Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 35: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)



Lời của đạo diễn Vương thức tỉnh người trong mộng, khiến tôi cuối cùng cũng xác định được mục tiêu của chính mình.

Phải nỗ lực hướng về phía trước, nỗ lực tồn tại, nỗ lực thoát khỏi ảnh hưởng của Lê Diệu Phàm đối với tôi, mà toàn tâm tập trung tinh thần làm việc, chính là cách hoàn thành tất cả mọi thứ tốt nhất.

Sự nỗ lực của tôi đã không uổng phí. Theo thời gian trôi qua, việc sản xuất phim cũng dần dần thuận lợi. Nếu như tất cả đều quay theo kế hoạch, nửa tháng nữa bộ phim có thể quay xong.

Điều này cũng có nghĩa, vụ cược của tôi và Lê Diệu Phàm sắp đến kỳ hạn.

Mặc dù anh ta luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không bại bởi tôi, nhưng sự thực lại là, trong khoảng thời gian này anh ta cũng không có bất cứ biểu hiện ân cần gì, ngay cả liên hệ với tôi cũng đã ít lại càng ít.

Tôi đoán có lẽ đêm đó lời tôi nói ở khách sạn quá mức tuyệt tình, làm tổn thương lòng tự trọng của Lê công tử. Dù sao người đàn ông cao cao tại thượng như anh ta, từ nhỏ đã quen được con gái yêu thương nhung nhớ, có thể hạ đẳng cấp thổ lộ với người khác đã đúng là không dễ, sao biết lại bị cự tuyệt hoàn toàn. Vì điều đó mà không thoải mái cũng có thể hiểu.

Tuy tôi không hối hận đêm đó đã tuyệt tình, nhưng thỉnh thoảng những lúc ngẩn người vẫn nhịn không được giả tưởng, nếu đêm đó tôi không thể chống lại đợt tấn công của anh ta, lúc này chúng tôi sẽ như thế nào đây?

Thẳng thắn mà nói tôi thật khó có thể tưởng tượng cảnh mười năm sau tôi và anh ta tay trong tay đi dạo công viên giải trí, quả thực có thể làm cho một bộ phim tình cảm bị kinh động.

"Em đang nghĩ gì mà nhập thần thế?" Một câu nói của chị Nhạc kéo tôi về hiện thực.

"Nghĩ sáng mai ăn gì." Tôi thuận miệng nói.

"Cơm chiều mới ăn xong đã nghĩ ăn sáng, nhìn xem tiền đồ của em này!" Chị Nhạc liếc mắt trừng tôi một cái, lập tức nháy mắt ra hiệu nói, "Đi, hai ta xem bát quái đi!"

"Bát quái gì?" Tôi hiếu kỳ hỏi.

"Có người đến thăm đoàn."

Lời của chị khiến tôi thoáng cái có chút không hiểu: "Thăm đoàn quá bình thường, có gì hay mà xem ?"

"Em đi theo chị sẽ biết!" Chị Nhạc nói xong, liền kéo tôi đi.

Tôi theo chị Nhạc lén lút đi tới trường quay bên kia. Chị Nhạc giơ tay chỉ, tôi nhìn theo hướng tay chị chỉ, phát hiện cách đó không xa một đôi nam nữ đứng dưới tàng cây.


Một là San San, một người khác nhìn qua có chút quen mắt.

Tôi thiếu chút nữa kêu ra tiếng: "Cậu trai kia không phải ngày đó gặp mặt ..."

"Xuỵt!" Chị Nhạc ra dấu im lặng, thấp giọng nói, "Nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy người ta."

Tôi thức thời thè lưỡi, cùng chị Nhạc trốn phía sau phông cảnh nhìn lén.

Lúc này ở bên cạnh San San chính là Chân Tu người giới thiệu đầu tiên khi chúng tôi gặp mặt đêm đó. Nghe nói hai người họ quen nhau qua 'vẫy' WeChat, sau khi biết nhau vẫn duy trì liên hệ mật thiết. Mặc dù ngoài miệng San San không thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhưng nhìn tình thế phát triển thế này, cùng một chỗ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đối với hai người họ, chị Nhạc rất hâm mộ, vừa nhìn lén vừa lầu bầu: "Thì ra WeChat còn có chức năng này, hôm khác chị cũng đi 'vẫy' lấy một người."

