Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 40: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)



Tôi và Lê Diệu Phàm tránh được sự truy lùng của phóng viên, rời khỏi hội trường.

Thẳng đến khi chúng tôi lái xe rời đi, trò hề vẫn đang tiếp tục. Chỉ bằng tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi vừa rồi, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến bản tin ngày mai khó coi cỡ nào.

Bộ mặt của hai nhà Hạ thị và Tư Đồ lần này đã bị quét rác, muốn hợp tác lại là tuyệt đối không thể. Mà lần này Hạ Tư Kiệt náo ra scandal lớn như vậy, cũng nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cả tập đoàn. Việc này với cậu ta, với toàn bộ gia tộc đều chính là một đả kích rất lớn.

Ngao cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.

Ở trên xe Lê Diệu Phàm tôi cẩn thận suy tư suy nghĩ về chân tướng vụ việc, bỗng nhiên ý thức được mấu chốt của tất cả.

Ngoài Hạ Tư Kiệt, còn ai muốn mời tôi đến lễ đính hôn? Là ai động tay động chân trên thiệp mời? Xảy ra chuyện như vậy, ai mới là người được lợi cuối cùng?

Đáp án của tất cả không hề nghi ngờ gì nữa chỉ hướng về cùng một người. Mà người này lúc này đang an vị bên cạnh tôi, cực kỳ bình tĩnh lái xe. Thật giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh ta.

Khi tôi suy nghĩ cẩn thận tất cả, tâm bỗng nhiên có loại đau đớn không nói nên lời.

Mười năm, người đàn ông này vĩnh viễn có thể vừa trâng tráo nói yêu tôi, lại vừa không kiêng nể gì mà thương tổn tôi. Là tôi quá ngốc quá ngây thơ, hay là anh ta quá tàn nhẫn quá vô tình?

Đáp án kỳ thực đều như nhau, giữa chúng tôi sớm sẽ không có tình cảm.

"Lê Diệu Phàm." Có lẽ vì quá đau, lúc mở miệng tôi vậy mà lại bình tĩnh đến thần kỳ.

"Sao?" Anh ta lái xe, không quay đầu nhìn tôi.


"Anh đã sớm biết tiểu Kiệt thích tôi?" Tôi hỏi.

Anh ta quay đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi một cái: "Ai nấy đều thấy được, trừ em ra."

"Đã biết, vì sao còn muốn dẫn tôi tới đây?"

"Em muốn nói gì thì nói ra, không cần ám chỉ." Anh ta dừng xe, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

"Anh thông minh như vậy, tôi nào dám múa rìu trước mặt thợ?" Tôi cười lạnh, "Hẳn là tôi nên chúc mừng anh mới đúng, chỉ bỏ ra chi phí làm thiệp mời đã đạt được nhiều thành phẩm như vậy. Thực sự là một công đôi việc, ngoài dự đoán mọi người."

"Em nghĩ rằng anh gian lận trên thiệp mời, lợi dụng em phá hỏng lễ đính hôn hôm nay?" Anh ta rất trực tiếp nói ra lời tôi muốn nói.

"Tự anh cũng khái quát được ngắn gọn rõ ràng như thế, còn cần hỏi tôi sao?" Tôi ra vẻ bình tĩnh nói.

"Thẩm Thiên Tinh!" Hình như anh có chút tức giận, "Quả thực anh đã nhìn ra tình cảm của tiểu Kiệt đối với em từ rất lâu, nhưng anh không làm trò trên thiệp mời."

Lúc này, tôi cũng có chút kích động: "Mục đích của anh đều đã đạt được, cũng đừng ở đây làm bộ làm tịch. Anh nghĩ rằng tôi còn tin tưởng chuyện ma quỷ của anh? Ai cũng biết Hạ thị và Tư Đồ thông gia ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến địa vị tập đoàn Á Phàm, các người muốn lợi dụng tôi phá hỏng hợp tác của họ. Tôi nhận, tôi nợ anh! Thế nhưng phiền anh buông tha tiểu Kiệt được không? Với anh cậu ấy không oán không thù, tại sao anh muốn hại cậu ấy?"

"Em quan tâm Hạ Tư Kiệt như vậy?" Sắc mặt Lê Diệu Phàm trở nên xanh đen.

"Đúng, tôi quan tâm cậu ấy!" Tôi có chút luống cuống, cơ thể vì phẫn nộ mà không tự chủ được khẽ run lên, "Cậu ấy vô tội, cậu ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh. Anh dựa vào cái gì mà tổn thương cậu ấy như vậy? Vì sự nghiệp của anh, vì lợi ích của anh, anh làm tổn thương bao nhiêu người vô tội, anh từng nghĩ đến chưa? Quá khứ tôi nghĩ anh không phải người sẽ dấn thân vào thù hận, hôm nay tôi mới phát hiện tôi sai rồi. Anh sớm đã bị thù hận biến thành một ma quỷ!"

