Muốn Nói Yêu Em

Chương 41: Ngoại truyện Ngải Mộc



Khuê Mật từng có một thời gian nghiên cứu Tarot, từng tỏ vẻ huyền bí nói với tôi, bạn phải tin tưởng, thế giới này chính những thứ tương khắc sẽ hấp dẫn nhau, luôn có người khiến bạn không bỏ được, thấm tận vào xương tủy, cắn răng nghiến lợi cũng không thể làm gì.

Mà đó chính là Mr.Right của bạn.

Cái dạng Mr.Right này, tôi tự nhận sống hai tám năm chưa từng gặp qua, nhưng mà lại cảm thấy, đối với Giang Thừa Mạc mà nói, Miss Right chắc hẳn đã gặp được.

Buổi sáng ngày hôm sau, người ném vỡ điện thoại, Giang Thừa Mạc, không xuất hiện ở công ty. Mà tôi dưới con mắt mọi người nhận được một bưu kiện, được gửi từ nước ngoài, phía dưới chỗ người gửi ký một chữ “Thẩm” rồng bay phượng múa.

Tôi cắn răng mở bưu kiện trước bao con mắt của các đồng nghiệp đang dõi theo, không nghĩ rằng chỉ là chiếc lá và đá.

Chiếc lá được sản xuất hàng loạt, còn viên đá rõ ràng là được Thẩm Dịch nhặt, trên bề mặt còn sót vài hạt cát. Tôi lấy đồ bên trong nữa ra, lại phát hiện ảnh chụp phía dưới.

Trên hình là bãi cát gần biển, phía trên bị người ta vẽ hai chữ “Ngải Mộc”, góc phải còn vẽ một hình trái tim.

Tôi lật mặt sau xem, trên đó viết “Maldives, dẫn đến tình yêu của chúng ta.”

Tôi cho hết mọi thứ vào bên trong ngăn kéo, hít sâu một hơi, coi như không nhìn thấy những người xung quanh đang nhìn chằm chằm, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi hướng tim làm việc.

Một lát sau, có số điện thoại lạ gọi tới. Tôi nhận máy, người đó báo tên họ, là trợ lý của Thẩm Dịch.

Tôi nỏi: “Xin chào, xin hỏi có việc gì không?”

“Ngại quá đã làm phiền cô. Chuyện là như này, nếu tiện có thể nói, tôi xin phép muốn hỏi cô chỗ của Thẩm tổng.”

Tôi dịu dàng nói: “Triệu tiểu thư, cô mới là trợ lý của anh ấy.”

Không nghĩ tới vị trợ lý này còn dịu dàng hơn cả tôi: “Thẩm tổng nói chỉ có cô mới biết được ngài ấy ở chỗ nào. Nếu tôi có việc thì tìm cô trước.”

“Tôi không biết.”

“Trước khi đi Thẩm tổng nói trước khi ngài ấy rời đi cô sẽ nhận được đồ của ngài ấy, cho nên nhất định biết ngài ấy bây giờ đang ở đâu.”

Tôi cắn răng hít sâu một hơi: “Tôi không nhận được bất cứ cái gì hết.”

“Chuyện này…”

Tôi quả quyết cúp điện thoại.

Tôi nhẫn nhịn kích động muốn gọi điện cho Thẩm Dịch, liều mạng lôi công việc ra làm như một ninja, năm phút sau cũng nuốt xuống được khó chịu này.

Lúc xế chiều tôi lại nhận được số điện thoại lạ, lần này là Giang Thừa Mạc: “Ngải Mộc, mang laptop của tôi tới bệnh viện trung tâm. Phòng 1407 dãy nhà A.”

“…” Hàng năm lúc kiểm tra sức khỏe vị ông chủ này luôn đạt tiêu chuẩn, có thể nằm viện quả thật ngoài dự đoán của tôi. Tôi nói, “Ngài ngã bệnh?”

“Tôi không sao.” Giọng nói Giang Thừa Mạc nghe vẫn có phần bất đắc dĩ, thậm chí trong nháy mắt tôi nghĩ tới bộ dạng anh đưa tay bóp trán, “Chẳng qua là có người chuyện bé xé ra to mà thôi. Tóm lại cô đưa đồ tới cho tôi là được rồi.”

Tôi đáp ứng, rất nhanh nghe được bên kia có giọng nữ mơ hồ truyền tới: “Con nói ta là chuyện bé xé ra to? Nếu không phải đột nhiên ta muốn tới thăm con… có phải con định ở nhà với cái đầu nóng hừng hực như thế không? Lên cơn sốt hai ba ngày cũng không chữa trị, con cố ý phải không?...”

Nửa chữ phía sau tôi không nghe rõ, bởi vì Giang Thừa Mạc quả quyết cúp điện thoại.

Tôi mang laptop tới bệnh viện trung ương, đến cửa phòng Giang Thừa Mạc thấy không khóa, còn có thể nghe được cuộc nói chuyện bên trong: “Con cũng chỉ phát sốt, ngài cần gì lo lắng quá như vậy? Còn bắt con nằm viện?”

“Những ba chín độ rưỡi, con còn nói không việc gì! Con hôn mê bất tỉnh rồi!”

“Chẳng qua là con đang ngủ.”

“Con còn già mồm với ta? Ta còn không vì sức khỏe của con sao?” Giọng nói của Giang phu nhân không cao, nhưng đủ uy nghiêm, “Còn nữa, con và Tống Tiểu Tây bao lâu rồi không về nhà Giang thăm chúng ta rồi hả? Dì Hân của con đề cập với con nhiều lần, hi vọng có thể gặp con bé Tiểu Tây một chút, sao con không chuyển lời?”

