Muốn Nói Yêu Ngươi

Chương 8: Kiếp trước kiếp này



Làn gió đêm lướt nhẹ trên gò má phiếm hồng nhưng lại nhợt nhạt dưới ánh trăng sáng vàng trên đỉnh trời xa kia. Lâm Gia Tuệ giật mình tỉnh giấc phát hiện bản thân vẫn nằm trong vòng tay ấm áp của Thẩm Hàn Hy.

Nàng không tin những gì nàng thấy được chỉ là một giấc mơ, mà đến khi vươn tay sờ lên má lại thấy một dòng nước nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống.

Lâm Gia Tuệ chăm chú ngắm nhìn nét mặt còn say ngủ của hắn bất giác lại vươn tay ra sờ một cái. Thẩm Hàn Hy, gương mặt này giống với vị Nguyệt Thần thứ chín đó y như khuôn đúc, chỉ có điều hắn không có mái tóc bạch kim cùng đôi mắt màu tím. Nàng tự nhủ nếu ánh sáng màu tím đó lấp đầy chỗ tối trong đáy mắt của Thẩm Hàn Hy thì liệu có thể toát ra được khí chất của người?

Trong mơ nàng lại là cô nương tên Tiểu Kỳ đó, chẳng lẽ... đó thật sự chính là nàng cùng Thẩm Hàn Hy?

Suy nghĩ mất một lúc lâu cuối cùng nàng cũng tìm ra nút thắt. Trong giấc mơ, vị Nguyệt Thần đó bảo rằng kiếp sau muốn nhận lại nhau ắt phải nhờ sợi dây chuyền trên cổ... lúc này nàng mới giật mình hẳn... trên cổ nàng... quả thật có một sợi dây chuyền ánh trăng bạc! Vả lại là từ lúc sinh ra đã có... là dây chuyền cùng nàng sinh ra!

Những chuyện thế này nàng đều nghe cha thuật lại nhưng trước giờ nàng vẫn không tin, sao đứa trẻ vừa sinh ra trên người đã mang theo đồ vật được chứ?!

Lâm Gia Tuệ chuyển hướng sang lồng ngực của Thẩm Hàn Hy, lúc này đang hít thở đều đều, dường như đã ngủ rất mê man, sợ rằng nàng có gọi cũng không tài nào dậy nổi. Thấy vậy Lâm Gia Tuệ mới đánh bạo một phen... nàng phải tìm xem trên người hắn có ngọc nước mắt kỳ lân hay không... mà nếu đã như vậy tức nhiên là phải... sờ lên người hắn thôi! Nàng biết điều này là không được đúng cho lắm nhưng mà lại chẳng còn cách nào khác.

Vương gia ta thật không cố ý ăn đậu hủ của ngươi nha...

....

""Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?""

""Vong Nguyệt! Chào mừng ngươi trở lại!""

""Vong Nguyệt? Ngươi là ai?""

""Ta là tân Ma Thần Thiên Chi Tà. Ngươi không nhận ra ta sao?""

""Ma Thần? Xin lỗi ta không nhìn thấy.""

""Chết! Ta cư nhiên lại quên mất!""

Nói rồi Thiên Chi Tà liền phất tay một cái để thiên nhãn mở ra, lúc này Thẩm Hàn Hy đã có thể nhìn được.

""Ta.. ta có thể nhìn thấy rồi!""

Thiên Chi Tà nhướn mày: ""Tất nhiên.""

Lúc này Thẩm Hàn Hy mới để ý thấy nam tử một thân áo trắng, hai mắt quang xanh tóc đen như mực đứng ngay đối diện, không hiểu sao tự đáy lòng Thẩm Hàn Hy dâng lên một cổ vui mừng cộng thêm vô cùng hài lòng nhìn Thiên Chi Tà quanh thân toả ra ánh hào quang vàng nhạt.

""Thiên.. Thiên Chi Tà? Hình như.. ta có một chút ấn tượng.""

Thiên Chi Tà thở dài, đã cho y sáng mắt... chi bằng cho hắn khôi phục thần thức tạm thời luôn.. như vậy sẽ đỡ tốn công dông dài vô ích.

Hắn phất tay áo một cái làm phép trên ấn đường của Thẩm Hàn Hy, khiến Thẩm Hàn Hy một trận đau buốt, theo đó từng dòng ký ức cuồn cuộn quay về. Lúc này hắn trở nên hết sức bình tĩnh, đối Thiên Chi Tà nở nụ cười quỷ dị.

""Đa tạ ngươi, Ma Thần tân nhiệm.""

""Không cần khách sáo, nếu năm đó không có ngươi kéo thời gian để ta bình an tấn thần vị, bây giờ có lẽ người chết đã sớm là ta.""

Vong Nguyệt khôi phục lại bộ dáng lúc xưa, dù trên người đang không mặc áo choàng nhưng cũng nâng tay trái làm động tác giữ vạt áo choàng, nói:

""Là kiếp số của ta. Ngươi tấn thần vị là việc tốt. Ta tuy là Ma Thần nhưng lại bị trói buộc bởi thần tắc... nhưng ngươi thì không, ngươi có thể dẫn được thanh khí vào chốn hư thiên giúp con dân ta không phải chịu đau khổ vì trọc khí, chính vì thế mà ta mới yên tâm giao ma giới lại cho ngươi... còn ta"" khoé miệng hắn khẽ cong ""ta phải hoàn thành tình duyên của ta cái đã!""

