Đêm ở Kỳ Xuyên chỉ có phóng đãng trụy lạc, trong tiếng hát lẫn vào nhịp trống trên nền guitar điện, nghe thấy có người kêu tên mình, nam thanh niên đang trò chuyện ngẩng đầu lên, khi thấy được siêu mẫu nước ngoài cao gầy cách đó không xa, thần sắc Triêu Đăng hơi đổi một chút, rồi lại lặng yên bình tĩnh lại.
“Tạ Lâm.”
Y cười nói.
Cô gái đang chơi đùa với Triêu Đăng cũng quay đầu lại, tướng mạo tuấn mỹ yêu dị khiến cô thất thần trong giây lát, nằm ngoài dự liệu của cô chính là, thanh niên nước ngoài như bước ra từ tạp chí lại mang theo ác ý nhìn cô một cái, trước mặt tất cả mọi người ấn vai Triêu Đăng hôn xuống.
Môi lưỡi giao nhau.
Cô gái kinh ngạc nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn quên mất ngôn ngữ, tối nay cô đến Kỳ Xuyên chỉ mang tâm thái thư giãn, có mơ cũng không ngờ chuyện không thể tưởng lại xảy ra với mình, cô được một thần tượng danh tiếng tồi tệ đến bắt chuyện, đặc biệt là khi đối phương nhìn mình mỉm cười, cô quả thực không thể tin nổi có người lại nhẫn tâm ghét bỏ Triêu Đăng.
“A… A…”
Nam thanh niên mấy phút trước hãy còn cười đùa với mình bị một tên đồng tính hôn đến toàn thân vô lực, không ngừng thở dốc trầm thấp từ mũi, một bên cố gắng đè nén tiếng rên rỉ một bên môi lưỡi kịch liệt, cô gái nhỏ nhìn tới đỏ mặt bừng bừng.
Biết được Triêu Đăng không muốn xấu mặt trước khác phái, tâm lý Tạ Lâm càng lúc càng ác ý, đầu lưỡi lướt qua hàm răng ngay ngắn nho nhỏ, ngón tay vuốt ve chiếc cằm tinh xảo, khi nước bọt thơm ngọt trong miệng đối phương càng lúc càng nhiều, Tạ Lâm rời khỏi khoang miệng nhỏ nhắn ấm áp, đúng như dự đoán thấy được chỉ bạc chảy xuôi theo gương mặt diễm lệ vô song.
“Tạ Lâm…!”
Trên gương mặt nhỏ xẹt qua vẻ giận dữ.
Đồng mâu nhạt màu thâm thúy liếc nhìn cô gái đang thất kinh, lại một lần nữa chặn môi Triêu Đăng, cô gái nhỏ lúc đầu còn đỏ mặt nhưng bây giờ đã bình tĩnh không chớp mắt nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mà thứ làm người khó có thể bình tĩnh nổi là âm thanh quyến rũ rung động lòng người như đang nức nở kia, âm thanh ấy nghe vào… Giống như Triêu Đăng bị thanh niên nước ngoài tái nhợt này mạnh mẽ chơi đến lúc cao trào.
Ánh mắt chung quanh bắt đầu tụ tập sang đây, bất kể là Tạ Lâm hay là Triêu Đăng, bọn họ trời sinh đã có lực hấp dẫn công chúng. Tạ Lâm liếc nhìn cô gái, hắn không nói gì, thần sắc vô cùng bình tĩnh lại làm cho cô gái cảm thấy lạnh lẽo cả người, không chờ cô ta lấy lại tinh thần, Tạ Lâm đã nửa ôm người đi về ghế riêng.
“Woa woa, Tạ Lâm, kỹ thuật rất tốt đó.” Thanh niên ngồi ở giữa thấy mỹ nhân trong ngực hắn ánh mắt khép hờ, hiển nhiên là hưởng thụ sướng chết, bất giác liếm đôi môi khô khốc trêu ghẹo nói: “Cậu ấy sảng khoái tới ngất rồi hả.”
Jasper lên tiếng: “Phí lời, em trai tôi mà.”
“Ôi chao? Đây là… Là Triêu, Triêu…!”
Dường như vì từ kia sắp thốt ra nên Triêu Đăng đột nhiên tỉnh táo lại, y đẩy Tạ Lâm ra, cúi đầu muốn đi khỏi người hắn.
“Thả ra.”
Triêu Đăng thấy Tạ Lâm ôm chặt tay mình, y cắn môi không nói, rồi cánh tay đối phương đặt lên eo nhưng vẫn cố định Triêu Đăng ở sofa, gương mặt nhỏ trù lệ rốt cuộc xẹt qua tia không kiên nhẫn.
“Buông tôi ra.”
