Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 17: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)



Mặc dù đuổi được Dương Chí Niên đi khiến tôi đỡ buồn nôn một hơi, thế nhưng đối với việc được khôi phục tự do bản thân mà nói, tình huống lại không có vẻ lạc quan. Tôi rất rõ ràng, người làm nghề như chúng tôi một khi mất đi công ty, nếu muốn tự mình sống tiếp sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Và nếu tiếp tục như vậy nữa, một khi quay xong bộ phim《 Thiên sứ 》rất có khả năng tôi sẽ phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.

Ngay lúc tôi đang lo lắng vì công việc, thì bỗng nhiên nhận được cành ô-liu* của một số công ty gửi tới. Cũng không biết họ lấy được tin tức từ đâu, thông qua mọi con đường để tìm được tôi, biểu đạt nguyện vọng hợp tác với tôi.

(*: chắc là chỉ lời mời có thiện ý >.<)

Đối mặt với may mắn tới đột ngột, thẳng thắn mà nói tôi rất giật mình nhưng đồng thời cũng có thể hiểu. Dù sao hiện tại tôi đang có mối quan hệ với Lê Diệu Phàm, mà trên đời này có nữ minh tinh nào có quan hệ với Lê Diệu Phàm mà không được người ta chú ý? Như La Vi chính là ví dụ tốt nhất.

Năm đó lúc tên tuổi cô ta còn chưa xuất hiện cùng Lê Diệu Phàm trên tạp chí lá cải, thì nhiều nhất chỉ là một ngôi sao nhỏ tương đối yên ắng, về sau cũng không biết bám vào Lê Diệu Phàm như thế nào, vận khí bắt đầu trở nên tốt đẹp thần kỳ. Trong lúc nhất thời các loại phim điện ảnh, truyền hình, quảng cáo... đều xuất hiện khuôn mặt cô ta, đồ ngốc cũng nhìn ra được là vì sao.

Lúc này, "vận khí tốt" như vậy đột nhiên đến với tôi, tôi lại không cao hứng chút nào. Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, càng không muốn mượn danh tiếng của anh ta để lăng xê mình lên. Tôi chỉ muốn thật kiên định đi trên con đường của mình, mặc kệ anh ta thật xa.

Vì thế, tôi từ chối tất cả những công ty liên hệ với tôi, ngay cả các công ty tìm tôi quay quảng cáo cũng không ngoại lệ.

"Em thế này quả thực là max ngốc!" Sau khi biết được tôi bỏ qua mọi cơ hội, chị Nhạc tiếc nuối không ngớt, "Dù cho em thực sự thống hận Lê Diệu Phàm như vậy, cũng không cần thiết phải đẩy cơ hội đưa tới cửa ra ngoài. Thời buổi này có minh tinh nào không dựa vào lăng xê, dựa vào scandal để nổi tiếng? Huống hồ em lại không giống La Vi không từ thủ đoạn để nổi tiếng, em đi thẳng ngồi thẳng, có gì phải sợ?"

"Không phải em sợ." Tôi giải thích với chị, "Nếu hôm nay em thản nhiên tiếp nhận những lời mời đó, thì sau này sẽ có nhiều thứ hấp dẫn hơn bày trước mặt em. Nếu như không học được cách khắc chế bản thân, người đó vĩnh viễn không có điểm mấu chốt. Cho đến lúc này em và La Vi có gì khác nhau chứ? Cho nên chị đừng khuyên em, chuyện của em em sẽ tự mình quyết định."

"Bỗng nhiên em nói cao thâm như vậy, chị cũng không biết nói gì. Quên đi quên đi! Chuyện của em thì chính em quyết định, dù sao hiện tại chị cũng không phải quản lý của em, làm bạn bè với em được rồi. Mà họ Dương lại đang đòi mạng, chị cúp máy trước, lúc rảnh rỗi lại gọi điện cho em!" Chị Nhạc nói xong liền vội vã cúp điện thoại.

