Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 3 - Chương 64: Danh tiếng vang xa 4



Edit: Hyukie Lee

“Ừ.” Ngữ khí Triêu Đăng nhẹ nhàng: “Em cũng rất nhớ anh nà ~”

Không đợi Tạ Lâm mở miệng, y chuyển đề tài: “Bắt đầu từ lúc nào anh dám dấu em ghi âm ba cái này hả?”

“…”

“Bạn học Tạ Lâm, hừ hừ hừ.” Triêu Đăng điều chỉnh tư thế, đổi chân vắt lên lan can: “Tư tưởng rất có vấn đề.”

“Bọn họ nói.” Như là sợ y không vui, Tạ Lâm ấp a ấp úng nói: “Anh sợ em đi.”

“… Sợ cái gì chứ.” Triêu Đăng dừng một chút, nhẹ giọng than thở: “Đúng là chết vì sắc.”

“Triêu Đăng?”

“Không có giận, chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.”

“Nhớ em.”

“Biết rồi.” Lời của Tạ Lâm khiến y có chút khổ não không giải thích được, từ khi bọn họ xác định quan hệ, thái độ của Tạ Lâm đối với y là dốc toàn lực cẩn thận từng li từng tí khiến Triêu Đăng cảm thấy bối rối hết sức, chỉ còn thiếu một sao, y chỉ có thể phản bội hắn, Triêu Đăng liếc nhìn vào gian phòng, Hứa Huyên Xu và chị gái thiết kế đang khoa tay múa chân kêu kêu gì đó, Triêu Đăng nói với Tạ Lâm: “Chị Huyên Xu gọi em, em đi trước đây ~”

“Được, em cúp máy trước đi.”

Triêu Đăng khựng lại nửa giây, rồi lập tứt dứt khoát cúp điện thoại.

Tạ Lâm về nước trước lúc “Lost Day” phát hành một tuần, IMD thân là công ty giải trí lập nghiệp trăm năm, ca sĩ là đối tượng bồi dưỡng quan trọng nhất, và cũng vì nguyên nhân này nên Tạ Lâm cố ý yêu cầu IMD dành phần quảng bá và tài nguyên tốt nhất cho Triêu Đăng. Thời điểm nhìn thấy MV được phát trên màn hình lớn ở quảng trường Times, bước chân Tạ Lâm không tự chủ dừng lại.

Hắn biết rõ Triêu Đăng ở Trung Quốc có sức hút rất hot, năm mười sáu tuổi đứng đầu đại hội âm nhạc châu Á, quan trọng hơn nữa là, y còn là nghệ sĩ châu Á đầu tiên lọt vào top 10 bảng xếp hạng Billboard, cho tới hôm nay cũng không có ai phá vỡ được kỉ lục khó tin ấy, không chỉ chất lượng âm nhạc mà còn bao gồm cả mị lực phá bỏ rào cản kỳ thị chủng tộc và châu lục của người nọ, người Mỹ thường xuyên nghe nhạc nên biết rõ thị trường âm nhạc toàn cầu, vì vậy cũng biết được đây là thành công rất vĩ đại.

Cứ vậy thiếu niên ấy trở thành ca sĩ danh dương tứ hải, rồi ba năm sau cũng trong vòng tròn ấy nổi lên tin trái chiều tầng tầng lớp lớp, bởi vì lối sống hỗn loạn nên cổ họng người nọ rất nhiều lần bị mất tiếng trong khi đang diễn, ba mẹ chỉ cho rằng đây là mặt trái của việc làm thần tượng, rồi 500000 người yêu sách bất quá cũng là một điểm nhỏ trên tảng băng chìm, tại thời điểm mọi người cho rằng cứ vậy kết thúc, y lại một lần nữa dùng sản phẩm mới chứng minh bản thân ———-

Y vẫn là thanh niên tài hoa hơn người năm nào, có đam mê nồng đậm với âm nhạc.

Nương theo tiếng guitar quen thuộc đã nghe hơn trăm lần, nhịp trống và tiếng huýt sáo dần được chêm vào, nam thanh niên sáng lạn với gương mặt trù lệ tựa đào hoa chậm rãi xuất hiện, người nọ hút thuốc với gương, khói trắng mờ ảo phiêu giữa không trung, ống kính lia qua cánh tay đầy hình xăm, chai rượu rỗng rơi đầy sàn đất, áo lót phụ nữ đè lên viên thuốc nồng màu, Triêu Đăng vừa đi vừa lấy rượu và thuốc, âm xướng đầu tiên nhẹ nhàng cất lên.

Màn hình lớn quảng trường hiện lên dòng chữ tiếng Anh.

