Liên minh hân hoan đón chào xuân 2100 khi mùa đông lạnh lẽo đã trôi qua, quốc vương Anderson nắm giữ hoàng quyền thống lĩnh cả vũ trụ mênh mông rực rỡ.
Sau chiến dịch tận thế mở ra kỉ nguyên mới, trong vũ trụ cũng có tân vương quốc quật khởi. Trăm năm trước, Horn Anderson dẫn dắt gia tộc và dân chúng đứng lên khởi nghĩa vũ trang, lật đổ ách thống trị tàn bạo của đế vương tiền nhiệm. Một tay Horn dựng lên đế quốc Anderson, nắm giữ quyền lực tột cùng, từ một tinh cầu xa xôi hẻo lánh đi đến tinh cầu Hella nắm giữ vị trí chủ chốt, từ đó leo lên ngai vàng của đế quốc.
Vĩ nhân làm nên lịch sử, thời gian lắng đọng trôi qua. Hoàng thất Anderson thế hệ này tiếp tục nắm giữ đại bộ phận quyền lợi của liên minh. Trong đó đại hoàng tử và tam hoàng tử có đẳng cấp gen nổi bật nhất, hậu duệ kế thừa huyết thống cấp S đã nói trước vương tọa tương lai thuộc về ai, tiếp tục viết nên những trang huyền thoại bất hủ của một thời huy hoàng.
Tinh cầu Hella, thủ đô Firenze.
Tuấn nam mỹ nữ trong toàn thủ đô đều tập hợp lại đây, diện lên những bộ trang phục hoa lệ, vô cùng kích động đứng ở sân bay chờ đợi tàu chiến trở về. Đôi mắt của cánh đàn ông không dời được khỏi những thân thể uyển chuyển mềm mại của phái nữ, nghĩ đến đối tượng mà các cô gái đang chờ đợi, sự đố kị mới vừa nhen nhúm tức thì bị dập tắt không còn một mảnh.
Người đầu tiên bước xuống phi thuyền là một thanh niên dáng người mạnh mẽ, mái tóc màu vàng chói mắt rực rõ như mặt trời, làn da trắng trẻo tựa trân châu càng tôn lên cặp mắt mê người như đại dương bao la – Nolan Anderson, tam hoàng tử, người nắm giữ gen cấp S siêu phàm và địa vị cao quý. Giờ phút này tiếng gào thét vang lên dữ dội, nhìn những thiếu nữ như sắp ngất đi, trên gương mặt lãnh đạm của thanh niên xẹt qua một tia chán ghét.
“Nolan! Nolan!”
“Tam hoàng tử điện hạ thân mến, xin hãy nhìn em một cái thôi —-“
“Trời ạ, tôi yêu đôi mắt của anh ấy rồi! Tôi đã chết chìm trong ánh mắt ấy!”
…
…
Phi thuyền của đế quốc Anderson dừng lại cách căn phòng trong suốt khoảng mười mét, dù các thiếu nữ bên ngoài điên cuồng tới mức nào cũng không dám cản lối đi của thành viên hoàng thất. Các cô gái tặng hoa tươi, ôm quà tặng tự làm nhưng không thể tận tay đưa tấm lòng của mình đến các vị hoàng tử dưới sự ngăn cản của bảo vệ, các cô gái chỉ biết nhìn chằm chằm cặp mắt xanh tựa đại dương ấy đi vào máy bay.
Ban đêm ở Firenze là nơi đẹp nhất toàn vũ trụ, mùi chanh trộn lẫn hương hoa nương theo cơn gió xuân mơ hồ thổi vào thủ đô. Hoàng cung nằm ở trung tâm Firenze, nguồn năng lượng khổng lồ khiến cả tòa cung điện lơ lửng giữa không trung, bao trùm bên ngoài là một vòng phòng hộ có tác dụng làm cho chỉ có khách được mời và những thành viên hoàng tộc mới có thể vào trong. Đêm nay, trong hoàng cung đang tiến hành tiệc sinh nhật cho vị công chúa thứ tư – Dorothy Anderson. Giai điệu nhẹ nhàng chậm chạp vang lên từ máy phát đĩa than, công chúa với mái tóc dài vàng óng xuyên qua nam nam nữ nữ đang khiêu vũ, bâng quơ đáp lời chúc mừng sinh nhật, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường cổ điển xa hoa.
“Anh ba!”