"Thì ra ở trong mắt em anh kinh khủng như thế." Anh ta lạnh lùng cười rộ lên, tươi cười này khiến cho đêm đen tối có vẻ ngày càng lạnh lẽo.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tôi hỏi lại, đau lòng đến độ sắp tê dại.

"Phải, anh thừa nhận, quả thực anh đã làm rất nhiều chuyện thương tổn em." Nụ cười trên mặt anh biến mất, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ, tựa như dã thú ẩn nấp trong đêm đen, phóng ra hơi thở nào đó cực độ nguy hiểm.

Tôi cảnh giác lên, không tự chủ được nhích ra sau.

Nhưng vào lúc này, anh ta bỗng nhiên mở miệng: "Em đã nhận định anh là ma quỷ, anh cũng không để ý làm thêm nhiều thương tổn hơn." Nói xong, anh ta liền áp về phía tôi, hung hăng chiếm lấy môi tôi.

Nụ hôn này thình lình xảy ra như vậy, tôi nhất thời phản ứng không kịp, bị anh ta cạy mở môi, thô bạo xâm lấn môi lưỡi tôi.

Tôi ra sức phản kháng, hung hăng cắn lưỡi anh ta, một mùi máu tươi cường liệt trong nháy mắt tràn ngập trong miệng lưỡi. Anh ta bị đau dừng một chút, lập tức bị tôi đẩy ra.

"Lê Diệu Phàm, anh điên rồi!" Tôi mắng anh ta.

"Không sai, anh điên rồi!" Khóe miệng anh đều chảy máu, còn không dừng tay, lại nhào tới, dùng sức khống chế cổ tay tôi, thô bạo xé rách quần áo tôi.

Trong giãy giụa, rốt cuộc tôi khắc chế không được cho anh một cái tát.

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên trong xe, tôi và anh hoàn toàn đều ngơ ngẩn. Bởi khi đánh dùng quá nhiều lực, bàn tay tôi đều đau đến tê rần. Bởi vì phẫn nộ, cả tay cả người đều không thể khắc chế run rẩy.

Anh nhìn tôi, kiếp này tôi chưa từng thấy ánh mắt luống cuống như vậy từ trong mắt của anh. Khiếp sợ, thống khổ, thù hận... Tôi nghĩ anh ta nhất định hận thấu tôi, tựa như hiện tại tôi hận đến mức muốn giết anh ta.


Đêm bên ngoài xe vẫn tối đen như vậy, thỉnh thoảng có xe lái qua bên cạnh chúng tôi. Tiếng mô-tơ nhanh chóng biến mất trong đêm tối vô biên vô hạn nơi đây, tất cả ánh đèn đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể như vậy.

Nhưng đêm sâu hơn cũng không bằng đêm tối trong lòng tôi. Nói chuyện không đâu, vĩnh viện không có tận cùng.

Một khắc kia, tôi đột nhiên cảm giác được người đàn ông trước mắt tôi từng yêu thương sâu sắc này xa lạ như vậy. Quả thực như một người thay đổi, thay đổi thành một người căn bản tôi không quen!

Anh ta rốt cuộc là ai? Vì sao tôi còn muốn lưu luyến một người xa lạ như vậy? Dây dưa lúc này đối với anh, đối với tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì?

"Anh biết không, tôi thực sự rất hối hận đã biết anh. Bởi vì mỗi khi biết anh thêm một chút, thấy được bộ mặt thật của anh nhiều hơn thì sẽ càng thất vọng! Lê Diệu Phàm, đối với anh tôi thực sự quá thất vọng!" Tôi nhìn anh, trong lòng khổ sở và thống khổ nói không nên lời.

Trong xe bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, tôi phẫn hận giằng co với anh ta. Anh ta cũng nhìn tôi, ánh mắt kia tựa như đêm đen này, băng lạnh không nhìn được đến cùng.

Một lúc lâu, rốt cuộc anh ta mở miệng, mặt không thay đổi phun ra hai chữ: "Xuống xe."

"Không cần anh nói tôi cũng sẽ xuống xe! Nhìn thấy anh thêm một giây tôi đều cảm thấy buồn nôn! Muốn nôn!" Tôi xuống xe, hung hăng đập lên cửa xe.

Anh ta khởi động xe, tiếng mô-tơ trong đêm vắng vẻ nơi đây nghe chói tai như vậy.

Tôi quát lên với anh ta: "Anh cút đi! Từ nay về sau, tôi sẽ không theo lời anh sắp đặt nữa. Hiệp định giữa chúng ta hủy bỏ, anh muốn thế nào thì được cái đó. Tôi không sợ anh! Cái tên ma quỷ này!"

"Như em mong muốn." Anh ta giẫm xuống chân ga, xe tuyệt tình mà đi trên đường đêm tối.

Tôi vẫn nhìn đèn xe, thẳng đến khi nó biến mất nơi cuối đường, nước mắt không chịu được rơi xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.