói là không tiếc nuối, nhưng hắn cũng không muốn ép đứa nhỏ quá: "Không sao, vẫn còn nửa năm, cậu có thể từ từ xem xét cái gì thích hợp với bản thân."
Một lúc sau, Quý Dư Chu nói thêm: "Nhưng tôi hy vọng cậu có thể ở lại Quân đoàn Đệ nhị, sẽ thuận lợi hơn một chút."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Các chuyên ngành khác nhau thì có những địa điểm đào tạo khác nhau, thậm chí có người phải chạy đến những tinh cầu khác, Quý Dư Chu vẫn muốn giữ đứa nhỏ ở bên người.
Giang Tầm Dục không chút nghĩ ngợi nói: "Chỉ cần ngài nguyện ý, tôi nhất định sẽ ở lại bên cạnh ngài."
Quý Dư Chu cười khẽ, không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy một trận thỏa mãn, dù sao cũng là đứa nhỏ do mình nuôi nấng, không giống người ngoài.