Triêu Đăng về đến nhà, bật đèn chiếu sáng cả tòa biệt thự, nhà lớn như thế lại không có một bóng người.
Căn cứ vào thân phận mà hệ thống sắp đặt, cha mẹ Triêu Đăng đều ở nước ngoài, là một đôi làm nghề địa chất, ngày hôm nay nước Mĩ ngày hôm sau đã ở đảo Iceland, định kì cho y tiền tiêu vặt, không ai chăm sóc, lúc mới bắt đàu Triêu Đăng còn cổ vũ mình làm cơm nhưng một thời gian sau liền mặt kệ, trong nhà xếp đầy đồ đóng hộp.
Đúng vậy, phải biết sinh tồn trong mọi hoàn cảnh.
Sau khi chuẩn bị cơm tối xong xuôi, y ngồi xuống máy vi tính làm bài tập, bên trong vẫn im lặng, có nhiều lúc hệ thống vô cùng yên tĩnh, Sở Trì Dự đại biểu cho nhân cách lạnh lùng mà hệ thống so với Sở Trì Dự còn muốn lạnh hơn, khốc đến không có bạn bè.
[Goodnight.]
Triêu Đăng ném điện thoại di động xuống.
[Mơ đẹp?]
[GOODNIGHT!]
[Cậu bị bệnh à?]
Giọng nói quen thuộc trong đầu rốt cuộc cũng vang lên, âm thanh của hệ thống siêu siêu cấp trầm, như tơ lụa đẹp đẽ mà trầm khàn, cứ vào giờ này là ngữ khí không kiên nhẫn cho lắm, âm cuối mạnh mẽ lại vương mùi vị lười biếng mệt mỏi.
Nghe được âm thanh như vậy bị mắng cũng sảng khoái.
[Phải xác nhận mi có bị tháo ra hay chưa.]
Đương nhiên đối phương không đáp lại, trong đầu Triêu Đăng liên tục mắng chửi mi có bệnh mi có bệnh mi có bệnh, cả người kích động ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau là kiểm tra tập trung, khối tự nhiên xã hội chia nhau ra, bên tự nhiên chiếm đến hai mươi phòng thi, thi lý với toán xong cả người Triêu Đăng sống dở chết dở, trái lại Sở Trì Dự vừa mới ngừng bút liền bị lôi đi chơi bóng, một đám nộp bài rất sớm đều đứng trước cửa phòng A chờ y, hình ảnh cực kì đồ sộ, chuông reo, giám thị nhờ Triêu Đăng thu bài giúp, thời điểm giao bài không biết là vô tình hay cố ý mà thầy giáo sờ sờ mu bàn tay của y, ngữ khí ôn hòa dò hỏi: “Thi được không?”
“Cũng được.”
“Thầy thấy hai câu cuối em bỏ trống, không biết làm hả?” Không đợi Triêu Đăng trả lời, đột nhiên giám thị trói tay y ra sau, Triêu Đăng giãy dụa lảo đảo một bước, nhưng tay của đối phương như kìm sắt kẹp cứng, bài thi rớt đầy trên đất, ánh mắt đối phương đầy dục vọng đòi hỏi: “Ngoan ngoãn để thầy vào, thầy cho em điểm cao được không.”
[Giá trị yêu thương: 4 sao]
[Giá trị thù hận: 4 sao]
Phiền chết rồi.
Triêu Đăng mặt không cảm xúc, giãy dụa càng thêm kịch liệt, nhưng đối với nam nhân trưởng thành phát rồ lên thực sự không nhằm nhò gì, thấy con mắt của hắn nổi lên tơ máu, Triêu Đăng một cước đạp về phía trước nhưng không ngờ đối phương lại tránh thoát, lúc nãy y dùng sức rất lớn nên bàn chân va vào bục giảng ầm ầm.
Mẹ nó, đau quá!
Trên mặt Triêu Đăng xẹt qua một tia thống khổ, người đối diện lập tức bắt lấy cổ chân y: “Để thầy nhìn một chút xem có bị thương không nha, yên lặng cho thầy nhìn một cái nha.”
Ống quần bị vén lên miễn cưỡng lộ ra một đoạn cẳng chân tái nhợt, da dẻ nhẵn nhụi như ngọc, nam nhân không thể kìm nén được nữa đưa tay lên sờ soạng, đột nhiên cửa phòng học bị đẩy mạnh ra, Sở Trì Dự nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dù đã đoán trước nhưng hắn vẫn không nhịn được cau mày.