Nhìn thấy Nolan, đôi mắt Dorothy sáng lên rực rõ. Cô biết anh ba vì sinh nhật của mình nên mới cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, một tháng trước xin phép quân đội xong liền chạy thẳng về Firenze. Khi cô nhìn rõ người trẻ tuổi đi chung anh ba thì càng vui vẻ hơn, nhấc làn váy xoay nhẹ một vòng.
“Em trai cũng đến.” Dorothy xòe tay: “Quà của chị quà của chị.”
Người được công chúa gọi em trai là một thanh niên có mái tóc ngắn vàng nhạt hiếm thấy, dưới ánh đèn hoa mỹ phản xạ ra màu sắc như ảo như mộng, đôi ngươi bích lục sáng rực rỡ, ngũ quan tinh xảo tao nhã không chỗ xoi mói, vóc người thon dài, giống y như đúc vị vĩ nhân làm nên lịch trăm năm trước.
Horn Anderson, vị hoàng tử thứ năm của thế hệ sau có cùng tên lẫn tướng mạo y hệt nhân vật vĩ đại thay đổi vận mệnh vũ trụ ngày xưa.
Chỉ tiếc là, đẳng cấp gen của hắn chỉ có cấp A.
“Đây.” Horn đưa qua cho cô nàng một hộp nhỏ nhung tơ, đồng thời hơi khom lưng hôn mu bàn tay của Dorothy, điệu bộ tràn trề phong cách quý tộc: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa của ta.”
Dorothy duỗi tay che miệng giấu đi tiếng cười thanh thúy, tuy các cô gái khác đều say mê đôi mắt của anh ba nhưng trong lòng Dorothy thì cặp mắt xanh biếc long lanh của Horn mới là số một. Vì đẳng cấp gen bị hạn chế nên Horn chịu trách nhiệm những việc nội bộ, là người cầm quyền trẻ tuổi có uy vọng nhất, rất được các vị cao cấp tín nhiệm giao cho chức vụ trọng yếu.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Dorothy nói lảng sang chuyện khác.
“Nói về mỹ nhân mà ảnh nhớ mãi không quên.” Nolan trừng mắt mỉm cười nhìn Horn, giải thích với công chúa còn đang kinh ngạc: “Chỉ là một tên trộm nhỏ, trên đường về có ghé qua sao Krum, tên đó trộm mất dây chuyền mà anh định tặng cho em.”
“Nolan kéo tay của tên trộm rồi khẳng định đối phương là thanh niên trẻ tuổi.” Horn tiếp tục kín đáo trêu anh ba của mình: “Cảm giác không tồi.”
“Im đi, Horn.”
Hắn còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên máy truyền tin trên tay Dorothy phát ra thông báo, công chúa ngạc nhiên hô lên một tiếng, cất hộp quà vào nhẫn không gian, nhanh nhẹn móc ra gương nhỏ sửa soạng lại tóc tai trang điểm, nói với hai người mình đi đón người rồi chạy vèo ra đại sảnh.
Horn và Nolan liếc mắt nhìn nhau, người trước đánh vỡ sự trầm mặc: “Mùa yêu tới rồi.”
“Em còn muốn lừa dối mấy thiếu nữ quý tộc bao lâu nữa?”
Nolan trào phúng.
“Không nhất thiết là quý tộc.” Thanh niên có đôi đồng mâu xanh biếc cười híp mắt nâng cằm hoàng huynh, bị đối phương vỗ bỏ: “Mà cũng có thể là một hai thiếu niên.”
Một chốc sau, sự ồn ào truyền đến từ đại sảnh, hai vị hoàng tử nhìn theo hướng các nữ nhân đang xì xào bàn tán. Công chúa thứ tư đang kéo tay một tên trẻ tuổi cao cao gầy gầy đi vào, mái tóc tựa thác nước dịu dàng vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt như bức tranh thủy mặc trầm lặng, diện mạo thanh tú tuấn lãng, quần áo lẫn phong thái đều vô cùng ưu nhã cao quý.
Đôi mắt Nolan híp lại, đánh giá người trẻ tuổi mình chưa gặp này từ đầu tới chân.
Dorothy không hề che giấu sự vui vẻ của mình, luôn lôi kéo đối phương khiêu vũ. Nhảy xong ba điệu, hình như người trẻ tuổi nói với cô điều gì đó, Dorothy lưu luyến không rời bỏ tay y ra, mặc kệ bộ mặt hoàng thất, cô lớn mật hôn lên gò má của y một cái vô cùng nhanh chóng.
Đôi mắt màu mực chợt ngẩn người, sờ sờ mặt của mình, rồi y ôn nhu nói với công chúa: “Gặp lại sau.”
