Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 17



Nghĩ tới cảnh hôm nay sẽ gặp một đám cổ đông ranh ma, Trần Uyển Ước thấy sợ. Trước khi đi còn chần chừ trong phòng thay đồ thật lâu, cuối cùng chọn một bộ đồ của hãng OL mà cô nghĩ là đầy khí thế, không muốn người ta nghĩ mình còn non.

Lên xe, Trần Uyển Ước gửi tin nhắn Wechat cho Thu Đường than khổ. Đến bây giờ cô mới biết nguyên nhân tại sao cuộc sống vợ chồng không dễ dàng.

Nếu như đúng là tại mình, ít nhiều gì cô cũng áy náy với anh. Cảm giác áy náy này dĩ nhiên không phải vì không thỏa mãn được dục vọng của anh mà là vì cô ngộ nhận anh có bệnh kín một thời gian thật lâu.

Thu Đường tò mò hỏi: cậu chắc chắn vì sợ tối nên mới té xỉu?

Trần Uyển Ước khẳng định: chắc chắn.

Thu Đường: vậy lúc ngủ cậu không tắt đèn hả?

Trần Uyển Ước: có đèn ngủ.

Trước đó dù là ở đâu cũng có đèn chiếu sáng, đêm khuya cũng bật đèn ngủ, nhưng lần trước rạp hát đột nhiên bị cúp điện, giống với đêm qua, toàn là bóng tối. Vào lúc Trần Uyển Ước và anh chuẩn bị làm gì đó, cô ngại nên yêu cầu anh tắt đèn. Việc này làm bệnh cũ tái phát. Nói là di chứng của năm năm trước cũng không sai, khi nào trị dứt điểm thì cô cũng không biết.

Trần Uyển Ước gửi tin nhắn bằng giọng nói, giọng tủi thân: "Tớ đâu có cố ý đâu, bây giờ Hạ Kỳ Sâm hiểu lầm tớ vì Dung Kỳ nên mới từ chối anh ấy, cũng không bắt điện thoại. Tớ buồn muốn chết."

Thu Đường đồng cảm: "Nghiêm trọng đến thế à?"

Trần Uyển Ước tiếp tục uất ức: "Đúng vậy, nói không chừng anh ấy sẽ còn trở lại như trước kia, ngay cả nhà cũng không về. Một mình tớ nhà không phòng trống, tối nay tớ nên làm gì bây giờ?"

"Việc này..."

Thu Đường do dự, chưa trả lời lại nghe cô hỏi: "Tối nay tớ nên đi nhảy hay là đi mua đồ nhỉ?"

Thu Đường: "..."

Hạ phu nhân, lương tâm của cậu còn đó không, đây chính là chuyện cậu buồn muốn chết?

*****

Trần Uyển Ước mặc trang phục sạch sẽ gọn gàng, giẫm lên trên giày cao gót, buổi trưa xuất hiện trước cửa nhà cô mình.

Cô Trần gần đây bị bệnh, cháu gái không có thời gian đến thăm. Bởi vì vụ tai nạn trước kia, nhà bọn họ cũng tổn thất nghiêm trọng. Không kể tới cái chết của tài xế Trần, mạng sống của cô Trần may mắn cướp lại được từ tay của thần chết, thế nhưng vẫn mắc phải một ít di chứng.

Trước kia cô của Trần Uyển Ước là người linh hoạt giàu kinh nghiệm, nữ cường nhân. Sau đó do áp lực đè nặng, tóc bạc bắt đầu xuất hiện, nếp nhăn cũng tăng nhiều, thời gian nghỉ dưỡng đều tận dụng để làm việc.

Khi tới, Trần Uyển Ước không ngờ trong nhà có khách, quan sát hồi lâu mới phát hiện thì ra không phải. Thấy được ánh mắt nghi ngờ của cháu gái, cô Trần vội vàng giới thiệu: "Đây là Chu Tứ, con trai của tài xế Chu."

Nghe vậy, ngón tay thả lỏng bên hông người cô không khỏi run rẩy.

"Con ra nước ngoài chữa trị, đứa nhỏ này ở với cô cho bớt hiu quạnh, cô dứt khoát nhận nó làm con nuôi." Cô Trần giải thích, "Nó cũng là một đứa trẻ đáng thương, điều kiện gia đình không tốt, còn phải chịu đựng nhiều chuyện."