Tôi liếc trắng mắt nhìn chị một cái: "Thôi đi, làm sao chị biết vẫy đến là người hay chó chứ?"

Vậy mà chị Nhạc lại nắm chặt quyền, nói: "Nếu như 'vẫy' WeChat được chó, chị cũng nhận!"

"Phụt!" Tôi nhịn không được cười ra tiếng. Âm thanh kinh động đến tình nhân trẻ dưới tàng cây, hai người quay đầu, mặt đỏ tía tai nhìn chúng tôi.

Tôi có chút ngượng ngùng, vội chào hỏi họ: "Các người tiếp tục đi, chúng tôi không nhìn thấy gì cả!" Nói xong, liền kéo chị Nhạc trở về.

Vậy mà vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa dọa tôi tiểu ra quần.

Chẳng biết từ lúc nào Quỷ Đao đã đứng sau hai chúng tôi, dựa vào bên tường phông cảnh, mang theo thú vị nhìn về phía chúng tôi.

"Đây không phải là ngày đó cái kia..." Chị Nhạc cấp tốc kịp phản ứng, đụng cánh tay tôi, "Sao anh ta tới, không phải coi trọng em đấy chứ?"

"Coi trọng cái đầu chị!" Tôi liếc mắt trừng chị Nhạc một cái, "Anh ta đang trên đường đòi nợ người ta!"

"Hả?!" hiển nhiên chị Nhạc bị dọa tới, lắp bắp nói "Em nói anh anh anh ta... Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?"

"Không cần!" Tôi quyết đoán khoát tay áo, "Ở đây nhiều người như vậy, anh ta không dám xằng bậy đâu. Chị đi trước, em sẽ đi gặp anh ta." Tôi nói xong, liền bỏ lại chị Nhạc đi đến chỗ Quỷ Đao.

Tôi cũng không biết chính mình rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí, dám một mình đi đối mặt Quỷ Đao. Có lẽ vì mấy lần chạm mặt khiến tôi cảm thấy thực ra anh ta không đáng sợ như tin đồn, ít nhất không lãnh huyết vô tình, hung tàn thành tính như Mạc lão đại nói.

Nghĩ đến sau khi rời khỏi Lê Diệu Phàm tôi lại phải đối mặt anh ta, tôi quyết định thừa dịp cơ hội lần này thăm dò trước xem thực chất của anh ta thế nào.

Quỷ Đao cũng không vì tôi tới gần mà đáp lại gì, trái lại, anh ta dựa vào tường phông cảnh, thành thạo châm điếu thuốc cho mình.

Sương khói ở đầu ngón tay anh ta lượn lờ, tôi nhịn không được nhíu mày: "Suốt ngày hút thuốc, anh không sợ bị ung thư phổi à!"

"Yên tâm, không chết được." Anh ta khẽ hừ một tiếng, có vẻ chẳng hề để ý.

"Bây giờ anh không có việc gì, đợi đến khi chuyện thật sự xảy ra, muốn khóc cũng không kịp!" Tôi thực sự rất ghét người khác hút thuốc, ghét đến mức thấy từ xa đã không thể chịu được.

"Cô thật đúng là quản rõ nhiều chuyện." Cuối cùng anh ta buông điếu thuốc, giương mắt nhìn tôi.

Tóc anh ta hẳn đã lâu không cắt, trên mặt để lại cặn râu nhàn nhạt. Áo may ô trắng bị mặt trời chiều nhuộm thành màu vàng kim. Ánh mắt ngang ngạnh và hình xăm cuồng dã, khiến toàn thân người đàn ông này đều tản ra một loại mỹ cảm tà tính.

Những điều đó, đối với cô gái đang trong thời kì phản nghịch mà nói, gần như là một sức hấp dẫn trí mạng. Một khắc đó tôi cảm giác mình như có thể hiểu được sự điên cuồng của Tây Bối.

Tôi lấy lại bình tĩnh, phản bác: "Không phải anh cũng thế, ngay cả người trẻ tuổi người ta gặp mặt cũng muốn đi theo."

"Thằng nhóc kia định thổ lộ." Lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt vẫn dừng lại dưới tàng cây, trong mắt mang theo một loại yêu thương của người anh cả.

Tôi vội vàng quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện hình như Chân Tu đang nói gì đó với San San. Trên mặt hai người đều nhuộm một màu đỏ ửng ngượng ngùng, đặc biệt là San San, cúi đầu mặt đỏ giống như quả táo chín. Một lát sau, cô bé bỗng nhiên gật gật đầu, sau đó Chân Tu liền kích động muốn ôm lấy cô.