"Khắc chế bản thân? Xem ra mấy năm này, cô học được không ít." Một bóng mờ thình lình xuất hiện che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu tôi, quả thực làm tôi sợ hết hồn.

Tôi cảm giác mình sắp bị anh ta làm cho điên rồi. Từ sau khi đánh cược một ván mạc danh kỳ diệu kia, đại nhân vật bình thường bận bay khắp thế giới lại tựa như âm hồn nhiều lần xuất hiện bên cạnh tôi, thời khắc đều đột ngột đến mức có thể làm tôi sợ đến cả kinh. Cứ tiếp tục như vậy, dù cho tôi không điên thì kinh tế thế giới cũng bị tôi kéo cho sụp đổ!

Tôi không kiên nhẫn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn đến khí trời lúc này. Anh ta đứng ở đó đưa lưng về phía ánh mặt trời. Ánh sáng chói lọi của ngày mùa hè chiếu rọi lên dáng người cao thẳng của anh ta. Nhìn một cách khái quát, thế nào cũng đều là một mỹ nam làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng tôi lại biểu hiện rất trấn định, tôi nói: "Cho dù anh là nhà đầu tư, cũng đừng đi tới đi lui khắp nơi ảnh hưởng công việc của diễn viên chứ? Tôi rất bận!"

"Bận gọi điện thoại?" Anh ta nhíu mày.

Bận muốn bóp chết anh í! Tôi cắn răng, ở trong lòng nói với chính mình: Xúc động chính là ma quỷ, tôi phải khắc chế! Khắc chế!

"Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, chẳng lẽ đoàn làm phim không cho phép bạn bè thân hữu thăm hỏi?" Anh ta lại nói.


Tôi rốt cuộc không khắc chế được chửi ầm lên: "Thăm hỏi thì có thể, nhưng phiền anh soi gương cái, xem bản thân giống bạn bè thân thích chỗ nào? Dù phiên dịch hai chữ thân hữu thành mười chữ quốc ngữ viết trên mặt, tôi cũng không nhìn ra tôi với anh rốt cuộc có quan hệ gì! Cho nên phiền anh sau này đừng đến làm phiền tôi được không?"

Bởi phản ứng của tôi quá mức kích động, thế cho nên nhân viên làm việc gần đấy tất cả đều nhìn quanh chúng tôi. Có lẽ mấy cô gái trẻ tuổi gần chúng tôi nhất cảm thấy bộ dạng vừa rồi của tôi thật sự như cái lô-cốt, nên ánh mắt nhìn tôi đầy sùng bái.

Điều này làm cho tôi nhiều ít cũng có chút cảm giác thành tựu, liền khiêu khích liếc nhìn Lê Diệu Phàm, dùng ánh mắt thị uy: Tôi mắng anh, muốn thế nào? Trước nơi đông người, anh có bản lĩnh thì cắn tôi đi!

Người này quả nhiên trầm đến đè nén. Đối mặt với khiêu khích của tôi khuôn mặt anh ta vậy mà có thể không đổi sắc, hơn nữa khóe miệng còn mím lại nổi lên một nụ cười quỷ dị. Lúc đó tôi đang ngồi trên bậc thang, mà anh ta lại nhìn xuống từ trên cao, cho dù khí thế của tôi cường thịnh trở lại, cũng không khỏi cảm thấy hơi chột dạ bởi nụ cười mỉm như vậy.

Sớm biết như vậy, vừa rồi nên đứng lên... Không được! Đứng lên cũng không cao bằng anh ta, nên mang cái ghế mới đúng... Không! Vẫn là đứng trên bàn chắc chắn hơn!

Ngay lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung, Lê Diệu Phàm đột nhiên ngồi xuống kề bên tôi, mặt trời chói chang ập xuống. Chúng tôi đều mặc áo ngắn tay, jj bên ngoài cánh tay vô tình hay cố ý va chạm vào nhau. Tôi lấy tốc độ nhanh nhất dịch sang bên cạnh.

