Muốn Thượng Liền Thượng

Chương 7-2



Editor: Phương Nam công tử

Beta-reader: Tử An tiên sinh

“Ha ha, ngươi có thấy nét mặt Tiểu Lạp Tử hay không, rất giống thấy quỷ á, mắc cười chết người đi được, ha ha...” Thịnh Bảo Khánh bất cần hình tượng, cười đến ngã trái ngã phải.

“Hi, cục cưng của ta cười rộ lên thật là đẹp mắt, nên cười nhiều mới phải.” Thấy hoàng đế mình yêu nhất cười to, Bạch Lăng Phi yêu thương cầm tay y.

“Câm miệng! Ít vờ vĩnh đi, tên hỗn đản nhà ngươi luôn chọc trẫm tức giận chết khiếp, muốn trẫm cười sao nổi?”

“Hảo hảo, sau này bản công tử cái gì cũng nghe lời ngươi, tuyệt đối không chọc ngươi tức giận có được không?” Bạch Lăng Phi cười cười lấy lòng.

“Hừ, ngươi cũng thức thời đó, rốt cục đã chịu lĩnh giáo long uy trẫm rồi.” Thịnh Bảo Khánh hất cao cằm, vẻ mặt đắc ý.

“Phải phải, lĩnh giáo lĩnh giáo, để lập công chuộc tội, tướng công mời cục cưng đến『Thiên Hương Lâu 』ăn Vân Tâm lê hoa cao ngon nhất thiên hạ. Lê hoa cao của nơi này ngay cả sư phụ kén chọn nhất của ta còn thích ăn ế, cục cưng nhất định nên ăn thử chứ hả?”

“Hừ, trẫm đã sớm ăn qua, hoàng thúc cũng thích ăn lê hoa cao ở Thiên Hương Lâu, trước đây thường mang tiến cung cho trẫm.”

“Thế á? Nhìn không ra cái lão đầu nghiêm trang, bất cẩu ngôn tiếu kia, cũng sẽ thích loại điểm tâm cỏn con này a?”

“Không được nói bậy! Cái gì lão đầu, hoàng thúc mới bốn mươi hơn mà thôi.” Thịnh Bảo Khánh trừng mắt liếc hắn.

“Tóc tai đều hoa râm cả, không phải lão đầu chứ là cái gì?”

“Hừ, ngươi chẳng biết gì sất, hoàng thúc trước đây thế nhưng là mỹ nam tử nổi danh, chỉ là từ mười năm trước sau khi ái thiếp của hắn qua đời, hắn thương tâm như điên, một đêm đầu bạc, thoạt nhìn tất nhiên già hơn.”

“Oa, nhìn không ra hắn chính một kẻ si tình a. Bất quá thế nào đi nữa, làm sao so được với tấm si tình mà tướng công ta dành cho cục cưng ha?” Bạch Lăng Phi mờ ám nháy mắt mấy cái với người trong lòng.

“Hừ, ghê tởm.” Thịnh Bảo Khánh khinh bỉ nói.

“Hi, cục cưng ưa nhất trò khẩu thị tâm phi mà, kỳ thực ngươi nghe xong trong lòng rất sướng phải không?” Bạch Lăng Phi cười hề hề như kẻ trộm.

“Ai sướng hả?” Thịnh Bảo Khánh mặt đỏ tới mang tai mà mắng, “Đừng dài dòng, rốt cuộc có đi không, không đi liền lập tức hồi cung cho trẫm.”

“Đi đi, làm sao lại không chứ, chúng ta đi thôi.”

—————

Hai người ngồi ở sương phòng trong Thiên Hương Lâu kêu một mâm rượu và thức ăn, hơn nữa còn thêm một đĩa Vân Tâm lê hoa cao loại lớn, ăn đến cái bụng đều muốn nổ tung.

“Trời ạ, no chết ta mất.” Bạch Lăng Phi vỗ vỗ cái bụng tròn vo.

