Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 2 - Chương 22: Quốc sắc thiên hương



Edit: Hyukie Lee

Đại hội Tê Hà.

Các tu sĩ có bối phận mặc trang phục khác nhau tụ tập ở lối vào bí cảnh, trong đám người thỉnh thoảng có vài người cao quý mình mang bảo vật. Rèn luyện Tiên Duyên mười năm một lần được tổ chức bởi các môn phái lớn, vì bên trong bí cảnh Tê Hà vô số bảo vật, chỗ xuất hiện cũng không cố định nên ai ai cũng như hổ rình mồi, người nào cũng không thể độc chiếm làm của riêng nên các môn phái lớn quyết định đơn giản, chọn nó làm nơi để rèn luyện đệ tử nội môn về năng lực và tâm tưởng, còn về bảo pháp tiên pháp bên trong thì phải xem xem có duyên hay không.

Mây mù lượn lờ, lối vào dần mở, nương theo tiếng các tu sĩ nhỏ giọng trò chuyện, linh áp mạnh mẽ che ngợp bầu trời vọt tới, lúc tới gần thì bị các đại trưởng lão lấy pháp khí ra áp chế, thuật truyền âm khiến chuông ngọc va vào nhau lngài lảnh, ba hồi trống vang lên, mười lăm ngày đại hội Tê Hà chính thức bắt đầu.

Các pháp bảo phi hành và phi kiếm hình dạng khác nhau nhanh chóng vào cửa, hơn nửa tu sĩ quần áo nhẹ nhàng tiêu sái đã đi hết, đại đệ tử Vạn Linh tông sau khi cung kính chào hỏi đại trưởng lão xong liền ung dung bay vào bên trong bí cảnh.

“Tiêu Linh còn trẻ mà đã có tu vi hậu kì Kim đan, đúng là thiên tài ngàn năm khó gặp.” Trưởng lão đang nói có gương mặt hiền hậu, ngữ khí tràn đầy yêu thương, ông cười nói với một trưởng lão khác: “Có lớp sau như thế, Vạn Linh tông có phúc rồi.”

“Đâu có, đâu có.” Vị trưởng lão kia cũng cười nói: “Vẫn là con nít thò lò mũi xanh, chỉ là có chút thiên phú mà thôi, nhưng tính tình của nó thật thà trầm tổn, nếu tiếp tục phát triển thì xem như đáng để dạy, huống hồ có vị đại nhân kia ở đây, Dạ Huyền cung mới là trời ban phúc phận…”

Được đề cập đến là đệ nhất đại môn phái giới tu chân – Dạ Huyền cung, lại có thêm mấy vị trưởng lão tham gia cuộc trò chuyện, không ai phát hiện tu sĩ trẻ được bọn họ khen ngợi, trên khuôn mặt tuấn dật xuất trần xuất hiện tia tối tăm, ánh mắt chứa đựng sự cuồng nhiệt thất thố khác hoàn toàn với bộ dạng nho nhã lễ độ hằng ngày, Tiêu Linh một thân trường sam nguyệt sắc biến mất tại nơi mật cảnh sâu xa.

“Ngươi nói, bí cảnh này có thể nhận chủ?”

Người nói chuyện có mái tóc đen dài uốn lượn tựa dòng sông sông chảy xuôi. Tu sĩ trẻ tuổi đối diện si mê nhìn y chăm chú, không bỏ qua bất kì một biểu tình nào trên gương mặt nhỏ ấy.

“Chính xác trăm phần trăm.” Tiêu Linh nói, rốt cuộc không kiềm chế được dục vọng, cẩn thận từng li từng tí nâng lên một lọn tóc đen, thấy người kia không có phản ứng mới vui mừng mà lè lưỡi liếm lên đuôi tóc: “Vốn dĩ Tê Hà là một bí cảnh vô chủ, bởi vì pháp bảo và linh lực quá nhiều nên môn phái nào cũng không dám quang minh chính đại chiếm lấy…” Quan sát thần sắc của người nọ, Tiêu Linh nói tiếp: “Ta biết mắt huyệt của nó ở đâu, nếu như em muốn thì nó chính là của em.”