“Hiện giờ phương pháp dì Hân muốn bồi dưỡng tình cảm không đúng. Xuất phát từ quá khứ Tống Tây cũng sẽ không có thiện cảm với tình cảm mẹ con này. Con nói với dì Hân mấy lần rồi, dì ấy đều không tiếp thu. Đợi dì ấy nghĩ thông suốt thì hẵng nói.”

“Giang Thừa Mạc, con được lắm, còn dám dạy dỗ cả trưởng bối?”

“Mẹ, đây là phòng bệnh, ngài cũng nói là con phát sốt, ngài có thể nhỏ giọng một chút được không?”

“Vậy con cũng phải để ta yên tâm một chút có được hay không! Con và Tống Tiểu Tây có phải thấy người lớn chúng ta già rồi, mọi việc có thể không nói cho chúng ta? Chuyện Tống Tây có bạn trai, con bé là xấu hổ không nói, sao con cũng không nói với ta?”

Giọng nói của Giang Thừa Mạc hời hợt: “Cũng không phải chuyện gì lớn, sớm muộn cũng phải chia tay.”

Giang phu nhân lại bị tức giận: “Con nói lời này là ý gì!”

Tôi lại thở dài trong lòng, gõ gõ cửa, cầm laptop và tài liệu đi vào, Giang phu nhân nhìn thấy tô, rất nhanh nghiêng đầu nổi giận với Giang Thừa Mạc: “Cũng nhập viện rồi còn muốn bận rộn cái gì? Con không nhìn đến chuyện công ty chút thì công ty sẽ sụp đổ sao?”

Tôi chưa từng thấy cấp trên của mình có mặt trẻ con như thế. Đối mặt với lửa đạn cường công không thể dùng trí giải quyết, anh đáp lại là ngả đầu nằm trên giường, nhét toàn bộ mình vào trong chăn, từ trong chăn truyền tới giọng nói bình tĩnh: “Ngải Mộc, đưa tiễn Giang phu nhân giúp tôi.”

Giang phu nhân trước sau như một ưu nhã quý khí giận đến trợn tròn mắt hạnh, chỉ vào đống chăn trắng: “Giang Thừa Mạc!"

Chờ tôi tiễn Giang phu nhân về, Giang Thừa Mạc đã lôi tài liệu ra xem. Trên mặt anh còn đỏ ửng do sốt, kìm nén tiếng ho khan xong thì nói với tôi: “Giúp tôi làm một số điện thoại mới.”

Tôi cúi đầu, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại hãng Apple, đưa tới.

Giang Thừa Mạc nhìn cái hộp: “…”

Tôi nói: “Sim không bị hỏng, đã cho vào bên trong.”

Giang Thừa Mạc: “…”

Anh nhìn tôi một cái, mở máy. Không lâu sau đó có nhiều tiếng báo phát ra, anh nhìn từng cái gửi tới, cuối cùng mặt không đổi sắc ném điện thoại sang một bên.

Giờ khắc này, tôi thật hoài nghi anh gọi tôi tới lần này thật ra là để tôi mang máy tính hay là mua điện thoại đến.

Ngày tiếp theo Giang Thừa Mạc làm ngơ cảnh cáo của Giang phu nhân, bỏ lại chai nước biển xuất hiện tại công ty. Mà tôi lần nữa nhận bưu kiện từ nước ngoài. Lúc này Thẩm Dịch đi Singapore, trong cái bọc vẫn là chiếc lá và hòn đá, cùng với chữ “Ngải Mộc” viết ở bờ biển Singapore.

Sau đó, thư ký Thẩm Dịch lại gọi điện cho tôi một lần nữa hỏi thăm hành tung của anh.

Tôi rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Thẩm Dịch chào đón bằng tiếng huýt sáo, tiếng cười nhẹ nhàng muốn đánh đòn truyền tới: “Cuối cùng nhận được bưu kiện rồi hả?”

“Đầu óc anh bị nước biển cuốn đi rồi à?”

“A, chẳng lẽ em không thích những vật nhỏ kia?”

“Tôi không thích.”

“Vậy em ném đi là được rồi.” Thẩm Dịch lơ đễnh nói, “Chẳng qua ngược lại anh nghe bạn học thời đại học Chu Hiểu Nghiên của em nói, lúc học đại học em mơ ước tương lai có rất rất rất nhiều tiền mặt, làm người vợ công việc, sau đó người đàn ông của em dù ở bất cứ nơi nào cũng đều nhớ tới em.”

“…”

“Chu Hiểu Nghiên còn nói, lúc ấy em cực kỳ mơ mộng, đó là hi vọng trên bãi biển dưới ánh mặt trời, người đàn ông của em ở sa mạc hay ốc đảo đều luôn nhớ tên em, khi đi dạo bờ cát còn viết tên của em, cùng với nền văn minh Maya…”

Tôi cắt đứt lời anh, cắn răng nói một câu: “Đây không phải tôi nói. Tất cả điều này đều là mơ ước của Chu Hiểu Nghiên.”

“Nói dối.” Thẩm Dịch tiếp tục chậm rì rì mở miệng, “Mơ ước của Chu Hiểu Nghiên anh cũng thuận tiện hỏi rồi, cô ấy nói có thể có một biệt thự nông trường của riêng mình ở New Zealand, có máy gặt thu sữa. Sau đó buôn bán trân châu phỉ thúy, nhàn rỗi không có việc gì trên giường đếm từng viên từng viên.”