[Lost Day

Written by: Triêu Đăng]

Ống kính lóe sáng, nam thanh niên trẻ tuổi chơi ván trượt xuất hiện, y lấy đà đẩy ván trượt, thỉnh thoảng làm một cú nhảy lên mặt đường, Tạ Lâm nhớ lại lúc quay MV Triêu Đăng là lần đầu tiếp xúc với ván trượt, chiều hôm ấy luyện tập đến mức đầu gối bị thương, khi hắn hỏi Triêu Đăng có cần người thế hay không, người kia lại dùng nụ cười từ chối hắn.

“Chơi vui mà.” Âm thanh đầu kia điện thoại tràn đầy phấn khởi: “Cảm giác như chuẩn bị bay lên vậy ~”

Đúng vậy, y đang bay.

Triêu Đăng trên màn ảnh là cậu chàng sinh viên nghệ thuật trẻ tuổi, tình cờ gặp được cô gái đẹp đồng ý làm người mẫu cho y, hai người hợp ý, cùng nhau vẽ vời, điêu khắc, đan bện thành giấc mộng sặc sỡ sắc màu, nhưng không may, tại một lần xung đột kịch liệt cô gái ấy đã mãi mãi rời khỏi y, khi vào tới phần điệp khúc thứ hai, hình ảnh biến thành Triêu Đăng hút thuốc, vẻ mỹ lệ hấp dẫn tất cả mọi người, nam nam nữ nữ lướt qua y trong ống kính, cô gái váy hồng cởi hết đến chân, người đàn ông đè y lại bên tường, cảnh cuối cùng, Triêu Đăng và cô gái nọ gặp lại trên quảng trường ban đầu, y cúi đầu, mũ trùm che lại gương mặt tuyệt mỹ, rồi thân ảnh ấy chậm rãi tan biến khỏi tầm mắt, âm tấu guitar nhẹ vang, mấy giây sau thì dừng hẳn.

Âm thanh thán phục của người chung quanh chui vào tai, Tạ Lâm lấy điện thoại ra, ngón tay muốn ấn lên dãy số dừng lại giữa không trung, ở Trung Quốc bây giờ là sáu giờ sáng, chắc chắn Triêu Đăng vẫn còn ngủ say.

Thật ra nội dung MV cũng không có gì mới, trọng điểm phải nhắc đến sự lớn mật đề cập đến cộng đồng LBGT và nhóm the normal sex, cho dù đất Mỹ tự do nhưng một tên Idol châu Á cứ vậy dùng yếu tố đồng tính luyến ái và khác phái trộn lẫn vào nhau cũng đủ khiến người khắc sâu ấn tượng, kỹ thuật quay cũng là vấn đề đáng để nhắc đến, dùng góc nhìn của bản thân Triêu Đăng lần lượt kể ra các sự kiện, gương mặt ấy tình cờ nhìn gương, mặt nước, kính thủy tinh,… Người bên ngoài nhìn thấy y như vậy đều không kìm chế được dục vọng chiếm hữu và giá trị yêu thương, nếu như hình tượng nhân vật không nổi bật được nội dung, vậy thì MV này chỉ có thể làm một trò cười, nhưng cố tình sao chàng ca sĩ châu Á trẻ tuổi này lại là nhân vật họa quốc ương dân.

Y đáng giá để bất cứ người nào kéo vào địa ngục.

Ngón tay tái nhợt đặt trên dãy số dừng lại một chốc, trong đôi người nhạt màu xẹt qua từng tia lo sợ bất an, người nọ quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức hắn chỉ muốn triệt để ôm đối phương giấu đi, ngay cả Jasper cũng nói y sẽ càng ngày càng thành công, e rằng căn bản không cần hắn chống đỡ sau lưng, nếu quả thật có ngày đó Triêu Đăng không còn bị hạn chế, một người tự do chói mắt như vậy… Hắn giữ được ư.

Từ lúc bắt đầu đã sai rồi, hắn quá ngạo mạn, lười để ý đến cảm nhận của Triêu Đăng, bất kể là xem đối phương như vật phẩm tùy ý điều khiển, hay là viên thuốc xanh nhạt ấy, nếu như Triêu Đăng biết được người hãm hại Kỷ Lan là hắn, nếu như Triêu Đăng muốn rời khỏi hắn…

“Em là của anh…”

Hắn nhỏ giọng nói.

Tạ Lâm vẫn duy trì tư thế ấy không nhúc nhích, mãi đến tận khi nhìn thấy thông báo hiện lên trên di động.

“Heyyyyyyyy——“ Thanh âm đối phương như vượt qua bao đại dương rộng lớn, vội vàng tiến vào đôi tai Tạ Lâm: “Anh đang ở quảng trường Times hả! Nhìn thấy chưa, có đẹp trai không có đẹp trai không có đẹp trai không?”

Cách một lát, Triêu Đăng nghe được âm thanh mơ hồ của Tạ Lâm.

“… Thấy.” Hắn dừng một chút: “Đẹp trai.”

