Muốn Nói Yêu Em

Chương 4



Theo trí nhớ của Tống Tiểu Tây, cô đều ngủ một mình, ngay cả bảo mẫu cũng không cần ở bên. Nay cả người cô cứng đờ nằm trên một cái giường với Trần Thanh Hân, cả buổi tối cũng chưa ngủ được.

Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây cảm thấy nếu mình so sánh với bọn họ, đã xem như may mắn; trên đời này đứa nhỏ chịu đói khổ lạnh lẽo cũng có rất nhiều, Tống Tiểu Tây cảm thấy nếu mình so sánh với bọn họ, cũng đã xem như may mắn; nhưng mà trên đời này, đứa nhỏ có gia đình áo cơm không lo cũng có rất nhiều, Tống Tiểu Tây cảm thấy nếu mình so sánh với bọn họ, thì đúng là có vẻ bi thảm.

Làm người như nào đây, cố tình cái cuối cùng lại tồn tại nhiều nhất trên người Tống Tiểu Tây.

Mỗi đứa nhỏ đều có nguyện vọng giấu ở đáy lòng. Nếu không thể thực hiện, có lẽ nguyện vọng này vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ánh sáng. Nguyện vọng của Tống Tiểu Tây từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi chỉ có một, đó là Trần Thanh Hân và Tống Thường Thanh có thể quay về bên nhau, sau đó sẽ tham dự họp phụ huynh của cô.

Nhưng thực tế, nguyện vọng chung quy cũng chỉ là nguyện vọng. Mỗi năm đến kỳ họp phụ huynh, không cần nói có đôi có cặp, chỗ ngồi Tống Tiểu Tây thậm chí đều không có ai.

Sau khi hai người ly hôn, Tông Thường Thanh vội vàng xử lý chuyện kinh doanh của mình, Trần Thanh Hân thì vội vàng xuất ngoại tìm người mình yêu, sự tồn tại của Tống Tiểu Tây cố tình bị bỏ qua. Chỉ là, trái ngược với thiếu hụt tình thân, cho tới bây giờ đời sống vật chất của Tống Tiểu Tây đều rất tốt. Tình cha của Tống Thường Thanh keo kiệt, nhưng còn nhớ mình có một người con gái. Tuy rằng cơ bản một năm Tống Tiểu Tây cũng chỉ có thể nhìn thấy ông một lần, nhưng Tống Thường Thanh cho cô những thứ khác bù lại khiến người ta phải cực kỳ hâm mộ. Ví dụ, có thể quẹt thẻ vĩnh viễn không hết, ví dụ như, một tòa biệt thự đầy đủ tiện nghi, lại ví dụ như, một quản gia tận tâm, một nữ giúp việc cẩn thận cùng với một tài xế lái xe chu đáo.

Nhất là lúc sáu năm trước ông tái hôn, Tống Thường Thanh lại hào phóng khiến Tống Tiểu Tây không nói được gì. Nếu không phải cô ngăn cản, không chừng ông đã viết di chúc chuyển hết tài sản sang cho Tống Tiểu Tây.

Ở trong mắt người lớn, cho dù có cha và mẹ như vậy, Tống Tiểu Tây vẫn được xem là trưởng thành khỏe mạnh. Thành tích học tập tốt, tính cách ngoan ngoãn, làm việc hiểu biết đúng mực, cũng không phải tính tình tiểu thư còn nhà giàu cùng thói quen tiêu tiền như nước.

Tống Tiểu Tây sống quy củ hơn hai mươi năm, có lẽ chỉ cô biết cô có khát vọng phản nghịch cỡ nào.

