Muốn Nói Yêu Em

Chương 17



Lời của anh như từng trận gió rét thổi từ Seberia khiến cả người Tống Tiểu Tây dựng hết tóc gáy. Cô run rẩy nhắm mắt kìm chế không ngay lập tức cúp điện thoại, tính toán mở miệng như nào: “ Em nán lại đây một tuần, tuần sau sẽ trở về”

Nói xong cô đưa di động ra xa tai mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của người đi đường chỉ nghe rõ ràng “Phanh” một tiếng, Giang Thừa Mặc lạnh lùng cúp máy.

Tống Tiểu Tây thở dài. Tiếp tục kéo hành lý ít ỏi của mình đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu, không tập trung nhìn về phía trước, cô ngẩng đầu lên đã thấy Lý Duy Diệp dịu dàng mỉm cười cách đó không xa.

Ánh đèn chiếu thẳng lên đỉnh đầu anh, đáy mắt như có dòng nước âm ỉ lưu động, rạng rỡ phát sáng. Sau đó, Lý Duy Diệp cúi đầu mím môi cười một tiếng bước mấy bước tới sách hành lý của cô, tay kia ôm cô vào trong lòng, nhẹ nói: “Anh thật sự rất vui.”

Giọng nói của Lý Duy Diệp không có ngạo mạn lạnh lùng giống Giang Thừa Mạc, ngược lại có chút trầm ấm từ tính, âm cuối còn giống như sợi tơ mang theo cảm xúc đặc biệt làm lòng người an tâm trở lại. Tâm tình Tống Tiểu Tây bị anh kéo lên vài phần, cười đáp: “ Thật ra thì em còn chưa ăn tối.”

Anh vê cằm cô, tâm tình xem ra vô cùng tốt, mặt mày tươi cười sinh động hơn thường mấy phần: “ Giờ muộn rồi, ngày mai anh dẫn em đi ăn đặc sản thành phố A. Tối hôm nay chúng ta đi ăn cháo trước, như thế nào?”

Lý Duy Diệp dẫn cô đến quán ăn mở 24h. Tuy nói là ăn cháo, nhưng anh vẫn gọi một bàn đồ ăn nhẹ sau đó nhìn cô nói: “ Những thứ này cũng khá có tiếng ở thành phố A, em nếm thử chút, hợp khẩu vị thì ăn nhiều chút, không ngon có thể bỏ lại.”

Tống Tiểu Tây vừa ăn vừa cười: “Em rất lâu rồi không có được ai chăm sóc chu đáo như vậy. Anh không ăn à?”

“Buổi tối anh ăn rồi, giờ không đói lắm”

Lý Duy Diệp là vũ khí giải buồn rất tốt. Tống Tiểu Tây chỉ ngồi không nghe anh nói về nhân tình thế thái ở thành phố A tâm tình vui vẻ lên ít. Nhìn thấy vẻ mặt cô rốt cuộc giãn ra anh mới cười hỏi: “ Thật ra, vừa nãy ở sân bay trông em có chút buồn bã.”

Tống Tiểu Tây thở dài, cũng không biết là lần than thở thứ mấy: “ Anh đã bao giờ cãi nhau với em gái anh chưa?”

Lý Duy Diệp lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Em và Giang Thừa Mạc cãi nhau sao?”

Tống Tiểu Tây suy nghĩ một chút rồi lựa chọn im lặng không nói. Lý Duy Diệp nghĩ nghĩ sau đó nhàn nhạt cười một tiếng: “Lần trước ba người chúng ta ăn cơm sau anh cũng hỏi em, thật ra anh trai em không đồng ý về chuyện của anh với em phải không?”

Tống Tiểu Tây đối với sự dự chuyện như thần của bọn họ tập mãi cũng thành thói quen, lại thở dài một tiếng: “Các người đều là bán tiên.”