Ngũ quan Chu Tứ sáng lạn, cơ thể mảnh khảnh, có lẽ do biến cố gia đình nên cả người cậu ta ủ rũ, cặp mắt lạnh nhạt vô hồn. Chào hỏi đơn giản xong, Trần Uyển Ước và cô mình trò chuyện mấy câu, tán dóc chuyện nhà và vài chuyện vụn vặt, Chu Tứ ở bên cạnh nhìn.

Trừ cuộc họp cổ đông vào hai giờ chiều hôm nay, chuyện làm người ta quan tâm hơn là vụ tai nạn lần đó không phải tình cờ.

"Uyển Uyển." Cô Trần hỏi, "Con cảm thấy chuyện này là do Giang Mạn Nhu dàn xếp hả?"

"Trừ cô ta ra không còn ai khác."

Phạm tội tất nhiên phải có động cơ, trả thù xã hội cũng là một động cơ.

"Chúng ta có thể bắt đầu từ camera ghi hình." Trần Uyển Ước đề nghị, "Người quản lí phòng giám sát cô có điều tra ra chưa?"

"Điều tra rồi, nhưng ông ta nói ông ta không biết chuyện gì."

Nếu chuyện dễ dàng, trước khi cô ra nước ngoài chữa trị thì đã tìm được đầu mối rồi. Lúc đầu trên mặt đất có bẫy, không có đèn, CCTV lại trùng hợp bị hỏng.

Không thể nào là tình cờ. Nhưng CCTV bị người ta phá hỏng, bọn họ không có cách nào khác.

Trần Uyển Ước đề nghị: "Dù thế nào thì hãy bắt đầu với người quản lí trước."

Cô Trần cau mày: "Bây giờ không thể điều tra, ông ta vào tù rồi."

Trần Uyển Ước chống cằm: "Tại sao vào tù? Rốt cuộc ông ta làm gì?"

"Ông ta là thầy giáo ở một trường cấp 2, 43 tuổi, làm nhục học sinh nữ nên bị giam rồi." Chu Tứ thay cô trả lời, dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong thời gian ngắn sẽ không thả ra."

Trong thời gian ngắn sẽ không thả ra, nghĩa là tội không nhẹ, không biết có phải vì ông trời có mắt nên tống ông ta vào ngục không.

"Nếu không điều tra ra ngay thì thôi, Uyển Uyển, con nên chú ý bản thân." Cô Trần đau lòng cho cháu gái, "Nghe nói bây giờ vết thương của con khôi phục không ít."

"Vẫn đang rất tốt ạ."

"Vậy thì tốt." Thấy không còn sớm, cô đứng dậy, hỏi, "Trưa nay con muốn ăn gì, cô đi làm cho."

"Để con giúp cô." Trần Uyển Ước đứng lên, lại bị cô mình đè xuống.

Cô Trần biết cháu gái chưa bao giờ làm những việc này, cô xin vào bếp giúp là vì muốn tham gia cho vui thôi. Cũng không biết có phải vì đã lập gia đình không mà đứa cháu gái này đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Cô vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Nói thật, Trần Uyển Ước không được tự nhiên khi đối mặt Chu Tứ, cô cố tìm chuyện để nói: "Cậu yên tâm, chị sẽ không để cho ba cậu chết oan."

Chu Tứ: "Ừm."

Trần Uyển Ước: "Cậu muốn bồi thường cái gì cứ việc nói, Trần gia có sụp đổ cũng sẽ không đối xử tệ với cậu."

Chu Tứ lạnh nhạt nhìn cô: "Ba tôi là do chị giết sao?"

Trần Uyển Ước lắc đầu: "Không phải."

"Vậy chị cũng không cần dè dặt như vậy." Chu Tứ đứng lên, mặt không cảm giác trần thuật, "Chị cũng là người bị hại, tôi sẽ không vô cớ đẩy trách nhiệm lên một người vô tội. Mấy năm nay tôi vẫn luôn cố tìm người đứng phía sau, không bao giờ buông tha."