Vốn dĩ nhờ học sinh thu bài thi là đã không bình thường rồi, khi bạn học vô tình nói phòng A hình như bị khóa, Sở Trì Dự nhận ra có gì đó không bình thường, không thèm suy nghĩ liền chạy vọt lên lầu bốn, hắn có chút thở dốc nhưng vẫn không có gì trở ngại, giám thị thấy Sở Trì Dự đi vào, trên mặt lóe ra tia do dự, tất cả giáo viên đều biết rõ thân phận của thiếu niên này, nói một tay che trời cũng không có gì lố bịch, khi nam nhân thấy được ánh mắt ghét bỏ của Sở Trì Dự, ý nghĩ chấm dứt tất cả ở đây liền nổi lên, hắn khó lòng kìm nén nụ cười si mê vọng tưởng.
Rất đẹp nha.
Đột nhiên bên eo bị đá trúng, nam nhân hét lớn quỳ xuống mặt đất, thiếu niên đẹp trai vừa mới vào tiện tay cầm cái ghế gỗ lên, Triêu Đăng thấy Sở Trì Dự trắng trợn không thèm kiêng nể lấy ghế đập người, dù biết đối phương là đang giúp y nhưng tâm trạng vẫn rất sợ hãi, nam nhân kia vốn có khuôn mặt nhã nhặn trong chớp mắt đã bê bết máu me, bởi vì thường xuyên vận động nên sức lực của Sở Trì Dự lớn đến kinh người, Triêu Đăng không biết hắn đánh vào chỗ nào nhưng mà hình như đối phương bị hắn đập cho một trận gãy mấy cái xương, động tác gọn gàng dứt khoát, biểu tình đầy lạnh nhạt.
[Thống ca!]
[…. Nói.]
[Thì ra đối tượng mà ta công lược lại là quái vật như thế này sao.]
[Sợ?]
[Rất sảng khoái! Dự Dự đập người rất mạnh nha.] Triêu Đăng cười hì hì hì hì: [Tui tuyên bố, tui nhất kiến chung tình với hắn.]
Hệ thống không thèm để ý tới y nữa.
Mèn ơi, giọng nói dễ nghe thế mà lúc đánh nhau lại đẹp trai dữ vậy trời.
Xác định nam nhân kia đã không còn sức phản kích, Sở Trì Dự ném cái ghế sang bên, đi tới kiểm tra tình huống của y, tầm mắt rơi vào cổ chân đỏ hồng bị nam nhân sờ soạng, hắn do dự một chút rồi đưa tay lên xoa bóp, hỏi: “Có sao không?”
A…!!
Khoái cảm trải rộng toàn thân, trong phút chốc gò má nổi lên vệt ửng hồng, trải nghiệm chưa bao giờ có mãnh liệt bốc lửa toàn thân,, Sở Trì Dự nhìn y thay đổi thần sắc, lực đạo trong tay bất giác tăng thêm mấy phần.
Thật là thoải mái — thoải mái — thoải mái — vô cùng thoải mái.
[Giá trị thù hận: nửa sao]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống như đang giễu cợt y, đáng tiếc Triêu Đăng quên tuốt cái châm chọc này, Sở Trì Dự thả cổ chân của y ra, nếu không có nhắc nhở của hệ thống, người không biết còn cho là hắn đang thương cảm.
OVER?
Triêu Đăng tiếc nuối mở miệng: “Không có chuyện gì.”
“Có vẻ như cậu thường xuyên gặp mấy chuyện này?”
“…”
Nói tới đây bỗng nhiên muốn cho hệ thống một con virus ghê luôn, năng lực hấp dẫn khỉ gió gì, yêu yêu yêu không phải khỏe hơn à.
Thấy đối phương không nói gì hắn cũng không thèm hỏi nữa, y cám ơn Sở Trì Dự, người kia không mặn không nhạt gật gật đầu, đợi y đi rồi mới đi tới phòng giáo vụ, Triêu Đăng cố nhịn xuống kích động với đối tượng nhất kiến chung tình, ngoan ngoãn nỗ lực đóng vai người bị hại, rời khỏi.
Cùng ngày, buổi tối tự học, bạn cùng bàn đụng nhẹ cánh tay Triêu Đăng, nhỏ giọng nói: “Ê ông biết gì chưa, chủ nhiệm lớp B bị đuổi?”
Chủ nhiệm lớp B không phải là…..
Ánh mắt Triêu Đăng dời qua phía Sở Trì Dự, thiếu niên tuấn tú đeo tai nghe, tai nghe màu đen ẩn ẩn hiện hiện trong lớp tóc và cổ áo, thoạt nhìn yên tĩnh lại vô hại, nếu như không phải bản thân chứng kiến chuyện hồi chiều, đánh chết y cũng không tin là Sở Trì Dự ra tay.
Bạn cùng bàn mặt đầy kinh ngạc, nói không ngừng nghỉ: “Vẫn đang đồn, lúc ăn cơm tối tôi còn không dám tin, chính xác là thầy Tống không sai, dạy học cũng hơn mười năm vậy mà lại đi cưỡng bức con người ta…..”
