Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 38: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)





  Hai ngày sau, lễ đính hôn của Hạ Tư Kiệt sắp tới. Sáng sớm tôi xin đạo diễn nghỉ phép, chuẩn bị đi tham gia tiệc đính hôn.

Có lẽ đã rút ra kinh nghiệm từ lần trước, lần này Lê Diệu Phàm không phái L.K tới đón tôi mà đích thân lái xe, dẫn tôi tới XXIU chọn lễ phục.

BOSS xuất mã, đãi ngộ quả nhiên trực tiếp tăng vọt. Trong khoảnh khắc chúng tôi bước vào XXIU, cửa hàng này đã trở thành tủ quần áo cá nhân của tôi. Người quản lí càng nhiệt tình như hình với bóng, thường xuyên giới thiệu cho tôi kiểu cách mới nhất trong tiệm.


Tôi theo thói quen đưa ánh mắt dừng lại trên mấy cái váy ngắn nhất kia, lại nghe thấy Lê Diệu Phàm ở bên cạnh nói một câu: "Cất hết mấy cái bộ này đi." Sau đó, tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những chiếc váy ngắn đó rời tôi mà đi.

Tôi tức giận quay đầu lại, dùng ánh mắt kháng nghị.

Nhưng anh ta chỉ nhàn nhạt đáp tôi một câu: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ."

Thấy bầu không khí khẩn trương, người quản lí nhanh chóng chạy ra hòa giải: "Thẩm tiểu thư, ngài có thể xem chiếc này, đây là kiểu dáng mới nhà thiết kế vừa đưa tới. Rất đẹp, hơn nữa còn độc nhất vô nhị."

Đối với khái niệm kiểu dáng nổi tiếng của XXIU tôi cũng có hiểu biết. Bởi tất cả lễ phục của cửa hàng này đều do chuyên gia thiết kế, may thủ công, cho nên thỉnh thoảng nhà thiết kế sẽ bung ra linh cảm, thiết kế một số kiểu có phong cách đặc biệt, không trải qua bất cứ sửa chữa và trói buộc nào, liền trực tiếp đưa đến cửa hàng bày bán.

Tác phẩm có những linh cảm đột phát, tràn ngập phong cách cá nhân rõ nét của nhà thiết kế, kiểu dáng và màu sắc vận dụng rất mạnh dạn, có thể vì không cách nào khiến cho khách hàng quan tâm mà phù dung sớm nở tối tàn, có chút quy phạm mà sau đó sẽ thay đổi, trở thành điểm nóng quý giá, nhiều người truy đuổi.

Nhưng bất kể những kiểu dáng đó cuối cùng ra sao, XXIU đều duy trì một lý tưởng —— một ý niệm mẫu chỉ dùng để trưng bày để hướng tới chi tiêu, cho dù hạ giá, cũng tuyệt đối không bán ra ngoài.

Quy tắc này có nghĩa cho dù có tiền, cũng không mua được kiểu mẫu mà mình yêu thích. Điều này đối với những cô gái coi cái đẹp là mệnh sống mà nói, thì đó là việc đau khổ đến cỡ nào. Ngoài Lê Diệu Phàm, hẳn không ai có thể nghĩ ra chủ ý dằn vặt người ra như thế. Nghĩ tới đây, tôi lại nhịn không được thầm khinh bỉ anh ta trong lòng một trăm lần.

Đúng lúc này, người quản lí đã đem món đồ có kiểu dáng như lời cô ta nói đến trước mặt tôi. Tôi đang khinh bỉ Lê Diệu Phàm ở trong lòng, trong khoảnh khắc nhìn đến bộ lễ phục kia, cũng nhịn không được bị khí chất độc đáo của nó hấp dẫn.

Không sai, dùng 'đẹp' để hình dung mẫu thiết kế này thực sự quá tục. Cái đẹp của nó là một loại khí chất. Tơ lụa màu lam như vũ trụ mênh mông, làm cho người ta có một loại mỹ cảm tĩnh lặng. Áo khoác satin với một lớp lưới mỏng, đan đầy những hạt thủy tinh bé nhỏ, dưới ánh đèn chiếu xuống rạng rỡ sáng rực, giống như biển sao.

