Phòng lớn trống rỗng, rèm cửa dày nặng che khuất dương quang khiến căn phòng như lúc ban đêm, cả phòng chìm trong sự yên tĩnh quỷ dị, tiếng máy điều hòa ro ro phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhỏ xíu. Triêu Đăng cử động tay chân đã mỏi nhừ đau buốt, chậm chạp đứng lên.
Quả thực không gian kín sẽ khiến người ta sinh ra bất an và sợ hãi, sau một thời gian dài sẽ trở nên mù quáng nhớ nhung người duy nhất mang đến ánh sáng cho mình. Sở Trì Dự đã được huấn luyện trong quân doanh, từng tiếp xúc với các loại thủ đoạn thấp hèn đê tiện, nên chuyện thay đổi tâm lý căn bản như thế này đương nhiên biết rất rõ.
Không biết hắn làm cách nào mà sự biến mất của Triêu Đăng không hề có rắc rối, bất quá dù có rắc rối thật thì cũng chẳng bỏ bèn gì. Nhưng từ sắc mặt của Sở Trì Dự, phỏng chừng chẳng có chuyện gì khiến hắn phải lo lắng cả.
Giá trị hận ý còn thiếu nửa sao.
Một tay vịn lên song sắt, Triêu Đăng lười biếng nở nụ cười.
Nếu đã như vậy, ông đây sẽ cho mi một bất ngờ, đại thiếu gia.
Thời gian càng dài thì tình hình càng tệ, không thể liên lạc với bên ngoài, người luôn khát khao tự do đương nhiên sẽ có lòng thù hận với kẻ giam cầm. Âm thanh mở chốt vang lên rõ ràng, người bước vào mở công tắc đèn, đôi đồng mâu đen huyền nhìn chằm chằm vào mỹ nhân vì thấy mình về mà trở nên vui sướng.
Ngón tay gầy gò tái nhợt duỗi ra, xương quai xanh nhô lên như đóa tường vi trắng, nương theo ánh mắt, lệ chí như ẩn như hiện, như chim oanh bị giam cầm đẹp nhất.
Oanh của hắn.
“Anh đã về.”
Triêu Đăng không kiềm chế được mà cười với hắn, người trẻ tuổi vẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt kiều diễm ướt át kia, ngay cả lúc y mím môi cũng không dời mắt: “Hôm nay rất ngoan.”
Người đẹp trong tù ngẩn người, khóe mắt cong cong, Sở Trì Dự than thở trong lòng một tiếng rồi duỗi tay ra lồng vào tay Triêu Đăng, da thịt má mẻ khiến hắn không tự chủ tăng thêm lực đạo, từng ngón từng ngón như châu như ngọc, mãi đến khi hô hấp Triêu Đăng dồn dập, con ngươi ngậm cảnh xuân nhìn mười ngón tay nọ lồng vào nhau, rốt cuộc Sở Trì Dự không kiềm chế được nữa đưa tay vào lồng, chạm vào gương mặt nhỏ diễm lệ kia.
“A… Dự Dự… A!”
Tay hắn sờ đến lệ chí, Triêu Đăng khó nhịn mà kêu lên đầy sợ hãi, đôi mắt sáng rực hơi nước gắt gao theo dõi hắn, không ai có thể từ chối vẻ đẹp cấm kỵ như thế, đợi khi cánh tay kia hoàn toàn duỗi vào cũi lồng, thần sắc Triêu Đăng sáng ngời.
Cơ hội tới rồi, quất hắn.
Đột nhiên một tay khác của Triêu Đăng thò ra kéo cả người Sở Trì Dự va vào, y dùng sức rất lớn, sức mạnh của nam sinh chốc lát bộc phát khiến người khác khó mà tránh thoát, y kéo tay Sở Trì Dự vào nơi sắc bén nhất lồng chim, trong toàn bộ cũi lồng thì nơi lồi lõm nhất là chỗ này, đồng thời thân thể cũng va mạnh vào cánh tay kia —!
“… Mẹ nó.”
Triêu Đăng ngẩng mặt lên.
Tại thời khắc sống còn Sở Trì Dự rút tay về, hoặc nói cách khác, ngay từ đầu hắn đã có thể tránh thoát, chỉ là muốn xem mình làm trò gì mà thôi.
Đau quá.
Má phải của y bị va vào chỗ sắc bén kia, nơi da thịt bị cắt máu tươi chảy ra ào ào, chất lỏng đỏ sậm tích tích rơi xuống đất, nét dịu dàng trên mặt Sở Trì Dự biến mất hoàn toàn, hắn lạnh lùng nhìn Triêu Đăng đang cong cong đuôi mắt, nụ cười xán lạn tựa đào hoa.