Chính xác cô thử phản nghịch một lần. Vào tối hôm mười sáu tuổi, cô ăn bánh sinh nhật rất ngon mà Giang Thừa Mạc mang đến, cho phép mình không biết cái gì gọi là nguyện vọng, cho đến ban đêm mười hai giờ Tống Thường Thanh và Trần Thanh Thư cũng không gọi điện ân cần hỏi thăm cô, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Kết quả thất vọng chính là, ngày hôm sau cô đi dạo phố, trong vòng một ngày một hơi quẹt thẻ hết trên trăm vạn. Bao gồm những túi xách mẫu mới sang trọng trong năm, mười bộ váy, mấy chục đôi giày sáng long lanh, thậm chí còn mua một chiếc xe thể thao màu đỏ. Cô định quẹt thẻ quá mức để khiến cho Tống Thường Thanh chú ý, đáng tiếc vẫn không thành công. Đã tiêu tốn một lượng lớn calo của cô, nhưng Tống Thường Thanh đi châu Âu công tác, không chú ý tới. Tống Tiểu Tây đi mua sắm khiến cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, thời điểm mười một giờ đêm Giang Thừa Mạc tìm được cô, cô đang cô đơn ngồi trên tảng đá cạnh một vườn hoa nhỏ khóc lớn.

May lúc ấy đã là nừa đêm, Tống Tiểu Tây khóc gần ba giờ đồng hồ, hình tượng xấu xí này chỉ mình cô cũng không ai nhìn thấy. Đôi mắt của cô hồng như mắt thỏ cũng sưng lên như mắt cá vàng, tóc dài rối tung dính vào mặt, trên quần trắng còn bị dính không ít bùn, ngồi trên tảng đá, giống như người lưu lạc không có nơi nào để về.

Giang Thừa Mạc ngồi xổm trước mặt cô, tiếng khóc của Tống Tiểu Tây dừng lại.

Anh giơ tay ra đưa cho cô một chiếc khăn tay, hình kẻ sọc trắng đen đơn giản, phía dưới bên phải còn thêu logo tinh tế, dưới ánh sáng tối tăm của vườn hoa nhỏ vẫn như trước không mất đi sự tinh tế thanh lịch. Tống Tiểu Tây cảm thấy Giang Thừa Mạc có phần bảo thủ cổ hủ. Anh luôn sống theo một quy định cứng nhắc, từ nhỏ như nào sẽ không thay đổi, và cũng không có ý định thay đổi. Dùng khăn tay, không đi sandal, móng tay luôn luôn sạch sẽ, quần bò chắc chắn phải màu tối, trên người luôn thoang thoảng mùi nước hoa.

Tống Tiểu Tây không cầm khăn tay, dùng tay che mặt tiếp tục thút thít. Giang Thừa Mạc liếc nhìn cô, nói: “Lúc em xấu anh đều thấy qua rồi. Nếu không lau mặt em sẽ mất nước đấy.”

Tống Tiểu Tây “Ô oa” một tiếng, càng khóc vang dội.

Giang Thừa Mạc mím môi đợi cô mười giây, sau đó nói: “Đừng khóc, nhé?”

Anh kéo tay cô xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau sạch sẽ từng vết bẩn trên mặt cô. Thật vất vả mới hiện ra làn da trắng nõn, ánh mắt Tống Tiểu Tây sững sờ, ngẩn người nhìn đồng hồ lộ ra ở cổ tay anh, bỗng nhiên chớp chớp, nước mắt lại lăn xuống.

“Bọn họ đều không cần em, có phải em là người trói buộc không?”

Giang Thừa Mạc nhìn cô chậm rãi thở dài, sau đó vươn tay ôm cô vào trong lòng.

Tiếng nói của anh nhẹ nhàng mềm mỏng: “Đừng khóc, em còn có anh mà.”

Tống Tiểu Tây ghé vào vai Giang Thừa Mạc khóc, khóc tối tăm mặt mũi. Anh kiên nhẫn vỗ lưng an ủi cô, lời nói dịu dàng hiếm thấy, cái ôm ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng sạch sẽ, dần dần phát huy hiệu quả, tiếng khóc thút thít của Tống Tiểu Tây từ từ dừng lại.

