Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 36: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)





  Bất ngờ gặp Quỷ Đao ở trường quay, mặc dù không khiến tôi tìm ra được tin tức xác thực gì, nhưng suy đoán "Tây Bối có lẽ là con riêng của Lê gia " này còn chấn động sâu sắc tới tôi.

Có câu nói "Đàn ông có tiền thì đồi bại", điều này không giả chút nào.

Liền lấy chuyện nhà tôi mà nói, trước khi sa sút việc ba tôi thích nhất chính là khoe khoang với truyền thông bản thân lo toan cho gia đình, nhưng trên thực tế ông rước lấy không ít nợ phong lưu bên ngoài. Ở trong ấn tượng của tôi, mỗi một nữ thư ký của ông hầu như đều trẻ tuổi xinh đẹp, ngực to eo nhỏ. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết vì sao, chỉ có mẹ tôi vẫn nén giận không nói gì.

Đương nhiên, nhà tôi như vậy coi như cũng tốt, ít nhất bề ngoài ba tôi còn có bản lĩnh, nhưng nhà Hạ Tư Kiệt thì không giống vậy.

Ba anh ta Hạ Hùng khi còn trẻ chính là một playboy chính hiệu, sau khi vợ cả qua đời không lâu liền tìm cho Hạ Tư Kiệt một bà mẹ kế tuổi trẻ xinh đẹp. Sau đó lại ly hôn, kết hôn, ly hôn, lại kết hôn... phía trước phía sau tổng cộng đã trải qua bốn cuộc hôn nhân. Bà vợ hiện tại so với Hạ Tư Kiệt còn nhỏ hơn hai tuổi, thực sự hoang đường.

Theo lý thuyết, hẳn là ba của Lê Diệu Phàm cũng không khá hơn chút nào, nhưng sự thực hoàn toàn tương phản.

Ba anh mang trong mình một phần tư huyết thống của châu Âu, ông ngoại là một thân sĩ Anh Quốc tiêu chuẩn. Có lẽ bởi vậy mà ấn tượng của ba anh đến người khác vẫn luôn là hình tượng một người đàn ông tốt, tao nhã trong nhà, dù cho thắt lưng bạc triệu cũng không ăn chơi đàng điếm bên ngoài. Ngay cả thư ký cũng đều cố tìm là nam để tránh tiếng xấu người ta nắm chuôi.

Mà mẹ của anh Âu Dương Phỉ, cũng sinh ra trong một gia đình thế gia vọng tộc, cực kì gia giáo. Hai người không chỉ môn đăng hộ đối còn tôn trọng nhau như khách, là thần tiên quyến lữ mà người ngoài cực ao ước.

Mẹ tôi từng nói không chỉ một lần: "Trong xương cốt của đàn ông nhà họ Lê có gien chung thủy, gả cho cậu ta sẽ không sai." Thế cho nên, khi bà biết được tôi và Lê Diệu Phàm yêu sớm cũng không có bất cứ phản đối gì.

Mặc dù lời mẹ tôi nói cũng không chuẩn, thế nhưng đích xác mọi người đều biết gia đình họ vợ chồng đằm thắm, cho nên tôi thực sự không thể tưởng tượng, Lê gia vậy mà sẽ có con gái riêng.

Thế nhưng, trừ "con gái riêng", tôi thực sự nghĩ không ra nguyên nhân khác để giải thích sự ân cần của Lê Diệu Phàm đối với Tây Bối. Vả lại trên tạp chí bát quái kia có chụp rõ ảnh chính diện của Tây Bối, ngũ quan thâm thúy kia thoạt nhìn quả thực có vài phần tương tự Lê Diệu Phàm.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xem ra muốn tháo gỡ nghi ngờ của tôi, cũng chỉ có thể tự mình đi điều tra một phen .

Ngay lúc tôi đang tính toán tìm cơ hội tiếp cận Tây Bối như thế nào, một cái tiêu đề《Đại công tử tập đoàn Hạ thị đính hôn, lai lịch của vị hôn thê không thể coi thường 》đột nhiên xuất hiện trên trang nhất các tạp chí lớn, thành công làm di chuyển tầm mắt của tôi.

Thằng cha Hạ Tư Kiệt kia lại phải đính hôn?!