“Nhìn mặt em, hiện tại chắc Giang công tử rất ghét anh rồi, huống chi em lại chạy đến thành phố A tìm anh, đoán chừng anh vui mừng bao nhiêu thì anh trai em tức giận bấy nhiêu, có khi trong lòng cũng đã đem anh băm vằm một trận rồi.” Lý Duy Diệp chống tay dưới cằm nhìn cô nói: “Thật ra anh trai em có loại tâm tình này cũng có thể hiểu được. Sống chung lâu ngày em gái đột nhiên có người yêu, trong lúc bất chợt không còn thuộc về mình, thời gian cũng bị người khác chiếm đi, giống như là món đồ chơi mình yêu quý nhất bị người khác cướp mất, không thoải mái cũng là bình thường. Nhưng mà cái đồ ngốc nhà em, không cần ở đây ngây ngốc than thở mãi. Chẳng phải trước kia anh đã nói với em, gặp chuyện có thể tới tìm anh sao? Lúc trước anh nói với em cái gì? Bạn trai là dùng để sai bảo.”

Tống Tiểu Tây chống cằm nhìn trần nhà: “Lần trước anh ấy cũng không có tức giận đến vậy. Thật giống như đòi mạng.”

Lý Duy Diệp cách cái bàn vươn tay kéo mặt cô trở về, rồi sau đó nở nụ cười ấm áp trấn an cô: “Nếu như tình cảm của em với anh có thể kiên định, người đó liền không trở thành vấn đề. Em cho anh ấy một chút thời gian rồi anh ấy cũng sẽ từ từ tiếp nhận. Nếu quả thật không tiếp thu nổi, chuyện đó để anh giải quyết, được không?”

Sau đó, cầm cãi thìa lên nhét vào tay cô: “Bây giờ quan trọng nhất là, khó có dịp em đến thành phố A, nên dồn toàn bộ tinh lực hưởng thụ tốt sơn hào hải vị thắng cảnh nơi đây. Những chuyện kia, tạm thời không để ý tới, anh đảm bảo em sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ, được không?”

Khách quan mà nói, Lý Duy Diệp làm rất tốt chức chủ nhà. Tống Tiểu Tây đến thành phố A thì anh dành hầu hết thời gian đi với cô. Ngày thứ nhất anh mang cô đi gặp mấy người bạn tốt ở thành phố A, một nhóm người đều tự chuẩn bị thức ăn hùng dũng lái xe đi lên núi làm tiệc nướng. Đến cuối cùng Tống Tiểu Tây mới nhận ra “Quý công tử” đâu đâu cũng đều một dạng. Tương tự như đám anh em của cô ở thành phố T, sống phóng túng mọi thứ đều tinh thông, cộng thêm trong khủy tay luôn dắt theo mỹ nữ mỗi người một vẻ, không ai giống ai. Tống Tiểu Tây tìm lúc rảnh nhỏ giọng hỏi Lý Duy Diệp: “Anh có thể nói cho biết, các người đi đâu tìm được nhiều như vậy?”

Lý Duy Diệp gõ gõ trán cô: “Không phải là các người, là bọn họ.”

“Được rồi, bọn họ là từ nơi nào tìm được nhiều mỹ nhân như vậy?”

Lý Duy Diệp suy nghĩ một chút, tìm từ nói: “Cái này, cần là người tình ta nguyện… tính xu lợi là bản năng của xã hội hiện đại, lúc có nhu cầu, nhất là khi hai bên đều có nhu cầu, thị trường sẽ luôn rất sôi động.”

Anh nói uyển chuyển, là tránh nặng tìm nhẹ, Tống Tiểu Tây liếc anh một cái, cố ý nói: “Tính xu lợi?”

Lý Duy Diệp cẩn thận nhìn vẻ mặt cố, nói: “ Anh nghĩ là em hiểu được”

Tống Tiểu Tây nói xong rất dứt khoát: "Em không hiểu rõ."

Lý Duy Diệp so với cô dứt khoát hơn: "Về sau em sẽ rõ."

“……….”

"Chỉ là em có thể yên tâm, " anh cười híp mắt, " Trường hợp này trước kia anh đều là dẫn Trịnh Yên Yên tới. Anh chính là rất trung trinh."

“……….”