“…”

Anh bắt đầu dùng giọng nói mê hoặc: “Cho nên, em xem, anh không nói sai cái gì đúng không? Đồng chí Ngải Mộc, sao em phải bao bọc mình kín như vậy. Anh thích em, chẳng lẽ em hưởng thụ cảm giác được người khác thích không được sao?”

Tôi lạnh lùng ngăn anh cố tạo không khí: “Anh câm miệng.”

Thẩm Dịch “Chậc” một tiếng, còn không ngừng cố gắng: “Ngải Mộc, em là con gái. Con gái là gì, từ nhỏ phải biết tự giác hưởng thụ. Giang Thừa Mạc coi em là con trai mà sai việc, bản thân em không thể cũng nghĩ mình như thế. Con gái là được che chở. Mà nếu em đồng ý kết giao với anh, em có thể yên tâm, anh chắc chắn che chở em rất tốt.”

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Thẩm Dịch, mấy bưu kiện anh làm, vứt xuống biển đi.”

Tống Tiểu Tây đi thành phố A ba ngày, sắc mặt Giang Thừa Mạc như thường. Anh vẫn bình tĩnh chủ trì hội nghị, bình tĩnh ký kết văn kiện, thậm chí còn bình tĩnh đi ăn cơm với bạn gái trước, Tả Tiêm.

Giống như ngày đó người ném điện thoại di động không phải là anh.

Chẳng qua là tôi để ý có chút bất đồng.

Giang Thừa Mạc để ý điện thoại rất kỹ so với hồi xưa. Cho dù là anh ở hội nghị tiếp khách hay là bữa ăn, điện thoại đều đặt cách tay trong vòng mười centimet, thậm chí ngay cả lúc bắt tay đối tác anh cũng cầm điện thoại trong tay.

Ngày thứ tư Tống Tiểu Tây đi thành A, tôi vừa báo cáo tiến độ với Giang Thừa Mạc xong, chân còn chưa bước ra khỏi phòng, đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Tiểu Tây.

“Giang tổng…”

“Chuyện gì?”

Tôi lại quay lại, giơ màn hình điện thoại cho anh: “Điện thoại của Tống tiểu thư.”

Ngay sau đó thấy bút máy trong tay Giang Thừa Mạc “cạch” một tiếng, rơi xuống trên bàn.

Căn cứ vào Giang Thừa Mạc là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi rất không phúc hậu ấn nút mở.

“Xin chào, Tống tiểu thư.”

Rất nhanh nghe thấy giọng nói chần chờ của Tống Tiểu Tây: “Tôi nghe anh Thẩm Dịch nói, anh Thừa Mạc bị bệnh. Có thật không?”

Tôi nhìn trộm sắc mặt của Giang Thừa Mạc, trong ánh mắt của anh có gì hơi lóe qua, lại ẩn nấp rất nhanh, trở thành khuôn mặt không chút thay đổi.

Anh dùng khẩu hình nói với tôi: “Nói tôi không bệnh.”

Tôi âm thầm thở dài, nói: “Giang tiên sinh vẫn khỏe mạnh như trước, cũng không có cái gì không tốt cả.”

Nói xong lại nhìn trộm. Không nghĩ tới Giang Thừa Mạc dùng hai tay che mắt, giấu đi bộ dạng muốn ngáp, làm ra bộ dáng “Tôi thật sự mệt mỏi thật sự mệt mỏi.”

Tôi âm thầm hít khí lần hai.

“Vậy anh ấy đang ở công ty sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh… Gần đây tâm tình anh ấy như nào?”

Tôi ngẩng đầu lại nhìn Giang Thừa Mạc, anh nghiêm túc, tiếp tục không tiếng động mở miệng: “Tôi không sao.”

Vì thế tôi chỉ tiếp tục máy móc: “Tống tiểu thư, cô cũng biết, ở công ty Giang tiên sinh là ông chủ vui giận không thể hiện.”

Chờ Tống Tiểu Tây cúp điện thoại, tôi lại nhìn vẻ mặt Giang Thừa Mạc, trong nháy mắt phúc chí tâm linh(*), bỗng nhiên lĩnh ngộ được hai ngày nay vì sao vị ông chủ này của tôi gần như coi điện thoại là người yêu.

(*)福至心灵 – phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng sáng ra, khi vận may đến người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Tôi cất điện thoại, đang tính đi ra ngoài, xoay người đóng cửa thì nghe thấy tiếng điện thoại của Giang Thừa Mạc vang lên. Anh liếc mắt một cái, nhíu mày, lại giãn ra, lại nhíu mày, sau đó khoanh tay, khẽ mím môi, vẫn nghe tiếng chuông, không nhận điện.

Tình yêu chính là tra tấn ngọt ngào. Tôi đóng cửa xong, chợt nghĩ tới một câu như vậy.

Buổi chiều họp, Giang Thừa Mạc hiển nhiên không yên lòng. Vẻ mặt của anh mệt mỏi, một tay chống trán nghe báo cáo thường niên, tôi cách anh rất gần, có thể nghe thấy được tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên liên tục.

Giang Thừa Mạc đang họp, ánh mắt có vài phần lạnh lùng, chờ hơn sau mười tiếng chuông báo tin nhắn, vẻ lạnh lùng trong trẻo dần dần biến mất. Cuối cùng Vương Quan nơm nớp lo sợ nói xong, đang chờ đợi phán xét, cuối cùng Giang Thừa Mạc nâng mắt lên, liếc con số trên màn hình máy chiếu, rồi khóe miệng vểnh lên thong thả nói.