Ý nghĩ hỗn độn của cô trở nên rõ ràng, trừ bỏ thấy đôi chân tê dại đau nhức, còn bỗng nhiên phát hiện ra một điểm khác biệt – cô lớn như vậy, đây là lần đầu Giang Thừa Mạc dịu dàng với cô như thế.

Cô vẫn cảm thấy anh là người rất nghiêm túc, vẫn là lần đầu cô biết hóa ra anh cũng có thể dịu dàng. Mà lời nói vô cùng đơn giản kia của anh, bây giờ là lời nói hay nhất Tống Tiểu Tây nghe được từ miệng Giang Thừa Mạc.

Đối với Tống Tiểu Tây, Giang Thừa Mạc không phải là nguyên liệu phụ như hành gừng tỏi, mà là gạo trà không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.

Anh chỉ lớn hơn cô sáu tuổi, nhưng Tống Tiểu Tây cảm giác cô với anh như hai thời đại khác nhau. Anh luôn trầm ổn bình tĩnh hơn so với tuổi, biết làm thế nào để sử dụng thời gian hợp lý và tận dụng tối đa hiệu quả làm việc của nhân viên, khi đối phó với các vấn đề phức tạp thì rất kỹ càng thành thạo, khi mưa thuận gió hòa thì đề phòng loại bỏ người khác. Anh có hốc mắt sâu, do đó ánh mắt càng thêm sắc bén lợi lại.

Nói như vậy, Giang Thừa Mạc nghiêm khắc đối với người ngoài, nhưng không bao gồm Tống Tiểu Tây. Giang Thừa Mạc đối với Tống Tiểu Tây, tỉ mỉ giống như đối đãi với hàng mỹ nghệ, ở trong năng lực của anh, không cho phép có bất cứ sai lầm nào. Phẩm hạnh đạo đức, mọi thứ Giang Thừa Mạc đều rất tốt, cho nên anh đều dạy bảo để Tống Tiểu Tây phải tốt như thế.

Thời kỳ trưởng thành, Tống Tiểu Tây từng kháng nghị đối với chính sách cứng rắn của anh. Trước đây trong lòng Giang Thừa Mạc kiên trì có thi thư từ họa, bắt Tống Tiểu Tây học “Kinh thư” “Ly Tao”(*) “Luận Ngữ” “Ba trăm bài thơ Đường Tống” “và đọc “Nhị thập tứ sử”, lúc nhỏ Tống Tiểu Tây chỉ biết nghe theo, lúc học trung học mới ý thức được mình có quyền kháng nghị, dựa vào nguyên tắc “ngu sao không xài”(**), cô bắt đầu ý định cáu giận với Giang Thừa Mạc.

(*) “Ly Tao” là một trong những bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên sáng tác. Đây là một tác phẩm bất hủ của ông. Tác phẩm dài 370 câu tả tâm sự của tác giả.

(**) Có ngu đâu mà không xài, ý nói sử dụng đồ chùa, đồ miễn phí, sử dụng những thứ không phải của mình.

Cô mỏi lưng đứng trước bàn trà của anh, vẻ mặt ngoài mạnh trong yếu, Giang Thừa Mạc ngay cả mày cũng không động, chỉ từ giá sách của anh lấy xuống một quyển bìa cứng, thản nhiên nói: “Nếu như vậy, “Luận ngữ” và “Luận Tư bản”, em chọn một quyển.”

“…” Tống Tiểu Tây trừng mắt nhìn quyển kia bị anh dùng đầy đủ các ghi chú đầy màu sắc đánh dấu, ý đồ cáu giận đối với Giang Thừa Mạc biến mất ngay lập tức.

Từ nhỏ đến lớn, Giang Thừa Mạc vẫn biết cách đối phó cô. Như lời nói của nhị công tử nhà họ Thẩm – Thẩm Dịch, Tống Tiểu Tây chỉ cần mở miệng, Giang Thừa Mạc sẽ biết cô muốn ăn cái gì hay muốn nói gì.