“Thực sự là trư a, ăn đến như thế.”

“Hừ, nếu như ta là trư, vậy cục cưng không phải là lão bà của trư sao?”

“Câm miệng cho trẫm!”

“Hi, cục cưng lại xấu hổ rồi.”

“Xấu hổ cái rắm ngươi ấy!”

Ngay khi hai người ra sức『kéo dài tình ý』, sát vách một con ma men lại rượu vào lời ra, phá hủy hai người『dỗ ngon dỗ ngọt』.

“Khanh Khanh... Lê hoa nở rồi... Đây là lê hoa cao ngươi thích ăn nhất a... Vì sao ngươi…”

“Khanh Khanh... Bản vương rất nhớ ngươi... Rất nhớ ngươi...”

Thanh âm nam tử tràn ngập đau thương khó có thể diễn tả, kẻ khác nghe được cũng phải rơi lệ.

Nhưng Thịnh Bảo Khánh nghe thanh âm quen thuộc kia lại sợ đến thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống!

Là hoàng thúc! Hắn khi nào thì về kinh vậy?

“Trời ạ, đi mau! Nếu như bị hoàng thúc thấy trẫm tự ý ra cung, trẫm nhất định sẽ bị hắn giảng cho chết luôn.”

“Sợ cái gì? Có tướng công ở đây, ta sẽ không để hắn khi dễ ngươi, cục cưng đừng sợ.”

“Câm miệng cho trẫm! Bảo ngươi đi thì đi.”

“Hảo hảo, tính tiền tính tiền.” Bạch Lăng Phi thò tay vô người một cái, đột ngột sắc mặt cứng đờ, “.... Thảm rồi, cục cưng, ta quên tiền chúng ta đều bị ngươi thua hết.”

“Cái gì?” Hoàng đế ra ngoài chưa bao giờ mang theo bạc cũng ngây ngẩn cả người. “Vậy làm sao bây giờ?”

“Không thì ngươi vay tiền hoàng thúc đi.”

“Ngươi điên sao? Vậy khác nào tự chui đầu vào lưới!”

“Vậy ngươi bảo làm sao bây giờ? Vạn nhất chủ quán chạy đi báo quan nói chúng ta ăn không thèm trả tiền, thế không phải càng chết sao?”

“Đương nhiên không được! Được rồi, trên người ngươi không có gì đáng giá có thể trả tiền cơm à?”

“Có.”

“Vậy sao còn không mau lấy ra.”

“Không được, thứ này ta có chết cũng sẽ không lấy ra đâu, nó so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn.”

“Vương bát đản keo kiệt này! Nếu không lấy ra trẫm liền làm thịt ngươi!”

“Được rồi, là ngươi muốn ta đưa ra ế.” Bạch Lăng Phi ngoan ngoãn lấy ra gì đó trong lòng.

Thịnh Bảo Khánh nguyên lai còn vô cùng thoả mãn vì nam nhân nghe lời như vậy, nhưng khi y thấy thứ gì đó trên tay hắn thì không khỏi há hốc mồm tại chỗ —

“Ngươi điên hả? Đây là quốc tỷ cao quí của Thịnh tông vương triều, ngươi đem nó đi trả tiền cơm?”

“Vậy mới bảo ta chết cũng không muốn a, đây chính là tín vật đính ước cục cưng cho ta, là ngươi cưỡng bức ta mang ra đó.”

“Đầu heo nhà ngươi!”

Ngay lúc Bạch Lăng Phi ủy khuất bị hoàng đế nổi trận lôi đình mắng cho thối đầu thì, hắn đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ một thân ảnh quen thuộc xuất hiện dưới lầu『Thiên Hương Lâu』.

“Ha ha, cứu tinh tới. Sư phụ!” Bạch Lăng Phi cố sức vẫy tay với nam tử dưới lầu.

