Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 4: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)



Toà cao ốc văn phòng tập đoàn Á Phàm nằm trong khu đô thị xa hoa nhất thành phố, không những có cấu trúc bên ngoài đồ sộ cùng cơ sở vật chất đầy đủ bên trong, mà bất kể ai là thành viên của Á Phàm đều có thể tự do tận hưởng các quán cà phê, sân tennis... thậm chí còn cả hồ bơi bên trong cao ốc. Vì thế, toà nhà này còn được các nhân viên gọi đùa là "Hoàng cung", mà chính Lê Diệu Phàm đứng ở vị trí cao nhất của cái "Hoàng cung" này, nắm giữ quyền lực tối cao của đế vương.

So sánh lại, tôi giờ phút này nhỏ bé đứng dưới chân hoàng cung, thậm chí ngay cả tư cách vào trong cũng không có.

"Xin lỗi tiểu thư, cô vui lòng xuất trình giấy tờ." Bảo an xuất hiện, cản tôi đang định xông vào.

"Tránh ra, tôi tìm Lê Diệu Phàm." Tôi khí thế hiên ngang nói.

"Mỗi ngày có biết bao nhiêu người muốn gặp Lê tổng, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Bảo an hiển nhiên không coi tôi vào mắt.

"Có, anh đợi chút." Tôi giả vờ lục lọi túi xách, thừa dịp anh ta không chú ý, lập tức phóng qua khu kiểm tra, nhắm thẳng vào trong.

Bảo an lấy lại tinh thần đuổi theo tôi hô to: "Này, cô không thể vào! Mau ngăn cô ta lại, đừng để cô ta vào thang máy!" Vừa dứt lời thì có mấy người thân hình vạm vỡ chắn trước mặt tôi.

Ngay cả trình độ so với công ty đòi nợ còn kém hơn, vậy mà muốn ngăn cản tôi?

Tôi cười nhẹ một tiếng, đột ngột chuyển hướng, quẹo vào lối thang bộ bên cạnh, đồng thời nhanh như chớp, trực tiếp từ lầu một nhảy vọt lên lầu hai, sau đó chạy lên trên.

Mấy người bảo vệ đó nhất định không nghĩ tới tôi sẽ chọn leo thang bộ, đợi đến lúc tôi ở lầu bốn rồi, mới nghe thấy tiếng thét hoảng hồn dưới lầu vang lên: "Mau ngăn cô ta lại!" "Không được để cô ta đi tiếp!"

Tiếng hô khiến cho một nhân viên nữ đi ngang qua tò mò ngó tôi.

Tôi cười cười với cô ta: "Mỹ nữ, đi thang bộ giảm béo sao?"

"Đúng vậy... Cô cũng thế à?"

"Mới vừa rồi thì đúng thế, bây giờ thì khác rồi." Tôi nói xong, một tay đánh cô ta bất tỉnh, sau đó chộp lấy thẻ công tác trước ngực cô ta, vì biết chỉ có công nhân viên mới có quyền sử dụng thang máy lên tầng trên cùng.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi vươn tay ấn nút tầng số 42.

Những bảo vệ tuổi nghề ít ỏi này sẽ không biết tại sao tôi lại quen thuộc kết cấu tòa nhà này như vậy, đơn giản vì "Hoàng cung" này nhiều năm trước vốn là sản nghiệp của ba tôi.

Ông nói: "Thiên Tinh, con biết tại sao ba muốn thiết kế phòng làm việc ở trên tầng cao nhất không? Bởi vì chỉ có đứng ở đỉnh cao, mới có thể dẫm lên mọi người dưới chân, để bọn họ cúi đầu phục tùng ba."

Tôi nghĩ khi đó ông nhất định không ngờ tới có một ngày, người khác sẽ đứng trên đỉnh này, dẫm nát ông dưới chân... Chỉ có thể nói tất cả đều là tạo hóa trêu người.

Ngay lúc tôi còn đang cảm thán không thôi vì trở lại chốn cũ thì thang máy đã tới nơi, cửa thang máy chậm rãi mở ra, toàn bộ ánh sáng chiếu vào. Một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ đập vào mắt làm cho tâm tình tôi vốn đang phẫn nộ đột nhiên sản sinh ra một loại khiếp sợ.