Bởi vì trên đời này thứ có thể làm Giang Thừa Mạc để tâm không nhiều lắm, mà rõ ràng Tống Tiểu Tây vinh quang được chọn, điều này làm cho cô đôi khi cũng cảm thấy thật vinh hạnh. Chỉ là điều này có thể khiến cho người khác cảm thấy ghen tỵ đối với thân mật của hai người bọn họ, nhưng khi ở riêng với nhau, cô không hề cảm thấy điều này.

Ngày thứ hai lúc Tống Tiểu Tây theo Giang Thừa Mạc và Thẩm Dịch trở về thì liên tục ngáp, ở trên xe dùng tay kéo vành mắt cho Giang Thừa Mạc xem tơ máu bên trong. Thẩm Dịch vừa lái xe vừa nhìn cô từ kính chiếu hậu cười khẽ: “Tiểu Thất em có thể nhìn dưới vành mắt của anh Mạc, cũng rất đỏ.”

Tống Tiểu Tây thật sự lại gần xem, lại bị Giang Thừa Mạc đẩy ra rất nhanh: “Ngồi yên. Nhích tới nhích lui giống cái gì?”

Tống Tiểu Tây lấy cái chăn từ phía sau bao quanh mình, lại ngáp một cái, rồi tiến gần bên cạnh anh: “Anh khóc?”

Giang Thừa Mạc lạnh lùng liếc cô một cái cười nhạt: “Tổng kết trực tiếp từ những lời này thì sẽ là tình huống đêm qua của em, đúng không?”

Tống Tiểu Tây méo miệng, bắt đầu già mồm lấn át: “Nếu không phải anh bắt em trở về, em sẽ như vậy sao?”

“Hiện tại anh thấy em cũng không khác, còn có sức cáu giận với anh. Ngay cả việc này cũng không giải quyết được, lúc thực tập em học được cái gì?”

Tống Tiểu Tây bị anh làm nghẹn lại, nhưng rất nhanh nghểnh cổ hùng hồn cãi: “Đây không phải điều trọng điểm, ai lúc nhàn rỗi không có việc gì lại đi chịu tội?”

Giang Thừa Mạc lười đấu võ mồm với cô, lấy một cái gối từ phía sau ngăn giữa hai người: “Trong lúc anh ngủ giữ nước bọt lại, đừng có tới gần anh.” Nói xong bắt đầu nhắm mắt.

“…”

Còn chưa đầy một tuần nữa rời trường, cái gọi là tháng thực tập nghỉ đông của Tống Tiểu Tây cũng gần kết thúc. Cô nhận tiền lương xong thì gọi điện thoại cho Giang Thừa Mạc, nói muốn mời anh ăn cơm.

Đối với kích động của cô, Giang Thừa Mạc có vẻ không chút để ý: “Mấy ngàn đồng sẽ khiến em vui sướng đến như vậy?”

Tống Tiểu Tây tức giận: “Anh có biết cái gì gọi là ý nghĩa hay không? Đây là số tiền đầu tiên em tự mình kiếm được.”

“Tối nay anh không rảnh.” Đầu dây điện thoại bên kia còn vọng lại tiếng giở trang giấy, Giang Thừa Mạc nói tiếp, “Bây giờ em đến đây, buổi tối đi dự tiệc cùng anh.”

“Em mới không thèm tham gia bữa tối nhàm chán cùng anh! Anh không rảnh để đi, em tìm người khác! Mời khách ăn cơm cũng phải ghi sổ, anh thật sự rất chán ghét mà!”

Giang Thừa Mạc “Ừ” một tiếng, vẫn là giọng nói không gợn sóng: “Buổi tối có Trịnh Yên Yên.”