Là Sở Trì Dự, sau khi sự tình phát sinh hắn liền đi văn phòng, chắc là nói cái gì đó với thầy hiệu trưởng, đến tận bây giờ cũng không có giáo viên nào đến tìm mình để chất vấn, đương nhiên học sinh càng không biết gì hết, chắc Sở Trì Dự cũng không có nói thật.
Cho dù là lý do giả cũng không có người nào vạch trần, chỉ một câu nói của hắn đã có thể dễ dàng làm cho một giáo viên trụ cột nghỉ việc, đáng sợ hơn nữa là, bản thân Sở Trì Dự cùng thứ quyền thế này lớn lên cùng nhau, bình thường hắn không hề lạm dụng thân phận để lấy đặc quyền, phô trương thanh thế, nhưng đồng thời hắn cũng không biết cái gì gọi là thủ hạ lưu tình.
Rất ngây thơ, nhưng rất tàn nhẫn.
Ánh nắng long lanh dát vàng những tòa nhà trong thành thị, trong trường học một mảnh ý xuân dạt dào, sau khi kết thúc kì thi, thừa dịp vẫn chưa biết điểm tâm trạng học sinh vẫn còn tốt, ban giám hiệu đưa ra thông báo hai tuần nữa tổ chức tiệc, yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục văn nghệ, tất cả thành viên trong lớp đều phải tham gia.
Sở Trì Dự là lớp trưởng, lớp phó văn nghệ là một đại mỹ nữ chân dài ngực bự, dưới cuộc sống tập trung chạy nước rút như chiến trường mà mỹ nhân như trước vẫn không quên nghỉ ngơi, giữa giờ vẫn dư thời gian bôi kem dưỡng ẩm BB cream, soi gương coi son môi có lem hay không, yểu điệu mà cực kì có cá tính, Triêu Đăng cảm thấy nếu như không có hệ thống bắt buộc làm nhiệm vụ, mình có thể vì cô ấy mà từ cong thành thẳng.
“Lớp mình làm kịch nha.” Mỹ nữ chân dài ngực bự Phù Nguyệt đứng trên bục giảng nói đầy dứt khoát: “Diễn [Ám sát Harold West]”
Nghe đồn thời trung cổ, kẻ thống trị Harold West mỹ mạo còn hơn thiếu nữ, nhưng hành động lại tàn nhẫn như ma quỷ, giết người vô số, có vị anh hùng tuổi trẻ từ biệt người yêu phía nam, một mình đi tới hành cung của Harold West ở phía bắc, trà trộn vào đám người hầu, ám sát đế vương.
Trong lúc giao phong cùng Harold West, anh hùng bị kẻ đến từ địa ngục dụ dỗ giả vờ thỏa hiệp nhưng từ đầu tới cuối y luôn giữ ác niệm, một lần Harold West thả lỏng cảnh giác ám sát thành công, người yêu của vị anh hùng đem hành động của hắn truyền bá, cho người ngâm thơ ca tụng khắp lục địa, lưu truyền cho tới nay.
Triêu Đăng đọc xong kịch bản liền nhíu mày: “Mấy bà ác quá, diễn kiểu gì?”
Con người máu lạnh, chính sách tàn bạo, tượng trưng cho địa ngục, một sự thất bại thảm hại.
“Cái này đang hot đó.” Phù Nguyệt thong dong nói tiếp: “Thời đại gì rồi, sinh viên nước Mĩ khi tốt nghiệp đa số đều đã nằm giường nằm chiếu, không sao không sao không sao.”
“…”
Nhưng mà ông đây cảm thấy quốc vương và anh hùng là một cặp gay đó được chưa.
“Đúng rồi.” Phù Nguyệt vén mái tóc dài của mình ra sau, nụ cười thanh thuần mang theo chút tà mị: “Triêu Đăng nhận vai Harold West, nhân vật khác chúng ta rút thăm quyết định?”
Bạn bè ngồi ở dưới vỗ tay nhất trí, Triêu Đăng giận dữ phản bác, trời sinh tính tình thích phản nghịch không thích theo số đông, nhưng một giây sau khi thấy Phù Nguyệt viết tên Sở Trì Dự lên tờ giấy, lập tức không nói hai lời gật đầu đồng ý.
Cùng Dự Dự diễn cặp gay gay, hì hì hì hì, về công về tư đều rất lời đó nha.
Lớp chia ra một số đi thuê trang phục, số khác còn dư lại sẽ làm công việc hậu cần, đạo diễn, lần tập dượt đầu tiên cũng là buổi chiều tự học cùng ngày hôm đó, tập gần hai giờ, nhân vật chính Triêu Đăng và Sở Trì Dự mỗi người cầm một tờ kịch bản, trên mặt Triêu Đăng mang theo ý cười kín đáo trả lại kịch bản cho bạn chuẩn bị đạo cụ, sau khi xác định Sở Trì Dự không nhìn thấy bên này mới chạy tới chỗ hắn cười nói: “Cho coi chung nha? Không đủ kịch bản.”