Trần Uyển Ước theo bản năng bật thốt lên: "Cậu điều tra Giang Mạn Nhu sao?"

"Không chỉ cô ta, còn có người khác đứng đằng sau."

"Sao cậu biết?"

"Cô ta quá ngu ngốc, người như vậy không thể nào lập ra kế hoạch kín đáo được."

Trần Uyển Ước im lặng. Đứa trẻ này nói rất có lý. Nhưng cho dù có lý thì cũng không nên phán đoán liều lĩnh như vậy. Hơn nữa, căn cứ vào phản ứng của Giang Mạn Nhu, lòng dạ cô ta rất xấu. Nếu không phải làm chuyện xấu thì cần gì hốt hoảng đến thế.

Trần Uyển Ước xoa trán, tạm thời không nghĩ ra kết quả.

Chu Tứ là con trai của tài xế Chu, làm việc cần mẫn, vững vàng. Điều này có thể thấy khi cậu ta giúp cô Trần làm bếp, người giúp việc bên cạnh còn không bận bằng cậu ta.

Trần Uyển Ước cảm khái, còn tưởng rằng là một cậu trai lạnh lùng, không ngờ cũng dễ nói chuyện. Người mà cô của Trần Uyển Ước nhận làm con nuôi nhất định có bản lĩnh, cô ấy sẽ không tùy ý nhận người khác làm con trai.

Hỏi thăm một lúc, Trần Uyển Ước mới biết chuyện năm đó.

Sau khi tài xế Chu qua đời, trụ cột nhà họ Chu không còn, tiền bồi thường Trần gia chu cấp đều bị nhà họ Chu không biết xấu hổ lấy đi hết. Chu Tứ nhỏ tuổi không thể kháng cự, cuối cùng cô Trần ra mặt, đưa mẹ của Chu Tứ đến bệnh viện. Lúc này phát hiện cậu ta tuy nhỏ nhưng rất thông minh chuyên cần, vì vậy nhận cậu ta làm con nuôi.

****

Đại hội cổ đông tập đoàn Trần thị.

Trải qua những năm gió thổi mưa rơi, uy danh của Trần thị không bằng lúc trước, các cổ đông dần dần trở thành tay trong của Giang gia.

Cuộc họp lần này ngoại trừ giám sát, báo cáo công việc, công ty còn bổ nhiệm thêm quản lí cấp cao và giám đốc điều hành. Trần Uyển Ước và cô mình cùng lúc bước vào, khiến không ít người lao xao trong lòng.

Trần gia nắm phần lớn cổ phần, có trong tay thực quyền, không có đàn ông quản lí, người thừa kế duy nhất mấy năm trước còn gặp tai nạn, gánh nặng rơi vào đầu cô Trần. Bây giờ cô Trần không khỏe, không ít người lăm le, dòm ngó cái ghế giám đốc đã lâu.

Trần Uyển Ước ngồi bên cạnh cô, cũng chính là bên phải ghế chủ tịch. Phía dưới xôn xao tiếng bàn tán.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao không ai thông báo con bé này trở về."

"Có gì đâu mà hoảng, hai người đều là kẻ vô dụng, con bé ấy còn có thể nuốt cả công ty một mình chắc?"

"Cũng đúng, núi dựa của chúng ta sau này vẫn là Giang tổng."

"Giang tổng, ngài thấy thế nào?"

Mấy câu bàn luận vô tình hay cố ý đều có mùi nịnh hót. Giang tổng chính là cha của Giang Mạn Nhu, cũng chính là cậu của Trần Uyển Ước. Mấy năm nay không có ai cạnh tranh, hòa vào gió bay lên mây, cuộc sống gia đình thoải mái phóng khoáng.

Lúc cô tới, người cậu khó tránh khỏi bị hoảng hốt, nhưng sau khi nghe mọi người nịnh bợ thì bình thản hơn rất nhiều. Cũng đúng, ông ta làm gì phải sợ một con bé. Vừa nghĩ như thế, ông ta căn bản không coi cô ra gì.

Đầu tiên cuộc họp công bố lợi nhuận và sự lớn mạnh của công ty trong năm trước, sau đó là những hạng mục khác. Khoảng 4,5 tiếng sau mới bổ nhiệm vị trí giám đốc điều hành.