Mặc dù trong thư anh ta để lại cho tôi cũng đã nói rõ phải về thực hiện hôn ước, nhưng khi thấy tin tức này, tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Trong ấn tượng của tôi, tiểu Kiệt chính là một đứa trẻ vĩnh viễn chưa trưởng thành. Từ nhỏ tôi và anh ta đã quen nhau, thậm chí thời gian quen biết còn lâu hơn thời gian tôi và Lê Diệu Phàm quen nhau. Chính bởi vì như vậy, hiểu biết của tôi về anh ta cũng vô cùng sâu sắc.

Tôi biết khi anh ta ba tuổi, mẹ anh đã chết vì bệnh, ba lại luôn đổi mẹ kế cho anh. Mặc dù trên mặt anh biểu hiện như chẳng hề để ý, nhưng thực ra trong lòng bị tổn thương rất sâu đậm. Trên người anh luôn giữ ảnh của mẹ, bởi vì anh sợ thời gian lâu dài, ngay cả hình dáng của mẹ cũng sẽ quên đi.

Bên cạnh tôi không có anh chị em gì, vẫn quen coi Hạ Tư Kiệt như em trai ruột của mình mà đối đãi, làm cái gì cũng thích kéo theo anh ta, thậm chí ngay cả cuộc hẹn với Lê Diệu Phàm cũng không ngoại lệ.

Mặc dù Lê Diệu Phàm từng có dạo rất bất mãn với việc này, nhưng từ đầu đến cuối tôi đều kiên trì làm chị gái muốn chăm sóc em trai, cho dù yêu đương cũng không thể bỏ rơi mà không quan tâm anh ta.

Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, ngay khi ba tôi vu hại Lê Trung Chính vào tù, anh ta lại bỗng nhiên quyết định xuất ngoại, giống như người bốc hơi biến mất trong sinh mạng của tôi.

Từng có một khoảng thời gian như vậy, tôi oán giận anh ta, cảm thấy anh ta bạc tình bạc nghĩa, không đặt chị gái tôi đây ở trong lòng. Thẳng đến khi tôi nhìn thấy tin tức anh ta đua xe ở châu Âu, nhìn thấy cậu thiếu niên hăng hái kia ở trong hình, nhìn thấy trong mắt anh ta đang hướng tới tự do, tôi mới chợt tỉnh ngộ!

Một con chim ưng mạnh mẽ vốn nên thuộc về trời xanh, cho dù bị khóa cánh lại, cũng không cách nào giam cầm linh hồn muốn giương cánh bay cao kia.

Hạ Tư Kiệt chính là một con chim ưng mạnh mẽ như vậy. Đua xe là cánh của anh, thi đấu là trời xanh của anh, nếu không hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống của quá khứ, thì sẽ không cách nào đối mặt với cuộc đời mới.

Muốn làm ra một quyết định như vậy, nhất định anh ta phải hạ quyết tâm thật lớn?

Một khắc kia, tôi bỗng nhiên hiểu việc âm thầm ra đi của anh ta, cũng hâm mộ cuộc đời tùy ý tự nhiên của anh. Nếu như tôi có thể giống như anh ta, hạ quyết tâm quên hết tất cả thì thật tốt biết bao? Nhưng nỗ lực mười năm của tôi, vẫn như cũ không thể đạt được mục tiêu như vậy.

Tôi không ngờ, cậu bé người mà tôi theo dõi từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, lại nguyện ý vứt bỏ tất cả vinh hoa phú quý. Cậu bé ở nước ngoài thi đấu trên đường đua với cuộc sống tự do, vào hôm nay, vậy mà đã trưởng thành.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy tờ báo kia, tôi cảm giác mình thật giống như bà mẹ biết được con mình sắp cưới vợ, cảm động rất nhiều, trong lòng không khỏi có chút thương cảm nhàn nhạt.

Thời gian trôi qua, năm tháng vô tình.

Trong nháy mắt, Hạ Tư Kiệt đã không còn là cậu bé vĩnh viễn chưa trưởng thành trong ấn tượng của tôi nữa. Bức ảnh trên báo là anh mặc tây trang giày da kéo vị hôn thê, là khí thế đẹp trai bức người, trưởng thành chững chạc như vậy, khiến cho vô số thiếu nữ bóp cổ tay thương tiếc.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng tôi mong muốn nhìn thấy lại là anh khi thi đấu trên đường đua kia. Người đàn ông luôn ôm trong lòng khát vọng, hướng tới tốc độ và tình cảm mãnh liệt ấy.

