Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 4 - Chương 88: Nam hài hoàng kim 11



Edit: Hyukie Lee

Nhận ra tầm mắt của tất cả những người ở đây đều đặt lên người mình, Triêu Đăng thoáng do dự mở miệng nói.

“Lăn lông chim… Không phải nghĩa là lăn lông chim hả?”

Ceciya sửa lại: “Nghĩa là lên giường.”

“Trưởng Thiên Sứ đại nhân.” Eli thấy vậy thu tầm mắt lại: “Thánh tử không hiểu hết được tập tục  của Thiên tộc, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin ngài bỏ qua cho.”

“Không mạo phạm.” Ceciya bình tĩnh nói: “Rất đáng yêu.”

Được Tiểu Thiên Sứ siêu đáng yêu khen đáng yêu, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.

“Đa tạ ngài khen ngợi Thánh tử.” Thiếu niên giáo hoàng nhẹ nói: “Nhưng Thánh tử nhất định phải được tế hiến cho Thần, trước lúc đó, cơ thể y cần phải thuần khiết.”

“Là như vậy à.”

Thấy Thiên tộc nhìn mình, Triêu Đăng gật đầu.

“Vậy thì giết Thần.” Con ngươi xanh thẳm của Trưởng Thiên Sứ một mảnh trong suốt: “Giết chết hắn, ta chính là Thần, Triêu Đăng sẽ được tế hiến cho ta.”

“…”

Bố disss, cái logic phản xã hội gì thế.

Theo bản năng y nhìn về phía Alison cuồng chiến đấu, đúng như dự đoán thấy được người sau lộ ra vẻ mặt cười híp mắt tán thành, Eli sững người rồi cười khẽ một tiếng, ở chung một thời gian dài, Triêu Đăng biết rõ, Eli càng tức giận thì vẻ ngoài càng thêm ôn hòa, mà hiện tại hắn lại bật cười, có thể tưởng tượng được sau khi tiệc rượu kết thúc mình sẽ bị dằn vặt thế nào.

Thôi rồi Lượm ơi.

“Xin mời vào yến tiệc, Trưởng Thiên Sứ.” Giáo hoàng duy trì nụ cười, đồng thời nhìn về phía Hiyin: “Vương tử điện hạ đường xa đi đến, nếu chiêu đãi có chỗ nào không chu đáo, mong ngài lượng thứ.”

Hiyin ừ một tiếng, đi vào trong trước, người ngoài đều biết Tinh Linh trời sinh lãnh cảm, phản ứng của Hiyin như thế cũng không tính là thất lễ, vì tiệc rượu riêng tư, đại giáo đình không mời người ngoài, khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, dựa theo quy củ, y ngồi bên tay phải Eli, bên trái giáo hoàng là Vương tử Tinh Linh, Eli chuốc rượu mấy lần, Triêu Đăng cũng không suy nghĩ nhiều uống hết, Ceciya không ăn gì sớm rời khỏi yến tiệc, Alison dùng cơm một nửa dùng cớ tuần tra cờ hiệu quang minh chính đại lui ra, chờ khi tiệc rượu sắp kết thúc, sắc trời u ám, Eli đi vào phòng Triêu Đăng.

“Ngài mệt ư, điện hạ.”

“… Không mệt.

Trên thực tế, trước khi Eli vào phòng, y đang định xuống giường đi vệ sinh, đêm nay vì uống quá nhiều rượu, nên mắc tiểu rất nhiều lần, nhưng Eli lại một mực câu được câu không nói chuyện phiếm, Triêu Đăng khó chịu muốn chết, khi Eli bắt đầu dò hỏi về Thiên tộc, Triêu Đăng không nhịn được nữa nhỏ giọng ngắt lời đối phương.

“Ta muốn đi vệ sinh.”

“Tại sao ngài quen hắn?”

“… Eli?”

Trực giác mách bảo Triêu Đăng có gì đó không ổn.

“Trả lời ta, bệ hạ.” Giáo hoàng trẻ tuổi đến gần y: “Tại sao hai người quen nhau?”

“Ta không biết, hắn nói hắn nhất kiến chung tình với ta.” Triêu Đăng bị nghẹn sắp điên: “Ngươi để ta đi có được không?”

“Ngài thích hắn không, dù chỉ một chút hảo cảm?”

