*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công việc thu nạp thêm thành viên mới của vũ đoàn đang tiến triển tốt, Trần Uyển Ước không có thời gian rảnh rỗi. Bây giờ cô vừa phụ trách vũ đoàn, vừa xử lí công chuyện bên tập đoàn, cô dần dần cảm nhận được sự bận rộn của Hạ Kỳ Sâm. Làm trước kia cô còn tưởng rằng anh chỉ ở trong phòng làm việc ký tên vài cái là xong. Thực tế thì làm mãi không xong, tiệc xã giao không tham gia không được, phải tận dụng thời gian nhàn rỗi của bản thân để đi.
Hôm tiệc sinh nhật của ông nội Từ, Trần Uyển Ước nhận được quà tặng của ông nội Hạ, còn thu hoạch được thêm một tờ giấy có chữ Y.
Lúc đi với Chu Tứ tới nhà hàng, Trần Uyển Ước thuận tay đưa tờ giấy cho cậu ta, "Cậu nhìn xem nét chữ này và nét chữ trong tờ giấy hôm trước có giống nhau không?"
Chỉ một chữ cái thì rất khó nhìn ra nó có phải là của cùng một người viết hay không, nhưng chữ Y này rất sắc bén, cứng cáp hùng hồn, viết rất đẹp.
Chu Tứ im lặng tiếp tục dùng điện thoại chụp mẩu giấy, không cần nhìn lên cũng có thể đoán được Trần Uyển Ước đang nhìn cậu ta, chất giọng trong trẻo lạnh lùng của Chu Tứ vang lên: "Cô sợ à?"
"Có gì đâu mà sợ." Trần Uyển Ước cười cười, "Tôi chỉ đang suy nghĩ không biết người kế tiếp là ai."
"Cô làm cho xong việc của mình đi đã."
Nhắc tới chuyện này là cô lại cảm thấy nhức đầu, Trần Uyển Ước hiểu tại sao cô mình lại bị bệnh rồi, cổ đông toàn là người không bình thường, một đám người ranh ma, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị nắm thóp ngay. Chủ doanh nghiệp nhỏ đã vậy nói chi doanh nghiệp lớn, Trần Uyển Ước cảm thông cho công việc của chồng mình.
Trên đường đi tới nhà hàng, Chu Tứ lái xe, Trần Uyển Ước ngồi ghế phụ. Trong lúc rảnh rỗi, cô tiện tay lật bản kế hoạch xem thử, thở dài nói: "Thật ra thì chỉ cần tôi cho mọi người biết mình là Hạ phu nhân, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều."
Dừng một chút, cô nhìn về phía Chu Tứ: "Sao cậu không hỏi tại sao tôi không làm thế?"
Chu Tứ: "Tôi không muốn hỏi."
Trần Uyển Ước: "..."
Cái đứa nhỏ này không biết chừa mặt mũi cho người khác gì hết. Chu Tứ không muốn biết nhưng cô không nhịn được, muốn nói ra: "Bởi vì tôi không muốn dựa dẫm, nhờ đàn ông quản lý công ty."
Chu Tứ lười nhìn cô, "Tôi không phải đàn ông?"
Im lặng một lúc, Trần Uyển Ước đổi lời nói: "Cậu thì không tính, cậu là do tôi thuê, còn chồng tôi thì không phải, anh ấy là núi dựa."
"Không phải cô không muốn dựa vào đàn ông." Chu Tứ không chừa mặt mũi cho cô, vạch trần: "Cô chỉ không muốn để chồng biết chuyện cô đang giấu."
Trần Uyển Ước: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện nữa, cậu tập trung lái xe đi."
Đứa nhỏ xấu xa, chưa bao giờ nói câu nào nghe lọt tai cả. Cho dù vậy, Trần Uyển Ước vẫn không thể đắc tội với cậu ta. Cậu ta chưa từng gọi cô là chị, cũng không trưng ra khuôn mặt vui vẻ bao giờ, nhưng chuyện đã giao cậu ta giải quyết rất tốt, ví dụ như biết Giang Mạn Nhu có hành động gì, cũng biết động cơ của nhà họ Giang.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[EDIT - HOÀN] Yêu Thích Không Buông Tay - A...413K14.7K♣ Tên Hán Việt: Ái bất thích thủ. ♣ Tác Giả: A Ninh Nhi. ♣ Số Chương: 65 chương. ♣ Converter: Leo Sing. ♣ Trạng Thái: Đã hoàn thành. ♣ Editor: Yang Hy. ♣ Trạng Thái: Đã...[Edit - Hoàn] [Đang Beta] Túi Nhỏ Bên Ngực T...330K18.4KTên truyện: Túi Nhỏ Bên Ngực Trái Tên gốc: Đạo Lão Trong Ngực Kiều Khí Bao Tác giả: Giản Diệc Dung Tình trạng: Hoàn edit Số chương: 72. Editor: @Lệ Diệp, @Thư Trương. Th...[HOÀN] Cô ấy quá ngọt ngào - Bán Tiệt Bạch T...375K17.2KEditor: Mứt Chanh & Sunn:x 25/3/2020 - 11/11/2020 Tên gốc: 她太甜 Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái 半截白菜 Thể loại: Hiện đại, Hào môn thế gia, Ngọt sủng, HE Lịch đăng: 2-3 c...Mê muội vì em - Người rơm Aden432K9.2KTác giả: Người rơm Aden (A Đinh đại thảo nhân). Editor: Emily Heartilly. Thể loại: thanh xuân, vườn trường, thanh thủy văn, HE. Nguồn: thuaphong.wordpress.com Giới thiệ...[END] Tiệm hoa của Tô Anh [Edit] - Duy Khách499K24KPhần 2 bắt đầu từ chương 124.[EDIT] Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng - Cẩn Dư50K3.1KSủng Ái Tiểu Hư Hỏng Tên khác: Hư hỏng Tên Hán Việt: Sủng phôi Tác giả: Cẩn Dư Editor: Ái Khiết Nguồn convert: Wikidich Bản convert: 47 chương chính văn đã hoàn Bản edit...[HOÀN] Vĩ Gian Phong - Thiết Phiến Công Tử828K43.1KTên truyện: Vĩ Gian Phong Tên gốc: 苇间风 Tác giả: Thiến Phiến Công Tử Edit: Tiểu Vũ --------------------------------------- Văn án: Là đứa con mồ côi của chiến hữu, lúc K...Bữa cơm hôm nay bàn chuyện hợp tác chỉ là việc nhỏ, chuyện quan trọng còn ở phía sau.