Tất cả ngày hôm nay, thực sự là điều anh ta cam tâm tình nguyện sao?

Chị Nhạc nói cái ý nghĩ này của tôi chỉ do không có việc gì mà lo lắng vớ vấn: "Ấn tượng trong đầu em về cậu ta còn dừng lại thời gian khi còn bé, cũng không nhìn lại xem hiện tại cậu ta đã mấy tuổi. Đàn ông thành gia lập nghiệp rất bình thường, không có khả năng cả đời chỉ thi đấu trên đường đua? Lại nói, em xem vị hôn thê nhà người ta, đó gọi là một người có khí chất a! Nếu chị là đàn ông, chị cũng cưới!"

Mặc dù tôi không thế nào tán đồng quan điểm của chị Nhạc, nhưng chị nói rất đúng, vị hôn thê Tư Đồ Tuyết của Hạ Tư Kiệt quả thực rất có khí chất, hơn nữa thân thế còn vô cùng hiển hách.

Ba của Tư Đồ Tuyết là trùm bất động sản nổi tiếng Tư Đồ liệt, mẹ thì là diễn viên múa ba-lê nổi tiếng, cực giàu có Bạch Mai. Về phần chính bản thân cô ấy thì mới từ Vienna học tập trở về, mới chỉ tổ chức một buổi diễn tấu dương cầm trong nước nhưng đã được rất nhiều nhà bình luận chuyên nghiệp ca tụng là ngôi sao mới của giới dương cầm trong nước.

Một cô gái có cả vẻ ngoài xinh đẹp và nội hàm như vậy, chính là đối tượng mơ ước của mỗi một người đàn ông. Hạ Tư Kiệt có thể lấy được cô, coi như là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Đến đây, nhiều ít tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ của chị Nhạc, cũng hi vọng tất cả đúng như lời chị Nhạc nói, Hạ Tư Kiệt lần này trở lại là thật sự hồi tâm, thành gia lập nghiệp.

"Nếu như anh ta thật có thể hiểu chuyện một chút, người làm chị là em đây cũng an tâm. Nhưng em thật sợ khi kết hôn đang trên giường tân hôn anh ta còn ôm bỏng xem đua xe. Nếu thực sự là như vậy, thì phải làm sao đây?" Tôi cúi đầu cảm thán một phen, ngẩng đầu, lại phát hiện chị Nhạc đang há to mồm, thất kinh chỉ về phía sau tôi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi quay đầu lại, lại nhìn thấy Lê Diệu Phàm đã biến mất suốt hai tuần, đang đi tới chỗ tôi, quả thực tựa như mơ.

Tôi hoảng hốt, trong đầu lại lần nữa hồi tưởng lại lần cuối cùng hai chúng tôi gặp mặt đêm đó, lời anh nói với tôi trong khách sạn, trong lòng không khỏi khẩn trương lên.

Đúng lúc này, Lê Diệu Phàm đã đi tới trước mặt tôi. Hôm nay anh mặc một chiếc T-shirt màu trắng, kết hợp với quần jean màu xanh lam, trên mặt còn đeo cặp kính mát, bộ dạng nhìn qua vô cùng nhàn nhã.

Tôi cảnh giác hỏi: "Anh tới làm gì?"

"Thăm đoàn phim." Câu trả lời của anh rất đơn giản.

Tôi rất muốn hỏi anh thăm ai trong đoàn, nhưng nghĩ đây là câu vô dụng, liền nuốt xuống bụng, lạnh lùng nói: "Ngại quá, lát nữa có cảnh quan trọng tôi phải quay, sợ rằng không có thời gian tiếp khách."

"Không sao, anh có thể chờ." Anh nói xong, lại vẻ mặt thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, hoàn toàn không để tôi vào mắt.

"Muốn đợi thì tùy anh, tôi đi quay phim!" Tôi tức giận liếc mắt trừng anh một cái, xoay người rời đi, hơn nữa quyết định coi nhẹ sự tồn tại của anh.

Nhưng sự thực lại là, Lê công tử tựa như một pho tượng toàn thân khảm đầy thi hoa lạc thế hiếm thấy chói mắt như đại phật, dường như mỗi thời mỗi khắc đều lấp lánh trong mắt chó của tôi, khiến tôi căn bản không cách nào lờ đi sự tồn tại của anh.