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, chế nhạo nói: "Cô giống như rất khẩn trương?"

Lời này không phải vô nghĩa sao? Ghế sa lon bằng da thật mấy trăm vạn anh không ngồi, lại tới cái chỗ sô pha bậc thềm loại ruồi cũng không thèm. Đừng nói với tôi cái này gọi là thể nghiệm cuộc sống. Ngốc mới tin! Tôi vừa nghĩ, vừa giả vờ trấn định hừ lạnh một tiếng: "Khẩn trương cái gì, tôi cũng không giống anh, không có làm chuyện trái với lương tâm."

"Phải không?" Anh ta dừng một chút, bỗng nhiên ngồi gần một chút.

Cánh tay lại lần nữa va chạm vào nhau, tôi gần như nhảy lên từ trên bậc thang: "Đủ rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Không có việc gì thì tôi đi trước!" Nói xong, tôi liền muốn đi.

Anh ta ôm đồm giữ tôi lại: "Không phải cô vẫn muốn tôi cách xa cô một chút sao?"

"Đúng vậy, cầu còn không được!"

"Ngồi xuống với tôi một lúc, tôi cho cô như mong muốn."

Tôi thừa nhận, lời này với tôi mà nói thực sự quá có sức hấp dẫn. Tôi hoài nghi nhìn anh ta: "Thật không? Anh lại muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì cô không cần biết, chỉ cần nói cho tôi biết ngồi hay không ngồi?"

Nếu như ngồi xuống là có thể khiến ngài Lê tổng cách tôi thật xa, đừng nói là sôpha bậc thang, ngay cả là bảng đinh tôi cũng sẵn lòng!

Tôi đặt mông ngồi trở lại, giương mắt nhìn anh ta nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mặc dù anh không phải là quân tử gì, nhưng nói dối sẽ không có tiểu kê kê."

"Tôi có hay không, cô rõ ràng nhất."

"Hạ lưu!" Tôi đỏ mặt mắng anh ta.

"Là cô hỏi trước."

"Tôi..." Tôi dừng một chút, bỗng nhiên ý thức được chính mình nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta như vậy làm gì, đã ngồi cùng, còn muốn thêm cả việc trò chuyện cùng cãi nhau cùng, tôi cmn cũng thành "ba cùng"! Tôi nói: "Tôi với anh không lời nào để nói, phiền anh ngồi đủ rồi thì mau lăn. Xa bao nhiêu thì lăn bây nhiêu!"

Đang nói thì tiểu Hà – nhân viên đoàn phim đột nhiên cầm hai hộp cơm đi tới bên này: "Thiên Tinh tỷ, đây là của chị, hôm nay cực khổ rồi! Buổi chiều cố gắng diễn nha!"

Tôi cười híp mắt nhận cơm hộp, đang muốn trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lê Diệu Phàm hỏi: "Của tôi đâu?"

Tôi và tiểu Hà đều bị câu hỏi bất ngờ xảy ra này làm cho sững sờ, đặc biệt là tiểu Hà, sợ đến nỗi hộp cơm trên tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất. Cô bé sửng sốt một lúc lâu mới há miệng run rẩy vươn tay nói: "Không ngờ Lê tổng ngài sẽ đến, muốn... Nếu không tôi đưa của tôi cho ngài..."

"Vậy tôi không khách khí." Anh ta vậy mà không biết xấu hổ đưa tay đón lấy.

Tôi lập tức liền nổi giận, một phen ngăn lại anh ta: "Tiểu Hà bận rộn cả một buổi trưa, anh lại có ý tốt cướp cơm ăn của cô ấy? Muốn ăn thì ăn của tôi!" Nói xong, đem cơm hộp trong tay mình đưa tới.

Cử chỉ của tôi lại lần nữa làm mọi người khiếp sợ, lúc này ánh mắt mọi người nhìn của tôi đã không thể dùng sùng bái để hình dung, quả thực chính là cúng bái. Điều này làm tôi cảm thấy tự hào gấp bội.