“Eli!”

Triêu Đăng không thể tin nổi nhìn hắn làm ma pháp khóa trái tay mình ra sau lưng, khát vọng muốn đi tiểu trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, y sắp không chịu nổi nữa rồi, còn tiếp tục như vậy y sẽ mất khống chế ngay trước mặt Eli mất. Ngay lúc y thống khổ muốn chết, Eli dùng ngón tay dịu dàng xoa xoa bụng Triêu Đăng.

“Ngài thích hắn à.”

“Không, không thích…!” Thanh âm Triêu Đăng bất giác nhiễm phải sợ hãi: “Thả ta  ra a!”

“Một chút hả?”

“Không thích không thích —- á!”

Bàn tay thiếu niên nhẹ nhàng ấn xuống bụng.

“Nói dối.”

“A!” Triêu Đăng co lại thành một nhúm: “Có một chút, thật sự chỉ là một chút…”

“Thoạt nhìn ngươi rất khó chịu.” Eli ôn nhu âu yếm sau gáy Triêu Đăng, hắn ôm người vào, giúp y duy trì tư thế bị trói hai tay, đợi đến khi vào phòng vệ sinh, hắn cởi áo ngủ giúp Triêu Đăng, dịu dàng nói bên tai: “Có thể.”

Triêu Đăng mở to hai mắt: “… Không muốn… Ta không được! Ngươi đi ra ngoài!”

“Ngoan.” Eli nhẹ nhàng ấn lên bụng y: “Ra đi.”

“A…”

“Ra đi.” Hắn từng bước dụ dỗ: “Không phải ngươi rất khó chịu sao, còn nhịn nữa sẽ không tốt, ta không ngại bất kì dáng vẻ nào của ngươi.”

Ý thức Triêu Đăng bắt đầu mông lung, y không phát hiện Eli luôn chú trọng lễ tiết vậy mà không dùng kính ngữ, đôi mắt xanh biếc chầm chậm nổi lên kì quái, câu nói như thôi miên khiến tư duy Triêu Đăng hoảng hốt, chờ khi y nghe được tiếng nước nho nhỏ, Triêu Đăng không kìm được nghẹn ngào trong lòng.

Quá biến thái…

“Ta chuẩn bị rất nhiều vì ngươi.” Thiếu niên giáo hoàng ôm Triêu Đăng lại, giúp y lau người rồi lên giường, hắn làm ma chú, Thánh tử trong lồng ngực trở nên buồn ngủ, Eli kề sát vành tai người nọ, âm thanh như tình nhân nỉ non: “Ngươi sợ đau, thuốc mỡ tăng cường dược hiệu kia, chỉ dùng một lần là có hiệu quả.” Ngón tay của hắn luồn xuống phía dưới: “Muốn ngươi trở nên đầy đặn hơn, trong cánh mông còn có bông hoa nhỏ…”

Hắn nâng mặt Triêu Đăng lên, liếm sạch nước mắt lúc nãy bị bức ép bài tiết, bên môi nở nụ cười ám muội.

“Đa tạ chúc phúc, bảo bối.”

Âm thanh khàn khàn.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi dùng toàn cơ thể chúc phúc cho ta, cái gì Thiên Sứ cái gì Tinh Linh chứ…” Tay Eli cầm một lọn tóc dài đen mảnh lên, hắn xoay một vòng, hờ hững: “Đều là rác rưởi thối nát.”

Mùa hè nóng bức, ruộng ô mai vàng rực thơm lừng một đường chạy đến thành thị, rượu anh đào ủ trong lọ thủy tinh, hoa bỉ ngạn mềm mại quấn quanh lan can gỗ bách, bầu trời cao lớn, thời gian đến lúc tế tự càng lúc càng gần, vào một buổi trưa nọ, Triêu Đăng đang đùa giỡn với con thỏ hoa không biết từ đâu đến, Tinh Linh tóc dài màu bạc bỗng nhiên xuất hiện.

“Triêu Đăng.”

“Hiyin.” Từ lần tiệc rượu lúc trước qua đi, thỉnh thoảng y sẽ gặp được Hiyin, Triêu Đăng giơ móng vuốt của con thỏ hoa lên, nó không hề giãy dụa, không biết tại sao, động vật từ lớn tới bé đều rất ngoan trước mặt y, Triêu Đăng chỉ vào cái mũi hồng nhạt của nó: “Tiểu cô nương, chào Vương tử điện hạ cái nào.”