Phim mới quay mấy phút, tôi liền cảm giác mình sắp điên rồi!

"Dừng dừng dừng, chuyện gì xảy ra thế? Lời thoại của nam chính cô cũng đọc hết, cô định chuẩn bị cướp bát cơm của Tề Lỗi à? Muốn cướp sự chú ý trước hết phải biến tính, nếu không đọc nhiều hay ít cũng không tốt!"

Lời của đạo diễn Vương khiến cho mọi người cười vang. Tôi vốn cũng không thèm để ý điều này, thế nhưng nghĩ đến lời này Lê Diệu Phàm cũng nghe được, liền cảm thấy cực kì mất thể diện, nhịn không được len lén liếc mắt nhìn anh.

Anh ngồi ở đằng kia, nhìn sang bên này, mặc dù đeo kính râm, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt cười nhạo của anh giấu sau kính râm, mặt lập tức đỏ lên.

Đạo diễn Vương phát giác ra sự khác thường của tôi, ngưng cười, hỏi: "Tôi nói đùa thôi, cô sao vậy? Không phải tưởng lời tôi là thật đấy chứ?"

"Không phải, là tôi hơi nóng." Tôi vội vàng giải thích.

"Cảnh sau tương đối nguy hiểm, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì trực tiếp nói ra. Phim có thể quay hôm khác, nhưng cô không thể xảy ra chuyện gì." Đạo diễn Vương nghiêm túc nói.

"Yên tâm đi đạo diễn, trạng thái của tôi rất tốt. Cảnh tới nhất định không có vấn đề!" Tôi lời thề son sắt cam đoan, nỗ lực khiến mình không nhìn Lê Diệu Phàm nữa.

"Được, vậy cô chuẩn bị một chút, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta liền quay luôn."

Nghe đạo diễn Vương đồng ý tiếp tục quay xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó tôi đưa mắt hướng về phía đường cái phía trước, đúng như lời đạo diễn Vương nói, đã có mấy chiếc xe chờ ở đằng kia, chuẩn bị quay cảnh kế tiếp.

Kết quả diễn là một cảnh chạy tốc độ cao.

Mọi người đều biết, cảnh chạy tốc độ cao như vậy là một trong những tình tiết rất nhiều đạo diễn phim hành động thích quay nhất, nguyên nhân rất đơn giản: ô tô chạy tốc độ cao có thể làm cho người ta có cảm giác khẩn trương và kích thích của tốc độ, có thể hấp dẫn sự chú ý của người xem tốt hơn.

Thế nhưng, phân đoạn càng kích thích thì độ khó của quay phim càng cao. Rất nhiều nữ diễn viên khi quay cảnh phim kiểu này đều tìm diễn viên đóng thế là nam. Có lẽ có người sẽ hỏi, cascadeur nam đóng thế cho diễn viên nữ như thế nào? Kỳ thực rất đơn giản, tìm một cascadeur nam rồi mặc trang phục của nữ chính, đội tóc giả hóa trang là có thể diễn. Mặc dù lúc quay sẽ cho người ta cảm thấy rất khôi hài, nhưng sau khi quay xong, phân cảnh sẽ được biên tập chỉnh sửa, rồi được làm các hiệu ứng đặc biệt từ máy tính, người xem không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.

Trong đoàn phim không thiếu cascadeur nam có thể đóng thế cho tôi cảnh này, nhưng tôi luôn có ý định tự mình ra trận.

Dù sao, đây là bộ phim tôi diễn vai chính đầu tiên, cũng rất có thể sẽ là bộ phim cuối cùng. Tôi theo đoàn làm phim từng bước một đi tới ngày hôm nay, bây giờ rốt cuộc muốn đi đến cùng. Tôi không muốn để lại cho mình bất cứ tiếc nuối gì, càng không muốn để người xem xem phim xong, việc đầu tiên làm chính là chơi trò "Mọi người tìm lỗi". Tôi hi vọng đem đến những cảnh quay hoàn mỹ nhất cho mỗi người tiêu tiền vào rạp chiếu phim.

Chịu trách nhiệm với chính mình, chịu trách nhiệm với vai diễn, chịu trách nhiệm với người xem. Đây là những gì tôi lĩnh ngộ được sau khi quay phim mấy tháng qua, để làm một diễn viên giỏi.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.