Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 14: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)





  Có câu thường nói: "Xúc động là ma quỷ!" Tôi cảm thấy lời này thật sự là quá đúng. Ngay khi tôi một lời đồng ý với Lê Diệu Phàm chưa được năm phút đồng hồ, tôi liền thanh tỉnh.

Tôi phát hiện, tôi vừa mới đào cho mình một cái hố lên trời.

Hiện tại Lê Diệu Phàm quấn lấy tôi, đơn giản chính là nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi, có lẽ ngày mai sẽ chơi chán mà đá tôi một cước văng đi. Nhưng còn bây giờ thì sao? Với cái kiểu tính cách không chịu thua của anh ta, tuyệt đối sẽ dây dưa với tôi ba tháng vì một ván cược này.

Vừa nghĩ tới ba tháng sau đều phải đối mặt với cái người trước mắt, tôi thực sự hối hận đến mức ruột gan cũng sắp hóa đen. Chả còn tâm tư dây dưa với anh ta, hận không thể lập tức về nhà, trốn anh ta càng xa càng tốt.

Tôi nói: "Đã nói xong, tôi đi đây."

"Từ đã." Anh ta đứng lên, ngăn cản tôi.

"Còn có việc sao?" Tôi tâm phiền ý loạn, không kiên nhẫn nói.

"Tôi đưa cô về."

"Cái gì?" Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một mực từ chối, "Không cần, tự tôi có chân sẽ đi về."

"Cái này không thể được." Anh ta ngoắc ngoắc khóe miệng, cúi người sát vào tôi, "Nếu tôi đã đánh cược với cô, thì dù sao cũng phải làm chút gì đó mới có thể khiến cô yêu tôi chứ? Đương nhiên, nếu cô sợ thua thì bây giờ có thể đổi ý, không cần phải cố gắng tránh tôi."

Nhìn xem, cái gì gọi là mở mắt nói mò, bằng tài ăn nói của anh ta, chết cũng có thể nói thành sống.

Lúc này điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, dù cho anh ta có khéo lưỡi như lò xo, tôi cũng tuyệt đối không yêu tên hỗn đản này lại lần nữa, bởi vì bộ mặt thật của anh ta đã bị tôi nhìn thấu từ lâu.

Tôi cào một đám tóc rối, hoàn toàn thất vọng: "Lê tổng đã hạ thấp mình cao quý làm tài xế cho tôi, vậy tôi sẽ không khách khí, đi thôi."

Cách nhiều năm sau lại một lần nữa ngồi trên xe Lê Diệu Phàm, thật làm cho tôi có chút cảm giác như đã qua mấy đời. Mặc dù anh ta vẫn biểu hiện rất lịch sự, thậm chí còn chủ động mở cửa cho tôi, nhưng tôi vẫn không nói nửa câu với anh ta, quay đầu nhìn phong cảnh ven đường.

Nhưng trong xe lại mở 《 Mười năm 》của Trần Dịch Tấn hết lần này đến lần khác:

"Mười năm trước / anh không biết em em không thuộc về anh / chúng ta lại như những người xa lạ / dần đi qua đầu phố quen thuộc / mười năm sau / chúng ta là bạn còn có thể gửi lời hỏi thăm / chỉ là sự dịu dàng đó / lại không tìm được lý do để ôm chầm lấy nhau/ tình nhân cuối cùng khó tránh khỏi trở thành bằng hữu..."

Ban đầu tôi còn làm bộ không nghe thấy, nhưng theo tiếng nhạc một lần lại một lần tuần hoàn phát ra, tôi thật sự không chịu nổi, liền kháng nghị với anh ta: "Anh không thể đổi bài khác à? Anh không thấy tình cảnh như chúng ta bây giờ, nghe bài này rất châm chọc sao?"

"Vậy cô nghĩ tôi nên bật bài gì đây?" Anh ta nhàn nhạt hỏi.

"《 Mua bán tình yêu》!" Tôi như đinh đóng cột nói xong, không đợi anh ta trả lời, liền kéo cổ họng bắt đầu rống lên: "Phản bội tình yêu của tôi / buộc tôi rời đi / cuối cùng khi biết được sự thật nước mắt tôi tuôn rơi / phản bội tình yêu của tôi / anh gánh lấy khoản nợ lương tâm / dù cho trả giá nhiều tình yêu hơn nữa / cũng không thể mua lại được..."

Rốt cuộc, giữa lúc tôi như gào khóc thảm thiết, biểu hiện sáng sớm nay của Lê công tử vô cùng bình tĩnh lúc này đã bị phá hỏng, khóe miệng kéo kéo ra, tôi nghĩ hiện tại anh ta nhất định rất muốn đạp tôi xuống.

Tôi không sợ bị đạp xuống, tôi chỉ sợ bỏ qua cơ hội làm anh ta sụp đổ.