“Không tệ.”

Giang Thừa Mạc cực hiếm nói hai chữ này. Bình thường anh nói “Còn có thể” cũng đã là khen ngợi rồi. Vì thế trong nháy mắt, phía sau Vương Quan như có một đôi cánh, hơn nữa còn thẳng tắp bay lên bầu trời.

Lúc tan họp Vương Quan kéo tôi, trong ánh mắt gần như bao chùm lệ quang: “Ngải Mộc, tối hôm nay tôi mời khách, cô nhất định phải đi.”

“Mời khách? Lý do gì?”

“Chẳng lẽ cô không cảm thấy hôm nay là vận may của tôi sao? Tôi thế nhưng nghe được hai chữ “Không tệ” từ miệng Giang tổng! Thật sự là không uổng công tôi mất ăn mất ngủ hai tuần lễ bàn bạc, ăn không ngon ngủ không yên…”

Tôi cúi đầu thở dài một hơi, ôm văn kiện đánh gãy anh ta mơ mộng: “Quản lý Vương.”

“Chuyện gì?”

“Không phải tôi đả kích anh. Chẳng lẽ anh nghĩ hôm nay Giang tổng khích lệ là kế hoạch kia thật sự không tệ sao?”

“…” Vương Quan nhìn xa xa đã không còn bóng dáng ông chủ, chậm rãi nói, “Lần trước cô nói là do em gái Tống Tiểu Tây của Giang tổng… Lần này cũng sẽ không…Giang tổng, ngài ấy…”

“Anh có nghe qua ‘Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà’ chưa?” Tôi đồng tình liếc nhìn anh một cái, “Tôi khuyên anh nên tìm lại chỗ sót, hai ngày nữa không chừng Giang tổng sẽ mổ xẻ báo cáo của anh cũng không chừng.”

– thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà: Tiêu Hà(蕭何) (?-193 TCN) vốn là người huyện Bái (ở vùng Giang Tô ngày nay), là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tín là "tam kiệt nhà Hán" (Phi Tam kiệt tất vô Hán thất nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán). Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc (成也蕭何,敗也蕭何, "thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà").

“…”

Sáng sớm ngày tiếp theo, tôi đưa cho Giang Thừa Mạc một báo cáo hoàn chỉnh, anh điểm mũi, trầm ngâm một lát, hỏi tôi: “Giữa trưa và buổi chiều không có việc gì?”

“Đúng vậy.”

“Cô chắc chắn?”

Tôi rất chắc chắn.

Nhưng ông chủ không để vào đầu, tôi nuốt lời định nói ra trở lại. Tôi cúi đầu đau khổ nhớ lại, thật sự nghĩ không ra cái gì. Một lát sau, đột nhiên có một điều lóe qua, lập tức ngẩng đầu, giọng nói chân thành: “Thật xin lỗi, là tôi quên. Thời gian trước phó tổng ở thành phố A muốn mời ngài đến thành phố A nhìn vườn công viên công nghiệp mới xây. Ngày hôm nay không có chuyện gì, có lẽ ngài có thể tới xem…”

Đúng là quân tâm khó dò, rốt cuộc Giang Thừa Mạc nói: “Có thể.”

Tôi rất muốn thở dài một hơi nhưng vẻ ngoài vẫn cung kính như cũ: “Bây giờ tôi đi đặt vé máy bay.”

Hơn nữa không phải đặt hai tờ, mà là ba.

Những lời này dưới mắt Giang Thừa Mạc, tôi lại nuốt trở về.

Buổi trưa phó tổng bên kia nhận được điện đến máy bay đón tiếp, dáng vẻ cẩn thận kính cẩn, rõ ràng là vừa sợ hãi vừa thụ sủng nhược kinh đối với việc Giang Thừa Mạc đột nhiên đại giá quang lâm.

Anh ta lợi dụng lúc không ai chú ý níu tay tôi, thấp giọng nói: ‘Thư ký Ngải.”

“Chuyện gì?”

“Bộ phận có phải xảy ra vấn đề gì không? Vì sao ông chủ đột nhiên đột kích kiểm tra?”

“Chẳng lẽ không phải lúc trước anh mời Giang tổng tới thăm vườn công viên công nghệ mới xây sao?”

“Tôi thuận miệng nói như vậy, nào dám hi vọng xa vời sẽ thật… Cô thật không có nhìn thấu chuyện bên trong sao?”

“Không có chuyện gì cả.” Tôi nói, “Anh chuẩn bị bữa trưa buổi chiều đi thăm sớm, sau đó để cho Giang tổng một tài xế, chuyện còn lại không cần quản.”

“Chỉ đơn giản như vậy? Tại sao? Là muốn cải trang vi hành à?”

Tôi nhìn trần của đại sảnh sân bay, nói: “Không phải.”

“Vậy?”

“Bí mật.”

“…”

Nói tóm lại, việc đón người cũng không quá trôi chảy. Trở về theo chuyến bay là ba người, từ sân bay lên xe về lại là hai người. Tôi quay đầu nhìn sắc mặt ông chủ một cái, lạnh giống như một khối băng. Hơn nữa anh đang cảm với mỏi mệt, mà da của anh vốn trắng, giờ phút này nhìn gần như trong suốt.