Trước khi tới, Trần Uyển Ước đã chuẩn bị sẵn tài liệu mà cô mình soạn cho.

Cô là người có cổ phần nhiều nhất, dù không có năng lực quản lý nhưng cũng có quyền ý kiến để chọn ra giám đốc điều hành. Dựa theo ý của cô mình, Chu Tứ hoàn toàn phù hợp với chức vụ này, cậu ta có năng lực, cũng đáng trông cậy.

Công cuộc chuẩn bị đã đầy đủ, luật sư và người đại diện pháp lý đều được mời tới, không chắc cú trăm phần trăm thì cũng nắm bảy, tám chục phần trăm.

Trước kia Trần Uyển Ước đã từng bước lên bục. Dù đối mặt với những bậc trưởng bối lớn hơn mình nhiều tuổi, cô vẫn đối đáp trôi chảy, không chút sợ hãi.

Trước khi khâu bỏ phiếu bắt đầu, quản lí cấp cao ngồi cạnh ba của Giang Mạn Nhu mở miệng ôn hòa: "Trần tiểu thư còn quá non nớt, danh tiếng lại lụn bại, để tiểu thư đây quản lý công ty chắc sợ sản nghiệp Trần gia không đủ suy sụp?"

Đột nhiên từ chuyện công việc nói sang chuyện riêng, Trần Uyển Ước không hề chuẩn bị trước. Rất nhanh, những người khác cũng phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp."

"Sao có thể giao công ty cho một con bé non nớt quản lý chứ. Muốn phá hủy công sức, máu đổ của người đi trước chắc?"

"Không cần phải bầu giám đốc mới nữa, Trần đổng không khỏe thì nên về hưu, nhường ghế cho Giang tổng đi."

"Giang tổng cũng là người trong nhà, mọi người thấy đúng không?"

Nghe bọn họ nghị luận, Trần Uyển Ước ngoài mặt bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã sớm rịn mồ hôi.

Mấy người này không dễ đối phó.

Mà người cậu tốt tính của cô càng giả bộ vô tội, "Uyển Ước, dù con ở nước ngoài hay trong nước, dưỡng thương cho thật tốt là được, cần gì phải dính vào chuyện công ty, làm đại tiểu thư sống sung sướng không được sao?"

Dừng một chút ông ta lại nói: "Như vậy đi, mỗi một quý ngoại trừ tiền con được hưởng, cậu lại chia cho con một trăm vạn, coi như là tiền tiêu vặt, được không?"

Nghe vậy, Trần Uyển Ước không nhịn được, cười ra tiếng, "Mỗi một quý một trăm vạn? Một năm bốn trăm vạn?"

"Đúng vậy, đủ quá rồi đi chứ. Con gái lớn rồi nên tìm một người đàn ông rồi lấy đi, không tốn bao nhiêu tiền." Ông cậu Giang đề nghị, "Còn Dung Kỳ, con cũng đừng nhớ cậu ta nữa, cậu ta và Mạn Nhu thật lòng yêu nhau."

Cha của Giang Mạn Nhu thuộc lớp trung niên, bình thường xem mấy cái video, xem người đẹp livestream là quá đủ, không quan tâm gì mấy cái tin tức hay báo chí, đương nhiên cũng không biết con rễ tương lai đã cùi chỏ quay ra ngoài.

Chuyện Trần Uyển Ước năm năm trước bắt đầu thân bại danh liệt, bọn họ ai cũng biết. Tai nạn chết người mà. Mà người kia chết là bởi vì cô.

"Trần tiểu thư, nói dễ nghe một chút thì là người khác vì cứu cô mà chết, nói khó nghe thì cô chính là hung thủ gián tiếp." Một người phụ nữ tóc ngắn lạnh giọng nói, "Đã vậy thì sau này ít lộ mặt mới tốt."

Chu Tứ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cô Trần như một người trợ lý đột nhiên mở miệng: "Tôi sẽ làm sáng tỏ, chuyện lúc trước và chị Trần không có liên quan."

Lời vừa nói ra, phòng họp yên lặng. Chu Tứ tiếp tục nói: "Tôi sẽ công bố với mọi người rằng cái chết của ba tôi và Trần Uyển Ước không liên quan, cũng sẽ công bố hung thủ khi có đầu mối."