Mắt Thiên Chi Tà giật giật: ""Vấn đề thanh khí ta đã thay ngươi giải quyết. Tuy nhiên con dân chỉ cần một mình ma thần là ngươi. Không biết khi nào ngươi mới "chịu" về lại ma giới? Một hồn bị tan nát của ngươi ta đã thay ngươi vá lại rồi, hiện tại vẫn còn trong tượng Ma Thần, có nó ngươi có thể nhìn thấy.""

""Không lâu, chiếu theo suy tính thù có lẽ vài ngày nữa ở nhân gian ta sẽ có một tử kiếp, lúc đó ta sẽ sớm quay về thôi! À.. xem ra giấc mộng vừa rồi là do ngươi giở trò có phải không? Xem ra.. không bị áp chế bởi thần tắc là điều vô cùng tốt""

Thiên Chi Tà không nói, khoé môi khẽ nhếch lên.

....

Bàn tay giơ lên không trung hồi lâu cuối cùng cũng hạ xuống. Vừa chạm vào lồng ngực ấm áp ấy tim nàng đột nhiên nảy lên.. cuối cùng vẫn mò vào trong áo hắn lôi ra một sợi dây bằng bạc, trên có treo một viên ngọc trắng tinh khiết.

Đầu Lâm Gia Tuệ nổ ầm một tiếng.... đây.. đây quả nhiên là nước mắt kỳ lân!

Nếu có thể hét nàng thực sự muốn hét lên.

Nếu có thể nói.. nàng thực sự muốn hỏi cho rõ...

Lẽ nào... lẽ nào giấc mơ đó lại là sự thật?

Bảo nàng tin làm sao đây?

""Xem trộm đồ của người khác là xấu lắm!"" Đột nhiên bên tai truyền đến một giọng ôn nhu khiên Lâm Gia Tuệ giật bắn mình, nàng vội vàng buông lỏng sợi dây rồi bật mình ngồi dậy.

Thẩm Hàn Hy nhếch môi cười, mặc dù hắn không nhìn thấy được biểu hiện trên mặt nàng nhưng mà trông phản ứng cũng biết. Hắn cũng chống tay ngồi dậy, kéo sửa lại cổ áo rồi thong thả nói:

""Ngươi cũng mơ thấy giấc mơ đó sao?""

Một câu này làm nàng kinh ngạc, không chỉ có một mình nàng...

""Ư..ư..""

Thẩm Hàn Hy tà mị cười, hắn sờ soạng một lúc cuối cùng nắm cổ chân nàng kéo đến bên cạnh: ""Ngươi có tin không?""

Tin! Dĩ nhiên nàng tin! Trăm ngàn lần tin!

Trong lòng lúc này là hỗn tạp cảm xúc... nước mắt kia không biết vì vui hay buồn hay thương hại, chua xót mà dần dần rơi xuống như mưa.

Nàng nắm tay hắn lắc mạnh. Hắn gắt gao ôm lấy nàng nhẹ giọng cười: ""Kiếp trước, kiếp này... cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Lần này tuyệt đối đừng ngốc như vậy nữa.""

Lâm Gia Tuệ cảm nhận lồng ngực nhói lên một cái, nàng nâng tay xoa xoa mi mắt khép hờ của hắn: ""Ngốc quá, bất quá ta chỉ đùa thôi, không ngờ ngươi thật sự huỷ mắt.""

Thẩm Hàn Hy để mặc nàng xoa, tựa tiếu phi tiếu: ""vào lúc đó đối với Ma Thần ta mà nói, có mắt hay không là như nhau bởi Thần không bao giờ nhìn bằng mắt thường. Tuy nhiên, lời đã hứa với ngươi ta tuyệt không nuốt lời!""

Phút chốc nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vì thâm tình kiếp trước nên kiếp này thân quen.

Vì đau buồn kiếp trước nên kiếp này bù đắp.

Vì một thứ gọi là tình yêu mà nàng hy sinh đầu lưỡi còn hắn lại hy sinh đôi mắt... để cuối cùng dựa vào cảm giác mà tìm được nhau.

Chỉ vì lời thề kiếp trước nên kiếp này mới có thể tâm linh tương thông.

Nàng không cần nói, chỉ cần có ý ta tuyệt đối sẽ có thể nhận ra.

Chàng không cần nhìn thấy, đôi mắt của ta sẽ là đôi mắt của chàng.

Trong đêm tối ngàn sao như đi vào giấc ngủ chỉ còn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, e lệ rọi soi xuống hai bóng dáng nhỏ bé, tựa như một bức tranh thuỷ mặc được chạm khắc tinh tuý và chỉ muốn được mãi mãi dừng ở giây phút này.

Trên ngọn cây phía xa, Thiên Chi Tà một mình lẻ bóng, áo choàng trắng phất phơ trong làn gió nhẹ, hắn khẽ cảm thán một câu:

""Ma Thần thì sao? Cuối cùng cũng không thoát khỏi một chữ tình! Chỉ cần có trái tim thì bất kể là yêu hay ma đều có thể có được tình cảm đích thực!"" Ngừng lại thở một hơi dài: ""Thiên Chi Ta ta không biết đến bao giờ mới có thể tìm được một người như nàng.""

Sống trên đời ngàn năm, vạn năm. Cái mong chờ không phải được vĩnh viễn trường sinh, cũng không phải vinh hoa phú quý hay vì bất kỳ một tham vọng nào khác... mà chỉ mong rằng sẽ có một người cùng nhau đi hết quãng thời gian dài đằng đẵng.. cho dù có phải ngay lập tức chết đi thì cũng đã mãn lòng.

Nhưng mà... nếu chết quá nhanh thì dư vị còn lại sẽ là chua xót cùng tiếc hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.