Thật ra thường ngày, trường hợp kiểu này Giang Thừa Mặc rất ít mang cô theo, anh luôn lấy lí do cô còn nhỏ không cho tham gia các loại tiệc có mang theo bạn gái. Anh càng vậy Tống Tiêu Tây càng hiếu kỳ, có một lần sống chết quấn lấy Giang Thừa Mạc đòi đi theo, sau đó biết được rốt cuộc còn bé không nên đi theo là cái gì. Nhóm người bên trong trừ các công tử quần áo ngăn nắp, còn lại là các cô gái xin tươi. Các cô gái tụ tập một chỗ không nói đề tài nào khác, chỉ giơ những bàn tay đầy nhẫn ngọc nhẫn kim cương sáng bóng, rồi xoa xoa vòng ở cổ tay, cuối cùng ríu rít nói chuyện mỗi tháng vì bạn trai chuẩn bị bao nhiêu cơm, mua bao nhiêu hoa quả, thậm chí cả có lần làm thành cháo nhão cũng dùng để tranh công. Tống Tiểu Tây nghe được lặng lẽ một lúc, nói thầm trong lòng: “Phu nhân Tập còn nấu cơm giặt giũ quần áo chuẩn bị mọi thứ cho chồng, tôi còn ngày ngày phục vụ Cáp Đa tản bộ loanh quanh bồi ngủ mua thức ăn cho chó, những việc này được coi là gì?”

Ngày hôm sau đoàn người đi cùng nhau. Lúc đầu là oanh liệt đi đua xe, sau đó oanh liệt đi hát. Trước đó một ngày Tống Tiểu Tây đã bị đám huynh đệ của Lý Duy Diệp xưng huynh gọi muội, hôm nay thì càng ầm ĩ muốn cô hát bản tình ca với Lý Duy Diệp, «Có một chút động tâm» đến «Lĩnh ngộ» đến «Yêu như thủy triều» lại đến «Mật ngọt ngào» lại đến «Vì yêu mê» lại đến «Ngày mai em muốn gả cho anh», đến cuối cùng Tống Tiểu Tây chống đỡ không nổi, cố tình còn có người cười lớn xen vào nói: “Những bài hát này rõ ràng dùng để hình dung tâm tình của a Diệp nhà chúng ta! Có ý định gì hả!? Ai làm!? Đứng ra!”

Một đám người ngay lập tức cười vang.

Đến ngày thứ ba cuối cùng quay về thanh tĩnh. Lý Duy Diệp mang đến hai notebook, hai người một bàn ở trong quán một ngày chơi trò chơi trên Internet. Tuy Lý Duy Diệp đã nói rằng bản thân mình rất lâu rồi chưa chơi, nhưng mà thao tác điều khiển nhân vật vẫn rất thuận tay hơn Tống Tiểu Tây rất nhiều. Sau anh tìm một tài liệu nào đó trong máy vi tính, mở ra cho cô xem hình anh cả Lý Duy Chính.

Tống Tiểu Tây thực tâm thực ý đánh giá: “Thoạt nhìn rất khiêm tốn, rất có phong thái anh cả nhân hậu. Còn nữa, gien nhà anh thật tốt.”

Lý Duy Diệp cười cười: “Cám ơn đã khích lệ. Thật ra lúc anh ấy tự mình bước vào xã hội cha không tình nguyện để anh đi, vẫn hi vọng anh ấy có thể về chủ trì đại cục, nhưng mà nói bao nhiêu năm anh ấy cũng không nghe.”

Mắt Tống Tiểu Tây đảo quanh: “Nói như thế có vẻ anh không xuất sắc. Nhưng danh tiếng của anh ở thành phố T rất tốt.”

Mắt Lý Duy Diệp chớp chớp càng lợi hại: “Đa tạ bạn gái đại nhân. Anh trai anh hai ngày nay mới về nước, trước mắt đang thử xem ai có bạn gái trước. Thật ra thì trước đó bọn anh đã đánh cuộc, hai người ai sẽ đính hôn trước.”

Ý nghĩ của anh có chút rõ ràng, Tống Tiểu Tây lại đảo mắt, nhìn trần nhà một lâu mới phát ra một tiếng “Nha.”

Lý Duy Diệp bật cười, vuốt tóc của cô.

Vào ngày thứ tư, Tống Tiểu Tây ở quầy sách cạnh khách sạn trông thấy khuôn mặt của Giang Thừa Mạc trên tạp chí. Mặc dù Giang Thừa Mạc ghét chụp ảnh, vậy mà hiệu ứng lại khá tốt. Một bộ tây trang thủ công xa xỉ, tư thế ngồi đoan chính, khuỷu tay ở trên mép bàn, cánh tay cong lên, ngõn tay cái vuốt cằm, cổ tay để lộ ra cổ tay áo sơ mí trắng, hầu kết nhô ra cùng với đôi môi mỏng mím lại, còn có ánh mắt không để ý xung quanh, mặc kệ nhìn xa hay nhìn gần đều có loại tuấn tú khó có thể miêu tả.