Móng vuốt thỏ bị Triêu Đăng nhấc lên giả vờ giả vịt chào một cái, Hiyin thấy vậy ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ đầu nó, Tinh Linh và thiên nhiên luôn có sự hòa hợp vượt quá lẽ thường, thấy thỏ hoa bị Hiyin đùa đến phát ra âm thanh sung sướng, Triêu Đăng nghiêng mặt sang bên.

“Hình như nó rất thích ngươi.” Khóe miệng Thánh tử vung lên: “Lần đầu tiên ta sờ nó, nó cứ trốn hoài.”

“Chắc là nó ngượng.” Tinh Linh nói: “Nó không chạy mất, cũng không công kích ngươi.”

“Ra vậy ~”

“Ngươi muốn bị tế tự ư?”

“Hả?”

“Tế hiến cho Thần tộc.” Hiyin mơn trớn lỗ tai thật dài của con thỏ: “Thánh tử đời trước đều chết trong tay Thần, hơn nữa hắn chết… Cực kì thê thảm, không có tôn nghiêm.”

“A…” Triêu Đăng cười lên: “Nhưng ta cũng không còn cách nào mà.”

“Ngươi có.” Hiyin duy trì thần sắc bình tĩnh, trong đôi mắt mơn mởn ý xuân xẹt qua u mang: “Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi.”

“Tại sao?” Triêu Đăng hơi nghi hoặc thu tay về: “Giúp ta cũng không có lợi, còn có thể mang lại phiền phức.”

“Bởi vì…”

“?”

“… Ta không muốn ngươi bị tế hiến.” Hiyin giơ con thỏ lên, nó không nhúc nhích mặc hắn đùa bỡn, đôi mắt đen nhánh ngoan ngoãn ngắm nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Tinh Linh: “Đúng là con gái.” Hiyin nhìn bộ phận sinh dục của con thỏ một chút, hắn do dự một thoáng, rồi nói với Triêu Đăng: “Ta yêu ngươi.”

“Đã nói là tiểu cô nương mà.” Triêu Đăng lười biếng lắc đầu một cái: “Ngươi nói dối, đừng gạt ta.”

“… Đi theo ta so với bị tế hiến tốt hơn nhiều.” Tinh Linh lảng tránh câu hỏi của y: “Tin ta, ta có thể bảo vệ ngươi.”

“Ta tin điều này, nhưng thứ ngươi muốn, ta không thể cho.”

“… Xin lỗi.”

“Không sao.”

Y định nói vài câu trêu chọc, bỗng cảm thấy trước mắt một mảnh đen ngòm, cơ thể không thể động đậy, có ai từ sau che mắt y lại.

“Ngươi ngủ một giấc trước đi.” Tinh Linh không để ý sự giãy dụa của người nọ, gom hai tay Triêu Đăng lại ra sau, chẳng biết James đến từ lúc nào đứng đối diện cười với Triêu Đăng, Hiyin thấp giọng nói: “Ta sẽ không tổn thương ngươi, ta bảo đảm.”

Chờ khi Triêu Đăng tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt đã đổi thành nhà gỗ mây tre, từ lần trước bị Luyten mang đi, Eli liền tăng thêm lực phòng hộ đại giáo đình, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể mang người rời đi, chắc chắn lúc đến Hiyin đã có chuẩn bị, y nhìn xuống phía dưới, có gì đó quấn lấy bắp đùi, Triêu Đăng cúi đầu, nhìn thấy một đám dây leo xanh biếc.

Hiyin muốn dùng y uy hiếp đại giáo đình ư, nhưng Nhân tộc và Tinh Linh ngày càng hữu hảo, bỗng nhiên trở mặt cũng không có ích lợi gì, vị trí hiện tại chắc chắn là nơi ở của Tinh Linh tộc, Hiyin dám mang y về nơi này đương nhiên là được Tinh Linh vương cho phép, chẳng lẽ bọn họ muốn thứ gì trên người y?

Khi Triêu Đăng đang suy đoán, cửa phòng từ ngoài mở ra, Tinh Linh James ngó nghiêng dáo dác nhìn vào bên trong.

“Hey, Đăng, ngươi tỉnh rồi.”