Cũng không biết đến cuối cùng là có chuyện gì. Rõ ràng vừa rồi ở khách sạn thành phố A mà Tống Tiểu Tây ngủ lại, hai người còn có loại hài hòa không được tự nhiên.

Ngày tiếp theo Giang Thừa Mạc không đến công ty. Nhưng Thẩm Dịch phơi nắng một vòng thì xuất hiện, còn mang mỗi người một phần quà tặng, nghe nói Giang Thừa Mạc không ở công ty, lông mày nhíu lại, cười nói: “Hử? Thế vừa vặn. Tôi tìm Ngải Mộc.”

Ở dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người, anh đặt một món quà trên bàn tôi, sau đó chống tay, ngồi trên bàn của tôi.

Tôi dùng ánh mắt như muốn bắn anh, anh vẫn dùng giọng nói như cũ còn mang theo vài phần tủi thân: “Bình tĩnh đừng tức giận nữa nhé? Anh xin lỗi em.”

“…”

Anh còn tiếp tục diễn: “Ngoan nha, em xem anh mua cho em một hộp Chocolate…”

Tôi đứng bật dậy: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Đến phòng trà, Thẩm Dịch để một cửa mở, phía sau tôi mở miệng: “Nếu hôm nay ông chủ em không ở đây, em có thể về sớm một chút được chứ? Buổi tối chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?”

“Thẩm tổng, bệnh viện tâm thần mời đi phía bên phải đầu đường.”

Thẩm Dịch bỏ qua lời nói: “Ảnh anh chụp cho em đâu? Em vứt đi đâu rồi? Em có nhìn mặt sau chứ?”

“Vứt. Không có.”

Thẩm Dịch vẫn ý cười, bỗng nhiên tới gần một bước, tôi còn chưa kịp tránh, đã ở trên mặt tôi hạ xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt.

Tôi giận dữ, tay nhanh chóng vươn ra, muốn làm ra chiêu thức lần trước, không nghĩ tới lúc này tay chân anh nhanh nhẹn, thế nhưng nắm lấy tay tôi, rất nhanh giữ chặt nó trên tường.

“Em đã nghe qua câu lạt mềm buộc chặt?” Thẩm Dịch mở miệng nhẹ giọng nói bên tai tôi, “Lần trước là để tùy em làm thôi.”

Tôi cắn răng trừng anh, dạ dày vì tức giận mà ân ẩn đau: “Buông tay.”

Anh thật sự nghe lời buông tay. Sau đó ngón tay xoa cằm, liếc mắt nhìn tôi một cái, cười cười, bỗng nhiên nhanh như chớp vươn tay, sờ mặt của tôi.

Thẩm Dịch lúc tôi chưa phản ứng đã lui về phía sau một bước dài, cười nói: “Em yêu, ngày mai anh lại đến.”

“Anh đi chết đi!”

Sau khi Thẩm Dịch rời đi, tôi vuốt ngực. Trong nháy mắt cả phòng cực kỳ yên tĩnh, sau đó có một đồng nghiệp mở miệng: “Chị Ngải Mộc, theo quy định của tầng chúng ta, có người yêu thì phải mời khách. Chị không quên chứ?”

Tôi hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Khi nào thì tôi nói yêu đương?”

“Không cần phải mạnh miệng.” Người còn lại nói tiếp, “Chị Ngải Mộc không phải đã sớm ở cùng một chỗ với Thẩm tổng rồi sao?”

Tôi kiềm chế muốn rống to nói: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta.”

Đồng nghiệp Tề gửi cho tôi một ánh mắt khinh bỉ cộng thêm không tin tưởng: “Quỷ mới tin. Hai người đến phòng trà âu yếm, lúc đi ra khuôn mặt đều ửng đỏ, trừ bỏ cái kia còn cái gì nữa? Thẩm tổng ở nước ngoài tặng quà, ngày đầu tiên còn mang hoa hồng tới, làm sao không có quan hệ gì được?”

“Là anh ta nhàn rỗi nhàm chán.”

Sau đó đồng nghiệp trăm miệng một lời: “Thôiiiii…”

Vì sao mọi người trong thiên hạ đều nghĩ tôi là bạn gái của Thẩm Dịch?

Quả thật là không giải thích được.

Gần đây Giang Thừa Mạc bị cảm trở lại, lại không uống thuốc, khiến bênh tình mãi không dứt. Mà tính tình của anh càng ngày càng hỏng bét, nói chuyện càng lời ít ý nhiều, điện thoại gọi tới cũng không được.

Trong căn hộ của anh nhiều hơn một vị, ngoài Giang phu nhân ra còn có dì Vương, chuyên phụ trách bữa ăn mỗi ngày của Giang Thừa Mạc. Một ngày tôi đi qua, dì Vương ra mở cửa thì nháy mắt với tôi: “Ngải tiểu thư, hôm nay cô tốt nhất nên nói ít làm ít.”

Tôi hơi cười: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Ngày hôm qua vẫn khỏe mà?”

Dì Vương chỉ phương hướng phòng ngủ, lấy tay che miệng nói nhỏ với tôi: “Chiều hôm qua Tiểu Tây tới thăm, không biết vì sao hai người cãi nhau. Thừa Mạc từ lúc Tiểu Tây trở về tâm tình hết sức không tốt, tối hôm qua không ăn cơm, điểm tâm hôm nay cũng không ăn, vẫn đói bụng nhắm hai mắt.”

“Tại sao phải trở mặt?”

