Muốn Thâu Liền Thâu

Chương 1-2



Tiểu vương gia có cái hòm bí mật

Tin tức này chỉ trong một đêm đã nhanh chóng lan truyền đi khắp kinh thành.

“Này, ngươi có nghe gì không? Tiểu vương gia có bảo hạp bí mật”

“Giỡn chơi à, tin tức lớn vậy sao ta lại chưa nghe qua được, ngươi cho rằng lão già này là kẻ điếc chắc?”

“Vậy ngươi đoán xem trong bảo hạp ấy thật ra có thứ bảo vật gì a?”

“Ta đoán rằng bảo vật trong ấy phải dị thường trân quý, thiên hạ khó tìm, nếu không tiểu vương gia vốn là tiểu đệ được sủng ái nhất của Thịnh tông vương triều đương kim thánh thượng, lại là trọng thần điều khiển binh quyền,  có thể nói là có quyền uy khuynh đảo thiên hạ, có thứ gì quý hiếm mà chưa từng thấy qua ấy vậy mà lại coi thứ bảo vật ấy như sinh mệnh.”

“Đúng, đúng, chí lý. Nghe nói bảo hạp này không người nào biết qua. Chuyện một con trâu nổi điên xông vào đợt ấy, chỉ sợ tiểu vương gia với cái bảo hạp ấy đã không còn tồn tại.”

“A? Chuyện đâu ra vậy? Tiểu vương gia và bảo hạp bí mật với trâu điên thì có liên quan gì a?”

“Ai nha, chuyện như thế mà ngươi không biết? Ý Lâm Huynh là đợt đó trong thiên hạ không biết có chuyện gì, có con trâu làm loạn, mà lại còn nhằm vào phủ vương gia. Vô cùng nguy hiểm, hung hăng xông vào tông sụp cột trụ cửa vương phủ. Trời ạ! Tiểu vương gia thân phận vô cùng tôn quý, nếu có chút gì sai lầm, chắc chắn vương phủ cao thấp hơn trăm tánh mạng của bọn nô tài thật khó giữ được. Vì thế nghe thấy chấn động nô tài trong vương phủ thi nhau chạy ra cửa vương phủ như ong vỡ tổ. Tiểu vương gia đang bị đè trong đống gạch vụn tàn phá a!”

“Trời ạ!” Khách điếm mọi người nghe đến đó đều một trận kinh hô.

“Ha hả! Mọi người đừng vội. May mắn lúc này trong phủ có một đứa ở khỏe vô cùng nghe chấn một cái liền xông lên phía trước, tam hai hạ liền đem tiểu vương gia cứu đi ra.”

“Ngươi nói đứa ở chính là người từ nhỏ đi theo tiểu vương gia trông như dọa người, cái tên Thạch Đại Đầu gì ấy à?”

“Đúng, đúng. Chính là hắn. Ai nha, hắn đối với tiểu vương gia đúng là trung thành và tận tâm a, người khác vừa chạy đến đã thấy, dưới tình thế cấp bách nhưng công cụ cái gì cũng không dùng, chưa gì đã dùng tay đào tiểu vương gia ra, nghe nói lúc ấy tay chảy đầy máu a!”

“Hảo trung phó! Đúng rồi, tiểu vương gia chắc bị thương cũng không nhẹ?”

“Không, không, ông trời phù hộ, thái y trong vương phủ kiểm tra vô cùng cẩn thận, tiểu vương gia tuy thế nhưng lông tóc vô thương a!”

“Trời ạ! Thật sự là kỳ tích.” Mọi người chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

“Uy, các người một hồi lại nói năng linh tinh, vẫn là chưa nói đến tiểu vương gia bí mật bảo hạp a!”

“Ha hả, đừng nóng vội, đừng nóng vội, chuyện này đâu phải nói tới rồi thôi. Nói về tiểu vương gia a, khi bị hắn cứu lên tiểu vương gia sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự. Ấy vậy mà hai tay, vẫn là đem cái hòm ngọc ước chừng nửa thước ôm gắt gao vào trong ngực, thái y nguyên là muốn gỡ cái bảo hạp kia xuống khỏi tiểu vương gia để kiểm tra thân mình, không nghĩ tới chuyện tiểu vương gia bị hôn mê rồi vẫn như cũ gắt gao ôm không chịu buông tay, các ngươi nói xem, tiểu vương gia đối với bảo hạp này không phải coi như sinh mệnh sao?”

“Ai, ngươi nói thế thực là làm cho người ta tâm dương khó nhịn a, đời này nếu có thể liếc mắt xem thử một cái bên trong bảo hạp thật sự có thứ bảo vật gì, ta thật sự có chết cũng xem như sáng mắt a…”

“Nói! Các ngươi có ai đã mở bảo hạp của bổn vương?”

Dung nhan tựa tranh vẽ, mặt như quan ngọc, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Khánh Tường thân vương Thịnh Tường Trinh, tay cầm trường tiên, hé ra tuấn mỹ tuyệt luân khuôn mặt giờ phút này như phủ đầy sương lạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám nô tài đang quỳ dưới đất.

“Oan uổng a, Vương gia, nô tài chính là trăm lần không dám tự động đụng vào a.”

“Đúng vậy a, chủ tử nắm rõ! Chủ tử nắm rõ! Nô tài tuyệt đối không dám.”

“Hừ, không dám? Đừng tưởng rằng bổn vương không biết rằng chuyện bảo hạp đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo bên ngoài. Ngươi đã nhiều chuyện như vậy lại không biết chắc, bổn vương không cần lưu lại những kẻ lắm mồm như các ngươi! Lý tướng quân!”