“Liếm đủ chưa?”

Người nọ lảng sang chuyện khác, lười biếng nói một câu.

Biết y không vui, Tiêu Linh luyến tiếc thả lọn tóc đen óng mượt xuống, không hề có chút phong độ nào của đại đệ tử Vạn Linh tông, trên gương mặt tuấn dật hiện ra khát vọng hạ lưu.

Không đủ, làm cách nào cũng không đủ.

Phảng phất như bảy hồn sáu phách đều bị câu đi sạch sẽ, trong bóng tối, đại đệ tử Vạn Linh tông nhìn người nọ mơ mơ hồ hồ, cánh tay trắng nõn như ngọc lộ ra một đoạn nhỏ, toàn thân người ấy, từ đầu đến chân, mỗi một chỗ đều khiến gã như phát cuồng, sư phụ không nhận ra sự khác thường của gã nhưng tiểu sư đệ sớm chiều ở chung lại nói cho gã biết, người tu đạo kị nhất là tâm ma, từ trước đến giờ nếu ai sa đọa thì khó đăng tiên đồ.

Nhưng dù như thế, thì sao nào.

Đầu lưỡi cong lên tên người nọ, Tiêu Linh nửa quỳ trên đất, ánh mắt mỉm cười, từ trong góc khuất của bí cảnh Tê Hà chạy vào trung tâm, từ đây đến lúc đại hội kết thúc, còn lại năm ngày.

Trưởng lão trông chừng bí cảnh bên ngoài thay đổi sắc mặt, pháp khí hình móc câu trong tay ông mơ hồ vang vọng, đèn lưu ly dùng để áp chế bí cảnh của trưởng lão bên cạnh cũng bị vỡ thành hai nửa, vốn dĩ chỗ lối vào trời quang mây tạnh bỗng dưng mây đen sấm chớp ùn ùn kéo đến, các tu sĩ quần áo xốc xếch đầy chật vật chen nhau chạy bán mạng, nữ đệ tử Vạn Linh tông hốt hoảng chạy về trưởng lão phía trước, kinh hãi nói:

“Đại sư huynh…. Đại sư huynh…!”

“Sao?”

Thấy nữ đệ tử ngày thường yêu kiều nay lại kích động như vậy, trưởng lão Vạn Linh tông bất giác cau mày.

“Đại sư huynh làm bí cảnh nhận chủ rồi!” Thần sắc trưởng lão đầy vi diệu, nữ đệ tử nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng không phải huynh  ấy nhận, là người khác!”

“… Con nói cái gì?”

Các tu sĩ mặt mày xám xịt không ngừng chạy ra, một số người còn đem theo vết thương chảy máu dầm dề, nhóm trưởng lão trông coi sắc mặt cực kì tệ, khi tất cả mọi người nghe được vị nữ đệ tử kia nói như thế, tài nguyên vốn nên được xài chung nhưng hành động lần này của Tiêu linh Vạn Linh tông, có thể nói là đắc tội hết các đại môn phái trong thiên hạ.

Lối vào Tê Hà dần dần khép lại, bãi đất trống có tiếng người nói chuyện truyền đến, giọng nói du dương cho thấy người nọ là một thiếu niên, âm thanh ngọt ngào, quỷ thần xui khiến dụ người sa đọa. Người đi phía trước chi lan ngọc thụ, một thân đạo bào nguyệt sắc thêu hoa văn đơn giản, là quần áo đặc trưng của Vạn Linh tông. Đối mặt với trưởng lão của mình tức giận ngút trời cũng không có phản ứng, chỉ cẩn thận che chở người phía sau, mãi đến khi người nọ đẩy gã một cái rồi đi trước Tiêu Linh một bước, lúc này mọi người mới nhận ra người này chính là người đoạt lấy bí cảnh Tê Hà.