“Không biết sao. Tôi nấu cơm chỉ nghe thấy trong phòng ngủ bịch một cái, lúc đi ra cũng chỉ thấy Tiểu Tây che miệng hoang mang rối loạn chạy ra ngoài. Lúc tôi gõ cửa phòng Thừa Mạc, thấy cậu ấy che trán, giống như bị cái gì đụng vào tạo thành một khối máu ứ đọng.”

“…” Tôi kiềm chế suy nghĩ viển vông, ho khan một tiếng, rồi nhắm mắt đi về phía phòng ngủ.

Lúc tôi thấy mặt ông chủ, quả nhiên thấy trên trán anh có một khối máu ứ đọng. Bởi vì da trắng, càng rõ ràng hơn. Tôi ho một tiếng, coi như không nhìn thấy, đưa tài liệu tới, đợi mười giây, anh nhăn mày lại, cầm chiếc bút bắt đầu gạch.

Màu xanh từ bút lông càng ngày càng nhiều ở trên mặt giấy, trong lòng tôi run sợ đứng hai phút, anh đóng tài liệu lại, ném qua, lần nữa lui vào trong chăn, phun ra một câu: “Để bọn họ làm lại lần nữa.”

“…”

Vương Quan đáng thương. Cùng một tài liệu, mấy ngày trước còn được cùng một người tán dương.

Giang Thừa Mạc luôn ẩn nhẫn khắc chế, lần này không biết cùng Tống Tiểu Tây làm sao, rốt cuộc giận chó đánh mèo lên đầu nhân viên. Không chỉ Vương Quan, tôi cũng gặp tai họa. Đầu tiên là bắt bẻ quy cách, còn bị chỉ trích lỗi chính tả, Giang Thừa Mạc nghiêm nghị, dùng từ không nể mặt, khiến tôi sợ hãi.

Tôi có nỗi khổ không thể nói, chỉ có thể tan việc ném cốc trà giấy để phát tiết.

Lại qua mấy ngày, Giang Thừa Mạc từ cảm biến thành sốt, bị hành hạ. Giang phu nhân rốt cuộc bày ra tư thái trưởng bối uy nghiêm, cưỡng chế anh đi bệnh viện, còn vội vã làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Kết quả kiểm tra thấy Giang Thừa Mạc rất khỏe mạnh. Vì vậy Giang phu nhân lại phải chấp nhận để Giang Thừa Mạc về nhà nghỉ ngơi.

Lại qua mấy ngày, tình hình Giang Thừa Mạc rốt cuộc chuyển biến tốt. Anh đi làm bình thường, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ không biểu cảm như trước. Tôi đi sau lưng anh, anh đi tới cửa phòng làm việc, lúc cầm tay nắm cửa đột nhiên quay lại, nhìn về phía tôi.

Ngón tay anh ma sát trên tay nắm cửa hai lần, nói: “Nếu như Tống Tiểu Tây tìm tới công ty, cô nói tôi không muốn gặp cô ấy.”

Tôi ngẩng đầu lên, anh đẩy cửa phòng làm việc, cũng không quay đầu lại bổ sung một câu: “Cứ nói như vậy. Cô ấy hỏi lý do, để cho chính cô ấy tự suy nghĩ.”

Sau khi hạ lệnh, ngày tiếp theo quả nhiên Tống Tiểu Tây xuất hiện ở công ty.

Tôi nhắm mắt, ngăn cản cô ấy trước cửa phòng làm việc, chần chờ, lại không thể không mở miệng: “Tống tiểu thư, Giang tiên sinh dặn, bây giờ ngài ấy tạm thời không muốn gặp cô. Cô có thể quay lại sau.”

Tống Tiểu Tây nghe xong, quay đầu bước đi. Trong nháy mắt của thang máy đóng lại, cửa phòng Giang Thừa Mạc bị người từ phía trong mở ra, ông chủ của tôi khó chịu tới cực điểm đang đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người phát ra hơi thở lạnh lùng lan xa đến năm mét.

Qua một phút, anh nhìn chằm chằm thang máy. Lại qua một phút, Giang Thừa Mạc mím chặt môi, không nói một lời nào đi ra ngoài.

Tôi đứng tại chỗ thở dài một hơi.

Buổi tối hôm đó tôi về đến trước nhà, nhớ tới sáng sớm nhắc nhở mình một lần phải mua một thứ, quay lại đường cũ bước thong thả, ở siêu tị chung cư mua một bao gạo mười cân.

Bao gạo không nhẹ, tôi ba bước dừng một đi trở về. Chợt nhớ tới từng bàn một chuyện với Khuê Mật rằng có muốn cuộc sống độc thân không. Lúc đó tôi nói, có một người đàn ông không bằng nuôi một con chó, đàn ông không thể trung thành như chó, cũng không như con chó chào đón mỗi lần tan làm chờ bản thân về nhà, có đàn ông để làm gì?

Khuê Mật khinh bỉ nhìn tôi một cái, nói, chuyện như vậy phải nghĩ tới hướng tươi đẹp, con gái chỉ có một mình, không có người đàn ông bên cạnh xách vật nặng ngồi xe bus, không có đàn ông thay cậu thay đèn trần nhà, không có đàn ông lúc cậu bị bệnh có thể thay quần áo bón thuốc cho cậu, những con chó, chỉ có cậu chăm sóc nó, nó không thể chăm sóc lại cậu. Nuôi chó có lợi gì?”

Bây giờ suy nghĩ một chút, một câu thành sấm.

