Muốn Ôm Em Như Bây Giờ

Chương 1



Hứa Huyễn tăng ca đến rất khuya, lúc này trong công ty chỉ còn lại một mình cô. Bên ngoài trời tối triệt để, khí trời đã vào đầu mùa đông, cho nên cảm giác một chút lạnh. Con đường này lúc gọi xe luôn luôn khó khăn, hơn nữa lại là buổi tối. Cô đứng ở đầu đường đã trọn nửa canh giờ, nhưng mà một chiếc xe taxi cũng không có thấy.

Hứa Huyễn xoa xoa tay, trong lòng có chút gấp gáp. Nơi này cũng không phải là một mình cô đợi xe, bên cạnh cô chính là một chàng trai so ra với cô có lẽ đã chờ lâu hơn. Sau đó cho dù có xe, cô cũng phải nhường người ta lên trước, rồi tiếp tục chờ đợt xe tiếp theo.

Tình hình này làm cho mặt Hứa Huyễn có chút như đưa đám. Đang than thở thì một chiếc xe taxi rẽ sang bùng binh chạy tới đây. Hứa Huyễn quay đầu xem một chút chàng trai đứng cách đó không xa, trong đáy lòng tràn đầy hâm mộ.

Anh rốt cục có thể giải thoát tình trạng này, mà cô còn phải tiếp tục chờ.

Hứa Huyễn quay đầu trở lại bi thương xoa xoa một chút lòng bàn tay, muốn làm mình ấm áp hơn, nhưng là bất kể thế nào, giá lạnh vẫn thủy chung vây quanh lấy cô.

Bên tai chợt truyền tới một thanh âm.

“Muốn đi xe taxi sao?” Cô theo tiếng gọi ngẩng đầu nhìn, là anh. “Anh trước đi đi, tôi đợi thêm một chiếc nữa.” Dưới ánh đèn đường hoàng hôn, cô loáng thoáng thấy anh giống như đang mỉm cười.

Hứa Huyễn chần chờ một chút, “Này. . . . . . Không tốt lắm đâu? Anh cũng đã chờ lâu như vậy . . . . . .”

“Không quan hệ” cô thấy rõ ràng, anh thật sự là đang mỉm cười, “Em là con gái, đã trễ thế này, một mình đứng đây thật không tốt, đi trước đi!”

Anh vừa nói vừa phất tay gọi cô.

Ngồi vào trong xe Hứa Huyễn ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn anh!”

Anh đối với cô từ từ cười một tiếng: “Không có gì lớn lao, không cần khách khí như vậy!” Hứa Huyễn có chút sợ sệt với nụ cười này.

Thật là một chàng trai tuấn tú, hơn nữa lúc cười lên, đáy mắt lóe lên một chút đắc ý, mê người không nói nên lời.

Anh khép cửa xe lại, đối với cô phất tay tạm biệt, rồi hướng tài xế khoát tay, ý bảo có thể đi.

Xe khởi động, chậm rãi trượt lên phía trước, tài xế cũng không có lái xe đi, bởi vì trước mặt xảy ra chút sự cố, có chút kẹt xe. Cách cửa kính, Hứa Huyễn nhìn chàng trai phía ngoài, anh cũng đang chà xát tay.

Hứa Huyễn trong lòng rối rắm.

Anh so với cô đứng đợi còn lâu hơn, mặc dù là con trai, nhưng cô có mặc áo khoác ngoài, anh lại chỉ một thân âu phục, nói vậy giờ phút này chắc anh cũng đang rất lạnh.

Phía trước như cũ đông ngẹt, xe từ từ mở ra, cách chỗ đứng đợi cũng không xa lắm. Hứa Huyễn hấp tấp nhìn xuống, rốt cục có chút xúc động đối với bác tài xế nói một tiếng: “Bác tài xế, phiền bác xoay đầu xe, chúng ta trở về chỗ lúc nãy được không?”

Bác tài xế vẻ mặt kinh ngạc, “Có thể. . . . . .” Thoáng qua hiểu được một chút chuyện: “Đi đón cậu trai mới rồi sao?”