Người đi ra dáng hình cao gầy, da dẻ trắng như băng như tuyết, y không buộc tóc mà tùy ý xõa tán loạn, làn tóc đen mịn như dòng sông chảy xuôi theo vạt áo màu lam, vốn là trang phục bình thường nhưng mặc trên người y lại mang đến cảm giác diễm lệ đến cùng cực, lộng lẫy đến rực rỡ, vẻ đẹp mang tính chất hủy diệt khiến các tu sĩ lẫn trưởng lão đều sợ hãi, này hàng mi đen dày như cánh quạt, này mỹ nhân được ngưng tụ bởi tội ác, này khóe anh đào hơi cong.

“Ta là người đã cướp đồ của các ngươi.” Người nọ dừng một chút: “Ta tên Triêu Đăng.”

Tựa hồ y còn muốn nói điều gì, Tiêu Linh bên cạnh sắc mặt khó coi giật giật môi, sau khi nghe thấy truyền âm trong đầu, mỹ nhân nghiêng đầu liếc gã một cái, cuối cùng nghe lời lùi về phía sau Tiêu Linh.

“Nghịch đồ!” Đại trưởng lão Vạn Linh tông cao giọng quát lớn: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

“Đồ nhi biết rất rõ.” Tiêu Linh thần sắc bình tĩnh: “Chỉ là tổn hại đến lợi ích mọi người một chút mà thôi.”

“Ngươi! —“ Trưởng lão lên cơn giận dữ, đệ tử thường ngày trầm tĩnh hiểu chuyện lại biến thành như vầy, tầm mắt ông bất giác chuyển đến mỹ nhân câu hồn bên cạnh, dùng linh lực tra xét thì phát hiện người này không phải chính đạo, linh năng trong cơ thể hoạt động không hề giống các đại môn phái, tâm trạng càng thêm tức giận: “Yêu đạo! Ngươi đã làm những việc bỉ ổi đê tiện vô đạo đức gì với đệ tử thủ địch Vạn Linh tông của ta?”

“Huynh ấy đẹp trai a~” Mỹ nhân tóc đen cười hì hì: “Huynh ấy còn cho ta quà nữa.”

Lời vừa buông ra, rốt cuộc ý cười trong khóe mắt Tiêu Linh không thể che giấu được, trưởng lão vô cùng phẫn nộ với gã, sấm sét ầm ầm xuất hiện, đại đệ tử Vạn Linh tông biến sắc, không ngờ rằng trưởng lão bị tức tới trực tiếp dùng bảy phần thực lực, đành phải dùng hết toàn lực lấy pháp bảo trợ trận chống đỡ, một trận cuồng phong kịch liệt qua đi, nơi bọn họ đứng đã không còn một bóng người.

“Nghịch đồ…”

Trưởng lão Vạn Linh tông nghiến răng nghiến lợi, nỗi đau mất đại đệ tử và bi phẫn chịu sự sỉ nhục của toàn giới tu chân khiến hai mắt ông đỏ ngầu, nữ đệ tử bên cạnh nơm nớp lo sợ không dám tiến lên, tâm tư lại không chịu yên ổn nhớ đến mỹ nhân vừa nãy mình nhìn thoáng qua, da thịt tựa tuyết, mặt như hoa đào, vẻ đẹp khiến người ngưng thở lại là một ma tu, rốt cuộc là xuất hiện từ đâu?

Mấy vị trưởng lão trông chừng mở lời an ủi bạn già đang tức đến nổ phổi, trưởng lão lúc nãy khen Tiêu Linh lo lắng nhìn chăm chú vào hướng hai người rời đi. Ma tu kia không phải người chính đạo nhưng toàn thân lại lộ ra khí tức dụ người sa đọa, ác đồ họa quốc ương dân như thế, nếu không bị khống chế thì nhất định sẽ náo loạn giới tu chân đến long trời lở đất.