“…” Vì câu này, tất cả những từ hay Tống Tiểu Tây chuẩn bị đều bị chết đuối từ trong dạ dày, nghiến răng: “Anh nói dối em, nơi đó các anh tụ hội những người to lớn, làm sao có thể có người trong giới giải trí?”

“Lý Duy Diệp.”

“…”

Giang Thừa Mạc chỉ nói ba chữ lời ít ý nhiều, ngay lập tức Tống Tiểu Tây hiểu ra. Mấy ngày trước Trình Yên Yên bị mấy tay săn ảnh chụp một bức ảnh có tình huống không nhỏ. Trong ảnh chụp, cô thay đổi hình tượng khéo léo dịu dàng trong quá khứ, ngây thơ nép vào trong lòng một người đàn ông khóc như hoa lê đái vũ. Trong khi đó chỉ chụp được một góc của người đàn ông, còn đeo mắt kính, lại có người tinh mắt nhận ra đó là nhị công tử Lý Duy Diệp của tập đoàn A nổi tiếng thành phố.

Chỉ là, ảnh rõ ràng cho thấy sự thân mật gắn bó, chứng cứ rõ ràng vô cùng chính xác, mấy ngày nay Trịnh Yên Yên vẫn thông qua người đại diện phủ nhận quan hệ, công bố rằng hai người bọn họ “Chỉ là bạn bè tốt mà thôi.”

“Khi nào anh bắt đầu chú ý tới tin tức bát quái này?” Tống Tiểu Tây suy nghĩ, “Lý Duy Diệp không phải là ở tuyến đồ K, làm sao có thế đến tuyến đồ T tham gia tiệc? Hơn nữa làm sao anh xác định Lý Duy Diệp và Trình Yên Yên sẽ đến?”

“Anh không xác định” Giang Thừa Mạc từ từ nói, “Em có thể không đến, anh không ép em.”

“…”

Giang Thừa Mạc nói tiếp: “Quyết định nhanh lên, quyết định xong thì tới chỗ anh trong đúng 40 phút.” Nói xong cúp điện thoại.

“…” Tống Tiểu Tây trừng mắt nhìn màn hình hiện ba chữ to “Đã gác máy”, một hơi nghẹn ở cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.

Rốt cuộc Tống Tiểu Tây vẫn đến công ty Giang Thừa Mạc, hơn nữa là trong vòng 20 phút. Lúc đứng trước mặt bàn người nào đó, cô thật sự vô cùng muốn tạo ra khí thế chỉ huy, nhưng bất đắc dĩ tầm vóc và dáng người trong bộ váy, cho dù cô đứng Giang Thừa Mạc ngồi, cũng như cũ không có một chút uy hiếp nào.

Thậm chí đầu Giang Thừa Mạc cũng chưa ngẩng, chỉ cầm bút đen chỉ cách đó không xa: “Ví tiền khăn quàng găng tay cha em để ở đó.”

Tống Tiểu Tây nhìn gói to trên ghế sô pha, không khỏi rụt cổ lại. Cô lo lắng Giang Thừa Mạc muốn bắt đầu giảng đạo. Tống Thường Thanh nếu đưa đồ của cô đến nơi này cho anh, tám chín phần Giang Thừa Mạc sẽ biết chuyện cô không nhận điện thoại của Tống Thường Thanh. Nếu anh cố ý hỏi cô vì sao lúc Tống Thường Thanh gọi đến đều là đường dây bận, ở dưới con mắt của anh Tống Tiểu Tây không thể không nói thật là cô đã cho số điện thoại của Tống Thường Thanh vào sổ đen.

Cô cẩn thận ngừng thở trong chốc lát, không nghĩ tới Giang Thừa Mạc không có hỏi. Chỉ thấy cô vẫn đứng ở đó, nói một câu đơn giản: “Ngồi đợi ở sô pha một lát, mười phút.”

