Trong chớp mắt, nam nhân vừa dứt lời Triêu Đăng liền mở mắt ra, nhận ra mình có thể nói chuyện, y lười biếng nở nụ cười: “Có vẻ như lúc nãy đại ca vừa làm chuyện gì đó rất tồi tệ với thuộc hạ nhỉ…?”
“So với chuyện ấy.” Giữa bóng tối mịt mù, Vệ Tiễu thấp giọng nói gì đó, sau đó trong tay hắn đột nhiên xuất hiện thuốc lá và bật lửa, ánh lửa da cam nhảy nhót dạ lên gương mặt anh tuấn, dáng vẻ khi hắn hút thuốc thật sự rất mê người, môi mỏng ngậm lấy thân thuốc, ngón tay thon dài kẹp lấy bật lửa, ngọn lửa nhẹ lướt châm vào tàn thuốc, hiển nhiên động tác thành thạo ấy đã được làm đi làm lại không biết bao lần: “Thì chuyện đại ca không khống chế được thuộc hạ mới là chuyện tồi tệ.”
“Đây có được coi là dục vọng giữa người lớn với nhau không nhỉ?” Triêu Đăng nói nói rồi tự bật cười, ánh mắt xẹt qua làn khói hư ảo đan dệt vào nhau, mặt mày nổi lên nét hiếu kì: “Đại ca, dạy em hút thuốc đi.”
Đương nhiên y biết hút thuốc.
Có điều lúc nên giả vờ thì ta cứ giả thôi.
“Học gì không học, đi học cái này.”
Ngữ khí Vệ Tiễu không mặn không nhạt nhưng cũng không phản đối, hắn đưa tay lên miệng hộp thuốc lá, đưa cho Triêu Đăng một điếu, giúp y mồi đầu thuốc rồi ra hiệu y từ từ kéo lên.
“Khụ… Khụ khụ…”
“Không biết hút thật à?” Thấy y bị sặc ho khan, đáy mắt nổi lên hơi nước, Vệ Tiễu có chút ngoài ý muốn mà nói: “Không phải mấy đứa nhóc nhà giàu rất thích ăn chơi hả?”
Không chơi cái khác, chỉ chơi với anh.
Mặt Triêu Đăng không cảm xúc: “Nôn.”
“… Em mà nôn thật coi chừng tôi đánh em.” Nam nhân nói xong, trong tay xuất hiện chai nước suối, chờ Triêu Đăng uống được mấy ngụm đỡ cơn ho khan, Vệ Tiễu cầm một điếu khác đưa cho y: “Kéo nó qua phổi, đừng kéo vào cổ họng, học không xong coi chừng ăn đập.”
“…”
Đồ đại ca cặn bã.
Nhìn gương mặt đỏ bừng thở ra khói của tiểu mỹ nhân trước mặt, hơi thở cũng tốt lên, Vệ Tiễu hài lòng ừm một tiếng: “Không tồi, quả nhiên học cái xấu là nhanh nhất.”
Triêu Đăng không đáp, một hồi lâu sau, đột nhiên y quăng nửa điếu còn lại, giật lấy điếu thuốc sắp cháy hết từ miệng Vệ Tiễu, hút một hơi như đang khiêu khích, nam nhân anh tuấn nhịn không được phun ra một đống khói trắng bóc.
Mùi thuốc lá vương vít cả bầu không khí ngọt ngào, Vệ Tiễu nhìn chằm chằm khuôn mặt quỷ mị diễm lệ của người nọ, bờ môi non mềm ngậm lấy điếu thuốc cháy dở, rất có thể trên đó còn sót lại nước bọt của chính mình… Hầu kết chuyển động lên xuống, hắn đè thấp cổ họng nói: “Ăn nước bọt của anh, vui không?”
“Ăn nước bọt của đại ca, em rất vui.”