"Mẫu lễ phục này có tên là 'Ngân Hà', thiết kế rất đẹp. Đừng nói là tham gia hôn lễ của người khác, ngay cả hôn lễ của mình cũng rất thích hợp để mặc." Người quản lí cố gắng làm thay đổi bầu không khí, lại khiến cho bầu không khí đột nhiên trở nên có chút lúng ta lúng túng.

Tôi thu hồi ánh mắt từ trên bộ lễ phục đó trở lại, thản nhiên nói: "Tôi không thích, cứ lấy kiểu kia đi." Nói xong, tùy tiện chỉ về chiếc váy màu trắng.

"Thế nhưng ngài không thử một lần sao? Kiểu dáng này thực sự rất đặc biệt..."

"Nói không thích, không nghe thấy sao?" Tôi bỗng nhiên cảm thấy một cơn tức giận không lí do.

"Lấy mẫu cô ấy nói kia đi." Lê Diệu Phàm lúc này cũng lên tiếng.

Người quản lí với kinh nghiệm phong phú nhất định không ngờ, tôi sẽ chán ghét cực độ đối với cái từ "Hôn lễ" mà tất cả các cô gái khác đều hướng tới như vậy, đành phải hậm hực cầm món lễ phục đó lại.

Khi tôi thay lễ phục xong, hóa trang xong, lúc tới khách sạn, khách khứa của tiệc đính hôn đã lục tục có mặt.

Không có váy ngắn trợ trận như lần trước, bộ dạng của tôi tự nhiên mất đi chút điểm sáng, bị những danh viện thiên kim xinh đẹp nổi tiếng này làm cho nản lòng.

Nhưng trong trường hợp như vậy, so sánh giữa các cô gái chung quy vẫn không phải cách ăn mặc và trang điểm, mà người đàn ông đứng bên cạnh mới là điều tượng trưng cho địa vị của người phụ nữ. Tỷ như tôi lúc này, cho dù trên người mặc phải vải bố sắp rách, cũng không cách nào che giấu được tia sáng chói mắt mà Lê công tử phát ra.

Hội trường nhấp nhoáng vài ánh đèn flash, cùng rất nhiều ánh mắt ghen tỵ của đám con gái rơi trên người tôi. Đây là truyền thông mà tập đoàn Hạ thị đặc biệt mời tới. Mặc dù rất nhiều hào môn thế gia từ chối việc quay phim chụp ảnh từ giới truyền thông, nhưng việc thông gia lần này của Hạ gia và Tư Đồ gia, hiển nhiên không muốn khiêm tốn như vậy.

Tôi nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, nam nữ chính cũng chưa có mặt, nhưng trái lại Hạ Hùng đang dẫn theo vợ yêu, vẻ mặt tươi cười nói chuyện cùng khách khứa. Đây là người vợ thứ tư của ông ta, còn ít hơn tôi hai tuổi, hai người ngoài cách biệt tuổi tác quá lớn, so về hình thể cũng vô cùng đối lập, quả thực tựa như người vạm vỡ xách cái phích nước.

Đầu tôi bổ sung thêm hình ảnh này, nhịn không được muốn cười, lại thấy Hạ Hùng bỗng nhiên nhìn qua, tựa như muốn đi về phía bên này. Tôi sợ gặp mặt xấu hổ, vội vàng kiếm cớ nói đi toilet, bỏ lại Lê Diệu Phàm bị người quen cuốn lấy, xoay người liền trốn đi.

Đúng như lời tôi vừa rồi, trong cái trường hợp ở đây, tất cả giá trị con người của phụ nữ đều đến từ chính người đàn ông bên cạnh, cho nên khi tôi rời khỏi Lê Diệu Phàm một mình trốn trong góc, liền không ai chú ý tới tôi nữa.