“Dự Dự, cũng nhanh đó.”
Giá trị thù hận không tăng? Chơi tới mức đó mà mụ nội nó vẫn không có sao nhỏ là cái chi chi?
Thấy hắn không nói lời nào, Triêu Đăng cũng mặc cho máu chảy xuống, hai tay dùng sức nắm chặt song sắt: “Không mắng chửi? Không tức giận? Dự Dự thật tốt mà, lớn lên trông rất…”
Đáy mắt y nổi lên sương mù, đầu cũng để sát vào song sắt: “Rất yêu anh, đến hôn em đi?”
“Tưởng tôi sẽ mở cửa.” Thần sắc Sở Trì Dự nhạt nhẽo như nước, giọng nói lạnh lùng như băng: “Em tưởng rằng vì chuyện này tôi sẽ thả em ra?”
Triêu Đăng vẫn không trả lời, ý cười càng ngày càng sâu, tóc đen buông vai, da thịt nõn nà, kẻ tù tội bị giam cầm trong lồng kia, đẹp đến mức khiến người sợ hãi.
Y nhìn thẳng Sở Trì Dự, bốn mắt nhìn nhau, đầu lưỡi mềm mãi duỗi ra, tràn ngập ám chỉ khẽ liếm song sắt, máu tươi vẫn chảy theo gò má tuyết trắng, y thấy người ở ngoài hơi kinh ngạc run lên, bên trong con ngươi không ngừng sinh ra dục vọng đen tối, Triêu Đăng dịu dàng cười với hắn: “Anh có phản ứng.”
Đúng như lời y nói, máu toàn thân hắn đang sôi trào, nơi đó vừa cứng lại vừa nóng, Sở Trì Dự vẫn gắt gao nhìn y nhưng chỉ thấy mỗi đôi môi đang mở ra đóng lại: “Thả em ra, Dự Dự, nếu không sẽ không làm được, ê, anh rất muốn mà?”
Tại sao tới mức này mà! Vẫn! Không! Ghét! Ông! Là! Sao!
Diễn nữa là bị đâm thiệt đó trời, cứu mạng.
“Triêu Đăng.” Bỗng nhiên Sở Trì Dự hơi nhếch mày, âm thanh như cười lại như không: “Em cho rằng tôi không trị được em?”
Hắn lấy chìa khóa bên cạnh, mở cửa cực nhanh rồi kéo người ra, gắt gao đè xuống giường, một trận trời đất quay cuồng, Triêu Đăng còn chưa phản ứng kịp đã nghe Sở Trì Dự thấy nụ hoa trước ngực, nỉ non: “Giết chết em.”
…
… A mịa nó! Cảm giác rất sảng khoái!
Vòng eo bị Sở Trì Dự làm tới mức bủn như cọng bún, sau khi tắm rửa xong là không còn sức lực, Sở Trì Dự mặc y nằm trên giường giả vờ ngoan ngoãn, tạm thời vẫn chưa có ý muốn nhốt lại, Triêu Đăng cọ cọ Sở Trì Dự, ngữ khí lơ đãng mang theo mùi vị lười biếng: “Đừng nhốt em.”
“Được.”
Sở Trì Dự xoay người cho y một câu trả lời.
“Có thật không!”
Thiếu niên tóc đen tuấn mỹ không nói tiếp, đưa tay vén tóc tơ Triêu Đăng ra sau trán: “Ừ.”
Từ cái lồng nhỏ đổi được cái lồng lớn hơn, khác nhau chỗ nào?
“Không phải không có cách làm với em.” Sở Trì Dự khép mắt, chụp lấy cái tay trắng như sứ: “Tinh thần tốt như vậy, không bằng làm thêm lần nữa.”
“…”
Cầm thú, thế nhưng Đăng Đăng rất muốn lăn lăn với giá trị hận ý 4,5 sao nha, ha ha.
Cuối hè biến thành đầu thu, bóng râm ngoài cửa sổ cũng thay đổi, đã quên mất bị giam bao nhiêu ngày, trong phòng Triêu Đăng không có đồng hồ, thêm vào Sở Trì Dự thích nhốt y trong bóng tối, thường thường mỗi lúc hắn về mới có ánh sáng và đòi hỏi không ngừng, vậy nên sau một khoảng thời gian y cũng lười đi xác nhận chuyện ngày tháng.