Tạ Lâm không nói lời nào, yên lặng lại gần muốn hôn Triêu Đăng, Triêu Đăng thấy vậy ngược lại nở nụ cười, không giãy dụa, chỉ chậm rãi mở đôi môi mềm mại.
“Tạ thiếu gia, anh có ý gì?” Không chờ Tạ Lâm mở miệng, Triêu Đăng tiếp tục: “Anh cứu tôi tôi rất cảm kích, bất kể là vụ axit sunfuric hay là buổi tối hôm nọ, nhưng dường như anh không nên hôn tôi trước mặt phái nữ nhỉ?”
Tạ Lâm không trả lời câu hỏi của y, trái lại có chút cậy mạnh nắm chặt cánh tay Triêu Đăng: “Không nên nhìn người khác.”
“Chúng ta…” Dường như Triêu Đăng đang lưỡng lự tìm từ: “Quan hệ của chúng ta có vẻ như chưa tới mức để nói ra câu này?”
“Triêu Đăng.” Tạ Lâm cà cà cổ y, hơi thở phả lên da thịt trắng mịn: “Anh muốn em.”
Câu nói ấy khiến cả người Triêu Đăng cứng đờ, dù cho giữa đêm hè muộn khô nóng, cơ thể ấy như bị thứ gì khủng khiếp quấn lấy, y lạnh lùng nhìn vào đôi mắt nhạt màu thâm thúy, trong âm thanh tràn đầy chống cự.
“Lần trước coi như tình một đêm, cho nên, sau này… Đừng liên lạc lại.”
[Giá trị thù hận: 4 sao.]
[Tiếng vỗ tay đâu hết rồi.]
Hệ thống không cảm xúc phát ra từ tượng thanh: [Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.]
[…]
Có gì đó sai sai??
Làm Triêu Đăng không ngờ được chính là, lần này Tạ Lâm không hề cản y, khi y rời khỏi người hắn, gương mặt tinh xảo của siêu mẫu lặng yên nhìn nhất cử nhất động, ngược lại là người đi cùng Tạ Lâm thay đổi thần sắc, hai người bay ra trực tiếp chặn đườngTriêu Đăng, dường như Tạ Lâm ở phía sau thấp giọng nói gì đó, hai người kia mới phẫn nộ thu hồi động tác.
Nhìn bóng người Triêu Đăng biến mất trong đám người dưới ánh đèn chớp nhoáng, thanh niên lúc nãy ồn ào nhất mở miệng.
“Cậu ta chơi anh?” Bên môi người nọ nở nụ cười hung tàn: “Ỷ vào nhan sắc mà dám chọc người lung tung, ngôi sao nhỏ này cũng quá ngu ngốc rồi, Lâm, anh nên thượng cậu ta đến mức nước chảy ròng ròng, đảm bảo sau đó cậu ta chỉ dám nghe lời mình anh.”
“Chụp hình tính là gì, video a, coi như không vì uy hiếp, nhưng vừa quay vừa làm đại bảo bối cũng rất kích thích nha.” Thanh niên uống đã có chút mơ hồ vội vàng quệt miệng: “Nhưng mà Tạ thiếu này, anh xác định cậu ta không bệnh chứ? Lớn lên một bộ lẳng lơ ong bướm như vậy, anh có xài bao không?”
“Cậu ấy nói là lần đầu tiên.”
“… Cậu ta nói gì anh cũng tin?” Tóc vàng cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Anh không bị hố đó chứ?!”
Jasper nhìn thần sắc Tạ Lâm một chút, gã và tên này cũng coi như cùng nhau lớn lên, giờ khắc này vô cùng rõ ràng Tạ Lâm đang phiền não, nhiếp ảnh gia anh tuấn cao lớn đúng lúc cười ha hả dời đề tài, thấy ám sắc trong mắt Tạ Lâm chậm rãi rút đi, Jasper mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy xưa nay Tạ Lâm luôn lạnh nhạt, dường như không có hứng thú với bất kì thứ gì, nhưng khi gặp được thứ mà hắn chân chính khát khao thì cũng không phải loại người chỉ biết chờ đợi, hắn rất đơn giản, yêu ghét rõ ràng, ngạo mạn đến mức chưa bao giờ che dấu mục đích của mình, và tương phản với sự đơn giản ấy, sự ngây thơ của hắn mới đặc biệt tàn khốc.
Sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Giai đoạn chế tác quảng cáo đã đến kì hạn, dưới sự giục giã của Kỷ Lan, Triêu Đăng đã hoàn thành thu âm trước một tuần, vì thu hút fan và cũng vì dời đi lực chú ý của công chúng, IMD cho quay lại MV Triêu Đăng tự đàn tự hát “Lost Day” trong phòng thu, dự tính sẽ up lên sau khi quảng cáo phát sóng.