“James.” Triêu Đăng dừng một chút: “Ngươi có thể nói cho ta tại sao…?”

Trên mặt Tinh Linh đối diện xẹt qua do dự, qua một hồi lâu, hắn mở miệng nói.

“Tinh Linh Vương bị thương rất nặng, hắn bị hắc ma pháp phong ấn sức mạnh.” James ấp a ấp úng: “Vương cần dịch của ngươi để mở phong ấn ra.”

“…”

Ồ.

“Triêu Đăng.”

Âm thanh lành lạnh quen thuộc đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc, Tinh Linh Vương tử dung mạo vô song bước vào phòng, Hiyin nhìn y, đôi mắt bích lục mơ hồ buồn bã.

“Phụ hoàng muốn gặp ngươi.”

Đi theo Hiyin, y bị mang vào đại điện Tinh Linh, trong lúc ngủ say, y phục trên người đã đổi thành trường bào ngân xanh đặc trưng của Tinh Linh tộc. Mái vòm của lâu đài cổ kính được dây mây quấn quanh, nửa mặt tường bên cạnh mọc đầy màu xanh, khiến đại điện Tinh Linh như cô thành trăm năm không người viếng thăm bên trong đồng thoại. Những Tinh Linh nhìn thấy Hiyin đều đồng loạt hành lễ, người sau không biểu cảm đáp lại, gặp mới biết Tinh Linh xác thực sở hữu bề ngoài đẹp đến cực điểm, Triêu Đăng nhìn mỹ nhân đến đầu váng mắt hoa, nếu không phải tính cách bọn họ quá mức lạnh nhạt, nhất định sẽ có hằng hà sa số sinh vật nguyện ý quỳ liếm dưới chân Tinh Linh.

Hai thị nữ tướng mạo giống nhau giúp họ kéo cửa ra, trong phòng mờ nhạt ánh lửa lập lòe, theo bậc thanh bạch thạch, Vương của Tinh Linh tộc khép hờ đôi ngươi, ngồi bên trên nhung vàng phủ kín ám lục.

Hoàng tọa kia lớn đến mức đủ để người lăn lộ, nghe được động tĩnh, con ngươi tựa ngọc lục bảo lạnh lẽo khẽ nâng, sợi tóc màu bạc của Tinh Linh Vương uốn lượn đến chân, so với Hiyin lão càng thành thục, cũng càng tuấn mỹ, theo sách mà nói, Tinh Linh Vương đã vạn tuế có thừa, nhưng gương mặt vẫn như hoa sen mới nở, đôi mắt màu ngọc lục bảo xẹt qua Hiyin, rồi hơi ngưng lại trên người Triêu Đăng.

Woa woa, đại mỹ nhân.

Hơn nữa còn là đại mỹ nhân có style hoàn toàn khác Ceciya, không tồi.

“Đây là Thánh tử?”

“Vâng, phụ hoàng.”

“Ngẩng đầu lên, để ta nhìn ngươi một chút.”

Lão nhìn về Triêu Đăng, người sau chần chờ một chốc rồi ngẩng mặt, mái tóc ô sắc theo động tác ấy rũ xuống, dưới trang phục ngân bạc của Tinh Linh tạo nên tương phản mãnh liêt, Tinh Linh Vương yên lặng ngắm nhìn mặt y, tầm mắt dời qua đôi môi cực kì mềm mại của nam hài, rồi lại lướt xuống chiếc cổ nhu hòa trắng mịn.

“Đứa trẻ xinh đẹp.” Lão đưa mắt qua Hiyin: “Bên trong dịch của Thánh tử ẩn chứa sức mạnh cội nguồn, đúng không.”

“Vâng, phụ hoàng.”

“Lại đây.” Tinh Linh Vương nhắm mắt lại, nhạt thanh hạ lệnh: “Ngồi lên đùi ta.”

“Hiyin.” Triêu Đăng cắn cắn môi: “Ta không muốn…”

Nhanh, ngăn cản ta.

“Phụ hoàng.” Hiyin nhíu mày: “Ngài đã nói, chỉ muốn máu của y.”

“Đó là trước khi ta nhìn thấy người.”

“Phụ hoàng!”

“Hiyin.” Bờ môi Tinh Linh Vương đóng mở, chiếc môi của lão cực kì phù hợp để hôn: “Ngươi lui ra trước đi.”