Tôi cảm thấy một thân nhẹ nhõm, cầm đĩa hoa quả to cho mình, đang ăn, bỗng nhiên nghe thấy bên người vang lên một câu hỏi: "Xin hỏi, cô là A Tinh phải không?"

Tôi xoay người nhìn về người đàn ông có vẻ đứng tuổi ở phía sau, một lúc lâu mới nhận ra dáng vẻ của ông, kinh ngạc thiếu chút nữa kêu lên: "Chú Văn?!"

Mặc dù trước khi đến, tôi cũng không nghĩ sẽ đụng phải người quen, thế nhưng tại trường hợp như thế này gặp được người quen cũ chịu nhận tôi, thực sự không dễ dàng, mà chú Văn hẳn là được xem như một người duy nhất.

Chú Văn họ Hoàng tên một chữ một văn tự, bởi so với ba tôi nhỏ hơn mấy tuổi, lúc nhỏ tôi liền gọi chú là chú Văn. Lại nói tiếp, chú Văn cũng coi như cấp dưới cũ của ba tôi, năm đó lúc nhà tôi còn chưa nghèo túng, chú Văn phụ trách tài vụ của công ty, thường xuyên theo ba tôi ra ra vào vào, rất quen thuộc với tôi.

Mặc dù ba tôi rất hà khắc với công nhân viên, nhưng đối với cấp dưới cũ như chú Văn ngược lại coi như khá hiền hậu, chỉ là về sau, vì lí do sức khỏe chú Văn từ chức khỏi công ty, tôi liền không gặp lại ông nữa.

Sau đó, không được một năm, vụ án tài chính bại lộ, sự nghiệp mà ba ta tự tay tạo dựng nên đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát giữa một buổi chiều hôm. Lại nói tiếp, cũng may mà chú Văn từ chức, nếu không với thân phận tài vụ của ông, nhất định sẽ bị liên lụy tới vụ án tài chính kia, thoát không khỏi liên quan.

Có thể gặp lại chú Văn ở đây là điều tôi không tưởng được.

Mà chú Văn cũng thật bất ngờ, kích động hỏi tôi: "A Tinh, thì ra chú không nhìn lầm, thật là cháu! Mấy năm nay cháu và mẹ có khỏe không?"

Câu trả lời của vấn đề này thực sự làm cho người ta khó có thể mở miệng, tôi cười khổ một cái: "Cứ như vậy thôi, cũng hỗn tạp." Nói xong, vội vàng chuyển đề tài, hỏi: "Chú Văn, đừng nói về cháu, nhiều năm không gặp như vậy, chú sống thế nào? Cơ thể có khỏe không?"

"Chú đây là một tấm xương cốt già cả, thực là càng ngày càng tệ." Chú Văn thở dài.

Tôi nhớ tới lúc trước khi ông còn là cấp dưới của ba tôi, ông vừa qua tuổi năm mươi, vóc người cao lớn, dáng vẻ đường đường khí thế, âm giọng đặc biệt to, lúc cười rộ lên cả một tầng cũng có thể nghe thấy. Nhưng bây giờ, thời gian không đến mười năm, ông cũng đã gầy trơ cả xương, tóc bạc tẫn sinh, ngay cả nói chuyện cũng có chút phát âm không rõ.

Tôi không biết ông đã xảy ra chuyện gì, đành phải cẩn thận từng li từng tí hỏi ông: "Chú Văn, sau khi chú từ chức thì đi đâu? Cháu và mẹ đều rất nhớ chú."

"Từ chức..." Chú Văn nhỏ giọng lặp lại một lần từ này, giống như đang nhớ lại chuyện quá khứ, bỗng nhiên ông nói một câu khó hiểu, "Kỳ thực, chú cũng bất đắc dĩ mới từ chức!"

"Chú nói cái gì?" Tôi truy vấn.