“Gặp lại sau, Triêu Đăng.” Dorothy nhìn y đầy chờ mong: “Cậu sẽ tham dự buổi sinh nhật của tôi đúng không?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Dorothy vui sướng xoay người rời đi. Triêu Đăng quay lưng đi về hướng nhà vệ sinh, nam nam nữ nữ xung quanh không ngừng quăng đến ánh mắt thăm dò, Triêu Đăng vẫn không thay đổi sắc mặt.
[Tổng thống, có mảnh vỡ không?]
[… Có.] Hệ thống nhịn không được: [Kiểu xưng hô gì vậy?]
[Thống ca, thống muội, thống tổng, tổng thống.] Triêu Đăng cười rộ lên: [Anh gọi tôi là Đăng tổng tôi cũng không ngại đâu, mảnh vỡ là ai?]
[Không biết, càng ngày càng khó dò xét.] Hệ thống dừng một chút: [Có điều, mảnh vỡ của thế giới này là lẳng lơ.]
[Hiểu rồi ~]
Triêu Đăng đi vào nhà vệ sinh, liếc nhìn người trong gương, ngoại trừ đôi mắt thì tướng mạo này hoàn toàn khác với nguyên bản, mảy may không có kẻ hở, quả nhiên mặt nạ của nền văn minh vũ trụ quá sức trâu bò.
Trong thế giới trước, thân phận hệ thống sắp đặt cho y là học sinh còn thế giới này là siêu trộm, mỗi lần hệ thống đều giao cho y năng lực tương ứng với thân phận để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Tình hình trước mắt có rất nhiều laser bao vây xung quanh khu vực cất giữ bảo vật nên chạy trốn và hóa trang y làm cực kì thành thạo.
Triêu Đăng đã phạm qua mấy cái đại án, trên đường đến Firenze cũng đồng dạng khốn nạn mượn gió bẻ măng vài lần, nhưng còn kém xa yêu cầu tội phạm truy nã toàn vũ trụ của hệ thống nhiều lắm. Bởi vậy, Triêu Đăng quyết định làm một vố lớn rồi thành danh luôn. Mục tiêu lần này là trang sức đá quý của công chúa thứ tư – Dorothy Anderson được phô bày trong tiệc sinh nhật: “Hoa hồng trần thế.”
Chuỗi đá quý này như được từng cánh hoa ghép lại thành nụ nhưng trên thực tế là được điêu khắc từ khoáng thạch đỏ, được thợ thủ công có tay nghề xuất sắc nhất ngàn năm trước làm ra, rất có điệt lệ sinh cơ, là minh chứng cho con gái của gia tộc Anderson thành niên, nay được đem đến yến hội để đeo lên trán công chúa thứ tư.
Điệt lệ sinh cơ: vẻ đẹp có sinh mạng.
Y vào phòng vệ sinh ngồi xổm ngốc ngốc như thế đã nửa giờ, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng cảm thán, báo hiệu Hoa hồng trần thế chuẩn bị được đưa ra. Dorothy sẽ tự mình đeo trang sức vào lúc 12h, chỉ còn ba giây.
Ba, hai, — ——!
Hành động hành động thôi.
Toàn bộ đại sảnh chìm vào bóng đêm, Triêu Đăng đi từ phòng vệ sinh ra, vòng qua tuấn nam mỹ nữ đang hốt hoảng. Chuyện xảy ra đột ngột, các hộ vệ binh vây tròn bảo vệ thành viên hoàng tộc và Hoa hồng trần thế, trong bóng đêm tia laser lặng lẽ lấp lóe, nhưng tất cả những thứ này đều không thành vấn đề. Triêu Đăng nhảy qua vài cái rồi đi vào hàng chính giữa, ngón tay linh hoạt lấy đồ thật ra rồi bỏ tấm card vô…
Đăng tổng cực kì soái, soái đến không đạo lý.
Tuy hành vi bỏ lại danh thiếp này vô cùng ngông cuồng nhưng làm chuyện xấu mà không để lại tên thì mẹ nó rất khó nổi tiếng nha.
Ném đồ vào nhẫn không gian, thừa dịp hỗn loạn chạy ra, dùng mặt nạ thay đổi khuôn mặt xong, Triêu Đăng nghênh ngang đi vào đại sảnh. Mặc dù mặt nạ có thể thay đổi hình thể dáng vẻ của một người trong nháy ắt nhưng chiều cao và màu mắt thì không thể đổi được, đây cũng là trở ngại lớn nhất cho hành động.
“Người mà công chúa mang vào là tội phạm.”