Theo bản năng Triêu Đăng kéo tay Tinh Linh, Tinh Linh Vương tử như bị cái kéo tay ấy làm ma chú không thể động đậy, Tinh Linh Vương ngồi trên hoàng tọa lóe lên hứng thú, đứa con duy nhất của lão từ nhỏ tính cách lạnh nhạt, không thích thú với bất kì vật gì, nhưng gần đây lão luôn thấy được dáng vẻ ưu sầu của Hiyin.

Dây leo ám lục từ góc tối mọc ra, không giống với dây leo dạt dào xanh biếc trong nhà cây, dây leo Tinh Linh Vương điều khiển lộ ra một luồng tử khí, đại khái chính là chú ấn mà bọn họ nói, hai tay Triêu Đăng bị trói lại, dây mây to lớn mọc ra vô số nhánh nhỏ, y có thể nhìn thấy Hiyin sau khi cố gắng chống lại bị đánh văng ra đại điện, cửa điện đóng chặt, đường lui duy nhất cũng bị dây leo chằng chịt bít kín, dây leo trói hai tay lại nhấc lên cao, y bị treo lên, cơ thể lọt vào ôm ấp nhàn nhạt mùi hương cây cỏ.

Trong miệng cũng bị cây mây thọt vào, một cái chặn lại cuống họng mềm mại khiến Triêu Đăng không ngừng nôn khan, một cái tham lam rút lấy chất lỏng ướt át trong miệng, bởi vì rất gần, Triêu Đăng có thể thấy được dây mây bé nhỏ um tùm mọc ra phía sau Tinh Linh Vương, rõ ràng, những dây leo đang dằn vặt y đến từ cơ thể Tinh Linh Vương.

“Khó mà tin nổi…” Khắp khuôn mặt tinh mỹ như hoa sen của Tinh Linh đều là mừng rỡ lẫn than thở, dây mây xanh biếc rút lấy thánh thủy chầm chậm mở ra chú ấn của lão: “Sức mạnh thuần túy, cỡ nào cường đại.” Lão xoa xoa khóe mắt ửng hồng của Triêu Đăng, điều khiển dây leo đâm vào khoang miệng ấm nóng, suýt chút nữa làm Triêu Đăng thở không nổi, thịt non mềm mại co rụt khiến đôi ngươi ngọc lục bảo của Tinh Linh Vương nổi lên ý cười, lão cảm nhận tiêu hồn cực hạn trong khoang miệng Thánh tử, đưa ngón tay đón lấy nước mắt bỏ vào trong miệng: “Đúng là vưu vật.”

“A…!”

“Ngươi có thể làm Nhâm vương phi thứ hai mươi ba của ta, chờ sau khi ta chết, tái giá cho Hiyin.” Lão nói, ngậm lấy vành tai trắng nhỏ khiến Triêu Đăng run rẩy không ngừng: “Không ai có được vinh hạnh phụng dưỡng hai vị Tinh Linh vương tộc, ngươi sẽ trở thành giai thoại.”

“…”

Đ*o, cút.

“Ngươi tên gì?”

Dây leo ra khỏi miệng, thấy y không đáp, Tinh Linh Vương tiết ra âm cười nhẹ nhàng, lão hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của nam hài, một chốc khi lão lui về sau, Triêu Đăng liền bị dây mây xanh biếc treo lên cao.

Từ phía dưới mọc ra vô số dây leo trái phải quấn lấy hai chân Triêu Đăng, dây leo nhiều vô số kể bắt đầu mò về nơi mẫn cảm, dây mây xanh biếc dễ dàng chui vào bất kì nơi nào, lại có dây leo chặn lại miệng Triêu Đăng, Tinh Linh Vương trên hoàng tọa dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn y khóc, dây mây bắt đầu làm loạn trong miệng, dần dần, trên mặt Triêu Đăng nổi lên tầng hồng nhạt, trong cơ thể nổi lên dục vọng khó thể ngăn cản, vết hồng đan xen trên da thịt trắng nõn khiến người nhìn phải giật mình, như bị đánh qua, lại như, bị thương yêu qua.

“Ngươi tên gì?”