Từ sự cố ngày hôm nọ tới đây chắc cũng cỡ một ngày, Sở Trì Dự không ở đây, thân thể Triêu Đăng từ từ hồi phục, y kéo rèm cửa ra, bên ngoài đang là ban ngày, suy nghĩ một chút, y đi về hướng lồng chim màu vàng kia.
Biệt thự này không thể chỉ có mỗi y, mỗi ngày đều có người đem ba bữa đặt vào ô cửa nhỏ ở dưới đúng giờ, tình cờ sao từ dưới lầu truyền lên động tĩnh. Vì Sở Trì Dự muốn an tâm nên sẽ không để một mình Triêu Đăng ở lại đây, từ vị trí cao nhất của biệt thự, nhìn xuống bóng râm của cây lớn nhất trong sân, có vẻ là giữa trưa.
Tiếng bước chân nhỏ tới mức hầu như không nghe thấy, giày da đi lại nhẹ nhàng trên sàn gỗ, Triêu Đăng dùng sức đẩy một cái, lồng chim chầm chậm nghiêng về một bên, sau đó làm một cái ầm.
“Ầm ầm ầm —!!”
Dây xích dùng để trang trí đứt ra vung vãi đầy không trung, thân thể thiếu nữ khựng lại, cô nghe thấy động tĩnh trong phòng, do dự một chút, để khay đồ ăn ở vị trí cố định rồi yên lặng nán lại lắng nghe.
Sau tiếng vật nặng rơi xuống là chuỗi âm thanh đập phá đồ đạc vang lên liên tiếp, tựa hồ người bên trong bị chuyện gì kích thích. Thiếu gia không có ở nhà, theo lý thuyết thì người bên trong phải yên tĩnh như mọi ngày mới đúng, vậy mà giờ lại không ngừng truyền ra tiếng đồ đạc bị vỡ.
Nhớ tới nam sinh bị thiếu gia mang về, chân của cô như bị dính chặt xuống đất không thể rời khỏi, cô nên đi, thiếu gia không cho phép bất kì ai đến gần gian phòng này, ngoại trừ cô và một hầu gái khác mỗi ngày có mười lăm phút để đưa đồ ăn thì căn bản tất cả mọi người đều không dám bước lên lầu hai.
Cô biết rất rõ, bao gồm cả bản thân cô đều phải đảm bảo an toàn cho nam sinh kia. Trong nhận thức của cô, sẽ không ai từ chối được Sở Trì Dự, hắn hoàn mỹ tới mức không thể tin, tuổi trẻ đã dễ dàng sở hữu những thứ mà người khác phấn đấu cả đời cũng không được. Khi cô nhìn thấy Sở thiếu lạnh lùng lý trí kéo nam sinh nọ đi vào phòng, chuyện ấy như không có đạo lý rồi lại thành chuyện đương nhiên.
Uống nhầm một ánh mắt, cơn say khắc sâu vào linh hồn, triền miên theo hồi ức, quấn quít đến từng hơi thở.
Cho nên khi trong phòng truyền ra tiếng động, quỷ thần xui khiến làm sao cô lại không đi gọi người khác mà là yên lặng lấy chìa khóa dự phòng ra.
Căn phòng rộng rãi bị đập phá tàn tạ, lồng chim rơi xuống đất, cửa sổ bị đập thành cái mạng nhện, nhận ra tình hình tồi tệ cô vừa định lui ra khỏi phòng, lại thấy được khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, bước từ chỗ ngoặc bước ra.
“Ha.” Mỹ nhân cả người đầy dấu vết ái dục cười với cô: “Em có thể giúp tôi một chút không?”
“Cái, cái gì…?”
Cô phát hiện đầu lưỡi mình hình như không còn khống chế, tế bào toàn thân đang kêu gào sung sướng khi đến gần y, chìa khóa dự bị trên tay lặng im rơi xuống thảm dày.
Chỉ trong nháy mắt, cơ hồ cô đã hiểu vì sao thiếu gia lạnh lùng đạm nhạt lại giam cầm y ở đây, như nuôi loài chim tước quý báu. Đè y xuống lớp nhung dày trên đất rồi đi vào giấc mộng, để lại mấy vệt màu mờ ám trên làn da trắng sứ, hai tay như tơ như lụa không ngừng co rút giãy dụa, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến máu huyết sục sôi căng phồng.
Chủ nhân của cô chiếm được oanh đẹp nhất thế giới, đương nhiên phải cẩn thận nhốt lại trên tháp cao. Cô gái kinh ngạc khi biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn không thể từ chối lời cầu xin:
“Giúp tôi rời khỏi nơi này, nếu ở thêm chút nữa tôi sẽ không sống nổi, xin em.”