Có người nào đó không tiếng động xuất hiện sau lưng y, ngữ điệu thoải mái lẫn dí dỏm khôi hài khiến bước chân Triêu Đăng cứng đờ, không kịp suy nghĩ xem hắn phát hiện mình đeo mặt nạ trộm đồ khi nào, Triêu Đăng liền quay lại nhìn mặt mũi người đang nói chuyện.
Nương theo ảnh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ là mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh biếc rực rỡ sáng quắc. Y hơi kinh ngạc, cứ ngỡ người phát hiện đuổi theo y là tam hoàng tử có đẳng cấp gen cao nhất nhưng thực tế lại là người nhìn có vẻ yếu đuối, ngũ hoàng tử.
“Cậu trộm dây chuyền của Nolan ở sao Krum?” Horn rất hứng thú nhìn Triêu Đăng, không hề ngần ngại đối phương vừa trộm cắp đồ hoàng thất: “Thân thủ không tệ.”
“Cảm ơn.”
Triêu Đăng cũng mỉm cười dối trá, hệ thống cho y khả năng hấp dẫn người để định vị mảnh vỡ chính xác hơn, trước mắt Horn có vẻ là người y muốn tìm. Nhưng chưa đợi y có hành động thì thanh niên đang cười kia đột nhiên nắm lấy tay phải của y, sức lực cường hãn khiến y không thể tránh thoát, răng rắc một tiếng, đau nhức truyền đến từ cổ tay, bàn tay vô lực của Triêu Đăng buông thõng xuống.
“…”
Ông, phắc.
Định mệnh mẹ nó quả thực là lẳng lơ nha, mới gặp lần đầu tiên đã làm chuyện hạ lưu vậy rồi.
Y cắn răng nén tiếng kêu gào, đầu lưỡi bị cắn đến mức chảy máu, tay phải hoàn toàn không thể làm gì, hiển nhiên đã gãy rời hoặc là trật khớp. Đẳng cấp gen của Triêu Đăng là AA, mà Horn chỉ có cấp A đã dễ dàng bẻ gãy tay y, điều này rất kì quái. Horn đưa tay sờ qua mắt trái Triêu Đăng, so với y thì hắn cao hơn một chút, thời điểm hắn rũ mắt nhìn người, lông mi dày đặc như biến gương mặt tinh xảo có nét ôn nhu đa tình.
“Đôi mắt của cậu rất đẹp.” Horn cười nói: “Lệ chí nơi đây cũng rất đẹp.”
Triêu Đăng nghiêm mặt không nói một lời, đột nhiên đối phương cười ra tiếng, ngón tay tái nhợt xoay chuyển, nhìn lại đã thấy Hoa hồng trần thế đang nằm trên tay hắn. Áp lực khủng bố ùn ùn kéo đến khiến Triêu Đăng không thể nhúc nhích. Y nhìn chằm chằm Horn nhẹ nhàng đeo chuỗi đá quý vào trán mình, cảm giác da thịt tiếp xúc với bảo thạch vô cùng rõ ràng.
“Đây mới là đồ thật, tên trộm.” Ánh đèn sau lưng Horn đã bắt đầu sáng lên, mảnh tối trong đại sảnh dần được đẩy lùi: “Tên của cậu?”
“Triêu Đăng.”
“Tên phương Đông cổ.”
Horn khẽ đọc hai chữ kia, thần sắc lóe sáng. Đột nhiên đôi mắt Triêu Đăng trợn to, tại thời điểm y không nhìn thấy, đối phương đã bắt lấy tay trái của y, một tiếng răng rắc —-
Bà mẹ nó chắc chết quá.
“Ta là Horn Anderson.” Sâu trong đôi ngươi xanh biếc lóe lên ánh sáng, như cả vũ trụ đang chuyển động trong đó: “Lần sau gặp lại, cho ta xem mặt của cậu.”
Khi hắn buông ra thì tay trái Triêu Đăng đã rơi thõng xuống, thân ảnh thon dài biến mất trong bóng tối.
[Ông muốn bãi công.]
[Thử đi.]
[Quả nhiên không bình thường.] Triêu Đăng lắc lắc hai tay đau nhức: [Có được tính là tai nạn lao động không?]
Trình độ y học của thế giới này đã đạt đến đỉnh cao, xác chết cũng vùng dậy dưới bộ xương trắng thì chữa tay bị thương không có gì khó khăn. Sau khi rời khỏi hoàng cung, Triêu Đăng liền tìm một bệnh viện gần đó, hai tay được chữa trị nhanh chóng khỏi hẳn, thuốc tê làm y không thấy đau đớn, đôi mắt Triêu Đăng thoáng thất thần.