Tà dương quệt lên tòa nhà IMD như kẹo đường ngọt lịm, Triêu Đăng cất guitar vào phòng dụng cụ, sau khi đóng cửa lại thì vào thang máy, trước khi ra khỏi IMD, y cố ý kéo mũ lưỡi trai xuống thấp nhất, vừa bấm điện thoại vừa ra bằng của hông, không ngờ chỉ vừa mới bước ra khỏi IMD một bước, vô số đèn flash và ống kính liền nhắm ngay vào mặt y.
“Triêu Đăng, lúc trước vẫn không có chứng cứ xác thực, nhưng một giờ trước quản lý của cậu đã phát hiện trên người cậu có ma túy, anh đang hít thuốc phiện đúng không?”
“Anh hít heroin đã bao lâu? Anh cảm thấy chuyện như vậy bị tuôn ra sẽ ảnh hưởng thế nào với độ nổi tiếng của mình?”
“Anh đã tốn bao nhiêu tiền với nó rồi?”
Từng gương mặt hưng phấn đầy ác ý liên tục xuất hiện trước mặt y, nhóm nhà báo thật vất vả mới mai phục được không ngừng chen lấn xô đẩy, dùng micro và máy ghi âm nhà đài đẩy lên sát mặt đối phương, Triêu Đăng cau mày không nói một lời, vô số người không chờ được nữa quay chụp lại hình ảnh lúc này của y, Triêu Đăng không trả lời là muốn mượn sự im lặng lừa gạt fan, cau mày chứng tỏ tâm trạng Triêu Đăng không tốt, có khả năng là bất mãn với đám phóng viên, cũng có lẽ là vì cơ thể không khỏe, mà nguyên nhân cơ thể không khỏe thì không cần nói nữa, ngay cả biểu cảm đơn giản nhất cũng có thể trở thành tư liệu sống tuyệt vời, đám nhà báo lão làng biết rõ cách giật tít câu view hot hơn ai hết.
Nhân viên công tác IMD phát hiện gây rối ngoài cửa, bảo an rất nhanh đã đến sơ tán phóng viên, khi một tên bảo an thân hình cao lớn nỗ lực che chở, lúc Triêu Đăng đi vào trong dường như người kia không cẩn thận dẫm phải cái gì hại bước chân Triêu Đăng lảo đảo một chút, đám nhà báo phóng viên thấy được như mèo canh cá, hoàn toàn ghi lại cảnh tượng ấy vào ống kính, có phải cơ thể của y đã xuất hiện tình huống kì quái vì hút heroin? Có phải tinh thần đã bắt đầu có xu hướng hoảng hốt?
Đi vào trong, Triêu Đăng cũng không quay đầu lại biến mất khỏi tầm mắt đám nhà báo, y suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Kỷ Lan, âm thanh dịu dàng của nữ quản lý khiến y khựng lại vài giây, Triêu Đăng mở miệng nói.
“Chị Kỷ, em—“
“A Đăng, đừng chơi những thứ đó nữa.” Âm thanh bên đầu kia có chút run rẩy, Kỷ Lan tận tình khuyên nhủ: “Hút thuốc uống rượu chị không quản được, nhưng heroin là tuyệt đối không thể hút, không chỉ trái pháp luật, hơn nữa còn dẫn đến tử vong…”
“Em không có…”
“Chị khuyên em vô số lần, chị biết em không nghe, nhưng nghe chị một câu thôi, em tự đi đầu thú, ha? Chờ đến khi cảnh sát tìm đến, lúc đó mới là không thể cứu vãn…”
“Chị Kỷ…” Triêu Đăng ngắt lời cô ta: “Chị bên kia đang ghi âm đúng không, chị bán em cho truyền thông còn chưa đủ? Em không hút heroin, chuyện em không làm em không nhận.”
“A Đăng, sao em lại nói vậy———“
Trước khi Kỷ Lan tiếp tục biện hộ Triêu Đăng trực tiếp cúp điện thoại, âm thanh bên tai biến mất, Triêu Đăng đứng tại đại sảnh lầu một IMD, người tới người lui đều không kìm được quay lại nhìn ngó, Triêu Đăng tìm chỗ im lặng ngồi xuống, lên diễn đàn xã hội.
Trong trang [Triêu Đăng cút khỏi Trung Quốc.] đã có hơn 700000 tài khoản tham gia hoat động, trang đầu đều là tin tức liên quan đến y, bất kể là lời buộc tội của quản lý hay là cảnh tượng hỗn loạn được mấy tên nhà báo mới up lên, số lượt chia sẻ và bình luận đều đã vượt mức không thể tin nổi, Triêu Đăng mở ra lời buộc tội của Kỷ Lan, bên trong ghi rõ từ đầu tháng tư đã bắt đầu có hành vi khác thường, tinh thần thường xuyên hoảng hốt, lúc làm việc cũng không tập trung, còn chụp lại sổ khám bệnh của y, trên đó viết rõ rõ ràng ràng Triêu Đăng đang uống thuốc kích thích quá liều, cuối cùng là một tấm hình chụp lại bình nhỏ màu trắng phát hiện trong túi áo y, mấy thứ đó khi được kiểm chứng là ma túy tinh khiết cao độ.