"Không có gì!" Chú Văn lấy lại tinh thần, sửa lời nói, "Sau khi chú từ chức lại đến một công ty nhỏ khác làm mấy năm, về sau cơ thể không chịu đựng được, liền trực tiếp về quê, mấy hôm trước mới trở lại."

"Chú Văn, chuyện năm đó..."

"Đúng rồi, sao cháu tới được?" Chú Văn đột nhiên hỏi tôi.

"Cháu?" Tôi sợ nói ra tên Lê Diệu Phàm sẽ mang đến xấu hổ, liền né tránh nói, "Cháu cũng không biết, trên thiệp mời có tên cháu, cháu đã tới rồi."

"Cháu còn liên hệ với người của Hạ gia sao?" Chú Văn lại hỏi tôi.

"Thực ra cũng không có liên hệ gì, dù sao cũng không phải người một đường."

"Không có liên hệ gì là tốt nhất, tốt nhất..." Chú Văn lại bắt đầu tự lẩm bẩm.

Tôi không biết lời này của ông có ý gì, dù sao vẫn cảm thấy hình như ông có việc gạt tôi, đang muốn truy vấn, xung quanh bỗng nhiên vang lên một tràng vỗ tay, đèn flash cũng nối liền không dứt.

Tôi không khỏi tập trung nhìn vào, phát hiện thì ra là Hạ Tư Kiệt và vị hôn thê của cậu ta xuất hiện.

Mặc dù đã thấy qua bộ dạng tây trang giày da của Hạ Tư Kiệt ở trong ảnh, thế nhưng lúc này nhìn thấy người thật, tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc không ít, cậu ta lại cắt mái tóc dài kiêu ngạo kia đi!

Cậu ta của giờ phút này, mặc áo bành tô màu trắng, dẫn vị hôn thê xinh đẹp, có dáng vẻ trưởng thành, chững chạc như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác có thể dựa vào. Thế nhưng ở trên mặt cậu ta lại không thấy nét tươi cười ngày xưa, khóe miệng vẫn luôn cứng nhắc, một chút cũng không giống dáng vẻ có việc mừng.

Nhưng trái lại, Tư Đồ Tuyết mỉm cười chào hỏi với khách khứa, trên khuôn mặt mỹ lệ, tinh xảo tràn đầy vui sướng và hạnh phúc của đính hôn.

Bằng mặt không bằng lòng —— chẳng biết tại sao trong đầu tôi đột nhiên bật ra từ này.

"Đi chúc mừng một chút không?" Lê Diệu Phàm bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh tôi.

"Không cần thiết, dù sao tôi cũng như ngang qua mà tới." Tôi nói xong, nhớ tới chú Văn liền quay đầu lại phát hiện đã không thấy chú đâu. Tôi nhịn không được tìm kiếm bốn phía, muốn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, nhưng mặc cho tầm mắt tôi tìm kiếm thế nào, cũng không tìm được bóng dáng gầy gò kia.

Tôi có chút thất vọng, trong lúc ánh mắt qua lại du đãng, phát hiện Hạ Tư Kiệt đột nhiên nhìn về phía bên này.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút xấu hổ, muốn cười cười để bày tỏ sự chúc mừng của tôi dành cho cậu ta, lại phát hiện vẻ mặt cậu ta đầy sửng sốt nhìn tôi, dường như rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của tôi.

Sau đó, không đợi tôi lấy lại tinh thần, cậu ta vậy mà lại bỏ vị hôn thê, đi tới hướng chỗ chúng tôi bên này.

Mặc dù tôi biết cuộc hôn ước này đối với tiểu Kiệt mà nói cũng không phải xuất phát từ tự nguyện, nhưng ở trường hợp này lại quăng vị hôn thê ở một bên, có phần cũng quá xằng bậy đi? Ngộ nhỡ khiến cho người nào đó bắt bóng bắt gió vô cớ, lại không biết sẽ tạo ra sóng gió gì.

Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được ở trong lòng thay tiểu Kiệt bóp nghẹt một cơn mồ hôi lạnh. Nhưng vào lúc này, Lê Diệu Phàm lại đột nhiên vươn tay, thình lình ôm eo tôi.

Tôi cảm thấy toàn thân cứng đờ, đang muốn quay đầu lại mắng anh ta, Hạ Tư Kiệt cũng đã đi tới trước mặt chúng tôi.

"Thiên Tinh, sao em có thể đến đây?" Cậu ta mở miệng liền hỏi, dường như không hề chuẩn bị trước sự có mặt của tôi.

Tôi bị hỏi vấn đề này, trên thiệp mời rõ ràng viết tên tôi, ngoài tiểu Kiệt chẳng lẽ còn có người khác hoan nghênh một kẻ từng là thiên kim tham dự lễ đính hôn long trọng như vậy sao?

Tôi cảm thấy trăm mối ngờ không giải được, đúng lúc này, Tư Đồ Tuyết bỗng nhiên đuổi kịp, khoác lấy cánh tay Hạ Tư Kiệt.

Nhìn lại gần, khí chất của cô ta càng khiến cho người ta kinh diễm. Cả người, cho dù là ngọn tóc đều làm cho người ta có cảm giác vô cùng cao quý. Tại đây những từ như "Thiên kim nhà giàu" và "Lạm giao", "Huyễn phú", "Vẻ đẹp bên ngoài" sớm đã đại biểu cho số tuổi của bức tranh thượng đẳng, Tư Đồ Tuyết trước mắt này quả thực chính là kiểu nữ thần thực sự.

Trái lại, tôi không khỏi cảm thấy có chút tự ti.

"Tư Kiệt, đây là bạn của anh à?" Tư Đồ Tuyết cười hỏi, dường như đối với hành động bỏ rơi của Hạ Tư Kiệt vừa rồi cô ta không để ý chút nào.

Trái lại Hạ Tư Kiệt xụ mặt, hừ một tiếng, biểu tình nhìn qua rất mất tự nhiên, hình như đối với vị hôn thê bên cạnh có loại cảm giác bài xích mãnh liệt.

Bầu không khí nhìn qua có chút bế tắc, tôi sợ tiểu tử này nhất thời xúc động gặp phải tai vạ nào đó, vội vàng tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là bạn của tiểu Kiệt. Tôi tên là Thẩm Thiên Tinh, vị này chính là..." Nói đến đây, tôi rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Lê Diệu Phàm một cái, không tình nguyện phun ra ba chữ "Lê Diệu Phàm."

"Tôi là bạn trai cô ấy." Người này vậy mà lại trâng tráo tự giới thiệu mình.

Tôi nhịn không được hung hăng bấu một phát lên lưng anh ta, thấy khóe miệng anh ta cứng ngắc, tâm tình cuối cùng cũng thoải mái hơn một ít.

"Lê tiên sinh, đã ngưỡng mộ từ lâu, tôi thường xuyên có thể thấy anh trên tạp chí. Anh có thể tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Tư Kiệt là vinh hạnh của chúng tôi." Tư Đồ Tuyết nói xong, lại đưa mắt ném về phía tôi, mặc dù trên mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt như có thâm ý khác, nhìn chằm chằm đến mức trong lòng tôi cứ như chột dạ.

Cũng may lúc này có người gọi hai người họ, thế mới giải vây thay tôi.

"Thật ngại quá hai vị, tôi và Tư Kiệt còn có những vị khách khác muốn gọi tới. Thất lễ. Hi vọng tối nay các vị có thể vui vẻ." Tư Đồ Tuyết nói xong, nhìn về phía Hạ Tư Kiệt.

Nhưng tiểu tử này lại như không nghe thấy, từ đầu đến cuối đều nhìn tôi chằm chằm, bước chân cũng không xê dịch chút nào.

Tôi cảm thấy bầu không khí dị thường, vội vàng đưa mắt ra hiệu với cậu ta: "Tiểu Kiệt, hôm nay là ngày quan trọng, anh không cần để ý tới chúng tôi, đi tiếp đón các vị khách khác là được rồi."