Ý cười trên mặt Triêu Đăng vẫn không đổi, thân thể bị nam nhân cố định trên tường, bàn tay to lớn vuốt nhẹ vòng eo dẫn đến cơn run rẩy không tự chủ. Triêu Đăng đã rất cao nhưng Vệ Tiễu lại còn cao hơn hẳn một cái đầu, chiều cao áp đảo khiến y hoàn toàn nằm trong vòng vây của hắn. Triêu Đăng có chút không quen hơi nghiêng mặt sang bên, ngón tay cái của người nọ ấn lên đôi môi y, động tác nhanh nhẹn lấy đi điếu thuốc sắp tàn, hắn có thể cảm nhận được mùi thuốc hòa quyện vào da thịt, điếu thuốc yếu ớt bị dập tắt trên mặt tường kim loại.
Có người chậm rãi đến gần, hương vị lạnh lẽo đặc trưng xen lẫn mùi thuốc ngọt ngào, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng nhỏ, vào lúc này dù ai nhìn thấy cũng cho rằng đây là một đôi thân mật. Đối phương như có như không vuốt nhẹ chiếc cằm, Triêu Đăng nhắm mắt lại, hàng mi đen láy không ngừng run rẩy, mãi đến tận khi nam nhân đã cách đôi môi y một khoảng vô cùng gần.
“Chơi vui không?”
Triêu Đăng ngữ khí thành khẩn: “Vui.”
Vệ Tiễu không nói tiếng nào, độ cong nơi khóe miệng vô cùng khó hiểu. Mặt tường kim loại cách đó không xa đột nhiên nổ tung thành cát bụi, cô gái tóc đỏ dáng người yểu điệu thở hồng hộc nhìn bọn họ, thấy hai người không có chuyện gì, cô xoay người vẫy vẫy tay một cái, hai ba bước chạy đến bên Triêu Đăng.
“Cậu làm chị sợ muốn chết.”
Cánh tay Harold mạnh mẽ ôm lấy cổ Triêu Đăng, trong thanh âm pha lẫn hơi thở gấp gáp khi vận động mạnh, Triêu Đăng thấy vậy vỗ vỗ vai cô, thả nhẹ âm thanh cười nói: “Đã nói là không cản đường chị mà.”
“Nếu như cậu chết, chị sẽ yêu cậu.” Đại mỹ nữ tóc đỏ thở phào, đánh một cái vào gáy Triêu Đăng, oán giận bĩu môi: “Chị không muốn yêu người khác phái.”
Không đợi Triêu Đăng trả lời, Lola không nhịn được nữa kéo chị gái mình qua chỗ khác, cô ấn đầu Harold buộc chị mình cúi người xuống, đồng thời chính mình cũng khom lưng với Triêu Đăng.
“Cảm ơn anh đã cứu chị tôi.” Âm thanh Lola có vài phần tương tự Harold, mang theo hương vị thuần khiết của thiếu nữ, cô thấp giọng nhắc nhở chị gái đang cau có: “Harold, cảm ơn đi.”
“Không cần ————“
“Cảm ơn Đăng nha ~” Đại mỹ nữ tóc đỏ nở nụ cười ngọt ngào: “Có muốn nụ hôn cảm ơn không bé cưng?”
Triêu Đăng lắc đầu, Vệ Tiễu vẫn luôn dõi theo bên này, cả người bị đôi mắt sói băng lam nhìn chăm chú, Triêu Đăng không chút do dự nở nụ cười xán lạn.
“Muốn nụ hôn cảm ơn không? Đại ca.”
“Qua bên này.”
Nam nhân hấc cằm đầy kiêu căng, nếu không phải y nhanh mắt nhìn thấy đám hồng trên tai Vệ Tiễu và âm thanh nhắc nhở giá trị yêu thương của hệ thống, chắc y cũng tưởng rằng người kia chỉ muốn chơi đùa với mình mà thôi.