Không sai, tôi sợ Lê Diệu Phàm!


Tục ngữ nói "Một khi bị rắn cắn mười năm còn sợ dây thừng", loại rắn độc như Lê Diệu Phàm này cắn gia đình tôi cũng không phải một hai lần, nếu như không phải bất đắc dĩ, ngay cả kiếp sau tôi cũng không muốn chạm mặt anh ta, nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi lại không thể không đối mặt với anh ta.

Các loại mâu thuẫn đang giục giã trong lòng, tôi cắn răng, ra khỏi thang máy, bước vào nơi từng thuộc về gia đình tôi, hôm nay đã trở thành lãnh địa trong tay kẻ khác.

Trong phút chốc, một luồng hơi lạnh ập đến, tôi thoáng rùng mình nhìn xung quanh bốn phía. Phát hiện Lê Diệu Phàm rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, nguyên một tầng lầu này đều dành riêng cho anh ta, ngoài chỗ làm việc ra, còn có một gian phòng riêng, phòng tắm, thậm chí có cả quầy bar cho anh ta dùng. So với ba tôi chỉ biết mua đồ cổ ra vẻ cao nhã thì đây hoàn toàn khác biệt.

Ngay lúc tôi lần nữa chìm vào ký ức, sau lưng đột nhiên nóng lên, một giọng nói trêu tức gần như dán bên tai vang vọng: "Hình như cô rất hoài niệm nơi này?"

Tôi sợ đến thiếu chút nữa hét lên, xoay người, nhanh chóng lui lại sau mấy bước.

Lê Diệu Phàm vẫn mặc bộ tây trang đen trong cuộc họp báo, chỉ là còn khí thế bức người hơn trong TV, anh ta lẳng lặng nhìn chăm chú vào tôi, giây phút đó tôi cảm giác có một luồng hàn ý lạnh thấu xương từ cột sống khuếch tán ra toàn thân.

Tôi bất giác lui về sau từng bước, chứng kiến khoé miệng Lê Diệu Phàm nhếch lên, nhìn tôi trong mắt tràn ngập trào phúng.

Ánh mắt này thành công chọc điên tôi, tôi quên hết sợ hãi, tiến lên vài bước túm lấy áo anh ta: "Lê Diệu Phàm, anh nói rõ cho tôi, sao lại muốn trêu đùa tôi?"

"Đừng kích động như vậy, bạo lực không giải quyết được vấn đề, có phải không?" Trong mắt anh ta đầy tự tin, tựa như không mảy may lo lắng tôi sẽ tạo thành uy hiếp gì cho anh ta.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói cho anh rồi, tôi thật sự không biết ba tôi đang ở đâu hết!" Tôi như người bệnh tâm thần gào thét về phía anh ta.

"Tôi không muốn gì cả, nhưng nếu như cô chưa chịu buông tay ra, tôi cũng không dám cam đoan cô sẽ xảy ra chuyện gì, cô cũng biết đó, uy hiếp tôi sẽ phải trả cái giá đắt thế nào."

Anh ta thốt lời này ra khỏi miệng, tôi theo phản xạ liền buông tay ra. Ký ức không muốn nhớ lại hôm ấy nháy mắt dội về, từng giây từng phút nhắc nhở tôi rằng tên khốn nạn này đã có quan hệ gần gũi cùng tôi.

"Vậy mới ngoan chứ." Lê Diệu Phàm vừa nói, vừa cởi áo vest bị tôi vò nhăn nhúm, tiện tay ném vào trong thùng rác.

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

"Đừng lo lắng, đối với quần áo mặc qua rồi tôi chẳng lưu luyến gì, cũng giống như phụ nữ tôi từng xài qua cũng thế."

Lời này thành công đánh vào điểm yếu của tôi, tôi hướng anh ta rống lớn: "Lê Diệu Phàm, anh nói đủ chưa hả? Nếu không có hứng thú với tôi thì đừng đến trêu chọc tôi! Anh đừng tưởng ỷ mình có tiền có thế thì có thể làm xằng làm bậy! Không sai, năm đó là gia đình tôi nợ anh, nhưng bây giờ tất cả đã sòng phẳng, nếu như anh còn dám nói một câu xỉ nhục tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!"