Nhưng mà loại cảm giác tự hào này chỉ duy trì vỏn vẹn có mấy giây. Trong nháy mắt Lê Diệu Phàm thực sự nhận lấy hộp cơm kia, tôi bỗng nhiên hối hận, hai tay gắt gao cầm lấy hộp cơm, hộp giấy đáng thương cũng bị tôi nắm đến thay đổi hình dạng. Tôi còn không chịu buông tay, vẻ mặt đau lòng hỏi: "Rốt cuộc khi nào thì anh đi?"

"Ăn xong liền đi." Anh ta không buông tay, cùng tôi giằng co.

"Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, mấy món ăn này đều dùng dầu cống ngầm." Tôi nói xong, mặt Lê Diệu Phàm không đổi sắc, trái lại mọi người đang dùng cơm xung quanh tất cả vẻ mặt đều như ăn phải shit.

Tôi tiếp tục giãy giụa: "Ngoài dầu cống ngầm, còn có chất tạo nạc clenbuterol, phẩm màu Sudan, men làm nở..."


"Tôi không để ý." Anh ta mở miệng, lại có vẻ không thèm để ý chút nào.

Coi như anh lợi hại! Tôi rốt cuộc bại trận, buông tay đem cơm hộp đưa ra, trơ mắt nhìn anh ta mở cơm hộp, cảm giác mình đang rỉ máu.

Từng có một hộp cơm mĩ vị bày trước mặt tôi, nhưng tôi lại không quý trọng, cho đến khi mất đi mới hối tiếc không kịp. Trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, nếu như ông trời có thể cho tôi cơ hội trở lại một lần, tôi sẽ nói bốn chữ với cái người cướp cơm hộp của tôi kia: Anh đi chết đi! Nếu có thể kéo dài hơn bốn chữ này, tôi hy vọng là...

"Cầm đi." Giọng Lê Diệu Phàm cắt ngang suy nghĩ mơ màng của tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn hộp cơm kia chưa động vào chút nào được đặt trong tay tôi, mà Lê Diệu Phàm sớm đã đứng lên, chuẩn bị đi rồi.

"Này, sao anh lại không ăn?" Tôi thực sự không nhịn được hiếu kỳ hỏi anh ta.

"Cô muốn tôi ăn?" Anh ta dừng bước, hỏi lại.

"Không không không!" Tôi liều mạng lắc đầu, dùng tay bảo vệ cơm hộp.

Anh ta ngoắc ngoắc khóe miệng, tươi cười vậy mà không lộ ra sự chế nhạo trước đây, mà chỉ nói: "Tôi phải đi công tác một thời gian."

"Đi đâu?" Lời vừa hỏi ra, tôi liền cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung một câu, "Đi đâu cũng đừng quản chuyện của tôi!"

Anh ta cười cười, không trả lời tôi nữa, xoay người để lại cho tôi một bóng lung nhanh chóng rời đi.

Tôi cúi đầu suy tư rất lâu, cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều không sao nói rõ được, tại sao anh ta tới? Tại sao muốn ngồi bên cạnh tôi? Lại tại sao muốn có cơm hộp của tôi? Cho đến khi tôi mở hộp cơm, nhìn thấy hình cà rốt được cố ý sắp đặt trên lớp cơm mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Thiên Tinh tỷ, chị thật hạnh phúc." Tiểu Hà ở bên cạnh hâm mộ nói.

Hạnh phúc sao? Tôi cười khổ.

Để thắng, để khiến tôi yêu anh ta, anh ta còn có chuyện gì không làm được? Với anh ta mà nói tình cảm chẳng qua chỉ là một trò chơi, dịu dàng chỉ là thủ đoạn để thắng trò chơi mà thôi. Nếu tôi đây cũng tưởng là thật, thì quá ass* hồ đồ!

(Mấy cái từ bậy bậy của bà Thẩm là tớ tự động đổi sang tiếng Anh hoặc viết tắt cho đỡ thô nhé :3)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.