Thủy Văn lăng chính là vị trí của Túc Tuyết các, một trong tám môn phái lớn, khác với các môn phái khác, Túc Tuyết các thực lực cường hãn, nữ tu tính cách băng thanh, tập hợp toàn bộ nữ tu sĩ mỹ mạo phi phàm, trong đó, đệ nhất mỹ nhân danh xưng Tuyền Ki tiên tử Ngư Luyến Vi là chi chủ đương nhiệm của Túc Tuyết các, dung nhan của vị tiên tử này cả thế nhân đều biết, nhưng vì tính cách tuyệt tình đạm bạc của Ngư Luyến Vi, những người khác giới hoặc đồng giới tỏ tình với cô đều bị từ chối thẳng thừng, có những người quá khích thậm chí còn bị đánh tới trọng thương, Ngư Luyến Vi ẩn sâu trong Thủy Văn lăng, chỉ khi có sự kiện trọng đại mới đi ra giải quyết, còn lại đều được giao cho chưởng môn xử lý.

Trong Túc Tuyết các dòng người qua lại không ngừng, các tu sĩ mặc đạo phục khác nhau túm năm tụm ba vui vẻ trò chuyện, mà trong đó chuyện sinh nhật tiên tử là được đề cập nhiều nhất, người bình thường muốn ngắm nhìn dung nhan chân thật của mỹ nhân thì cũng phải đứng ở xa tít tắp, sau khi các môn phái lớn đưa quà chúc mừng xong thì các chủ Túc Tuyết các cùng sáu thiếu nữ xinh đẹp đi đến, cô đi chính giữa các cô gái trẻ, mặc trên người một bộ lụa mỏng nhạt sắc, gương mặt trẻ trung quyến rũ như mạn lệ tuyệt mỹ, dáng người yểu điệu, lụa là nhẹ nhàng như đóa sen nở rộ, không ai không si mê.

Đệ nhất mỹ nhân giới tu chân quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ cần một cái liếc mắt, không biết có bao nhiêu người tự nguyện đổ rụp dưới cân vị nữ tu hoa nhường nguyệt thẹn này.

Ngư Luyến Vi cho sáu thiếu nữ lui sang hai bên, cô gật đầu rồi nói cảm ơn với từng người chúc mừng, ngữ khí lạnh nhạt cũng vì tiếng nói mềm mại mà khiến người động tâm, sau khi cảm ơn xong xuôi, bỗng nhiên cô khẽ mỉm cười, nụ cười kia kiều mị động nhân như vén mây tìm mặt trời, đại đa số tu sĩ đều ngơ ngác trước nụ cười ấy, mãi đến khi đôi môi đầy đặn đỏ tươi thốt lên lời nói làm người kinh ngạc.

“Ta đã có đạo lữ làm bạn đời.” Cô nói, sóng mắt lưu chuyển chất chứa vô hạn ôn nhu: “Bất kể là ai, sau này xin đừng quấy rầy cuộc sống của bọn ta, ta không muốn ta và người ấy có sự xa cách.”

Cô quay đầu lại, đôi mắt dịu dàng chứa đầy thủy sắc cực kì chăm chú nhìn tu sĩ đang chậm rãi đi tới, mãi khi thấy rõ khuôn mặt kia, những vị tu sĩ lớn tuổi ở đây không dám tin mở to hai mắt. Không thèm quan tâm phản ứng của mọi người, cô nhẹ nhàng đi lại phía người nọ, đôi đồng mâu ô mặc đẹp đẽ nhẹ giương, nam tu đẹp như tội ác như có như không cong môi.