Trước khi đi, Hạ Kỳ Sâm có gọi điện thoại tới. Hôm nay gió thổi ngược hướng, đến phiên anh bắt đầu hỏi cô khi nào về nhà. Trần Uyển Ước khéo léo trả lời, nói cô và Chu Tứ ăn cơm ở nhà cô Trần, chuẩn bị ăn bữa cơm ấm áp mà cô Trần làm.
Sợ anh không tin, Trần Uyển Ước còn cho Chu Tứ nghe điện thoại. Nghe xong, Chu Tứ hỏi cô: "Có cần thiết phải làm vậy không?"
"Cần chứ, đương nhiên là cần." Trần Uyển Ước vững vàng nói, "Tôi không muốn để anh ấy biết tôi đang làm gì."
"Vợ chồng hai người không hòa thuận à?"
"Hòa thuận chứ." Trần Uyển Ước nhớ lại, "Ngoại trừ việc thích quản nhiều, thích ăn giấm, nói thẳng ra thì anh ấy không có khuyết điểm gì cả, có lúc ấm áp hiền lành, còn nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi, đem nước ấm tới."
"Vậy cô nhớ cái gì về anh ta?"
"Tôi cũng nhớ... Không phải, anh ấy đâu có kỳ kinh nguyệt."
"Vậy có nhớ ngày sinh nhật không?"
"... Quên rồi."
Vừa qua sinh nhật Hạ Kỳ Sâm được mấy ngày là cô đã quên rồi, nếu tính ngày thì chắc là... Trần Uyển Ước bẻ đầu ngón tay tính toán, Chu Tứ cười giễu cợt. Nụ cười này làm Trần Uyển Ước càng mất tự nhiên. Chu Tứ ngược lại bình thản, cười một tiếng rồi thôi, không tiếp tục vạch trần cô như khi nãy.
Nói tình cảm vợ chồng tốt thì cả hai đều xác nhận mới được, không phải mình cô nói tốt là tốt.
Trải qua lần vặn hỏi này cô mới biết mình quan tâm chó cỏ cực ít, thậm chí có thể nói là không quan tâm. Cô không biết anh mặc quần áo, đi giày size bao nhiêu, không biết anh thích ăn món nào. Ngay cả số điện thoại cũng không nhớ kỹ.
****
Bữa cơm kiểu Trung, có nhân viên, người trung gian, boss lớn, boss nhỏ, thư ký và cô gái rót rượu, phục vụ bàn. Phần lớn mọi người đều nịnh hót, mời rượu, được người ta nịnh nọt hoặc nhún nhường nịnh bợ.
Mỗi người đều có nhiệm vụ và mục đích của mình. Trần Uyển Ước và Chu Tứ là người đến cuối cùng.
Địa vị nhà họ Trần dần dần trở lại, hạng mục khai thác thành phố mới cũng có sự tham dự của bọn họ. Người trong giới biết Trần Uyển Ước có quý nhân tương trợ, không dám làm gì quá lố, nhưng cô và người chống lưng có quan hệ thế nào thì ít ai biết. Chắc là chỉ có ông cậu Giang mới biết núi dựa của Trần Uyển Ước là chồng cô.
Trần Uyển Ước vừa cười vừa đi vào, mặt ông cậu Giang đột nhiên khó coi, cả người không yên, dường như có kim trên ghế.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Trần Uyển Ước mỉm cười giới thiệu.
Cô Trần bị bệnh, để cháu gái dẫn em họ tới, rất đầy đủ thành ý, huống chi người đẹp thế này tham gia, tất cả cô gái rót rượu trong phòng trưng ra biểu cảm không tình nguyện, mấy ông chủ thì người nào người nấy cười tươi như hoa.