Nam tử ngẩng đầu nhìn thấy được Bạch Lăng Phi, hai chân nhẹ điểm, tư thái phiêu nhiên nhảy vọt vào sương phòng —

“Phi nhi, ngươi làm sao ở chỗ này?”

“Hi, sư phụ, ngươi tới thật kịp lúc, mau tới giúp ta trả nợ đi, ta không có đem bạc.”

“Hừ, nhiều ngày không gặp, vừa thấy mặt liền mở miệng đòi tiền sư phụ, ngươi thật đúng là hảo đồ đệ a.”

“Hi, lần sau xin trả gấp bội mà. Được rồi, sư phụ, giới thiệu cho ngươi một chút, vị mỹ nam tử cao to uy vũ, khí vũ hiên ngang bên cạnh ta đây chính là cục cưng của ta, cũng là lão bà đồ đệ ngươi âu yếm.”

“Cái gì lão bà? Ngươi câm miệng cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh tức giận mắng to!

“Trẫm? Ngươi là hoàng đế?”

“Không sai, trẫm là đương kim thiên tử.” Thịnh Bảo Khánh tuyên bố tràn ngập uy nghiêm.

Nam tử tóc bạc nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Từ nhỏ Bạch Lăng Phi đi theo bên người sư phụ, vừa nhìn thấy sắc mặt là biết y động sát khí, không khỏi âm thầm la to, “Sư phụ, y là người ta yêu, ngươi không nên động y.”

“Câm miệng! Người âu yếm cái gì chứ, nam nhân Thịnh gia bọn họ đều chẳng phải thứ tốt lành! Tất cả đều là súc sinh lang tâm cẩu phế!”

“Ngươi câm miệng cho trẫm! Ngươi cũng biết vũ nhục hoàng thất là chỉ có tội chết!” Hoàng đế uy đức long nhan đại nộ.

“Tội chết? Ha ha... Súc sinh vô lương tâm kia huỷ hoại cả đời ta, hiện tại ngươi lại muốn hủy hoại Phi nhi nhà ta, ngươi đừng hòng!”

Trong mắt nam tử tóc bạc sát khí đại thịnh, phi thân một cái lao đến —

“Sư phụ, không nên!” Bạch Lăng Phi quát to một tiếng, phi thân che chắn trước mặt người trong lòng.

“Cút ngay cho ta!”

Nam tử tóc bạc giận dữ, đau lòng không thể xuống tay.

“Khanh Khanh.....”

Thanh âm một người hàng đêm dằn vặt mình trong mộng đột nhiên truyền tới bên tai, trong nháy mắt nam tử tóc bạc toàn thân chấn động, huyết sắc trên mặt mất hết —

“Khanh Khanh.... Khanh Khanh.....”

Sát vách mang theo lời nỉ non y như mũi kiếm nhọn nhất đâm vào tim nam tử, khiến y đau nhức gần như không thể thở được —

Bạch Lăng Phi thấy sư phụ đột nhiên thở không được mà ôm chặt ngực mình, không khỏi kinh hãi.

“Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”

“Là hắn... Là hắn.... Không.... Ta không muốn thấy hắn — không —- “

Nam tử tóc bạc đột nhiên phát sinh một tiếng gào mãnh liệt, phi thân một phát mở tung cửa sổ, trong nháy mắt tiêu thất hình bóng.....

Tình hình diễn biến theo chiều hướng không ngờ tới, Bạch Lăng Phi xem đến trừng mắt há mồm.

“Sư phụ là xảy ra chuyện gì a? Ta còn chưa từng thấy qua bộ dạng y thế này. Bất quá sư phụ, ngươi muốn đi cũng nên để tiền lại rồi hãy đi a, ô.....”

“Hừ, đúng là thầy nào trò nấy, đều là một đám người điên.”

Thịnh Bảo Khánh trong miệng mặc dù vẫn châm chọc, nhưng hai mắt lại có hơi đăm chiêu, nhìn theo hướng nam tử tóc bạc nam tử tiêu thất, giống như suy đoán một chút gì. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.