"OK, tôi không nói lời nào là được chứ gì ?" Anh ta rốt cục ngậm miệng, đi lướt qua tôi, vừa nới lỏng cà vạt, vừa đi đến quầy bar, lôi ra một chai rượu vang đỏ.

Tôi trơ mắt nhìn anh ta, nhìn anh ta cầm bình rượu cùng cái ly ngồi xuống ghế salon, một mình ngồi uống, dường như hoàn toàn không thấy tôi tồn tại, rốt cục không nhịn được vọt tới trước mặt anh ta.

"Anh rốt cuộc chơi đủ chưa? Tôi không phải đến đây để thăm phòng làm việc của anh, lại càng không phải tới xem anh uống rượu! Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi với anh đã hòa nhau, phiền anh lập tức, ngay lập tức nói rõ với phóng viên, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh cả!"

"Nếu như tôi không muốn?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

"Vậy anh nhất định phải chết!" Tôi xắn tay áo lên.

Ngay vào thời điểm mấu chốt này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, nghe tiếng liền biết ngay mẹ tôi gọi tới.

"Không nghe à?" Lê Diệu Phàm nhìn tôi.

Tôi do dự một chút, cuối cùng thu hồi nắm tay, trừng mắt nhìn Lê Diệu Phàm, đi tới một bên nghe điện thoại.

"Tinh Tinh." Giọng mẹ tôi vui sướng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra mẹ không rành thế sự tạm thời còn chưa biết chuyện này.

"Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì?" Tôi thấp giọng nói.

"Nhớ con thì gọi thôi, con không biết ở nông thôn nhàm chán thế nào đâu, mẹ thật muốn đến ở với con."

"Đừng!" Tôi vội vàng ngăn lời mẹ lại.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ tôi quan tâm hỏi.

"Không có gì! Chỉ là ... Chỉ là con cảm thấy một mình thuê ờ một căn phòng lớn như vậy rất lãng phí, nên con vừa chuyển một nửa cho người khác thuê rồi, người kia vài ngày nữa sẽ đến ở, nếu mẹ tới sẽ không có chỗ ngủ."

"Cũng đúng." Mẹ tôi bừng tỉnh đại ngộ, "Vẫn là con gái mẹ thông minh, biết tìm người chia sẻ phòng thuê, vậy mẹ yên tâm sống ở quê. Được rồi, người thuê phòng đó, có được không?"

"Mẹ, con còn có việc, đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ nha." Để phòng ngừa mẹ tôi tiếp tục thao thao bất tuyệt nói, tôi vội cắt lời, vội vã tắt cuộc gọi, quay đầu lại phát hiện Lê Diệu Phàm đang nhìn chằm chằm mình.

Không biết như thế nào, tôi đột nhiên cảm thấy chột dạ.

"Bác gái gọi tới sao?" Anh ta hỏi.

"Cái gì mà bác gái chứ! Bác gái có thể cho anh gọi sao?" Tôi hướng gào lên với anh ta.

"Nữ mười tám rồi sẽ thay đổi, cô ngày càng giống thùng thuốc nổ." Anh thở dài, đặt chai rượi qua một bên, cầm cái ly đứng lên.

Tôi không biết trong hồ lô anh ta bán thuốc gì, nhìn anh ta cảnh giác.

Anh ta đột nhiên đi về phía tôi.

"Anh muốn làm gì?" Tôi bản năng lùi lại sau mấy bước, áp sát vào tấm kính thuỷ tinh của quầy rượu, phía sau lưng toàn là lạnh lẽo.


"Thẩm Thiên Tinh, cùng tôi làm một giao dịch nhé?" Anh ta nói, người đã đứng trước mặt tôi, bởi vì cơ thể chênh lệch cao thấp, tôi chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh ta, điều này khiến tôi càng khẩn trương.

