Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 44-1: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)





  Trên thế giới này còn gì khiến người ta xấu hổ hơn so với việc yêu đương vụng trộm bị phụ huynh bắt gặp? Tôi cảm giác từ mặt đến cổ mình đều sắp hồng cả lên, nhanh chóng đẩy Lê Diệu Phàm ra, lúng túng nhìn mẹ tôi, đợi bà xụ mặt mắng tôi một trận.

Không ngờ mẹ tôi chẳng những không tức giận, còn cười nói: "Các con tiếp tục đi, không cần phải xen vào mẹ."

Lúc đó tôi liền bối rối, bỗng nhiên ý thức được chứng hay quên của mẹ tôi hình như lại nghiêm trọng, bà vậy mà lại không nhận ra Lê Diệu Phàm!

"Mẹ, anh ấy là..."

Tôi mới mở miệng, liền bị mẹ tôi cắt ngang: "Đợi lát nữa rồi giới thiệu, mau lấy hành lý vào cho mẹ. Ngồi xe một ngày, mẹ sắp mệt chết đi được."

Lúc này tôi mới ý thức được bà còn đứng ở ngoài cửa, vội vàng đi lên phía trước. Đúng lúc này, Lê Diệu Phàm bỗng nhiên nhanh hơn tôi một bước, tiến lên cầm lấy hành lý trên mặt đất.

"Thật là một đứa trẻ ngoan." Mẹ tôi cười híp mắt nhìn anh, ánh mắt kia liền như nhìn con rể, hoàn toàn không nhận ra anh, thậm chí còn mở miệng hỏi: "Đứa trẻ này, con tên là gì?"

Tôi khẩn trương một hồi, rất sợ Lê Diệu Phàm nói lỡ miệng, lập tức thốt ra: "A Ngưu! Mẹ, anh ấy là A Ngưu!" Tha thứ cho tôi đi, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, đầu óc tôi có thể nghĩ ra một cái tên kinh hãi như thế đã rất tốt rồi.

"A Ngưu?" Mẹ tôi xì cười một tiếng, "Thật là một cái tên thành thật."

Tôi vừa cười cùng bà, vừa len lén mắt liếc nhìn Lê Diệu Phàm, thấy mặt anh đều đen lên, đang muốn cười trộm, lại không nghĩ rằng mẹ bỗng nhiên nói một câu: "A Ngưu à, giúp mẹ đem hành lý để vào trong phòng."

"Vâng, mẹ." Lê Diệu Phàm rất thuận miệng tiếp một câu, hơn nữa còn khiêu khích liếc mắt nhìn tôi một cái.

Cái này, đến phiên mặt tôi đen lại.

Thừa dịp Lê Diệu Phàm đi vào trong, tôi vội vàng kéo mẹ tôi đến sô pha ngồi xuống, nhỏ giọng nói với bà: "Mẹ, mẹ chớ gọi lung tung, con và anh ấy không phải như mẹ nghĩ."

"Yên tâm, mẹ không nghĩ bậy, mẹ chỉ tin tưởng mắt mình nhìn thấy." Mẹ tôi cười híp mắt trả lời tôi.

Mẹ! Mẹ nhất định là phúc hắc! Nhất định! Tôi cố nén xúc động, nuốt nước mắt nói tránh đi: "Mẹ, sao mẹ không nói một tiếng đã tới rồi?"

"Cái đứa con này, không phải là ngại mẹ vướng víu đấy chứ?" Mẹ tôi ngạc nhiên nói.

"Sao có thể!" Tôi nhất thời hết đường chối cãi, "Sao con có thể chê mẹ vướng víu? Huống chi con cũng không có việc gì!"

"Nếu như mẹ đến muộn một ngày, thì có chuyện." Mẹ tôi cười xấu xa hướng tôi nháy mắt ra hiệu.

Tôi: "..."

Lúc này, Lê Diệu Phàm đã cất xong hành lý từ trong phòng đi ra.

Thấy anh, mẹ tôi lập tức liền gọi: "A Ngưu, qua đây! Qua đây!"

Tôi đau đầu một trận, vội vàng hướng anh đưa mắt ra hiệu, hi vọng anh không nói lung tung trước mặt mẹ tôi. Nhưng anh đi tới, liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên nhếch khóe miệng không dễ phát hiện, sau đó nói với mẹ tôi: "Mẹ, còn có gì phân phó sao?"

Mẹ cái đầu anh í! Tôi thật hận không thể bổ nhào tới bóp chết anh, nhưng mẹ tôi lại rất cao hứng, gật đầu lia lịa: "Đứa bé này không chỉ có cái tên thành thật, người còn hiểu chuyện. Không tệ, không tệ!" Mẹ tôi vừa cười, vừa kêu Lê Diệu Phàm, "Nào nào nào, tới đây ngồi."

"Mẹ!" Tôi bất mãn kháng nghị.

"Không đến phần con nói, đi qua một bên!" Mẹ tôi vậy mà lại ghét bỏ liếc mắt trừng tôi một cái.