Hơn nữa bộ dáng anh lúc này rất xúc tiến lượng tiêu thụ của tạp chí. Lúc Tống Tiểu Tây cầm quyển tạp chí lên, người bán báo nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu cô nương, đây là tờ tạp chí cuối cùng rồi, muốn mua thì phải nhanh lên nha.”

Tống Tiểu Tây thanh toán tiền trở về phòng, giở tới trang phỏng vấn Giang Thừa Mạc, mấy ngày qua phiền não cố gắng áp chế mấy ngày qua tăng lên. Cô nhíu lông mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gọi cho Giang Thừa Mạc, lấy điện thoại ra sau đó lại ngừng tay, nhìn chằm chằm quyển tạp chí nửa ngày, mới ấn gọi điện cho Thẩm Dịch.

Bên kia rất nhanh nhận điện, rất nhanh truyền tới giọng nói lười biếng đặc trưng công thêm vài phần cuốn hút của Thẩm Dịch: “Ai nha, thật ly kỳ. Nghe nói Thất tiểu thư ngàn dặm đi thành phố A giải sầu, đây chính là chi phí chuyển vùng xa, quý nhân vô sự bất đăng điện tam bảo, ngài đây là có chuyện gì sao?”

Tống Tiểu Tây hắng giọng một cái, lại hắng giọng cái nữa, giọng nói mềm nhũn: “Anh Thẩm Dịch…”

“Ai nha nha, càng ngạc nhiên. Trăm năm không nghe được bốn chữ này (Bốn chữ là “Thẩm Dịch ca ca” đó!), Thất tiểu thư người thật sự làm giảm thọ tôi đó!”

Tống Tiểu Tây không quan tâm lời anh, hỏi trực tiếp: “Gần đây anh có nghe tin tức của Giang Thừa Mạc không?”

“Ai nha nha nha, thật là quá ngạc nhiên. Quan hệ của em với Giang Thừa Mạc không phải tốt hơn so với anh sao? Gọi nhầm người à?”

Gân xanh Tống Tiểu Tây nổi lên, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Dịch, anh không cần quá phận! Nói vào trọng điểm cho em!”

Thẩm Dịch cố tình hừ hừ hai câu, lúc tâm trạng cô đến cực điểm thì chậm rì rì nói: “Có.”

“Anh ấy thế nào?”

“Rất tốt.” Thẩm Dịch nói chậm rãi, “Gần đây bận tối mắt tối mũi, hai ngày trước vừa mới nôn ra máu, hai ngày nay đang nằm viện rồi, xem như không có tâm tình quản chuyện vặt vãnh của em.”

Tống Tiểu Tây từ trên giương bật dây: “Thật?”

“Anh có thể lừa em sao? Bỗng nhiên dừng uống thuốc, ngày ngày truyền nước biển, anh có thể nhìn đôi tay kia, sưng y như cái bánh bao. Vốn là dáng như tiểu bạch kiểm, giờ thì tốt rồi, anh thấy cậu ấy lộ rõ ràng thành tiểu bạch kiểm rồi. Bác sĩ đã nói bệnh tình đã quá nguy hiểm rồi, đêm qua còn nói với anh, nếu cậu ấy còn hôn mê bất tỉnh, nên lo hậu sự đi.”

Câu cuối cùng Tống Tiểu Tây nghe được, mặt nhăn lại, “Anh thật là vô tích sự.”

Thẩm Dịch chậc một tiếng: “Không tin anh thì gọi điện cho anh làm gì?”

“Rốt cuộc là thật hay không?”

“Em không tin thì về thành phố T nhìn chứ sao.”

Chân mày Tống Tiểu Tây cau chặt lại, còn muốn nói, điện thoại đã truyền tới tiếng sóng biển xa xa, còn có tiếng chim hải âu, cuối cùng hình như còn nghe mấy tiếng nước ngoài. Cô ngừng trong chốc lát, âm sâu nói: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Tiếng nói Thẩm Dịch giống như bị gió biển làm cho hư ảo, từ từ thở dài: “Ở nước ngoài phơi nắng đây, so với cuồng phong gào thét mưa dầm không dứt ở thành phố T, thời tiết nơi này rất tuyệt nha.”

Tống Tiểu Tây phanh một cái cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.