Vậy thì có thể làm rõ việc năm năm trước không phải là lỗi của cô. Chuyện này làm nấy người đang ngồi không chấp nhận được. Chẳng qua là bọn họ muốn tìm cớ thôi.

Trần gia chia năm xẻ bảy, sản nghiệp lảo đảo muốn sụp đổ, mấy người nắm cổ phần bây giờ chỉ muốn chia một chén canh rồi rút, ai muốn giúp đỡ một đứa con gái đâu.

Phát hiện lý do này không có hiệu quả, có người dứt khoát không nể tình cảm, nói thẳng: "Tôi mặc kệ, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con bé này quản lý công ty, ngay cả giám đốc điều hành bây giờ cũng vậy. Hoặc là Trần tổng bất chấp bệnh nặng tiếp tục điều hành công ty, hoặc là chúng ta thảo luận xem công ty nên phá sản thế nào."

"Đúng, dù sao thì Trần Uyển Ước cũng không quản lý nổi một công ty lớn thế này được."

Tiếng chất vấn liên tiếp vang lên. Lần đầu tiên gặp tình huống như vầy, môi cô dần dần trắng bệch, lúc này cô đã dùng hết sức để chống đỡ, đối chọi với bọn họ rồi. Công ty nhà mình bị một đám người xâu xé, còn muốn đổi tên thành Giang thị.

Cửa không biết mở ra từ lúc nào. Đang lúc mọi người chuẩn bị dùng lời nói đả kích, một giọng nam nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Cô ấy không quản lí được thì còn có tôi, không phải sao?"

Một người đàn ông mặc âu phục tối màu bước vào, bên trong là lớp áo sơ mi trắng, cà vạt đậm màu được may tỉ mỉ. Lối ăn mặc không khác gì mấy người ở đây nhưng anh có bờ vai rộng hơn và thân hình cân đối, liếc qua là biết ngay hạc đứng trong bầy gà. Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, anh sải bước đi tới, ung dung không vội vã, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ lỗi lạc của một người đàn ông.

Đúng là người trong giới kinh doanh thì biết nhiều, nhìn một người dù không gặp được bao nhiêu lần vẫn nhận ra, có người không khỏi hô lên: "Là Hạ Kỳ Sâm."

Lúc trước đã có tin đồn con trai trưởng của nhà họ Hạ Hạ Kỳ Sâm đã về thành phố A phát triển mảng xây dựng và dịch vụ, không ngờ nhanh như vậy đã thấy được người thật, trùng hợp là lại ở tình huống này.

Chẳng qua là, cậu ta và... Trần Uyển Ước có quan hệ như thế nào?

Từ lúc người đàn ông này đến, sự căng thẳng trong lòng cô dần giảm bớt, mặc dù không thể hiện gì ra mặt nhưng trong mắt cô vẫn có sự tự tin. Một cô gái chưa trải sự đời bị mấy ông già ranh ma công kích, nói không sợ là giả, ai cũng có thể nhìn ra cô đang không chống đở nổi.

Không ai dám đặt câu hỏi, ông cậu Giang không mở miệng không được, thuận tiện cà cảm giác tồn tại: "Hạ tổng đây là...?"

"Vốn tôi còn muốn bỏ qua." Hạ Kỳ Sâm thờ ơ quét mắt nhìn những người đang ngồi, "Nhưng nhiêu đây người ỷ mạnh ức hiếp người phụ nữ của tôi, tôi làm sao có thể không giúp cô ấy đòi một lời giải thích chứ."

Trọng điểm là —— "người phụ nữ của tôi".

Các quý ông thượng lưu nhà giàu tốn hết tâm tư muốn con gái nhà mình bước được một chân vào cửa của người thừa kế nhà họ Hạ nhưng không được, thế nhưng Trần Uyển Ước lại khác. Điều này làm mọi người hoàn toàn không tưởng nổi.

Dù là người lăn lộn trong ngành công nghiệp giải trí hay chỉ tiếp xúc vòng ngoài, ai cũng đều biết thiếu gia nhà họ Hạ cấm dục nhiều năm, đừng nói là bên cạnh có phụ nữ, mấy con muỗi lòng vòng xung quanh anh đều là muỗi đực.