“Em cũng thấy vậy.” Triêu Đăng chậc chậc chậc: “Xem xong em cũng muốn yêu em luôn.”

“Triêu Đăng…”

“Tạ…”

“Anh rất nhớ em.”

“Ai đồ ngốc này.” Triêu Đăng cười trêu nói: “Chỉ biết nói mỗi câu này.”

“Anh không biết nói gì, anh không giỏi nói.” Tạ Lâm có chút vô lực: “MV rất tuyệt, bên cạnh anh đã hôn mê hết bốn người, có muốn chúc mừng không? Em có thích thứ gì? Hoặc là—“

“Mau trở lại đi.” Triêu Đăng ngắt lời hắn: “Trở về lăn giường ~”

[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]

“… Được.”

“Cúp, có chút buồn ngủ.”

“Ừ, em cúp trước đi.”

Khi nhận ra trong quá trình trò chuyện đôi môi vô thức nhếch lên, Tạ Lâm bất đắc dĩ rũ mắt xuống.

Quả thực như mọi hành động đều bị đối phương khống chế, cố tình sao hắn còn vui vẻ chịu đựng.

“Cậu lừa đứa em trai ngây thơ của tôi như vậy đấy à? Đại mỹ nhân.”

“Tôi có làm gì hả.” Triêu Đăng quay đầu lại, phòng làm việc IMD đèn đuốc sáng choang cả đêm, vì theo dõi lượt views trên Yutuo, y, Hứa Huyên Xu, và toàn bộ nhân viên công tác một đêm không ngủ, Triêu Đăng nhìn về Jasper bỗng nhiên xuất hiện ngoài hành lang, gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ chợt lóe không kiên nhẫn: “Dường như chúng ta không quen biết nhau nhỉ?”

“Không không không, không thể nói như vậy.” Nhiếp ảnh gia nước ngoài rung đùi đắc ý: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, chúng ta là bạn.”

“Tôi và anh ấy không phải kẻ thù.”

“Chẳng mấy chốc sẽ.” Jasper nở nụ cười, trong mắt xuất hiện từng tia trào phúng không dễ phát hiện: “Khi nó phát hiện cậu lợi dụng nó từ đầu tới cuối để có được những thứ hiện tại, lợi dụng tình yêu của nó, Lâm sẽ hận cậu, so với ai khác tôi biết rõ đứa em của mình hơn.”

Triêu Đăng nhíu mày: “Có anh trai như anh đúng là vận rủi tám đời.”

“Cậu nói như vậy khiến tôi đau lòng quá, dù sao chúng ta đều theo nhu cầu mỗi bên.” Jasper cười nói, thần sắc thoải mái: “Hơn nữa những việc tôi xúi giục nó nó đều không làm, không cho cậu uống thuốc, không quay lại cảnh xuân tình, cậu liền ác độc tống nó vào ngục giam?”

Thấy Triêu Đăng không có bất kì phản ứng nào, Jasper tiếp tục nói: “Coi như tôi đưa bản ghi âm chính miệng thừa nhận thì lão già nhà tôi cũng chỉ bán tin bán nghi Lâm có cường bạo trẻ em hay không, nhưng cậu thì hoàn toàn phù hợp nha.”

“Mấy thứ đó đủ chứ.” Âm thanh Triêu Đăng nhàn nhạt, không hề che giấu thái độ chút nào: “Tình trùng đã đưa đi xét nghiệm DNA, chỉ cần chứng minh đó là Tạ Lâm, tùy tiện tìm một đứa bé nào đó thay tôi lên tòa khiếu nại hắn cưỡng dâm, đã đủ khiến hắn ngồi xổm trong đó mấy năm, so với cái này, anh đã nói sẽ giúp tôi thoát khỏi quan hệ với Tạ Lâm, đảm bảo sau này hắn sẽ không tìm đến gây phiền phức, không thành vấn đề chứ?”

“Đương nhiên, tôi nói chuyện luôn giữ lời.”

Triêu Đăng đáp một tiếng.

“Vậy hỏi vấn đề riêng một chút.” Jasper liếc mắt nhìn y một cái, đáy mắt nổi lên thâm ý: “Bị đàn ông thượng, cảm giác thế nào.”

Hàng mày mỹ nhân xẹt qua tia chán ghét sâu đậm, một hồi lâu sau, đôi môi mềm mại nhẹ mở.

“Tởm chết.”

Máy bay từ Mỹ đến Trung Quốc xuất phát lúc giữa trưa, khi đến sân bay Metro đã là buổi chiều, máy bay vừa mới cất cánh liền thấy cuộc gọi đến, thanh niên tuấn mỹ với khuôn mặt yêu dị nhanh chóng ấn nhận.

“Chuyện gì?”

“Chuyện lớn.” Đầu bên kia cố ý ngưng một hồi mới nói: “Thiên sứ chú nuôi thành ác quỷ rồi.”