Không biết Silent dùng thủ đoạn gì mà người ủy thác dù không có được tinh hạch zombie nhưng cũng không có ý định truy cứu. Từ lần đó trở đi, Triêu Đăng liên tục tham gia vài đợt phi vụ hành động nhóm, khi y và các thành viên của Silent quen biết nhau hết rồi, Vệ Tiễu liền đưa ra nhiệm vụ đoàn thể.
Mỗi một thành viên của Silent đều là dị năng giả mạnh mẽ nhất, trừ nhiệm vụ lớn nào đó thì chỉ cần hai ba người liều mạng là đã xong một đơn đặt hàng dành cho cả đội quân. Mục tiêu lần hành động này là một trong sáu căn cứ lớn của khu Tây – Seth. Seth là nằm ở ngoại thành, đồng thời cũng là nơi cử hành yến tiệc, mà thú vị ở chỗ, mấy ngày trước thủ lĩnh gia tộc Seth mới vừa tuyên bố kết làm liên minh với căn cứ Tây Đồ.
“Lại là con mụ điên kia.”
Giọng nói không hề giấu sự tức giận, Shark đạp ga đến mức tối đa, Yun-night Speed giá trị trăm vạn cải trang thành xe ô tô được gã phát huy hết công suất. Shark, Triêu Đăng, Harold và Lola cùng một nhóm, những người còn lại đi theo Vệ Tiễu qua hướng khác của căn cứ. Triêu Đăng cố nén ý muốn kêu gã dừng xe, nghiêng đầu dò hỏi: “Là sao?”
“Thủ lĩnh gia tộc Seth, là con mụ biến thái có cơ thể đàn ông.” Thấy Shark muốn tranh thủ uống thêm hớp rượu, Triêu Đăng dùng dị năng đổ hết rượu whisky trong hộp sắt, thanh niên tóc vàng chửi thầm vài câu, không thể làm gì tiếp tục lái xe: “Cô ta là Stefani, nghe tên đã biết chảnh, sở dĩ mấy năm qua Seth mạnh như vậy hoàn toàn là nhờ con mụ biến thái đó hết, nhờ phát hiện zombie là một loại viruts nên mấy căn cứ còn lại đều tôn thờ cô ta lên làm chúa cứu thế. Đại ca vô cùng ghét mụ ấy, chửi thầm mấy lần.”
Triêu Đăng có chút bất ngờ: “Cô ta còn sống?”
“Rùa đen rút đầu mà.” Shark khịt mũi xem thường: “Được cả một đội quân liều chết trung thành, trước đây không lâu con mụ biến thái đó mới vừa tuyên bố viruts đó là do con người tạo ra, mà nếu đó là thật thì ông đây đoán chừng do ả làm ra chứ không ai khác, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
Thời điểm đến phân khu căn cứ Seth, hai bên cửa chính đậu đủ loại xe cộ, khách khứa muốn vào phải thông qua khâu kiểm tra vé, thân phận được xác định rõ ràng, trời mới biết Vệ Tiễu và Shark kiếm được vé mời từ đâu và ngụy trang thân phận cho tất cả mọi người kiểu gì. Khi Triêu Đăng kéo Harold vào bên trong, nam nam nữ nữ trang phục lộng lẫy và mỹ thực ngon miệng cơ hồ khiến người hoa mắt, đèn treo hoa lệ tỏa ra ánh sáng lung linh, hòn non bộ nhân tạo róc rách tiếng nước, trang sức trên người mấy cô thiếu nữ phản chiếu lấp lánh, trong tay cầm lấy vé mời màu sắc như rừng cây cuối thu.
Cách thời gian được mời trên thiệp đã qua hơn nửa, một tên thanh niên cao to đi xuống từ lầu hai, thanh niên kia thông báo với khách khứa ở đây căn cứ Tây Đồ và Seth kết làm liên minh, nói sơ qua kế hoạch định hướng tương lai của hai bên, khi tràng pháo tay vang lên, sắc mặt Triêu Đăng rất khó coi và thanh niên kia bốn mắt nhìn nhau, Shark đứng bên cạnh càng không thể tin nổi vào mắt mình.