Tống Tiểu Tây nghiêng ngả trên sô pha, suy nghĩ hỏi anh: “Anh sao không thể không tìm em, hậu cung công ty anh, á, nhóm mỹ nữ quan hệ xã hội đâu?”

Giang Thừa Mạc không trả lời ngay, một lát sau mới bâng quơ mở miệng: “Loại này là nơi đi lại nhàm chán, mấy người đảm nhiệm chức vụ này lại không hứng thú. Đến lúc đó vẫn là đùa với em có vẻ thú vị hơn.”

“…”

Giang Thừa Mạc nói là làm được, đúng mười phút sau rời ghế, cầm quần áo đưa cô ra khỏi công ty. Xe đi đến một câu lạc bộ tư nhân quen thuộc, Tống Tiểu Tây hí mắt nhìn số lượng lễ phục phiên bản giới hạn, không khỏi cảm thán ông chủ thật giỏi kinh doanh chỗ này, Giang Thừa Mạc đặc biệt để ý nơi này, bề ngoài nhìn vô vị nhạt nhẽo, bên trong hoành tráng. Thẩm Dịch cũng không tới chỗ như thế, nếu anh ta mua đồ cho bạn gái, nhất định phải đi chỗ đó mà còn phá sản cửa hàng quốc tế tô vàng nạm ngọc bên ngoài.

Cô và Giang Thừa Mạc có ước định bất thành văn, chọn lựa lễ phục trang sức dự tiệc đều do Giang Thừa Mạc chuẩn bị, thường xuyên bị khinh bỉ vì ánh mắt kém cỏi Tống Tiểu Tây chỉ cần đứng một bên chờ thử quần áo.

Giờ này cũng thế. Giang Thừa Mạc thay cô đánh giá một loạt quần áo treo trên móc, Tống Tiểu Tây nhàm chán đứng ở bên quan sát anh.

Thời sinh viên, Tống Tiểu Tây thường xuyên nghe nội dung nhiều nhất về Giang Thừa Mạc, chính là Giang Thừa Mạc đứng hạng nhất toàn bộ năm học, Giang Thừa Mạc là quán quân giải cờ vây trẻ tuổi, Giang Thừa Mạc là người đạt học bổng cao nhất, Giang Thừa Mạc là chủ tịch hội học sinh, đợi chút. Anh rõ ràng không hề cố gắng, tối thiểu theo Tống Tiểu Tây thấy cả cấp ba anh đều nhàn tản đọc quyển Lão tàn du kí nghiệt hải hoa, nhưng anh rất dễ dàng thi qua các kỳ thi, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng vẫn mạnh mẽ đứng trên bục cao nhất.

Thậm chí lúc Thẩm Dịch mười tuổi cũng bị áp chế khắp nơi, dứt khoát tuyệt thực hai ngày, chọn đi đường vòng, lợi dụng tình thương của dì, cương quyết lại không chùn bước đến trường học.

Ở trong ấn tượng của Tống Tiểu Tây, trừ bỏ càng lạnh lùng càng trầm ổn âm hiểm bên ngoài, hơn mười năm trước, Giang Thừa Mạc so với hiện tại cũng không khác. Anh dường như không trải qua thời kỳ ngây ngô trưởng thành của con trai, tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục, đại đa số lúc các nam sinh đều bị mụn trứng cá hoặc đam mê chơi bóng rổ, Giang Thừa Mạc một chút cũng không đánh mất vẻ bề ngoài xuất sắc và năng lực được nhiều người ủng hộ. Địa vị, tiền tài, cũng với thành quả tự tay đạt được, đối với những người sinh ra là quý công tử như anh mà nói, bởi vì dễ dàng có được, nên không biết quý trọng như nào.

Cùng Giang Thừa Mạc đứng như thế dưới ánh mặt trời, Tống Tiểu Tây hoảng hốt cảm thấy anh thu hút ánh sáng rực rỡ hơn cô rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.