Người đàn ông này xuất hiện khiến mọi người mở rộng tầm mắt, sau đó anh tuôn ra một tin tức, người đang ngồi kinh ngạc bối rối, không biết nên ăn dưa hay nên lo cho tương lai bọn họ.

"Anh tới rồi à, em mệt quá." Trần Uyển Ước vừa nói vừa đứng lên, xoa xoa cánh tay đau nhức, sau đó trực tiếp đi ra ngoài. Để lại cục diện rối rắm cho Hạ Kỳ Sâm. Hơn nữa còn coi đây là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên đối với anh thì chuyện này không tính là khó khăn.

Hạ Kỳ Sâm dẫn luật sư và quản lý tới, nên làm cái gì bọn họ đều biết, chỉ cần thi hành theo lệnh của anh là được. Vì vậy một đám người nhìn anh vừa rồi men lì hùng hổ, một giây tiếp theo đã đi ra theo cô vợ nhỏ.

Đi rồi à......?

Đi cái gì chứ, không phải hai người tới cướp công ty sao? Bọn họ cứ tự nhiên show ân ái trước mặt một đám người lớn tuổi rồi đi mất???

****

Bên ngoài, hành lang.

Trần Uyển Ước đi mấy bước mới phát hiện anh không đi theo nữa. Hạ Kỳ Sâm đã dừng bước ở ngã rẽ. Trần Uyển Ước chủ động vẫy tay một cái, bảo anh đi tới, nhưng người đàn ông lại thờ ơ.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đạp giày cao gót chậm rãi đi tới, khoanh tay ôm ngực, nửa nói nửa làm nũng: "Có người nói bận rộn công việc không tới giúp mà ta, sao cuối cùng vẫn tới?"

Giọng nói cô hằn học nhưng lại ngọt chết người, người đàn ông nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, kìm nén ham muốn đè cô ra hôn ngay tại chỗ này. Anh hời hợt trả lời: "Ngẫu nhiên đi ngang qua."

"Phải không đó?"

"Ừ."

"Vậy anh không nhớ em sao?"

Hạ Kỳ Sâm không nhìn, cúi đầu xem đồng hồ, giọng lạnh nhạt, "Anh còn có việc phải đi."

Tựa như muốn chứng minh thật sự là anh ngẫu nhiên đi ngang qua. Hạ Kỳ Sâm không có nhiều thời gian ở lại, để tới giúp cô thì phần lớn công việc đã giao cho những người khác, thư ký cũng vừa vặn đi ra.

Bọn họ nhìn qua đúng là có chuyện phải làm. Cho nên thật sự vô tình đi ngang qua? Sao có thể chứ, cô không tin, nhất định là anh còn để ý chuyện tối hôm qua. Trần Uyển Ước nhíu mày đuổi theo, không thèm che giấu sự tủi thân, "Vậy anh cho em năm phút giải thích đi."

Hạ Kỳ Sâm hỏi ngược lại: "Giải thích cái gì?"

Trần Uyển Ước: "Giải thích tại sao tối hôm qua em té xỉu..."

Hạ Kỳ Sâm: "Không phải là bởi vì sợ sao?"

Đúng là sợ, nhưng không phải sợ anh đụng chạm. Càng không phải bởi vì bị anh X mà ngất đi... Thư ký ở đây, Trần Uyển Ước không biết làm sao để diễn tả, chỉ có thể trừng mắt nhìn thư ký, muốn anh ta tạm thời đi chỗ khác. Ai ngờ thư ký bày tỏ anh ta không hiểu gì cả, hơn nữa còn cười ngây ngô.

Trần Uyển Ước: "..."

Cái điệu cười này khiến người ta gấp gáp.

"Có chuyện gì buổi tối nói sau." Giọng Hạ Kỳ Sâm không vui không giận, "Anh đi trước, buổi tối không rảnh ăn cơm, em đừng chờ."

"Được rồi, đã như vậy..." Trần Uyển Ước hít thở sâu, gượng gạo nở nụ cười, "Anh chắc chắn không có gì muốn nói?"