Bạn chuẩn bị đạo cụ cạn lời không lên tiếng.
Hoa khôi lớp thực sự không biết xấu hổ mà, quá đáng hơn nữa là mình cũng không thể từ chối.
Sở Trì Dự lãnh đạm liếc y một cái, đưa kịch bản qua.
“Cậu không xem à?”
“Nhớ phần thoại hôm nay rồi.”
Ý của hắn là mấy cái lời thoại này sớm nằm trong đầu hắn rồi.
Triêu Đăng vỗ vỗ vai Phù Nguyệt cười nói: “Chúng ta đi qua phía sau đi.”
Tình huống cũng thường thôi, người không kiên định luôn bị ảnh hưởng bởi kĩ năng mà hệ thống cho y, hệ thống cũng nói đây chỉ là thế giới bình thường, vì tránh trường hợp bất ngờ nên kĩ năng hấp dẫn bị hạn chế còn có 1/3, đại đa số đều dừng lại ở mức có hảo cảm mà thôi, Phù Nguyệt ngẫm lại, đồng ý đề nghị của y.
Sở Trì Dự thấy y lấy lại kịch bản, nụ cười trên mặt như có như không, không tức giận mà còn không rõ ràng kêu y ngồi bên cạnh mình.
[Giá trị yêu thương: 1 sao]
[Tự nhiên lại tăng rồi.] Triêu Đăng đang nói lại dừng một chút: [Dự Dự thích loại người bu xung quanh hắn hả?]
[… Chắc vậy.]
[Tự luyến quá mức nên chắc không cô nào thèm yêu chứ gì.]
[…]
[Bởi vậy ông đây là đang giúp hắn thoát khỏi khổ ải đó nha.]
Người kia nói chuyện hăng say híp mắt một cái, trong lúc đó Sở Trì Dự vô tình quay qua bên này, thấy vẻ mặt của hắn ít nhiều liền sinh ra dục vọng, tập dượt hai giờ trôi qua vô cùng thuận lợi nhưng dù Triêu Đăng có biểu hiện ra kiểu gì đi nữa thì mức độ hảo cảm cũng không tăng thêm xíu nào, có điều so với cái thế giới khắp nơi muốn đuổi bắt y, muốn cắt đầu y thì vẫn có thể nói là tốt.
“Sự nhân từ và tình yêu của ngươi ở đâu?” Triêu Đăng nhìn thiếu niên tóc đen mắt đen trước mặt, chân mày nhíu lại: “Thời điểm bọn họ chết, đã bao giờ ngươi thấy hối hận chưa?”
“Giết người như thế, sẽ có cảm gì.” Trong truyền thuyết, hậu thế kể lại bạo quân Harold West da dẻ trắng như hoa tường vi, sở hữu quyền thế tối cao, lại cô đơn không có trái tim người yêu: “Không có cảm giác, thì không thể gọi là nhân từ.”
“Vậy ta đây.” Con ngươi thâm hắc lãnh đạm không gợn sóng, rõ ràng là người ở thế hạ phong nhưng thoạt nhìn lại vô cùng mạnh mẽ vững vàng: “Tại sao còn không giết ta?”
Chỉ một ánh mắt, bất cứ người nào cũng có thể nhận ra, mai sau khi đã trưởng thành, thiếu niên này mới là đế vương chân chính.
Trong mắt Triêu Đăng xẹt qua một tia kinh ngạc, y trả lời không chút do dự, giống như thốt lên theo bản năng.
“Bởi vì ta yêu ngươi.”
Cả lớp yên tĩnh, sau một trận giằng co trong im lặng, theo tầm mắt quỷ dị của các bạn, âm thanh lạnh nhạt của Sở Trì Dự vang lên: “Triêu Đăng, sai lời thoại rồi.”
“Xin lỗi.” Y gãi gãi đầu: “Tại đang thất thần.”
“Suy nghĩ cái gì?”
Khó mới được Sở Trì Dự chủ động hỏi han.
Y lại không trả lời, ánh mắt lay động lấp lánh, trên mặt ửng đỏ, không thể nào không thừa nhận y rất quyến rũ, gợi ra dục vọng đen tối bên trong mỗi người, đẹp đẽ như một tội ác.
[Giá trị yêu thương: 2 sao]
YES!
“Không, không có gì.”
Triêu Đăng thấp giọng.
Đương nhiên là ông đang nghĩ làm thế nào mới đủ 10 sao đó đại thiếu gia à.