Mặc vào bộ quần áo bình thường, Triêu Đăng phất phất tay với cô gái giúp y rời đi. Đại khái thì cô nàng nọ rất thẹn thùng, dù đã si mê đến level max thì vẫn không làm ra hành động gì quá phận, chỉ vui vẻ giơ tay tạm biệt y.
Ngồi trên taxi, y kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, cố gắng cho tài xế đang thao thao bất tuyệt kia không nhìn thấy mặt, khi người nọ hỏi y tại sao lại xuất hiện ở khu vực ít người, Triêu Đăng ấn nút kéo cửa sổ xe xuống.
“Bạn dẫn cháu tới chơi nhưng có việc phải về trước.”
Tài xế cảm thán: “Đúng là không được bình thường.”
“Vâng, hơn nữa rất quá đáng.” Triêu Đăng mỉm cười: “Nhưng mà cũng rất đáng yêu.”
Biệt thự giam cầm bị xe vứt ở phía sau, thảm cỏ khô vàng và đám mây xẹt qua ngoài cửa sổ, nhớ đến cô gái lúc nãy, Triêu Đăng sờ sờ mũ lưỡi trai.
Là người tốt, quên hỏi tên.
Trường học không thể trở về, nhà trọ thuê chung không thể đi, số điện thoại ba mẹ không nhớ, trừ tiền xe thì trên người chỉ còn lại ba trăm ngàn. Triêu Đăng ăn mì cay ở quảng trường, đám bồ câu bận rộn đập cánh chỗ đài phun nước, giọt nước lấp lánh chiết xạ dưới ánh mặt trời tựa kim cương đá quý, y rờ rờ vào lông đuôi của con bồ câu bên cạnh, nhìn vào đôi mắt như hạt đậu đen kia.
“Chắc phải lưu lạc thật rồi.” Y bất đắc dĩ cười cười: “Thật ra tui cũng rất thích Dự Dự mà, hắn nói không sai, tại sao tui lại không thể ăn no chờ chết bên cạnh một phú nhị đại, náo loạn xã hội làm chi?”
[Nhiệm vụ.]
[A, thống ca.] Lại thêm một con bồ câu đậu lên vai y, cẩn thận dùng mỏ chọt chọt mặt Triêu Đăng: [Cứ tưởng mi bị virut rồi chớ, lâu rồi không nói câu nào.]
Hệ thống lời ít ý nhiều: [Không tiện.]
[…]
Ông phắc mi nha, mi cho rằng ông đây không biết mi đang cười nhạo cuộc sống không biết xấu hổ của ông à.
[Sau này phải làm sao?]
[Không biết, có vẻ hắn không tùy tiện tức giận, không rõ chiêu chạy trốn này có tác dụng hay không.]
Chim bồ câu bay lại đây càng lúc càng nhiều, thân mật làm phiền trên người y. Bất đắc dĩ Triêu Đăng buông ly mì xuống, tránh khỏi cảnh không cầm chắc bị đổ lên người.
Nhưng mà mì cay này, ăn rất ngon.
Ông sắp chết đói rồi, có lẽ nên đợi sau khi ăn xong cơm trưa ở nhà Dự Dự rồi đi mới đúng chớ.
[Đồ vô dụng, tới giờ cũng không cho gợi ý nữa.]
[…]
Cuộc đời thiệt khó sống.
Y ngủ lại quán net gần đó một đêm, buổi sáng tỉnh dậy theo thói quen đọc báo, nguyên bản còn đang mông lung thì khi nhìn thấy tiêu đề buồn ngủ liền biến đâu mất.
[Thiên hậu mới nổi dựa vào việc lên giường?!]
Theo những con chữ, cô gái yểu điệu, thân thể trắng nõn bị lộ hết dưới ánh đèn flash. Trước đây không lâu còn vô tình nói chuyện với y, Triêu Đăng di con chuột xẹt qua bức ảnh, cảm thấy da đầu tê rần, chuyện y mất tích và chuyện của cô nghệ sĩ này đồng thời xảy ra như bị khống chế, điều tra như bỏ đá xuống biển, không hề có manh mối.
Như là nhận ra chuyện gì, nhanh chóng lên website D đại, nhìn tới nhìn lui danh sách học sinh mới năm nay ba lần, vẫn không có tên y.
Sau D đại là trường trung học mà y và Sở Trì Dự cùng học với nhau, tiểu học, những hoạt động đã tham gia, thậm chí cả weibo và những diễn đàn xã hội khác, phàm là có liên quan tới y toàn bộ đều không còn vết tích.