Hứa Huyễn ngượng ngùng cười cười.

Xe trở lại chỗ lúc nãy. Anh quả nhiên còn không có một chiếc xe tới đón, đang đứng ở ven đường xoa xoa tay dậm chân.

Thấy xe quay trở lại, anh vẻ mặt bất ngờ. Hứa Huyễn đẩy cửa xe ra đối với anh nói: “Lên xe đi! Thời điểm này đón xe rất khó, chúng ta cùng nhau đi!”

Anh do dự một lúc, rốt cục mở cửa xe bên cạnh ra.

“Cái kia, cám ơn nhiều!” Anh đối với Hứa Huyễn mỉm cười, lên xe nói nhỏ với tài xế, “Bác tài, trước đưa cô ấy về!” Lại báo địa chỉ của mình, “Sau đó đưa cháu về!”

Tài xế suy nghĩ một chút, không khỏi nói: “Đưa cậu về trước, đưa cô ấy về còn phải vòng lại một lần nữa!”

Hứa Huyễn lập tức nói: “Đưa anh ấy về trước đi!”

Anh lại ý kiến kiên định: “Không được, đưa cô ấy về trước!” Anh quay đầu đối với Hứa Huyễn cười cười, “Đừng cãi nữa, em là con gái, phải ưu tiên trước!”

Hứa Huyễn nhìn anh nở nụ cười đẹp mắt, đáy lòng có chút cảm động. Xã hội này càng ngày càng coi trọng vật chất, ích lợi cao hơn hết thảy, chân tình ngày càng mỏng manh, có lúc ngay cả đồng nghiệp nhiều năm với nhau đều chưa chắc sẽ nói mấy câu này, không thể tưởng tượng cho tới hôm nay cô lại được một người xa lạ dành cho sự khiêm nhường và quan tâm.

Dọc theo đường đi, Hứa Huyễn không ngừng ở phía sau cẩn thận liếc nhìn hình ảnh anh trên kính chiếu hậu. Hoàn hảo, cũng không có bị anh phát hiện. . . . . .

Ngày thứ hai đi làm, cả ngày Hứa Huyễn toàn đắm chìm trong chán nản cùng mệt mỏi.

Cô rất hối hận chính mình tối hôm qua trước khi xuống xe không có lấy hết dũng khí hỏi anh tên gọi là gì, số điện thoại di động. . . . . . Cô không nghĩ tới mình lại nhớ mãi không quên một người xa lạ như vậy.

Cô bắt đầu mỗi buổi tối làm thêm giờ, coi như công việc cũng đã làm xong cô cũng không chịu về sớm, mà sẽ chờ đến cùng giờ ngày hôm đó để ra ngoài bắt xe, nghĩ tới nếu làm như vậy không biết có cơ hội gặp lại anh lần nữa không.

Rất đáng tiếc, nguyện vọng của cô không thấy thực hiện được. Lại thấy liên tiếp đông lạnh mấy buổi tối, vài người đến bắt xe cũng không có nhường cho cô nữa, chia đều mỗi ngày đều phải đợi xe 40 phút mới về đến nhà, hy vọng của Hứa Huyễn dần dần tan biến, ở nơi này ban đêm rét lạnh, ở nơi này đô thị tấp nập, những người sau lưng cô liên tiếp chạy lên phía trước cướp xe của cô.

Cô kiên trì mười ngày, đến ngày thứ mười một, Cô không hề làm thêm giờ nữa, bắt đầu làm việc như những ngày bình thường trước đây.

Đoạn cuộc sống bắt xe này, cô luôn mộng tưởng có một kết thúc tốt đẹp, đáng tiếc chính là, không có như người ta nguyện ước.

Cô cho phép mình ảo tưởng, nhưng dù sao cuộc sống là thực tế, cho nên cô quyết định mỗi ngày giảm bớt một phần ảo tưởng kia, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

Cô không biết, chính mình đã bao nhiêu lần thể hiện bộ dạng của người thất tình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.