“Nghiệp chướng!” Đại trưởng lão Vạn Linh tông mở miệng đầu tiên: “Ngươi hủy diệt tiền đồ của đệ tử ta, cướp bí cảnh Tê Hà, bây giờ còn dính líu tới tiên tử, ngươi có còn để giới tu chân vào mắt hay không?” Đại trưởng lão tức đến điên nghiêng đầu nói với Ngư Luyến Vi: “Tiên tử không biết đó thôi! Bạn đời của người tội ác tày trời, hắn dùng thủ đoạn đê hèn mê hoặc đệ tử thủ tịch Vạn Linh tông, sau khi lợi dụng nó đoạt lấy bí cảnh Tê Hà xong liền vứt bỏ, Tiêu nhi bị tâm ma quấy nhiễu, đã… Một tháng trước bị chúng ta tìm tới đã ôm hận tự sát… Kẻ ác bực này, tiên tử người không thể —-“

Băng hoa nho nhỏ bung xòe nơi cổ họng trưởng lão, đầu lưỡi ông bị đóng băng cứng ngắc, ho ra máu liền biến thành băng hoa, đại trưởng lão thống khổ che lấy cổ mình, đây là do hệ băng linh hiếm có của tiên tử Tuyền Ki gây ra, còn không kịp thán phục nữ tử xinh đẹp lại chứa đựng linh lực khổng lồ và tu vi thâm hậu thì lông mày chưởng môn Vạn Linh tông đã nhíu lại.

“Tuyền Ki, tại sao?”

“Ông sỉ nhục bạn đời của ta.” Ngữ điệu lạnh lùng của Ngư Luyến Vi khiến cô thoạt nhìn như tượng băng tuyệt mỹ không có tình người, đại trưởng lão miễn cưỡng đứng lên, kinh mạch toàn thân lần lượt từng cái nổ tung, kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất, Ngư Luyến Vi ngạo mạn lãnh đạm nói: “Triêu Đăng không thích sát sinh, ta không muốn mạng người này, chỉ phế nửa tu vi của ông ta.”

“Nghe hình như rất đau đó.”

Tu sĩ xõa mái tóc đen rất hứng thú nhìn về phía đại trưởng lão đang gào thảm thiết, trên gương mặt xinh đẹp quỷ dị lộ ra nét ngây thơ thuần túy, y vẫn không vấn tóc mà tùy ý xõa ra, đứng chung đệ nhất mỹ nhân không hề kém cạnh mà ngược lại, ma tu kia kiều diễm đa tình như mặt trời mới mọc, tiên tử Tuyền Ki khi đối diện với vẻ đẹp mang tính chất hủy diệt kia cũng phải lâm vào cảnh làm phông nền.

“Ông ta đáng chết.”

“Luyến Vi, như vậy hình như không tốt?” Dường như y cũng không thích, cười cười: “Rõ ràng ta không hề làm gì cả, tiếp tục như thế chắc ta bị cả thế giới này ghét mất.”

Nữ tu mỹ mạo phi phàm nhận ra người nọ đỏ mặt, nhìn thấy có không ít người len lén nhòm ngó đạo lữ của mình, ánh mắt Ngư Luyến Vi trầm xuống, đối với người trong lòng lại kéo dài tình ý.

“Không sao, em luôn yêu chàng.” Cô nắm lấy tay người nọ, cảm xúc trơn mịn khiến cô thích thú đến đòi mạng, đồng thời quyết tâm đem người ở nơi sâu xa nhất của Túc Tuyết, không cho đối phương ra ngoài hại người nữa: “Chúng ta rời khỏi nơi này được không?”

“Nghiệp chướng —-! Nghiệp chướng!” sau khi đại trưởng lão Vạn Linh tông được đồng liêu giúp đỡ lấy băng hoa ra, khàn giọng gào thét cộng thêm tác dụng của thuật truyền âm đặc biệt khiếp người: “Ngươi đền mạng cho Tiêu nhi đi! Nợ máu trả máu!”