Thật đúng là đang thổ lộ a. Trong lòng tôi cao hứng, đồng thời cũng nhịn không được nữa than thở: "Không ngờ các anh làm nhiều việc hỗn loạn như vậy, còn có trách nhiệm làm tăng thêm can đảm cho người ta!"

"Tốt nhất ở trước mặt bạn cô cô đừng nói những lời này. Thằng nhóc kia không biết tôi đang làm gì."

"Cái gì?" Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thấy Quỷ Đao lại một lần nữa cầm điếu thuốc lên, biểu tình đột nhiên trở nên có chút trầm trọng. Tôi cẩn thận từng li từng tí thăm dò: "Lần trước nghe Chân Tu nói, sân bãi và tiền vốn cho ban nhạc của họ đều là anh cung cấp. Không phải là anh học Lôi Phong chứ..."


Nói được phân nửa liền bị trừng, tôi vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi: "Vì sao anh tốt với Chân Tu như vậy?"

"Tôi coi nó như em trai mình." Anh ta nói.

"Vậy Tây Bối thì sao?" Tôi vội vàng hỏi.

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, nói thẳng: "Cô muốn hỏi gì không cần quanh co lòng vòng."

Lại bị nhìn thấu! Tôi cảm thấy có chút uể oải, nhưng vẫn không cam lòng bỏ qua từ đây, thế là dứt khoát nói: "Tôi biết anh không có cảm giác với cô bé, thế nhưng cô ấy quấn anh lâu như vậy, nhiều ít gì anh cũng nên biết chút tình hình của cô ấy chứ? Cô ấy và Lê Diệu Phàm có quan hệ gì? Tôi nghe cô bé gọi Lê Diệu Phàm ca gì ấy..."

"Có lẽ coi cô ấy là em gái, cũng có lẽ..."

"Cũng có lẽ cái gì?" Tôi không thể chờ đợi được truy vấn, bởi vì tôi biết thương nhân như Lê Diệu Phàm tuyệt đối sẽ không coi một cô gái không quan hệ gì với mình là em gái. Mà bối cảnh của Tây Bối cũng đều bị tạp chí bát quái điều tra rõ, nói chung tiền lương gia đình cô bé tuyệt đối không có khả năng cùng Lê Diệu Phàm sinh ra quan hệ ghê ghớm gì.

Nghĩ tới đây tôi như phát hiện ra điều gì, nhịn không được tự lẩm bẩm: "Nếu như không phải xem cô ấy là em gái, thì chính là anh em thật. Nhưng rõ ràng Lê Diệu Phàm là con trai độc nhất trong nhà, chẳng lẽ... Tây Bối là con riêng của Lê gia?"

Tôi bị suy đoán điên cuồng này làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Quỷ Đao, lại thấy sắc mặt người này nhìn qua có chút cổ quái, buồn bã nói: "Cô hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?"

"Coi như giúp tôi phân tích một chút thôi. Tây Bối thích anh như vậy, nhất định chuyện gì cũng nói cho anh. Cô ấy có đề cập qua về thân thế của cô ấy với anh không?"

"Tôi không biết!" Quỷ Đao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, vứt điếu thuốc xuống đất, một cước giẫm tắt, đứng dậy muốn đi.

"Này, anh đừng đi! Tôi hỏi chuyện của Tây Bối, cũng không hỏi anh có phải con riêng hay không, anh hung dữ cái gì?"

Anh ta chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi. Ánh mắt hung tàn quả thực muốn giết người, bộ dạng đó tựa như bị người ta hung hăng giẫm trúng chỗ đau.

Tôi quá hoảng sợ, gần như tỉnh ngộ. Người này đột nhiên biến sắc mặt không phải vì Tây Bối, mà là vì tôi vừa nhắc tới con riêng.

Chẳng lẽ anh ta là con riêng?

Tôi không dám trực tiếp hỏi anh ta, sợ anh ta phát động sự tàn ác đến mức thật sự giống như trong tin đồn mà diệt sạch nhân tính, đành phải im lặng, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.

May mà cuối cùng anh ta không động thủ, mà thu hồi ánh mắt hung ác kia, xoay người, không đếm xỉa đến Chân Tu cũng không quay đầu lại rời khỏi trường quay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.