Lúc này cậu ta mới miễn cưỡng di chuyển bước chân, cùng Tư Đồ Tuyết một lần nữa trở lại trong đám người.

Thấy bóng lưng hai người họ rời đi, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đẩy cái tay heo của Lê Diệu Phàm quấy rối quấn trên lưng tôi ra, lại nghe thấy tiếng anh ta bỗng nhiên cười lạnh: "Chẳng lẽ em một chút cũng không nhìn ra sao?"

"Nhìn ra gì?" Tôi hỏi.

"Cuộc hôn nhân này không phải xuất phát từ tự nguyện của tiểu Kiệt."

"Tôi đương nhiên nhìn ra được." Tôi trừng anh ta liếc mắt một cái, "Lúc trước tiểu Kiệt chính vì hủy hôn mới bỏ nhà ra đi, chỉ là về sau..." Tôi nói đến đây, không khỏi lại nghĩ tới tờ giấy Hạ Tư Kiệt để lại cho tôi kia, trong lúc nhất thời, trong lòng nhịn không được sinh ra nhiều cảm khái.

Người khác chỉ thấy cái vinh quang lóa mắt của xã hội thượng lưu, mà không biết rằng, trên đời này bất cứ danh lợi nào thu được cũng đều cần phải trả giá thật lớn, tựa như Hạ Tư Kiệt. Vì thúc đẩy hợp tác giữa các gia tộc, cậu ta phải hi sinh tình yêu của mình, buông bỏ sự theo đuổi tự do và khát vọng. Việc này đối với cậu ta mà nói, là một việc thống khổ cỡ nào.

Tựa như cậu ta nói với tôi trong thư vậy: "Anh quyết định khi trẻ tuổi không hiểu chuyện sẽ trả giá thật nhiều, đây là trừng phạt anh nên nhận lấy, hi vọng lấy việc này có thể giảm bớt lỗi lầm anh phạm phải."

Thậm chí cậu ta còn đem cuộc hôn nhân này so sánh như sự trừng phạt của chính mình, có thể thấy cậu ta có bao nhiêu bài xích với sắp xếp của ba. Mà trong cái giới này, chính bởi vì hôn nhân không tình yêu như của Hạ Tư Kiệt và Tư Đồ Tuyết, mới có nhiều gia đình tan nát và vợ chồng người dưng nước lã như vậy.

Tôi cảm thấy đau lòng vì Hạ Tư Kiệt, lại không thể làm gì, bởi vì đây là vận mệnh đã định từ khi cậu ta sinh ra, cho dù có đấu tranh nhiều hơn nữa, cũng không cách nào thay đổi vận mệnh an bài. Làm con trưởng, cậu ta chỉ có tiếp thu vận mệnh của mình, mới có thể gánh vác xây dựng hưng suy của toàn bộ gia tộc.

Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được thấp giọng tự nói: "Đây là số mệnh, cậu ta sớm muộn cũng phải suy nghĩ cẩn thận."

"Xem ra em vẫn chưa hiểu." Tiếng Lê Diệu Phàm khẽ cười.

"Anh có ý gì?" Tôi ghét cái kiểu che che giấu giấu như thế này, cảm giác trong lời có ẩn ý, tức giận nói với anh ta, "Anh có lời liền nói thẳng, tôi không rõ cái gì?"

"Em không rõ, vì sao cậu ta không muốn đính hôn."

"Biết cậu ta lâu như vậy, đương nhiên tôi biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì. Cậu ta một lòng chỉ muốn đua xe, không muốn tiếp nhận hôn ước mà ba xếp đặt, còn cần anh nói sao?"

"Đây chẳng qua là một phần nhỏ nguyên nhân mà thôi." Lê Diệu Phàm ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên nói thẳng, "Biết cậu ta lâu như vậy, chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra, cậu ta thích em sao?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.