Triêu Đăng nhíu mày, Ngư Luyến Vi thanh nhã tuyệt luân bên cạnh hiếm thấy tức giận, đột nhiên cô quay đầu lại, giơ tay móc lấy nội đan của đại trưởng lão, không chút do dự bóp nát, người xung quanh kinh ngạc nuốt lại lời chửi bới liên miên nãy giờ vào bụng. Để cảm ơn, Triêu Đăng nắm lấy tay Ngư Luyến Vi, tùy ý để đối phương vui sướng kéo vào bên trong Túc Tuyết, bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở giá trị yêu thương năm sao của hệ thống, Triêu Đăng rũ mắt.

Vì hành vi che chở của Ngư Luyến Vi quá mức trắng trợn nên quan hệ giữa Túc Tuyết các và Vạn Linh tông trở nên vô cùng căng thẳng, hai bên đều là môn phái lớn trong giới tu chân, tuy Ngư Luyến Vi là nữ tử nhưng lại là tu sĩ kì Hóa hình. Trong khoảng thời gian ngắn, các thế lực khắp nơi đều âm thầm quan sát, mãi đến tận khi Túc Tuyết các truyền ra tin dữ kinh thiên động địa.

Ngư Luyến Vi điên rồi.

Vốn ma tu nên đính hôn cùng cô ta lại biến mất, dù tìm thế nào cũng không có tin tức, lại thêm trước đó hai người có xô xát với nhau, đương nhiên Ngư Luyến Vi cho rằng người nọ chán ghét mình, cô chưa bao giờ biết khi mất một người lại đau lòng đến thế, phảng phất một giây sau sẽ chết đi. Vốn pháp tu của cô là đại đạo tuyệt tình tuyệt dục, nhưng chuyện xảy ra như thế khiến cô suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, tai kiếp đến không chuẩn bị tốt sẽ bị tâm ma nuốt chửng, hiện giờ cô ả điên điên khùng khùng tàn sát hết những người mà mình  đa nghi hoặc tin tưởng.

“Tuyền Ki tiên tử tại sao lại muốn truy sát người mình thích?”

Đối diện với đôi ngươi trong suốt của nam tử trước mặt, Triêu Đăng cắn cắn môi dưới.

“Em…” Y do dự nhìn người thừa kế núi Hoa Diên một chút, âm thanh nho nhỏ: “Cô ta không cho em đi, em không muốn ở cùng cô ta nên thừa dịp có tu sĩ thích cô ta đến thăm, em liền nói rằng người em yêu là nam tu sĩ kia, vì không muốn bọn họ ở cùng nhau nên bất đắc dĩ em mới xuất hiện trước mặt cô ta… Mặc Mặc, huynh giận sao?”

“Em thật là…” Thiếu phong chủ Tiêu Mặc núi Hoa Diên không thể làm gì hơn gõ gõ đầu y: “Hiện tại cả thiên hạ đều cho rằng em phụ Tuyền Ki tiên tử, chắc em cũng không biết người bị em kéo đến làm bia đỡ đạn là con trai chưởng môn, một trong những bang phái lớn nhất?” Thấy người nọ không nói lời nào, đôi ngươi ô mặc cười cười, Tiêu Mặc than thở: “Có ai ngờ tiểu tử kia lại nhất kiến chung tình với em cơ chứ? Ngay cả Ngư Luyến Vi tâm tâm niệm niệm nhiều năm cũng không thèm, ngang ngạnh mang em xông ra Túc Tuyết các, để rồi quay đầu lại nhận được lời nói dối, như vậy mà tính thì thêm cả Vạn Linh tông, em đã đắc tội ba phần mười các môn phái lớn.”

“Không phải vẫn còn Mặc Mặc đây sao~”

Triêu Đăng tràn đầy ỷ lại nhìn về phía gã, Tiêu Mặc bị y nhìn không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, búng yêu trán người nọ một cái: “Nói, em có hại ta hay không?”