“Anh của cậu là xác chết vùng dậy hả? Mẹ nó là người hay quỷ?”
“Tôi không biết… Các anh chắc chắn đã giết chết chứ?”
Shark trả lời ngay không hề do dự: “Trung đoàn trưởng ra tay, chắn chắn đã ngủm.”
Thanh niên đứng giữa hội trường được vô số ánh mắt săm soi dung mạo tuấn tú, vóc người thon dài, da dẻ không khác gì với người bình thường, nhưng điều duy nhất không phù hợp chính là, hắn và La gia đại công tử đã chết có tướng mạo y như nhau, ngay cả lúc giới thiệu cũng tự xưng mình là La Trầm.
[Lại đây.]
Triêu Đăng nhìn La Trầm cách đống người lổn ngổn, im lặng làm khẩu hình với mình.
[Đến chỗ anh.]
“Tôi qua bên đó.” Triêu Đăng đặt ly rượu lên bàn: “Nếu như có gì bất trắc, nói với trung đoàn trưởng cứu tôi một mạng.”
“Này, Đăng!”
Còn không đợi Shark kéo tay lại, tóc đen trẻ tuổi đã nhanh chóng rời khỏi bóng tối nơi bọn họ ẩn thân, vì lo lắng đi ra ngoài sẽ bị kẻ địch phát hiện nên gã đành đứng lại chỗ cũ. Không biết là vô tình hay hữu ý, khi thân ảnh người nọ đi ra liền thu hút vô số ánh mắt của toàn trường, dáng vẻ cao gầy của nam thanh niên tràn đầy sức sống, như một loại thực vật xanh ngắt sinh cơ bừng bừng nào đó. La Trầm nhìn hướng y đi tới, nở nụ cười làm động tác mời, cùng Triêu Đăng một trước một sau rời khỏi yến hội.
“Anh là ai?”
Quẹo qua hành lang Triêu Đăng lập tức lấy dao găm bên người ra, ánh dao đối diện với ánh mắt thâm trầm đầy thương nhớ của người đứng sau.
“Anh là anh trai của em.” La Trầm duy trì nụ cười tiến lên một bước, không hề để thứ vũ khí kia vào mắt: “Tiểu Đăng, nhớ anh không?”
“Đừng tới đây.”
Triêu Đăng nhíu mày, dao găm từ từ ghim vào lồng ngực thanh niên, âm thanh xé rách da thịt trong tai dị năng giả vô cùng rõ ràng, nhưng dường như La Trầm không cảm nhận được đau đớn, từng bước ép sát y, thậm chí còn giơ tay xoa xoa gương mặt nhỏ.
“Lâu ngày không gặp, Tiểu Đăng càng ngày càng mạnh dạn.” Tiếng cười tao nhã vang lên, thần sắc càng ngày càng tối: “Được Vệ tiên sinh sủng đến vậy cơ à?”
“Không phải anh đã chết rồi sao?”
Triêu Đăng dùng sức đâm mạnh vào tim La Trầm, âm thanh nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng là anh đã chết, nhưng anh muốn sống lại vì em.” Thanh niên tùy ý rút dao găm ra quăng xuống đất, trước ngực vẫn chưa chảy ra giọt máu nào: “Anh không đành lòng để lại em một mình.”
“Bây giờ anh là zombie?”
“Nếu đó là câu trả lời đơn giản nhất, thì đúng vậy.”
Trong tay La Trầm xuất hiện một bộ điều khiển mini màu đen, lòng bàn tay xoa xoa nút lệnh duy nhất, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu.