Lúc đó tôi liền túng, nghiến răng nghiến lợi ngồi xổm một bên ghế nhỏ, giương mắt nhìn mẹ tôi gần như kéo bao tay Lê Diệu Phàm.

"Con, trong nhà làm gì?" Mẹ tôi vừa mở miệng liền đi thẳng vào chủ đề chính.

Lê Diệu Phàm liếc mắt nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: "Làm kinh doanh."

"Kinh doanh gì thế?" Mẹ tôi lại hỏi.

Tôi ở bên cạnh bóp một phen mồ hôi lạnh, rất sợ câu trả lời của Lê Diệu Phàm khiến mẹ tôi nhớ tới cái gì, đành phải số chết đưa mắt ra hiệu với anh.

"Làm doanh nghiệp nhỏ." Cuối cùng anh cũng không nói lộ hết.

"Được, rất tốt!" Mẹ tôi nghe xong liên tục gật đầu, lại hỏi, "Tại sao lại quen biết Thiên Tinh nhà mẹ?"

"Bạn bè giới thiệu!" Tôi thật nhanh trả lời.

"Ở một bên đi, lúc nào hỏi con thì mở miệng!"

Xét thấy mẹ tôi đã không phải là mẹ ruột, tôi chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Lê Diệu Phàm, cầu anh nhất thiết chớ nói lung tung.

Nhưng hiển nhiên anh còn ngại sự tình không đủ loạn, lại cười mở miệng nói: "Bạn giới thiệu con tới đây ở."

Tôi còn chưa kịp ngăn cản Lê Diệu Phàm nói lung tung, mẹ tôi liền kêu lên: "Bác nhớ ra rồi! Lần trước vị khách trong điện thoại Thiên Tinh nói chính là con? Đứa nhỏ này còn gạt mẹ nói cái gì mà đem phòng cho thuê một nửa, rõ ràng chính là ở chung mà!"

"Mẹ, mẹ nói bừa gì thế?" Tôi cảm giác mình sắp điên rồi.

"Đừng có dùng vẻ mặt cầu xin, mẹ lại không trách các con." Mẹ tôi nói xong, quay mặt về phía Lê Diệu Phàm, cười híp mắt nói: "A Ngưu, con đừng thấy mẹ lớn tuổi, chứ thật ra mẹ rất cởi mở. Người trẻ tuổi các con muốn làm gì thì làm không cần được sự đồng ý của mẹ, mẹ toàn lực ủng hộ!"

"Cảm ơn mẹ." Lê Diệu Phàm nói xong, đắc ý nhìn tôi liếc mắt một cái.

Ba má ôi! Trước mắt tôi tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.

Lê Diệu Phàm nói năng bậy bạ cộng thêm sự bừa bãi của mẹ tôi, khiến sự tình trở nên càng không thể vãn hồi. Đặc biệt sau khi biết được chúng tôi "Ở chung", mẹ tôi nghiễm nhiên đem "A Ngưu" trở thành con rể của mình, tôi quả thực không có lời nào để nói.

Mà tôi thân là con gái của mẹ, ngoài ở một bên lo lắng suông ra thì thậm chí ngay cả cơ hội để nói cũng không có. Cuối cùng, tôi thực sự không thể nhịn được nữa, mượn cớ buồn ngủ, không nói lời nào mà kéo Lê Diệu Phàm vào trong phòng.

"Anh và mẹ nói hươu nói vượn, muốn hại chết em à?" Cửa vừa đóng lại, tôi liền trở mặt, kéo cổ áo Lê Diệu Phàm, nổi giận đùng đùng nói với anh.

"Nếu không em bảo anh nói gì đây?" Anh hỏi lại.

Tôi thoáng cái bị hỏi mà ngừng lại. Quả thực, hiện tại dưới tình hình này ngoài tạm thời lừa dối mẹ tôi ra, hình như cũng không có biện pháp nào khác. Thế nhưng! Tôi giảm thấp âm giọng xuống, cắn răng nói: "Anh bịa thì bịa, tại sao lại nói với mẹ em anh ở đây?"

Anh cười rộ lên, nắm tay tôi, dán mặt vào bên tai tôi, dùng giọng điệu hơi chút khiêu khích thấp giọng nói: "Không phải chúng ta còn có việc chưa làm xong sao?"

Lúc đó mặt tôi liền đỏ bừng, vội đẩy anh ra: "Làm cái đầu anh ấy! Muốn làm cũng nói rõ ràng trước đã!" Nói xong tôi lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng biện giải, "Dù cho nói rõ em cũng không làm!" Má ơi, vội chết con, lời này sao càng nói càng quái chứ?

Nụ cười trên mặt anh càng đậm: "Em yên tâm, bất kể có làm hay không, anh đều nói."

Tên khốn này là do ông trời phái tới tức chết tôi đi? Tôi quyết định không cùng anh nói lời vô ích nữa, sưng mặt lên nói: "Vậy còn không nói?"

"Bắt đầu nói từ đâu đây?" Anh hỏi.

"Bắt đầu lại từ đầu, em muốn biết toàn bộ mọi chuyện." Tôi nói.