“…?”

“Lát nữa anh sẽ gửi đoạn ghi âm qua cho chú, anh mới đến tìm cậu ấy xong.” Jasper thở dài: “Xin lỗi, Lâm, cậu ta được đào tạo diễn xuất, anh chỉ lo cho chú, điểm ấy cậu ta nói rất đúng, chú đúng là thằng ngốc mà.”

“Cút.” Ngữ khí Tạ Lâm dần dần bực bội: “Triêu Đăng làm sao?”

“Trước mấy ngày chú bay, anh có liên hệ với cậu ấy, hỏi có muốn làm giao dịch với anh không.” Jasper dường như lo lắng cảm nhận của hắn, thả nhẹ âm thanh: “Anh hỏi cậu ấy có muốn rời khỏi chú hay không.”

“…”

“Anh nói với cậu ấy, anh và chú đang tranh đoạt quyền thừa kế nhà Brain, tuy chú là con riêng nhưng ba luôn thiên vị chú, anh kêu cậu ấy gom lại t*ng trùng của chú, sau đó tùy tiện tìm đứa bé nào chưa đủ 14 tuổi, nói chú cường bạo trẻ em sau đó bỏ tù chú.”

“XXX mẹ mày, Jasper.”

Tạ Lâm thẳng thắn dứt khoát.

“Hắc! Anh là vì muốn tốt cho chú!” Trong nháy mắt Jasper cất cao giọng: “Con mẹ nó anh sợ chú bị người ta lợi dụng trả giá chân tâm, huống hồ người kia còn là thần tượng đầy scandal, nếu như chú với người ta chân tâm thật lòng, quá lắm thì hai người đập anh một trận, thế nhưng cậu ta đồng ý… Con mẹ nó cậu ta đồng ý! Cho tới hôm nay anh đều ôm hy vọng! Anh không dám nói với chú, có lẽ là hiểu lầm, anh không muốn nhìn thằng em mình khổ sở, nhưng Lâm này, chính miệng cậu ta nói mình đang lợi dụng chú, hơn nữa cậu ta còn rất ghê tởm chú.”

“Sao biết?”

“Cậu ta nói cảm thấy tởm lợm khi lên giường với chú.” Jasper như chém đinh chặt sắc: “Quả thật là chối bỏ toàn bộ.”

“…”

“Chú có ổn không?”

Tạ Lâm xoa xoa hàng mày: “Gửi ghi âm qua đây.”

Rèm cửa dày nặng che lại tất cả tia sáng, phòng ngủ không mở đèn, thời điểm Triêu Đăng tỉnh lại liền mơ hồ thấy bên giường có cái bóng, y dụi dụi mắt, thoáng dò hỏi: “Lâm?”

Không ai trả lời.

“Tạ Lâm?”

“Ừ.”

Đối phương đơn giản đáp một tiếng, lúc nói phát ra động tĩnh nhẹ nhàng, theo động tác của hắn, bỗng dưng ánh đèn sáng choang, Triêu Đăng không khỏe nheo mắt lại, mơ hồ thấy được cơ thể tái nhợt xinh đẹp như ẩn như hiện bên trong tầm nhìn, có người xoa gò má y, gần như si mê dõi theo nhất cứ nhất động.

“Anh đã về rồi? Có mệt không… A…”

Bọn họ trao nhau nụ hôn, nướt bọt thuận theo viền cằm lướt xuống, người kia chầm chậm mở áo sơ mi Triêu Đăng ra, nhấc một chân để lên vai mình, bàn tay duỗi vào nơi ấm áp ẩm ướt mềm mại của mỹ nhân.

“Bạn học Tạ Lâm.” Triêu Đăng cong mắt: “Sắp tới anh—“

Cảm giác được thứ băng lãnh để sát vào đùi, theo bản năng Triêu Đăng cúi đầu, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.

Đó là… Máy chụp hình.

Hơn nữa còn nút đỏ còn đang nháy, là đang chụp.

Triêu Đăng ngẩng đầu lên, bốn phía đều là máy chụp hình, cao thấp không giống nhau, nút đỏ nháy nháy chứng minh tất cả đều đang hoạt động, ống kính to to nhỏ nhỏ như từng đôi mắt ghi lại tất cả.

Tiến vào đôi ngươi nhạt màu, dưới ảnh hưởng của tia sáng, đôi mắt ấy như máu đỏ pha loãng, y bị người kia kéo chân đến phía trước một chút, mãi đến khi toàn bộ cơ thể đều bại lộ dưới ống kính cầm tay của đối phương.

[Giá trị thù hận: 4 sao.]

Âm thanh Triêu Đăng không khỏi run rẩy, cảm giác rợn tóc gáy lặng lẽ vây quanh.

“… Anh muốn làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.