Hạ Kỳ Sâm nhìn chằm chằm cô, "Hôm nay em mặc bộ này nhìn giống như dì dọn dẹp."

"..."

Rất tốt. Một lần nữa chọc tức cô.

"Chồng." Nụ cười của cô càng cứng đờ, nhưng giọng càng ngày càng dịu dàng, "Anh còn như vậy nữa, em sẽ cho anh biết trên đời này có pháp thuật."

"Pháp thuật gì?"

"Biến anh thành FA."

Vừa nói Trần Uyển Ước vừa đưa tay ra, trét mồ hôi trong lòng bàn tay mình lên bàn tay anh, sau đó làm bộ như không có chuyện gì, "Anh đi nhé, tạm biệt."

Hạ Kỳ Sâm xoay người sắp đi. Trần Uyển Ước lại nhìn bóng lưng anh la một tiếng: "Anh mà nhớ em thì anh là chó."

"..."

"Còn nữa, nếu anh không biết phụ nữ đang mặc cái gì thì bảo thư ký tải thử mấy trò chuẩn men cho anh chơi đi."

"..."

*****

Bước vào thang máy. Hạ Kỳ Sâm cố định mắt nhìn dãy số, thờ ơ hỏi: "Cô ấy bảo cậu tải cái gì cho tôi?"

Thư ký: "Trò chơi chuẩn men."

Hạ Kỳ Sâm: "Đó là cái gì?"

Thư ký trầm mặc một hồi, không xác định: "Noãn Noãn lấp lánh hay là kỳ tích Noãn Noãn nhỉ?"

*Ngôi Sao Thời Trang

"..."

Nghe giống như trò mặc đồ cho người mẫu mà con gái hay chơi quá.

"Bộ quần áo hôm nay quả thật giống dì dọn dẹp." Ra khỏi thang máy, Hạ Kỳ Sâm không cam lòng thưởng thức, nhìn thư ký quèn, "Nhưng cô ấy mặc lại rất đẹp."

Thư ký dè đặt: "Tôi đề nghị Hạ tổng nên khen trước mặt phu nhân."

Có khen bao nhiêu trước mặt anh ta cũng vô ích, đàn gảy tai trâu. "Được rồi, cô ấy sẽ không tức giận quá lâu đâu, trời chưa tối sẽ đến tìm tôi thôi."

Hạ Kỳ Sâm không để chuyện này trong lòng. Không như anh đoán, ngồi lên xe không bao lâu đã nhận được tin nhắn cô gửi tới.

Cô dùng WeChat gửi, anh không thường dùng Wechat, phần tên phía trên là do cô tự đặt: Tiên nữ vô địch vũ trụ. Nội dung tin nhắn cách một màn hình Hạ Kỳ Sâm vẫn cảm nhận được sự tủi thân của cô.

"Không bắt điện thoại thì em sẽ gửi tin nhắn, muốn nói rõ ràng với anh."

"Đầu tiên, em không phải cố ý té xỉu, tự dưng anh lại bơ em, còn bỏ em lại nữa."

"Thứ hai, tại sao ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không cho. Hôm nay ở đại hội cổ đông em đã bị mấy người đó soi mói khó chịu lắm rồi."

"Chồng, anh có thấy tin nhắn không QAQ."

Thấy ba chữ tiếng Anh sau cùng, Hạ Kỳ Sâm dâng lên nỗi nghi ngờ: "Mấy chữ này là ý gì? Có phải viết tắt của cái gì đó không?"

Thư ký quèn gãi đầu một cái, "Phu nhân chắc là muốn làm vẻ dễ thương cầu tha thứ, Hạ tổng định trả lời cái gì?"

Chuyện đã đến nước này, không lạnh lùng một chút thì cô vợ nhỏ chắc chắn còn coi nhẹ anh.

Hạ Kỳ Sâm: "Ừm một tiếng đi."

Vừa nói, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình. Mười giây sau, sắc mặt người đàn ông đen đi.

Thư ký ân cần lại gần nhìn: "Hạ tổng, sao thế?"

Trên màn ảnh, dòng chữ màu đỏ vô cùng rõ ràng chân thật nói cho bọn họ biết, Hạ Kỳ Sâm bị block.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.