“Sẽ không đâu.” Triêu Đăng biếng nhác nhíu mày: “Em không hề làm gì hết, em không muốn bí cảnh nhưng Tiêu Linh tự đưa tặng em, em cũng không kêu Ngư Luyến Vi thay em giết người, không thích chính là không thích… Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc, em cứu huynh đó, nếu như muốn hại thì em cứu huynh làm gì?”

“Đúng, không phải ta không dám giữ em lại.”

Tiêu Mặc sợ hãi nhún vai nhưng lúc nhìn Triêu Đăng chỉ còn lại ôn hòa và tình yêu sâu đậm bị giấu đi. Trong lúc bị người thân truy sát vì tranh đoạt quyền thừa kế, trong lúc cùng đường mạt lộ thì người nọ xuất hiện, cứu lấy thân thể đầy rẫy vết thương của gã. Ngoại giới đánh giá y vô cùng chói tai, là yêu đạo, là ma tu không liên quan gì đến tiên đạo nhưng mỗi lần nhìn thấy Triêu Đăng, trong lòng gã luôn có một âm thanh lén lút nói, y bị người ta vu cáo, chỉ vì tính tình lẫn cử chỉ hành xử quá mức trẻ con nên khó tránh bị hiểu lầm.

Tiêu Mặc ngẩng đầu, dư quang xẹt qua lệ chí nhạt màu dưới mí mắt, đáy lòng nhất thời một mảnh mềm mại như bị mèo con cào qua.

Trong rừng trúc thanh bướm bay chập chờn, nương theo kiếm khí sắc bén, lá cây cách mười mấy mét bị cắt ngang gọn gàng, trong rừng trúc rụng lá đầy trời âm thanh ấy nhỏ bé đến mức không thể nghe thấy, loại động tĩnh quen thuộc khiến Tiêu Mặc dừng lại động tác luyện kiếm, khi nghiêng đầu qua, quả nhiên nhìn thấy người mà gã tâm tâm niệm niệm.

“Mặc Mặc…”

Mỹ nhân tóc đen mắt đen hơi nhíu mi tâm, tựa hồ có chút khó nói nhìn thiếu phong chủ trước mắt, do dự lắc đầu.

Thấy y như vậy, Tiêu Mặc lập tức đi đến bên cạnh người nọ, lệ khí tiêu tan trong nháy mắt, âm thanh tựa suối con trong núi: “Sao vậy?”

Ánh mắt Triêu Đăng vụt sáng, dưới sự gặng hỏi của gã mới chậm rãi nói: “Em cảm thấy… Ánh mắt của những người trong bang nhìn em rất kì quái, ngay cả cha của huynh cũng thế…”

Tiêu Mặc thấy bộ dáng này của y là đã biết xảy ra chuyện gì, không phải không nhận ra xao động trên núi, gã vì tư lợi muốn giữ người nọ bên người nhưng lại quên mất chuyện này, hỏi cách nào đối phương cũng không nói, cách nửa ngày gã mới nghe được Triêu Đăng nhỏ giọng thầm thì: “Em chỉ muốn ở cùng Mặc Mặc mà thôi… Em không muốn làm gì hết.”

Câu nói kia khiến ánh mắt Tiêu Mặc triệt để tối lại, gã ném đi phối kiếm, ôm lấy ma tu trẻ tuổi đầy bất an, Tiêu Mặc tựa đầu lên vai người nọ, bên tai truyền đến hô hấp mềm mại của đối phương, da dẻ mịn màng như tuyết trắng xâm chiếm toàn bộ cảm quan, gã thấp giọng gọi tên y, tâm tưởng đều bị lấp đầy bởi đối phương.

Vốn dĩ nằm ở cuối bảng ma đầu lại trong thời gian ngắn nhất đi lên hơn hai mươi ba hạng, Triêu Đăng cúi đầu nhìn nhóm tu sĩ chính đạo đang vây công mình, khóe miệng hờ hững cong lên với tốc độ cực nhanh, lão giả dẫn đầu dùng Thanh kiếm nhắm thẳng vào phía y, thanh âm hùng hậu vang vọng đất trời.