“Có mạt tướng!”

“Vả miệng bọn chúng cho ta. Thẳng tay cho bọn nô tài không đúng mực, miệng thũng đắc một chữ cũng không nói nên lời mới thôi.”

“Mạt tướng tuân mệnh! Người đâu, vả miệng!”

“Ôi! Ôi!”

Chỉ trong chốc lát, vương phủ cao thấp hơn trăm khẩu nô tài đã bị đánh cho miệng đầy máu tươi, khuôn mặt thũng đắc cùng đầu heo giống nhau, quả nhiên là một chữ cũng không nói ra được.

“Hừ, xem như các ngươi theo bổn vương nhiều năm như vậy, hôm nay bổn vương tạm tha cho cái mạng chó của các ngươi, nhưng sau này có ai dám đề cập đến cái hạp kia một chữ, nhất thảy đều cũng chỉ có một loại kết cục —— cắt lưỡi xử tử!”

“Ân! Ân!” Chúng nô tài đau đớn không nói nên lời, chỉ có thể nhất tề quỳ gối, nặng nề mà dập đầu.

“Tiểu Vương Gia, xin bớt giận. Bọn cẩu nô tài này miệng bị coi thường quả nhiên nên phạt, nhưng chúng ta trong vương phủ cũng có một nô tài đối với chủ tử là một mảnh lòng son dạ sắt, hoàn toàn không để ý an nguy bản thân, một lòng cứu chủ.”

“Ác? Lý tướng quân là chỉ người nào?”

“Mạt tướng chính là chỉ đứa ở Lý Thanh Thạch cứu chủ có công.”

“Hừ, cứu chủ có công?” Tiểu vương gia lạnh lùng cười, thần tình khinh thường, “Hắn là nô tài được vương phủ nuôi lớn từ nhỏ, vì bổn vương bán mạng vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*), cái gì lại tính là công lao?”

“Đúng vậy, Vương gia giáo huấn chí phải.” Lý tướng quân nghe vậy không khỏi chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Hắn biết tiểu vương gia luôn luôn đối xử không tốt với Thạch Đại Đầu, nhưng không nghĩ rằng lại đến mức này, ngay cả lần này, sau khi cứu mạng tiểu vương gia, tình cảm tiểu vương gia đối với hắn cũng không hề khá hơn. Xem ra tên Thạch Đại Đầu  này trong vương phủ thật là không có ngày được xuất đầu, ai…

“Lý tướng quân than vãn tức giận cái gì? Chính là cảm thấy bổn vương có tội không phạt, có công cũng không thưởng, là thị phi chẳng phân biệt được, là một chủ tử keo kiệt chứ gì?”

“Mạt tướng không dám.”

“Miệng nói không dám, chỉ sợ trong lòng không phải nghĩ như vậy thôi? Hừ, hắn hiện ở nơi nào?”

“Thạch Đại Đầu vì cứu chủ mà hai tay bị thương, hiện đang ở hậu viện an dưỡng.”

“Thôi, vì không muốn các ngươi ở dưới nói rằng bổn vương thưởng phạt bất công, bổn vương cái này đành cố mà làm, tự mình đi xem hắn vậy.”

“Mạt tướng thay mặt Thạch Đại Đầu cám ơn chủ tử ân điển”

Vừa bước vào hậu viện, vương gia đi đầu, đang chậm rãi tiến vào lập tức nghe một tràng tiếng vang kỳ dị.

Ân…A…Hô…Hô…

Kích động thở dốc cùng tiếng rên rỉ theo cửa sổ lập tức truyền đi ra, tràn ngập toàn bộ hậu viện.

Lý tướng quân nghe thấy âm thanh sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

“Vương…vương gia…Thạch Đại Đầu… hắn…hắn…”

“Câm miệng cho ta! Ngươi dám vì đồ dâm tặc ấy nhiều lời một chữ, ta liền tru di cửu tộc nhà ngươi.”

Lý tướng quân nghe vậy lập tức câm như hến.

Thạch Đại Đầu a, Thạch Đại Đầu, vi huynh biết ngươi tính dục kỳ cường nhưng hiện giờ ngươi đang bị thương trong người, chẳng lẽ không thể nhẫn nại một hai ngày sao? Lần này ngươi thật vất vả lập công lớn, cuối cùng cũng lộ ra chút hy vọng, khả dĩ ngươi…nhưng…Thế nhưng bị tiểu vương gia đương trường trảo bao! Ai, lần này vi huynh cũng thật không giúp được ngươi, ngươi tự cầu phúc cho mình đi.

“Các ngươi lập tức đều lui ra hết! Truyền lệnh xuống, ai cũng không được bước tới hậu viện nửa bước! Trái lệnh lập tức trục xuất khỏi vương phủ.”

“Tuân mệnh!”

Mọi người nhìn thấy tiểu vương gia sắc mặt phát điên, cơ hồ đều mỗi người mang theo cái đuôi chạy trối chết.

Bọn họ ai chẳng biết tiểu vương gia luôn kiềm chế bản thân thật nghiêm, cực kỳ căm ghét việc dâm loạn trăng hoa, hiện giờ không biết Thạch Đại Đầu sống chết ra sao thế nhưng làm tiểu vương gia bực đến mức này, kết cục chắc phải bi thảm tới cực điểm.

“Lý Thanh Thạch! Cẩu nô tài to gan!”

———————

(*) thiên kinh địa nghĩa: chuyện chính đáng, hiển nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.