Thời điểm đóng trang web, hiếm thấy sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch, y đi lại bốt điện thoại công cộng gần nhất, bấm dãy số của người nọ, không biết Sở Trì Dự có nhận số lạ hay không nhưng y đã không còn đường lui.
Âm thanh lạnh lẽo truyền qua: “Ừ?”
Y có chút khó khăn mở miệng nói: “Anh đã làm gì?”
“À tiểu minh tinh kia sao.” Đôi đồng mâu thâm hắc của người trẻ tuổi lướt nhanh trên bàn phím, màn ảnh nhanh chóng hiện lên chương trình định vị vị trí: “Anh chỉ phơi bày chuyện của cô ta đã làm thôi.”
“Em không hỏi chuyện này.” Tựa hồ người bên kia đang đè nén chính mình: “Anh đã làm gì với em…. Làm cái gì?”
Hắn nhìn màn hình đang chuyển dữ liệu, ung dung thong thả gõ bàn: “Em cảm thấy anh sẽ làm gì?”
Định vị vệ tinh dừng lại tại một điểm nào đó, báo động đỏ lấp lóe không tiếng động.
“Hộ tịch của em bị tiêu hủy, chứng minh thân phận và toàn bộ hồ sơ, tài khoản ngân hàng hết hiệu lực, không mua được vé tàu chính quy và vé máy bay, không được ở khách sạn, không thể dùng điện thoại di động, những quyền lợi mà người bình thường nên có em đều không có.” Hắn dùng một chút: “Lúc nãy em ở quán net? Đó là lần cuối cùng, nhưng có vẻ em không biết quý trọng.”
Triêu Đăng hít sâu một hơi: “… Ba mẹ tôi đâu?”
“Bọn họ không có chuyện gì, sẽ có người thông báo cho bọn họ con trai mình phạm vào tội lớn, bị quốc gia xử chết.”
“Sở Trì Dự!” Âm thanh kinh hoảng đầy phẫn nộ của Triêu Đăng truyền từ đầu kia, sự run rẩy sợ hãi trong giọng nói rất nhỏ: “Rõ ràng là anh làm.”
“Em trêu chọc tôi, đó là tội của em.” Hắn mở bản đồ vệ tinh ra: “Bốt điện thoại ở quảng trường trung tâm, có đúng không?”
Đầu kia không nói lời nào cúp điện thoại, nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống, mí mắt Sở Trì Dự khẽ đóng, đôi đồng mâu đen huyền có hơi khinh thường lẫn yêu thương.
Xem em còn giãy dụa kiểu gì.
Em không còn gì cả, toàn thế giới đều là tù ngục của em.
Chỉ nhốt em vào lồng thôi vẫn chưa đủ, muốn ngăn âm thanh của em, bịt kín mắt của em, khóa lại tay chân của em, khiến mỹ mạo như địa ngục của em chỉ có thể dâng cho tôi, tâm mới hơi hơi thỏa mãn.
Đầu tiên là xóa sự tồn tại của em, giam cầm đến lúc em không còn khả năng giao tiếp, không thể bước đi, đánh mất hết năng lực trao đổi với người khác, chỉ có thể dang hai chân ra nghênh tiếp chính tôi, đó mới là kết quả tốt nhất dành cho mỹ nhân làm bậy.
[Giá trị hận ý: 5 sao.]
[… Oa á?] Triêu Đăng nhảy lên một cái: [Ư! Ư ư ư!]
[Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ, mức sao sẽ được lưu trữ không thay đổi, sự thật chứng minh cậu vẫn có thể xài, nhưng mà…. ] Hệ thống vừa thương hại vừa ác độc nhắc nhở: [Còn ba tháng nữa mới xuyên được.]
Triêu Đăng không nhảy nữa: [… Cho nên?]
[Cậu còn ba tháng ở chung với hắn.]
Dường như sợ y chết chưa triệt để, hệ thống đâm thêm một dao cuối cùng: [Chơi vui vẻ.]
Chơi vui vẻ.
Cái rắm á.
===
Trong bản convert bà tác giả dùng từ tượng thanh lúc Triêu Đăng cười là “khoa khoa”, đây là từ lóng của Kpop fan được lấy từ kịch sân khấu rất được ưa chuộng và dùng nhiều trong các áng văn khoái xuyên. Vì tui không biết từ lóng nào nghĩa giống vậy nên dịch thành “ha ha” thay vì “khoa khoa”.
Mấy bữa nay bị VNPT chặn không lên wp được, chân thành xin lỗi.