Thế là tôi kéo dài giọng, vừa lớn tiếng hát, vừa thưởng thức sắc mặt từ trắng đến hồng, từ hồng đến xanh, lại từ xanh đến đen của Lê tổng... Rồi chợt phát hiện, thì ra đánh cược với anh ta cũng không quá tệ như trong tưởng tượng của tôi. Ít nhất hiện tại để thắng tôi, anh ta mặc kệ cho tôi làm bất cứ chuyện gì quá phận, cũng không trở mặt với tôi.

Nghĩ tới ba tháng trong tương lai, tôi cũng có thể dằn vặt Lê Diệu Phàm như bây giờ, quả thực tôi phấn khởi đến mức không còn là chính mình, hát cũng càng sung hơn.

Tôi cứ như vậy hát một đường, mắt thấy sắp về đến nhà, bỗng Lê Diệu Phàm lại đột ngột thắng gấp.

Tiếng ca líu lo bị ngừng lại, mà tôi cũng bị dọa không hề nhẹ, quay đầu căm tức nhìn Lê Diệu Phàm: "Anh có bệnh à! Sợ bại bởi tôi nên muốn giết người diệt khẩu à?"

Sắc mặt anh ta vừa rồi xanh mét, đột nhiên đổi thành nụ cười rất quỷ dị, nhìn thẳng phía trước, buồn bã nói: "Cho dù muốn giết cô, cũng không tới phiên tôi."

Một loại dự cảm chẳng lành tự nhiên nảy sinh, theo ánh mắt của anh ta chậm rãi nhìn về phía trước, tôi sợ đến mức thiếu chút nữa thì kêu lên.

Chỉ thấy một tên hung thần ác sát đang hùng hùng hổ hổ đi ra từ dưới lầu nhà tôi, mà dẫn đầu chính là tên thủ lĩnh xã hội đen vẫn đuổi theo nhà tôi đòi nợ, Quỷ Đao.

Kỳ thực trốn nợ nhiều năm như vậy, tôi sớm đã thành lão luyện, bình thường người có chút thành thật giống Mạc lão đại căn bản tôi không để vào mắt. Thế nhưng Quỷ Đao này không giống vậy, hắn ta âm hiểm giả dối, lãnh huyết vô tình, đám tiểu đệ dưới tay cũng kiêu ngạo ngang ngược, hung ác lan tràn. Thậm chí tôi còn từng nghe chính miệng Mạc lão đại nói, Quỷ Đao vì đòi nợ đã từng chặt ngón tay của người khác.

Đối mặt một người hung tàn như vậy, sao tôi có thể không trốn tránh lui binh?

Nhưng tình hình lúc này cũng rất nguy cấp, mắt thấy đoàn người Quỷ Đao từ trên lầu đi xuống, tôi muốn tông cửa xông ra, nhưng Lê Diệu Phàm đã khóa cửa xe lại.

"Anh đừng đùa, đám người kia là người điên, mau mở cửa cho tôi!" Tôi giục.

Anh ta lại nhún vai, như cười như không nhìn tôi.

Người này quả thực đang muốn đùa chết tôi! Nếu không phải tình hình quá nguy cấp, tôi hoàn toàn có khả năng đập vỡ xe anh ta, nhưng lúc này tôi lại chỉ có thể nắm lấy tay anh ta, ăn nói khép nép: "Mở cửa nhanh, là tôi nợ anh!"

"Đây chính là cô cầu tôi." Anh ta thốt ra lời này thì tim tôi bỗng nhiên sợ hãi, bởi vì tôi biết mỗi lần anh ta nói câu đó, sẽ không có chuyện tốt.

Quả nhiên, anh ta cũng không mở cửa cho tôi, mà đột ngột đưa tay để ở ót tôi, sau đó nhanh chóng tới gần tôi, hung hăng chiếm lấy môi tôi.

Tôi tuyệt đối không ngờ Lê Diệu Phàm sẽ làm như vậy, chỉ có thể ngậm chặt miệng, liều mạng giãy giụa, nhưng đột nhiên anh ta rời khỏi môi tôi, dùng con ngươi đen nhánh nhìn tôi chằm chằm: "Muốn tôi giúp cô thì phối hợp chút!"

Đây quả thực chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Tôi rất muốn mắng anh ta, thế nhưng dư quang nơi khóe mắt lại nhìn thấy đám người Quỷ Đao đang hướng bên này đi tới. Quên đi, dù sao so với thuần khiết thì mạng sống quan trọng hơn! Tôi hạ quyết tâm, nhắm mắt lại bổ nhào tới, hôn lên Lê Diệu Phàm.

