Muốn Ngài Hôn Em

Chương 49: Giường gỗ tương đối rắn chắc.



Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Có lẽ là bởi vì có Quý Dư Chu ở bên cạnh nên Giang Tầm Dục cảm thấy rất an tâm, quãng đường từ cửa hàng nội thất về đến nhà cũng không dài mà cậu vẫn híp mắt mơ màng ngủ.

Khi đến nơi, Quý Dư Chu không đánh thức cậu, hắn chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho tài xế rời đi, sau đó lấy cái thảm len ở bên cạnh đắp lên cho cậu. Giang Tầm Dục nằm nhoài trong lồng ngực của Quý Dư Chu tiếp tục ngủ, còn Quý Dư Chu thì khởi động quang não của mình để giải quyết công việc.

Đã lâu rồi mới cảm thấy an tâm như vậy, Giang Tầm Dục ngủ một giấc ngon lành và mãn nguyện, cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ màng mở mắt ra mới cảm nhận được nhiệt độ ôn nhu dưới thân.

Giang Tầm Dục đột nhiên tỉnh táo, ngồi dậy từ trong lồng ngực của Quý Dư Chu, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cậu vô cùng xấu hổ: "Em xin lỗi, Quý tiên sinh, sao ngài không gọi em..."


"Không sao." Quý Dư Chu không để ý mà mỉm cười, đóng quang não lại, "Em còn buồn ngủ không? Lên nhà ngủ thêm một lát nữa?"

Giang Tầm Dục lắc đầu, trong lòng vẫn còn cảm thấy xấu hổ, bàn tay vô thức muốn sờ nơi mà mình gối đầu lúc nãy: "Em ngủ bao lâu rồi? Có phải trên người ngài đã tê rần rồi không?"

Ngón tay mảnh khảnh thử thăm dò, mò mẫm lung tung, nếu đổi thành bất kỳ người khác, bọn họ có thể xem như là cố ý câu dẫn, nhưng Giang Tầm Dục lại tràn đầy căng thẳng, cộng với đôi mắt xanh tràn đầy hơi nước lúc mới ngủ dậy, trong suốt đến mức khiến người ta có thể nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.

Thuần túy mà nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ, bị cậu khơi mào lúc nào cũng không biết.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.


Hai mắt Quý Dư Chu tối sầm lại, lóe lên một tia lửa. Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của Giang Tầm Dục áp vào ngực mình: "Nhóc con, em có biết chỗ này không được sờ không..."

Giọng nói trầm khàn vang lên khiến Giang Tầm Dục chợt ý thức chuyện gì đang xảy ra, mặt cậu đột nhiên đỏ bừng, giây tiếp theo, nụ hôn mang tính xâm lược của Quý Dư Chu đã áp tới.

Khác với sự khắc chế lúc trước, lần này, rõ ràng là khao khát cháy bỏng.

Nụ hôn này hoàn toàn bị Quý Dư Chu làm chủ, Giang Tầm Dục không có bất kì năng lực phản kháng nào, không khí trong miệng bị cướp đoạt, không biết từ khi nào, Quý Dư Chu đã đè nửa người của Giang Tầm Dục lên trên ghế da, một tay giam cầm hai tay của cậu trên đỉnh đầu.

Giang Tầm Dục chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn, trong lòng như có từng đóa pháo hoa nổ tung, thân thể nóng đến khó tin, ngay cả linh hồn cũng run rẩy.


Nụ hôn một đường đi xuống, Quý Dư Chu hạ xuống một dấu hôn đỏ thẫm trên xương quai xanh đẹp đẽ khiến người không dời mắt nổi của Giang Tầm Dục.

Hắn lại cắn thêm một cái lên cổ của Giang Tầm Dục, vòng tay ôm lấy thân thể của cậu, để cậu ngồi vào trong lòng của mình, chậm chạp không có động tác tiếp theo.