"Tôi từ chối!" Tôi không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

"Tôi còn chưa nói là giao dịch gì cô đã từ chối rồi, sẽ phải hối hận đấy." Anh ta nhướn mày, tiếp tục nói, "Điều kiện tôi đưa ra cũng không tồi."

"Cho dù anh có trả hết các khoản nợ của nhà tôi, tôi cũng nhất định cự tuyệt! Cự tuyệt! Cự tuyệt!"

"Cho nên cô tình nguyện cả đời sống như chuột trốn chui trốn lủi qua ngày? Theo tôi được biết, sức khỏe của bác gái cũng không khoẻ lắm ..."

"Đã nói bác gái không phải cho anh gọi!" Tôi rống lên, nhưng sức lực rõ ràng không đủ.

Không sai, Lê Diệu Phàm đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của tôi. Từ xưa tới nay, điều tôi mong ước chính là một ngôi nhà yên ổn, không phải hối hả ngược xuôi vì nợ nần, không phải sống trong nơm nớp lo sợ mỗi ngày, không phải vì trốn nợ mà một người không thể tự lo cho mình như mẹ tôi phải ở nông thôn...

Tất cả, chỉ cần một câu nói của Lê Diệu Phàm là có thể đối phó, chỉ cần tôi nguyện ý buông bỏ tôn nghiêm, cùng anh ta thỏa hiệp.

"Dao động rồi?" Anh ta nhìn tôi, dường như đã tính trước.

Tôi cắn răng, hỏi: "Cho nên, anh muốn tôi làm quân cờ của anh, mặc kệ anh bố trí?"

"Cô vẫn rất thông minh." Anh ta cười rộ lên, áp sát vào tôi, "Tôi muốn cô làm một việc rất đơn giản, làm vị hôn thê của tôi, không cần hỏi tại sao, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Sau khi xong việc, tôi chẳng những thay cô trả toàn bộ nợ nần, mà còn cho cô một khoản tiền kha khá, để cô đưa mẹ cao chạy xa bay."

"Hiếm khi thấy anh không để ý chuyện xưa đưa cho tôi một điều kiện tốt như vậy, xem ra tôi không đáp ứng là không được rồi?" Tôi nói.

"Uống xong ly rượu này, coi như cô đồng ý thỏa hiệp." Anh ta đưa ly rượu tới trước mặt tôi.

Tôi giơ tay đón, nhìn ánh rượu phản chiếu lên sườn mặt đầy tự mãn, tựa như trên đời tất cả đều như ly rượu này, nằm trong tay anh ta. Chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người sẽ quỳ cúi đầu phục tùng trước mặt.

Chỉ là lần này, anh ta sai lầm rồi.

Tôi cầm ly rượu, không chút do dự hất vào mặt anh ta.

Rượu vang cao cấp mang theo mùi thơm đặc biệt tràn ngập trong không khí, Lê Diệu Phàm nhìn tôi, áo sơmi trắng cắt may tinh xảo loang đầy màu rượu đỏ, tích tắc đó, tôi dường như thấy sự tươi cười trên khoé miệng anh ta đông cứng lại.

Nhưng gian thương trước sau gì cũng vẫn là gian thương, anh ta vậy mà không trở mặt.

Sự tình cho tới bây giờ, tôi đã thông suốt, tôi đẩy anh ta ra xa nói: "Lê Diệu Phàm anh nghe cho rõ, Thẩm Thiên Tinh tôi đây mặc dù nghèo túng, nhưng năm đó cũng là một thiên kim đại tiểu thư tiêu tiền như nước, mấy đồng tiền thối của anh tôi không thèm nhìn vào mắt, muốn giao dịch với tôi cũng được, đem một nửa quyền hành của tập đoàn Á Phàm trong tay anh cho tôi, tôi sẽ đồng ý, nếu không anh cũng đừng nghĩ xuất hiện trước mặt tôi! Muốn bổn tiểu thư làm vị hôn thê của anh? Nằm mơ giữa ban ngày mà!"

Tôi nói xong, cầm ly rượu thủy tinh trong tay ném trên mặt đất, trong tiếng vỡ thanh thuý trái tim tôi rất hả hê, không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc của anh ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.