“Cửa thông gió và cửa chính của căn cứ đã hoàn toàn bị khóa, nếu anh ấn nút này, hơi gas ức chế dị năng sẽ tràn ngập không khí trong vòng ba mươi giây… Từ từ nào Tiểu Đăng, trong lúc nói chuyện với em, anh đã ấn rồi.” Nhìn thấy thần sắc khi không sử dụng được dị năng của Triêu Đăng, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh biết các thành viên của Silent đã trà trộn vào đám khách ngoài kia, Vệ tiên sinh cũng vậy, nếu không có dị năng, dưới nòng súng đầu đạn không biết hắn còn sống được bao lâu?”
“…”
“Em như cô bé Lọ Lem vậy.” La Trầm lầm lầm lầu bầu: “Em là con riêng, sống ở nơi không có ánh sáng, dị năng không còn hiệu lực, nếu như em muốn được sống sót như công chúa, thì ngoan ngoãn… Để anh trao tất cả cho em.”
Triêu Đăng nhíu mày, không nói lời nào.
“Em đang chờ ai đó? Vệ Tiễu đã tự lo không xong, không chừng đã chết dưới họng súng, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất mà.” Thanh niên mê muội nhìn vào lệ chí thấp thoáng dưới mi mắt: “Tiểu Đăng ngoan, Tiểu Đăng nghe lời anh, Tiểu Đăng gả cho anh, làm cô dâu của anh…”
“Quả là mối tình cấm kị cảm động lòng người.” Âm thanh như nhung tơ đầy quyến rũ, xuyên qua màng tai đánh gãy lời nỉ non của La Trầm, nam nhân anh tuấn thân hình cao lớn xuất hiện đồng thời đập bay đầu con thây ma đánh lén, hắn đá văng bình gas cản đường, mắt sói lưu chuyển như mang theo ý giễu cợt: “Mấy tụi nhà giàu đều thích chơi như vậy à?”
Tiễu ca… Đẹp trai quá à.
Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Trừ em ra.”
“Không thể nào!” La Trầm không thể tin nhìn nam nhân mắt sói cong môi với hắn: “Mày không còn dị năng, mày ——–“
“Cháy.”
Trong âm thanh lộ ra sự ghét bỏ cực kì, bỗng nhiên ngọn lửa bùng lên xung quanh La Trầm, người kia ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp kêu đã bị đốt cháy yết hầu, Triêu Đăng nhìn đại thiếu gia La gia phút trước còn nói chuyện với mình phút sau đã thành đống tro đen, quay đầu lại nhìn Vệ Tiễu, trong mắt y có thêm vài phần kinh dị.
Dáng vẻ nắm chắc phần thắng của La Trầm lúc nãy cũng không phải làm bộ, quả thật tới lúc này dị năng của y vẫn còn bị ức chế, xem tình hình này, chắc chắn tất cả mọi người cũng bị tương tự, nhưng tại sao Vệ Tiễu lại sử dụng dị năng một cách bình tĩnh như vậy?
“Câu chuyện anh em kể, em nghe bản hoàn chỉnh chưa?”
“Cô bé Lọ Lem.” Triêu Đăng dừng một chút: “Đã kết hôn?”
“Vậy đại ca đây sẽ bù đắp tuổi thơ cho em.” Vệ Tiễu suy tư chốc lát: “Nếu anh nhớ không lầm, kết thúc mà anh nghe là một kết thúc khác.”
Triêu Đăng vô cùng chân chó: “Mời ngài nói tiếp.”
“Vương tử tìm được cô bé Lọ Lem, cô giống như trong tưởng tượng của chàng – xinh đẹp và thiện lương, nhưng chàng không hiểu vì sao người con gái bình thường không được yêu thương lại có được bộ váy hoa lệ và giày thủy inh, chàng đặt ra câu hỏi, cô gái liền thành thật dẫn chàng đến cây ước nguyện.”
“Cô nói cho vương tử, chim bồ câu và những động vật khác sẽ đem giày đến, cây ước nguyện có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô, vương tử mỉm cười ngắm nhìn cây ước nguyện, nói với cô bé.” Vệ Tiễu khép hờ đôi ngươi, dưới góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng từng thần sắc của Triêu Đăng: “ ‘Sau này, những nguyện vọng của em ta sẽ thực hiện, ta sẽ cho em tất cả.’”