Cha mẹ không ở bên, cái thành phố này chỉ có mình tôi. Một người độc thân tôi đây, không thể mua hai lăm cân, bởi vì xách không nổi. Mà sau khi mua mười cân gạo, cũng chỉ có thể nặng nhọc xách lên lầu.

Rốt cuộc tôi bò tới được cửa phòng mình, lúc tìm chìa khóa bị một bóng đen bao phủ sợ hết hồn.

Thẩm Dịch nhanh chóng che miệng tôi, nhỏ giọng nói: “Là anh.”

Tôi vung tay anh ra, gần như muốn cầm bao gạo đập lên anh: “Anh tới làm gì?’

Anh không trả lời mà hỏi lại: “Cái người này ở đây sao đèn hành lang cũng không có?”

Tôi chê cười: “Thẩm tổng, anh nếu chưa sống bằng tiền lương của giai cấp công nhân, xin đừng nói lời ngu xuẩn như vậy.”

Thẩm Dịch cười một cái, nói: “Mai anh tới đổi giúp em.”

“Đa tạ, không cần. Mời anh trở về đi.”

Anh không cử động, chỉ nói: “Em xách cái gì? Gạo sao? Anh xách vào giúp em.”

Tôi mở khóa, dừng lại, xoay người, ngẩng đầu lên tìm được mặt anh, nhìn anh, bình tĩnh nói: “Thẩm Dịch, đến tột cùng thì anh muốn làm gì?”

Anh dừng lại một chút, lại rất nhanh biến thành cợt nhả: “Anh thích em, muốn theo đuổi em mà. Lại nói bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ chúng ta là một đôi, chúng ta thuận theo nguyện vọng của mọi người không tốt sao?”

“Không cần nói năng ngọt xớt. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

“Anh cũng nghiêm túc trả lời em.” Anh thu hơn phân nửa nụ cười, cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nói: “Anh thật sự rất thích em.”

“Vậy tôi cũng nghiêm túc trả lời anh.” Tôi nói, “Cám ơn anh ưu ái, tôi không với cao nổi. Chuyện xảy ra đêm hôm đó anh cũng có nhiều kinh nghiệm, nhiều hơn một lần hay ít đi một lần cũng không có gì. Mời về sau anh đi đường Dương Quan của anh không cần để ý tới cầu Độc Mộc của tôi. Là tôi chân thành cầu xin anh.”

Thời gian tiếp theo, quả nhiên Thẩm Dịch không xuất hiện. Tôi cố ý cản hết tất cả các tin tức bát quái, cho nên cũng không biết Thẩm Dịch có hay không nhiều thêm một đóa cúc nở rộ hay một bông cúc non dời đi lực chú ý.

Giang Thừa Mạc và Tống Tiểu Tây vẫn còn đang tiếp tục chiến tranh lạnh với nhau. Lại qua mấy ngày, tôi chậm lụt biết được tin tức Lý Duy Diệp yêu cầu đính hôn với Tống Tiểu Tây.

Khi đó Giang Thừa Mạc ngồi phía sau bàn làm việc to rộng, đôi tay đặt hình chữ “人”ở trên bàn, ánh mắt trầm tư, khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời. Tôi nhìn anh một chút, đang chuẩn bị lui ra ngoài, bị anh gọi lại.

Anh nói: “Nghe nói Thẩm Dịch thổ lộ với cô?”

Tôi: “…”

Anh còn nói: “Nghe nói cô từ chối.”

Tôi: “…”

Tôi định thần lại, quyết định phản kích: “Giang tổng.”

Anh nhìn tôi… Tôi bình tĩnh mở miệng: “Nghe nói ngài còn chưa thu được Tống tiểu thư về tay.”

Giang Thừa Mạc: “…”

Tôi khẽ cắn răng, liều chết nói: “Chúng ta đều ở đây đánh cuộc Tống tiểu thư có thể đính hôn hay không. Một bồi hai đánh cuộc. Tôi cá là không. Ngài chính là toàn bộ hi vọng của tôi, ngài cũng không thể để tôi thất vọng.”

Giang Thừa Mạc: “…”

Lại qua hai ngày, đột nhiên Giang Thừa Mạc bảo tôi đặt vé đi Hải Nam, hơn nữa dặn thời gian càng sớm càng tốt.

Lại mấy ngày tiếp, tôi biết được tin Tống Tiểu Tây vì Giang Thừa Mạc làm tức giận bay đi Hải Nam.

Mấy ngày này ở thành phố T ánh sáng đẹp ngời, bồn hoa dưới công ty nở màu đỏ chói thật vừa lúc.

Ông chủ không ở đây, những đồng nghiệp khác có thời gian thư giãn, mà tôi so với ngày thường càng thêm hết sức chăm chỉ. Liên tục dưới ánh mắt của đồng nghiệp đi sớm về muộn, mỗi ngày đến tận chín giờ tối mới về nhà.

Trạng thái của tôi vẫn duy trì cho đến khi Giang Thừa Mạc thành công mang Tống Tiểu Tây trở lại từ biển Nam.

Tại sân bay tôi gặp Thẩm Dịch. Vẫn là đôi mắt đào hoa dưới cặp kính đen, gió nhẹ nước chảy, nói cười ríu rít, quần áo thoải mái, cố áo cởi ra hai nút.

Tôi bất động thanh sắc đứng dịch sang bên cạnh.

Từ đầu tới cuối, hai chúng tôi không nói với nhau câu nào.