“Ta là bố ngươi.” Tinh Linh Vương thu dây leo lại, Triêu Đăng thấy vậy, bỗng nhiên cười với lão, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ chết người hãy còn vương nước mắt: “Kêu một tiếng nghe thử?”

“Nhân tộc đều không biết lợi hại vậy sao.” Tinh Linh nhíu mày: “Ngươi sẽ hối hận.”

Còn chưa kịp hiểu hết những lời này, dây leo ma sát lúc nãy lớn hơn cũng nóng hơn, Triêu Đăng không kìm được phát ra một tiếng nghẹn ngào, dây leo trói chặt hai chân buộc y ngồi lên một dây leo cứng hơn lớn hơn, y bị ép cưỡi ở phía trên, vòng eo lẫn tay chân đều bị dây leo trói chặt, dây leo xanh lục to lớn phía dưới bắt đầu nhún nhảy, như cưỡi con ngựa đực thoát cương lao nhanh.

“A… A… A!”

Toàn cơ thể nóng rực chết người, ngứa ngáy khó nhịn, vô số dây leo lại một mực sờ soạng thân thể, cố gắng bức ra càng nhiều thánh thủy, nhận ra dây mây đến gần phía sau muốn làm gì, Triêu Đăng bắt đầu cuồng bạo giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì dây mây buộc lại càng chặt.

“Nó muốn đi vào.” Tinh Linh Vương đối diện mỉm cười: “Ngươi chuẩn bị xong chưa, tân vương phi của ta?”

Tiếng động nổ vang ầm ầm đánh vỡ dây leo vươn dài luồn lách, trong bức tường vỡ tan hiện lên bóng người thon dài, trên người tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, nhưng trong chớp mắt Triêu Đăng nhìn rõ, liền biết được tuyệt đối không phải máu của hắn.

“Sư phụ.” Trưởng kỵ sĩ mặt mày cong cong: “Tư thế này của ngươi rất đẹp.”

“A!”

Đùi vàng bùm bùm vô địch siêu cấp vũ trụ đến rồi, ôm chặt hắn.

“Không…”

Tay Alison dấy lên kim viêm, dây leo còn chưa chạm vào trực tiếp khô héo, Trưởng kỵ sĩ trực tiếp đi đến bên Triêu Đăng, hắn định nói gì đó, Tinh Linh Vương ngắt lời hắn.

“Long tộc?”

“Xin chào, lão già dê xồm.” Alison cười híp mắt vẫy vẫy tay với Tinh Linh Vương đối diện: “Muốn kết hôn với sư phụ, ít nhất ngươi phải biết hút thuốc.”

Hắn vừa nói vừa đưa tay cắt đứt dây leo nhét trong miệng Triêu Đăng.

“Alison!” Triêu Đăng phun cái lá cuối cùng ra: “Giúp ta!”

“Giúp ngươi giết chết giáo hoàng, ngươi dạy ta hút thuốc.” Trưởng kỵ sĩ ung dung thong thả đốt cháy dây leo muốn công kích hắn, vẻ mặt u ám của Tinh Linh Vương xa xa dường như đối với hắn chẳng là cái thá gì: “Ta giúp ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì?”

“Ta…”

“Kí khế ước cùng ta.” Alison ngắt lời y, màu tóc nâu xám tầm thường dần được màu đỏ chói mắt đến cực điểm thay thế, đôi ngươi bắt đầu hiện lên màu sắc thâm thúy như bảo thạch ở trạng thái lỏng: “Ta sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi, chỉ cần ngươi có thể thanh toán tiền thuê ta.”

“… Ngươi tên gì?”

“Từ khi Long sinh ra, tên có ngụ ý rất đặc biệt, khi Long tộc kí kết khế ước, ngoại trừ nói cho đối tượng khế ước cách đọc tên thông dụng, còn nói cho ngụ ý bên trong Long ngữ.”

[Ta tên Vincent.]

Trong đầu Triêu Đăng truyền đến tiếng nói của Alison, sinh linh trước mặt nhắm mắt lại, khi mở ra, cơ thể đã biến thành một thân bạc ngân lóe sáng, vóc người hắn rất cao, trên da thịt trắng nõn trồi lên hoa văn hồng liên đầy ma mị, đường viền hoàn mỹ phảng phất không thuộc về nhân gian.

[Hồng Long, ngụ ý ‘Chinh phục giả’.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.