“Bọn họ về tới hoàng cung, vương tử sai người lén lút đập vỡ giày thủy tinh của cô gái, đem những mảnh vỡ thiêu hủy sạch sẽ rồi yêu cầu nhóm thợ thủ công tốt nhất vương quốc miệt mài suốt đêm, làm ra đôi giày giống y như đúc đôi kia, có điều nhỏ hơn hai số.”
“…”
Woa, thì ra đám nhà giàu thích chơi như vậy.
“Khi bọn họ kết hôn, sứ giả nước láng giếng từ phương xa đến, các cô gái trong vương quốc đều tan nát cõi lòng, cô bé Lọ Lem sẽ có váy cưới đẹp nhất trên đời, và vương tử hi vọng cô có thể đi đôi hài thủy tinh kia để làm lễ kết hôn, mang đôi giày đã đi vào cuộc đời chàng đi vào cung điện.”
“Nhưng cô bé Lọ Lem không thể nào mang vừa đôi hài.” Âm thanh Vệ Tiễu trầm thấp đầy từ tính, giọng nói như dung nhập vào bầu không khí: “Nếu không mang vừa đôi hài thì cô sẽ là một kẻ lừa đảo, không khác gì những chị gái của mình.”
“Cô bé vội vàng chạy khỏi vương thành, chạy thẳng một mạch đến căn nhà cũ kĩ, nhưng nơi vốn là cây ước nguyện chỉ còn lại đống than tro, cô bé không biết làm sao, không một ai có thể giúp đỡ, trên phố rộn ràng tấp nập vì chuyện vui trọng đại kia, cuối cùng cô trở lại hoàng cung, trong đêm khuya thanh vắng, tự chặt gót chân của mình.”
“… Rốt cuộc là anh nghe ai kể chuyện vậy?”
“Đại ca còn chưa kể xong ——-“
“Vâng em ngậm miệng, mời tiếp tục.”
Vệ Tiễu liếc y một cái rồi nói tiếp: “Cô bé đeo khăn voan thuần trắng che mặt, đầu đội vòng hoa, chân đi hài thủy tinh, nhưng lại không thể bước đi.”
“ ‘Không sao cả, sau này em muốn đi nơi nào ta sẽ dẫn em đi.’ Vương tử đi tới, lau đi vết máu trên chân cô bé, ôm người vào ngực.”
“ ‘Có chân em sẽ đi đến nơi ta không thể đến, không có chân, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, chỉ có thể ỷ lại ta, rời khỏi ta em không còn gì cả.’”
“…”
Tiễu ca… Cực kì soái á á á.
Đăng Đăng quyết định cố gắng chấp nhận lời tỏ tình của ca, không cần cám ơn.
“ ‘Em quá hoàn mỹ, thứ em nắm giữ khiến ta sợ hãi, ta đốt rụi cây ước nguyện, động vật nhỏ thông minh cũng không còn, đừng khóc, em khóc ta sẽ đau lòng.’”
“Chàng ôm cô bé đi vào giáo đường, đại giám mục đích thân ra làm chứng hôn, tất cả mọi người đều hâm mộ cô bé số đỏ, ngay cả dì ghẻ và chị gái cũng cam tâm tình nguyện nói lời chúc phúc, cô bé nhắm mắt lại, khi chiếc nhẫn lạnh lẽo tròng vào ngón tay, cảm giác như đeo lên cổ một thứ gông xiềng, cuối cùng cô không còn cách nào buông bỏ vương tử, vương tử ôn nhu vuốt ve khăn voan, kề sát vào tai cô——–“
Màu mắt nam nhân càng ngày càng sâu, đôi băng lam nhạt màu thăm thẳm biển sâu, tựa như lỗ đen có thể hút hết gió bão.