Thân thể của Giang Tầm Dục lúc này hoàn toàn mềm nhũn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giọng nói khàn khàn có chút run rẩy: "Quý tiên sinh..."

Quý Dư Chu ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói khàn khàn đến kỳ cục: "Ngoan, để tôi ôm một lúc."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Bên tai là tiếng tim đập gấp gáp của Quý Dư Chu, nhịp tim của Giang Tầm Dục cũng hòa cùng tần số, hầu kết của cậu trượt lên trượt xuống, vươn tay nắm lấy góc áo của Quý Dư Chu, quyết tâm nói: "Quý tiên sinh, em, em đã thành niên...."
Trầm mặc hai giây, Quý Dư Chu cảm thấy lồng ngực truyền đến một trận rung động, tiếng cười nhẹ rơi vào tai Giang Tầm Dục: "Không cần gấp gáp như vậy, vẫn còn nhiều thời gian."

Phản ứng trúc trắc của Giang Tầm Dục đã rơi vào trong mắt của Quý Dư Chu, ngón út vô tình cong lên đã làm bại lộ sự căng thẳng của chủ nhân.

Giang Tầm Dục thực sự vẫn đang sợ hãi, cậu không quen với kiểu tiếp xúc thân thể trắng trợn như thế này, cho nên Quý Dư Chu không đành lòng thực hiện bước tiếp theo.

Hắn đã đợi một năm, lại thêm mười năm nữa hắn vẫn đợi được, hắn bằng lòng đợi.

Đợi cho đến khi đứa nhỏ của hắn thực sự sẵn sàng.

Nụ cười của Quý Dư Chu rõ ràng là mang theo ý tứ trêu chọc, mặt Giang Tầm Dục càng đỏ hơn, không dám nhúc nhích thêm chút nào, vùi đầu vào trong ngực của Quý Dư Chu, hồi lâu cũng không dám ngẩng lên.
*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Về đến nhà, thức ăn đã chuẩn bị xong, Quý Dư Chu đích thân giúp Giang Tầm Dục xới cơm, Giang Tầm Dục nhận lấy, vội vàng cảm ơn.

Bữa tối đơn giản nhưng phong phú, vẫn là hương vị mà Giang Tầm Dục quen thuộc.

Quý Dư Chu không có thói quen nghiêm khắc ăn cơm không được lên tiếng như thế hệ trước, hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, bầu không khí đặc biệt hài hòa.

Tựa như một cặp vợ chồng già.

Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, mặt của Giang Tầm Dục nóng lên, vội vàng cúi đầu lùa cơm.

Ăn xong một bát, Quý Dư Chu tự nhiên xới thêm một bát cơm nữa đưa cho Giang Tầm Dục: "Đúng rồi."

Giang Tầm Dục cầm lấy bát, ngồi thẳng người ngay lập tức: "Làm sao vậy?"
"Không cần căng thẳng," Quý Dư Chu bật cười, "Tôi chỉ muốn hỏi em, quân đoàn vừa lúc thiếu một vị trí nghiên cứu vũ khí mới, em có muốn đến không?"

Chuyên ngành của Giang Tầm Dục ở tinh cầu γ là phát triển vũ khí mới, chuyên ngành này cũng rất nổi tiếng, nhưng tiền đề là...nó đòi hỏi kinh nghiệm làm việc phong phú.

Đối với những sinh viên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp như Giang Tầm Dục, hầu hết các quân đoàn đều không thiếu, cũng không tiếp nhận.

Giang Tầm Dục tự nhiên biết chuyện này, có chút trố mắt, lúng túng hỏi: "Sao lại đúng lúc thiếu một người được?"

Trong ngữ khí của Quý Dư Chu không có bất kỳ dị thường nào, như thể đó là chuyện đương nhiên: "Nửa năm trước, một vị trợ lý nghiên cứu vừa từ chức, vị trí đó vẫn luôn được giữ lại."