Buổi tối hôm đó, tôi tìm một quán món cay Tứ Xuyên, gọi cánh gà, tôm xào cay, cá nheo nấu, một nồi lẩu ếch, chống đỡ đến lúc ngồi không nổi nữa.

Sau đó, ngày tiếp theo, tôi vinh quang tự làm tự chịu, bị bệnh đau bảo tử.

Xin Giang Thừa Mạc nghỉ, tâm tình của anh rất tốt, sảng khoái đồng ý. Tôi che dạ dày đổi quần áo, cầm ví tiền còng lưng xuống như người già từ từ đi ra bên ngoài.

Trước lúc đóng cửa tôi nhìn qua gương, người bên trong không đánh phấn, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm đậm dưới mắt, tóc có hơi rối, giống như một nữ quỷ.

Tôi đau bụng không còn hơi sức chỉn chu lại bản thân. Lúc soi gương, bỗng nhiên lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Khuê Mật về nuôi chó hay có một người đàn ông.

Trong lúc nhất thời càng tủi thân.

Nghĩ ưu điểm nhược điểm, cảm xúc giống như cơn lũ, mãnh liệt từ tim tản ra.

Lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không buồn xót.

Bản thân nhíu mày bắt tỉnh táo lại, đóng cửa.

Tự tôi đi bệnh viện lấy số, tới khám. Bác sĩ giơ ngón tay ấn mấy chỗ trên người tôi, sau đó soàn soạt viết đơn thuốc. Trước khi để tôi đi lấy thuốc, quan sát tôi một lượt, nói: “Dạ dày túi mật ruột non đều có vấn đề. Gần đây ăn uống không quy luật hả? Còn bị thất tình?

“…”

Nơi này thật không hổ là bệnh viện lớn, bác sĩ mỗi người đều mắt sáng như đuốc. Nói trúng trọng điểm.

Tôi lấy thuốc xong đi bắt xe, nghe thấy một người gọi tên tôi: “Ngải Mộc.”

Tôi quay đầu lại, là Thẩm Dịch. Một thân tây trang màu xanh dương đậm, trên cổ còn có chiếc cà vạt tối màu. Nhìn dáng dấp không biết là chạy tới từ nơi nào.

Tôi đứng bất động, nhìn anh từng bước từng bước đi qua, cúi đầu nhìn tôi, nói: “Anh đưa em về.”

Lần này tôi không từ chối, chỉ nói cảm ơn.

Khi người ta ngã bệnh luôn hi vọng có người cho mình lệ thuộc, để bản thân có thể thả lỏng một chút.

Tôi lên tầng trước, Thẩm Dịch đi theo lên. Tôi mở cửa, Thẩm Dịch cũng muốn đi vào. Tôi xoay người ngăn lại.

Tôi hoài nghi không biết có phải bởi dạ dày thông với thực quản, thực quản thông với miệng, dạ dày đau xót nói không lưu loát: “Thẩm Dịch.”

Anh nhìn tôi: “Em nói.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Em thích anh.”

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó mắt khẽ cong khóe miệng nhếch lên: “Tin tức tốt. Sau đó thì sao? Anh biết phía sau câu đấy sẽ còn câu nhưng mà đấy.”

Tôi nói: “Không sai. Em thích anh, nhưng em không hi vọng đi cùng với anh.”

“Tại sao?”

“Anh lăng nhăng. Chúng ta không thể nào không chia tay. Em không cần một người bạn trai tạm thời như vậy.”

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó nói: “Anh không lăng nhăng nữa là được chứ?”

“Em không tin.”

“Vậy như thế nào em mới bằng lòng tin?”

Khóe miệng tôi giật giật, mở miệng: “Cũng có một cách. Một năm anh nấu cơm cho em. Nếu anh kiên trì được một năm, em sẽ theo đuổi anh.”

Tôi cố ý gây khó dễ, không ngờ anh nghiêng đầu, nhìn tôi, vẫn cười đến xinh đẹp tùy ý: “Được. Có thể.”

Trưa hôm đó Thẩm Dịch vào phòng bếp của tôi, liên tục làm bảy ngày cơm, cho đến khi bệnh đau bao tử của tôi khỏi hẳn đi làm.

Sau hai tuần, tôi biết được tin Tống Tiểu Tây và Lý Duy Diệp chia tay thì Thẩm Dịch mang bữa cơm trưa mặn chay phối hợp đến phòng làm việc của tôi trước tất cả con mắt của đồng nghiệp.

Nửa năm sau, Tống Tiểu Tây và Giang Thừa Mạc đính hôn. Mà cơm trưa miễn phí của tôi vẫn tiếp tục.

Một năm sau, khi Tống Tiểu Tây tốt nghiệp không lâu, bị Giang Thừa Mạc bắt đi cử hành hôn lễ. Thẩm Dịch và tôi cùng tham dự.

Thẩm Dịch dựa vào lan can nhìn một lát, chợt quay đầu hôn một cái lên mặt tôi.

Lúc tôi ngẩng đầu, anh đã làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn chăm chú vào bàn ghế trước mặt.

Tôi nói: “Giả vờ cái gì mà giả vờ? Em nói rồi em sẽ theo đuổi lại anh.”

Anh mím môi, ba giây sau vẫn không nhịn được cười lên, quay đầu: “Được.”

Lại qua một phút, anh nghiêng đầu hỏi lại tôi: “Nhưng mà, em đã từng theo đuổi ai chưa?”

“Chưa.”

Tâm tình của anh rất tốt, sờ mặt tôi, mắt cười khẽ cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Không lo. Anh sẽ dạy em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.