“Nghiệt súc! Ngươi dụ dỗ Tuyền Ki tiên tử, xúi giục Tống Tiêu Mặc tàn sát hết núi Hoa Diên, bức tử đại trưởng lão và đệ tử thân truyền Vạn Linh tông, ngươi cướp lấy vô số kể pháp bảo và linh dược, giết hại bao nhiêu tính mạng đệ tử chính đạo! Ngươi có từng hối cải hay chưa?”

“Tại sao ta phải hối cải?” Mỹ nhân bị vây cười ra tiếng, khóe mắt đuôi mày lộng lẫy tuyệt diễm bức người, ngay cả lão giả phàm tâm ma diệt cũng vì mỹ mạo không được phép tồn tại như thế thoáng chốc thất thần: “Bọn họ tự làm tự chịu, từ đầu tới cuối ta đều không nhờ ai xúi giục ai cả.”

“Câm mồm! Chuyện đến nước này còn dám ngụy biện!”

Lão giả tức đến nổ phổi rít gào, ma tu đứng trước mặt vẫn điềm nhiên nở nụ cười, lúc nãy vẫn còn tinh thần sung mãn mà bây giờ đã bị băng trùy đâm xuyên qua tim, sau lưng lão, Ngư Luyến Vi tóc đen tán loạn nở rộ nụ cười si mê.

“Triêu Đăng.”

“Luyến Vi.” Ma tu bị gọi tên sắc mặt tự nhiên, ánh mắt vô cùng chuyên chú khiến gương mặt thanh lệ của Ngư Luyến Vi nổi lên mạt hồng sắc, băng hoa nở rộ trên ngực các tu sĩ vây quanh, Triêu Đăng đi ra từ trong đại trận, ngắm nhìn Ngư Luyến Vi dung nhan tái nhợt nhưng vẫn kiều diễm xinh đẹp, một hồi lâu sau, y cười nói: “Quá khó coi.”

Nữ tu ngẩn người, như si ngốc nhìn chăm chú vào mỹ nhân đã đoạt đi toàn bộ thần trí của mình, ánh mắt chứa đầy ẩn tình nhìn chăm chăm như thể nhìn vào toàn thế giới, băng hoa bé nhỏ bung xòe trước ngực, băng tuyết đâm sâu vào máu thịt và huyết quản, cô nở nụ cười nhàn nhạt với người nọ, một giây sau, máu tươi ấm nóng phun tán trên đất, thi thể xinh đẹp dần dần nguội lạnh.

[Tui tui cảm giác tui tội ác tày trời.] Triêu Đăng lên tiếng: [Tổng thống, mi thiết kế quá phong cách rồi đó.]

[Cậu là tà đạo, hắn là chính đạo.]

Triêu Đăng vô sự tự thông: [Chính đạo đè tà đạo?]

[Chính đạo giết tà đạo.]

[…]

Từ khi tới thế giới này hệ thống liền kêu y làm chuyện xấu không ngừng, ngoại trừ không cho mình chịch thì giết người phóng hỏa làm không thiếu cái gì.

[Bò đến no.1 bảng ma đầu, hắn sẽ đích thân tới tìm cậu.]

Vị kia được giới tu chân tán tụng là tu sĩ mạnh nhất, ngự trị bên trên tám môn phái lớn – cung chủ Dạ Huyền cung, theo như lời đồn đãi thì tính tình tử tế dịu dàng hiền hậu ôn hòa, là lãnh tụ chính đạo của nhân gian.

Và cũng là mục tiêu công lược lần này.

Hiền hậu ôn hòa ư! Thiện lương dễ nói chuyện ư!

[Hắn là Dối Trá.] Hệ thống chần chờ chốc lát rồi bổ sung: [Trước mắt mà nói… Hắn là mảnh vỡ không bình thường nhất.]

[…]

Sống, sống không bằng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.