Lần này anh ta cũng không khách khí với tôi, đầu lưỡi trực tiếp cạy mở miệng tôi, tiến quân thần tốc. Trong nháy mắt, cả người tôi đều rơi vào đợt tấn công mãnh liệt của anh ta. Hơi thở quen thuộc đó dường như trong nháy mắt đã tràn ngập mũi và miệng tôi, làm cho đầu óc tôi một mảnh hỗn loạn.

Tôi biết anh ta cố ý, tôi cũng biết anh ta chân thật, tôi càng biết mục đích làm như vậy của anh ta. Lúc những hồi ức đó như đoạn phim từng chút một theo nụ hôn này xẹt qua đầu tôi, tôi không thể không thừa nhận, mục đích của anh ta đã đạt được. Đối với tôi mà nói, hồi ức giữa tôi và anh ta thực sự rất nhiều, quả thực nhiều đến mức muốn tràn ra khỏi đầu tôi.

Thế nhưng, hiển nhiên anh ta đã quên mất một chuyện quan trọng nhất, dựa vào vết rách của hồi ức đã không cách nào tu bổ giữa chúng tôi, bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, tất cả mọi việc tôi trải qua hôm nay đều là một tay anh ta tạo thành.

Tôi không có khả năng lại yêu anh ta, cho dù tôi nhớ như in mỗi câu mỗi lời tâm tình giữa chúng tôi.

Cũng không biết qua bao lâu, đến lúc nguy hiểm rốt cuộc đã đi qua, nụ hôn này mới kết thúc.

"Cô phải cảm ơn tôi, đã cứu cô một lần." Anh ta buông tôi ra, vừa nói vừa chỉnh lại áo sơ mi của mình giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

"Đúng vậy." Tôi cười lạnh, "Tôi thật muốn cám ơn anh, khiến tôi bị nợ nần đuổi theo nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã cứu tôi một lần."

"Cô đây là đang oán tôi?" Ngữ khí của anh ta đột nhiên lạnh xuống.

"Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm." Tôi nhìn chằm chằm con ngươi anh ta, yên lặng đẩy tóc mái ra, lộ ra vết sẹo nhàn nhạt trên trán, "Biết vì sao tôi sợ Quỷ Đao không? Cũng bởi vết sẹo này. Năm năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Quỷ Đao, hắn ta kéo lấy tóc tôi đập vào tường, đập đến mức trên tường đều là máu, còn lưu lại vết sẹo này. Tôi không muốn lấy việc này để cầu xin sự đồng cảm của anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, vết nứt giữa chúng ta, dù cho mười năm, hai mươi năm trôi qua, đều tồn tại như vết sẹo này. Cho nên đừng vọng tưởng chơi cùng tôi cái trò chơi tình yêu nữa, dù cho tôi nhớ rõ tất cả mọi chuyện cũng sẽ không yêu anh lần nữa. Rời khỏi tôi, mới là lựa chọn sáng suốt nhất của anh."

Lúc tôi nói xong lời này, tôi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lê Diệu Phàm. Tôi nghĩ tôi thực sự đã nhìn thấy sự xúc động chợt lóe lên trong mắt anh ta, thế nhưng điều đó chỉ duy trì trong chốc lát.

"Về nhà đi, tôi bảo đảm ba tháng này, không ai quấy nhiễu cô nữa." Anh ta mặt không thay đổi nói.

"Sao nói thế nào anh cũng không hiểu chứ..." Tôi hổn hển trừng mắt anh ta.

Nhưng anh ta lại cắt ngang lời tôi: "Tôi chưa bao giờ thất bại, đã đánh cược thì nhất định sẽ thắng. So với phí thời gian thuyết phục tôi, cô nên suy nghĩ một chút nên diễn thế nào để quay phim cho tốt còn hơn."

Người này, quả thực đã đến tình trạng không thể dùng từ khai thông. Đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể lấy cứng chọi với cứng.

"Tôi cũng đã nói đến nước này, anh còn u mê không tỉnh ngộ, vậy cũng đừng trách tôi cho anh thua quá khó coi." Tôi nói xong, cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói, "Mặt khác, cái chuyện tôi mới bịa vừa rồi, vết sẹo trên đầu này là do lúc quay phim không cẩn thận bị ngã. Nhưng vẫn cám ơn anh giúp tôi che chắn ba tháng này, làm phiền."

Ánh mắt Lê Diệu Phàm nổi lên hàn ý, nhưng tôi cũng không để ý đến anh ta, nhanh nhẹn mở cửa xe, đi ra ngoài.

Khoảnh khắc đưa lưng về phía anh ta kia, trong lòng tôi rất rõ ràng, những lời tôi mới nói vừa rồi xem như đã đưa ra chiến thư với anh ta. Ba tháng tới, sợ rằng tôi và anh ta đều không có nơi nào để trốn tránh.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.