Má nó, đổi trắng thay đen.
Hiện tại Triêu Đăng hoàn toàn bị người đẩy vào vũng bùn, muốn vươn mình là chuyện khó như lên trời, vốn sau sự kiện yêu sách trên mạng IMD đã kín đáo phê bình, vô tình hạn chế không ít hoạt động của Triêu Đăng, trước đó Kỷ Lan vẫn luôn giúp y tìm kiếm đường lui, tìm kiếm thông cáo, nhưng bây giờ người quản lý duy nhất đã đứng về phía đối lập, Triêu Đăng lại không bối cảnh gì, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì y cũng bị tươi sống đùa chết.
Mà Đăng Đăng sẽ để cho mình sa đọa à, đương nhiên là không, đến lúc nhường sân cho Tạ ca ca lên diễn rồi mấy đứa.
Nè nha, kích thích hết sức mà.
Triêu Đăng gọi cho Trì Tây Diêu xin số Tạ Lâm, đợi gần nửa phút mới nghe được âm thanh không mặn không nhạt của người kia.
“Chào?”
“Em là Triêu Đăng.” Tòa nhà IMD chậm rãi sáng lên, giọng mũi dày đặc biểu lộ tâm tình của y, Triêu Đăng nhẹ giọng nói: “Em có thể… Gặp anh được không?”
Lúc trước phát sinh quan hệ trong tiểu biệt thực, lúc này Tạ Lâm lại kêu Triêu Đăng đến chung cư cao cấp trong trung tâm thành phố, hình như là được dặn dò nên dù không có thẻ bảo an cũng không làm khó cho Triêu Đăng đi vào thang máy, y ấn xuống vị trí của Tạ Lâm, trong thời gian thang máy đi lên hơn bảy mươi tầng lầu, Triêu Đăng chỉ có thể buồn bực nhìm chằm chằm con số thay đổi trên màn hình, khi đi tới trước của nhà Tạ Lâm, y chần chờ chốc lát rồi mới ấn chuông.
Cửa gỗ màu trắng từ trong mở ra, nội thất một mảnh màu vàng ấm cúng đầy mông lung trên thảm len trải sàn, máy lạnh rất mát, dù đứng ở ngoài nhưng trong nháy mắt Tạ Lâm mở cửa cũng cảm nhận được làn gió mát mẻ phả vào mặt, siêu mẫu nước ngoài suất khí yêu dị khoát tay lên cửa đối diện với Triêu Đăng, Tạ Lâm cao hơn y tận 10cm, đôi mắt nhạt màu hơi ao hãm đầy quỷ quyệt từ cao nhìn xuống đánh giá thần sắc Triêu Đăng, Triêu Đăng kéo kéo cánh tay Tạ Lâm.
“Giúp em một chút, Tạ Lâm anh có thể giúp em một chút được không?”
Y cực kì kinh hoảng, cũng không quản phản ứng đối phương, cả người tiến vào lồng ngực Tạ Lâm.
“Em không muốn vào tù, không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy… Em thật sự không có làm gì hết, xin anh tin em, anh giúp em một chút được không? Em biết anh làm được, lần đó Tịch Trừng… Ngay cả ông ta cũng sợ anh, xin anh… Tạ Lâm…”
Lệ chí vì mi mắt lông vũ của chủ nhân mà không ngừng run lên, một tay Tạ Lâm nâng mặt y lên, đôi môi lạnh lẽo kề sát trán Triêu Đăng.
Đột nhiên Tạ Lâm cong cong gương mặt, trong đôi ngươi nhạt màu như có ánh sáng lưu chuyển, hắn đang cười, tựa như đã sớm dự đoán được mọi chuyện, tựa như đã nắm chắc tất cả vào trong tay.
“Là tự em đi vào, Triêu Đăng.” Tạ Lâm nói từng chữ từng chữ, ung dung thong thả vuốt ve mặt y: “Là tự em tới tìm anh, tự em đến nơi này.”
“… Em biết.”
Bố cũng biết luôn mọi chuyện là do mi làm ra
Không sợ mi buộc bố cúi đầu, chỉ sợ tốc độ cúi đầu của bố hù đến mi thôi, tâm so tâm.
Tạ Lâm kéo Triêu Đăng vào bên trong, ôm vào ngực, nhàn nhạt nói lại bên tai người nọ.