Lúc đó, Quý Dư Chu còn chưa xác định được Giang Tầm Dục có quay lại bên cạnh mình hay không, nhưng hắn đã tính sẵn con đường tốt nhất cho đứa nhỏ của mình.
Đôi mắt của Giang Tầm Dục đau xót: "Cảm ơn, cám ơn Quý tiên sinh..."

Cậu vốn nghĩ rằng ở lại bên cạnh Quý tiên sinh đã là lựa chọn tốt nhất, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng cuộc sống của mình lại có thể hoàn hảo hơn nữa.

Quý Dư Chu rũ mắt, nhìn biểu cảm của Giang Tầm Dục trong mắt, khóe miệng nở nụ cười, chút bất an cùng lo lắng cuối cùng cũng biến mất: "Thành tích của em trong một năm nay tôi đều nhìn thấy, tôi tin em có thể đảm nhiệm công việc này."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Động tác của nhân viên cửa hàng trí nội thất rất nhanh, đồ đạc hai người vừa mua đã được chuyển đến ngay sau khi hai người vừa ăn xong, đồ đạc đổi xong thì phòng của Giang Tầm Dục cũng thay đổi.
Ấm áp, gọn gàng và trông thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người chúc nhau ngủ ngon, Giang Tầm Dục đang chuẩn bị rời đi, Quý Dư Chu đã ngăn lại: "Chờ đã."

Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, sau đó vô thức mở to mắt nhìn Quý Dư Chu, liền thấy Quý Dư Chu như có ý riêng mà chỉ vào má mình, "Có phải em quên chuyện gì rồi không?"

Giang Tầm Dục đỏ mặt, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, cậu nắm lấy vạt áo của mình, từng chút một ngẩng đầu, kiễng chân lên, thơm lên má Quý Dư Chu một cái, sau đó giống như chạy trốn mà chạy vào phòng của mình, đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Quý Dư Chu nhìn cánh cửa đóng chặt, đưa tay chạm vào nơi có nụ hôn thoáng qua lúc nãy, ở đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp. Hắn lắc đầu cười nhẹ: "Nhóc con."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi đóng cửa quay người lại, Giang Tầm Dục liền nhìn thấy Tiểu C đang run rẩy ở trong góc.

Giang Tầm Dục có chút buồn cười nhìn Tiểu C chỉ lộ ra cái mông tròn trịa: "Cậu trốn cái gì?"

Tiểu C vẫn ở đó giả chết, Giang Tầm Dục trực tiếp kêu tên nó: "Tôi đang nói cậu đó, Tiểu C."

Tiểu C từ trong góc miễn cưỡng chậm rãi bay ra ngoài, vô cùng thẹn thùng bay tới chỗ của Giang Tầm Dục, không dám nhìn vào mắt Giang Tầm Dục.

Nó giả bộ đáng thương: "Tiểu Tầm Dục...Tôi xin lỗi mà, tôi không biết cậu thích kiểu phong cách này, tôi thật sự nghiêm túc chọn lựa đó!!! Với cả... màu đỏ cũng rất hợp với làn da của cậu!"

Tiểu C không nhắc đến còn tốt, lúc này nhắc tới, Giang Tầm Dục lại nhớ đến ánh mắt và lời nói ám muội của nhân viên bán hàng ở cửa hàng trang trí nội thất.
Cái gì mà da trắng thích hợp với màu đỏ, cái gì mà giường gỗ tương đối rắn chắc, thích hợp với người trẻ tuổi...

Khụ khụ!

Giang Tầm Dục bấm vào đầu ngón tay, ép buộc mình phải xua đuổi những ý nghĩ kiều diễm kia trong đầu, cậu đảo mắt nhìn Tiểu C một cái, không thèm để ý tới nó, trực tiếp đi ra chỗ khác.

Tiểu C còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại.

Tiểu C: Ủa alo?! QAQ

Cơ khí đương sự nói rằng, nó thực sự bị tổn thương rất nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.