Thời điểm người kia bẻ gãy tay y, không có hận ý.
Không thù hận mà đã tới mức độ như thế, nghĩ tới phải xoát đầy mười sao của tên thần kinh này…. Rất có tính khiêu chiến! Xoát khóc hắn! Ngược hắn! Không xoát không phải người!
Ở trung tâm hoàng cung Firenze, bảo vật bị trộm trong đêm dạ tiệc đang được điều tra. Công chúa thứ tư bị đả kích mặt không cảm xúc, Nolan bên cạnh vội vàng dò hỏi: “Mắt y màu đen, tên Triêu Đăng?”
“Đúng.” Dorothy nhắm mắt lại, lúc mở ra, cô chậm rãi nói: “Anh ba, em muốn truy nã y, sau khi bắt được giao cho em xử lý.”
“Nếu là tội phạm truy nã thì phải có tội danh.” Thanh niên tóc vàng mắt xanh đi tới, hắn xoa xoa đầu Dorothy, thần sắc lưu luyến: “Chị đã nghĩ ra tội danh chưa?”
Trong mắt Horn hiện lên ám sắc, trong đầu hiện lên đôi mắt màu đen của người kia cùng với lệ chí như ẩn như hiện. Hắn không quan tâm công chúa đang suy tư và anh ba đang im lặng, đối với câu hỏi đó, đáp án đã quá rõ ràng.
Y có tội danh, mấy trăm năm trước đã có.
Mỹ nhân và tội ác, tinh linh phương Đông cổ. Người trăm năm trước trùng tên với hắn, Horn Anderson vĩ đại sở hữu toàn vũ trụ lại cô độc không thể nắm giữ trái tim người mình yêu tha thiết. Trong đêm thời niên thiếu, cơn mộng nửa đêm đã ám ảnh tâm trí hắn. Ngoại trừ thần dân quỳ xuống cúi đầu, dũng sĩ trên chiến trường máu chảy thành sông, vương miệng hoàng quyền vô thượng thì còn có người kia, người được Horn Anderson trao cho vương miện hoàn mỹ nhất —-
Triêu Đăng.
Mỹ nhân trăm năm trước vang danh thiên hạ có cùng màu mắt, có cùng tên, y hệt tên trộm.
Cầu mà không được, vì thế Horn Anderson đem cả đời của y giam cầm trong mật thất to lớn cùng trân bảo của toàn vũ trụ mà mình chinh chiến có được. Thuở tiếu thời, có rất nhiều lần Horn mơ thấy mỹ nhân bị người đặt lên kim tệ bảo thạch rồi làm. Mười ngón tay của y mang đầy đá quý, dây xích trói buộc hai chân như trân bảo đầy bí ẩn. Y gối lên quyền trượng, ngủ trên bảo đao khảm vàng, xương vai trên bờ lưng thon gầy tựa cánh hồ điệp.
Vị vĩ nhân bá đạo kia vì dục vọng chiếm hữu đã xóa triệt để tên của y trên lịch sử, Horn Anderson không cho phép người đời sau biết tên của y, giữa bọn họ chỉ gọi danh hiệu thân mật, không hề muốn lưu lại một chút vết tích.
“Không nghĩ ra…” Cũng như hoàng tỷ của hắn, dù bị lừa gạt, dù không nhìn thấy gương mặt thật nhưng cũng muốn cho y một tội danh nhẹ nhất: “Em có ý kiến gì không?”
“Ừ.”
Đối mặt với Dorothy đang khổ não, Horn nhẹ giọng: “Y là oanh.”
Oanh của quốc vương.
Nhìn hoàng tỷ hài lòng và hoàng huynh vẫn luôn để ý bên này, khóe môi Horn hơi nhếch.
Có lúc, hắn cảm thấy mình mới chính là Horn Anderson, là chinh phục giả vũ trụ, là anh hùng tay nắm vận mệnh thời đại, là quốc vương trăm năm trước khai cương khoách thổ, đánh đâu thắng đó.
[Giá trị yêu thương: 1 sao.]
Triêu Đăng trầm mặc chốc lát, nhìn tay mới vừa khỏi hẳn, nghĩ mãi vẫn không ra.
[Anh chắc chắn?]
[Chắc chắn.] Âm thanh hệ thống đầy kiên định: [Mới tăng hồi nãy.]
Thật sự là quá tùy tiện rồi đó.
Bất quá Đăng tổng rất thích người có tính tình như thế, há há.