"Được rồi, chuyện xưa này rất dài, em phải có chút kiên trì." Anh gật gật đầu, rốt cuộc mở miệng nói với tôi chuyện từ mười năm trước.

"Còn nhớ mười năm trước, lần cuối cùng chúng ta gặp mặt ngày đó không? Ngày đó, anh nhận được điện thoại báo ba bị bắt, vội vã nói lời từ biệt em liền chạy về nhà. Lúc về đến nhà, ba đã bị bắt đi. Mẹ chảy nước mắt nói với anh, ba bị người ta hại, có khả năng phải ở trong tù rất nhiều năm, còn nói người hại ba anh chính là ba em.

Nghe thấy tin tức này, cả người anh đều bối rối, cho tới bây giờ ba luôn là thần tượng của anh. Từ nhỏ anh đã tràn đầy sùng kính với ba, anh tuyệt đối không tin ba sẽ làm chuyện phạm pháp. Nhưng anh cũng không bằng lòng tin người hại ba anh là ba em. Cho nên, anh bất chấp sự ngăn cản của mẹ, len lén chạy tới nhà em."

"Sau sự kiện đó, anh từng tới nhà em?" Tôi kinh ngạc hỏi.

"Không sai, anh tới nhà em tìm ba em, lại bị cảnh vệ đuổi ra. Anh không cam lòng, ở bên ngoài đợi cả ngày, rốt cuộc chờ được ba em. Đó là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép cầu người khác như vậy, thậm chí anh đã quỳ trước mặt ông, cầu xin ông ấy buông tha cho ba anh, nhưng trước sau ông ấy đều thờ ơ."

Lúc Lê Diệu Phàm nói lời này, sắc mặt hơi tái. Tôi biết đoạn hồi ức đó với anh mà nói là một cơn ác mộng. Tôi cũng biết tình cảm của anh và ba, nhưng tôi không biết sau khi gặp chuyện không may anh lại đến cầu cứu ba tôi. Một người đàn ông kiêu ngạo như anh, sẽ không thỏa hiệp một ai, nhưng để cứu ba mình mà quỳ gối trước mặt ba tôi, thực sự làm cho người ta đau lòng.

"Xin lỗi." Tôi cảm thấy mũi có chút cay cay, nhịn không được nói.

"Nên xin lỗi chính là anh," Anh lắc lắc đầu, "Khi đó anh còn trẻ, bởi vì thống hận hành động của ba em, cho nên đã đem thù hận trút xuống người em và mẹ em. Ba em gặp chuyện không may năm ấy, anh vừa mới từ nước ngoài trở về, chính thức tiếp nhận tập đoàn không lâu. Lúc nghe được tin tức, anh từng muốn đi tìm em, thế nhưng anh dao động. Khi đó anh mới 22 tuổi, tốt nghiệp đại học không bao lâu, các nguyên lão của công ty còn cố kị anh bởi uy danh của mẹ, chứ thật ra vô số người chờ tóm được nhược điểm của anh. Anh không thể gây ra lỗi gì. Cho nên, cuối cùng anh vẫn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn lợi dụng cơ hội này, thu mua Lâm thị, vì mình tạo uy danh trước mặt các nguyên lão ở công ty."

"Cho nên sự kiện đó của ba em căn bản cũng không phải là anh làm, phải không?" Tôi truy vấn.

"Không sai." Anh gật đầu nói, "Thế nhưng anh biết có người ở phía sau điều khiển tất cả chuyện này. Mấy năm nay anh vẫn đang thầm điều tra người này là ai, cũng tìm được một chút đầu mối."

"Là chú Văn đúng không?" Tôi thốt ra.

"Em biết?" Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, dường như có chút kinh ngạc.

"Em cũng vừa mới biết đến, em còn biết người giở trò trên thiệp mời là Tư Đồ Tuyết. Hôm nay em gặp cô ta, cô ta cho em biết rất nhiều chuyện mà em không biết. Việc này, thực ra anh sớm có thể chính miệng nói cho em biết, thế nhưng anh lại không làm như vậy. Anh cố ý khiến em hiểu lầm anh, đây là vì sao?"

"Bởi vì anh không muốn lại hãm sâu vào!" Anh nhìn chằm chằm đôi mắt tôi, rất nghiêm túc nói, "Ba chết từng một lần khiến anh mất phương hướng. Anh từng nghi ngờ ba, từng nghi ngờ niềm tin của chính mình. Khi đó, anh cảm thấy đời anh đã không còn mục tiêu. Khi anh học ở nước ngoài đã từng say rượu, thậm chí còn hút cần sa, đều vì để làm cho mình quên đi những thống khổ ấy.

Là nguyện vọng báo thù cho ba mãnh liệt đã làm anh một lần nữa tỉnh lại. Thù hận đã dành được anh, cũng khiến cho anh bước ra khỏi bóng mờ sau cái chết của ba. Anh sợ ở dưới cửu tuyền ba sẽ thất vọng về anh, thế nhưng anh lại không quên được em, cho nên anh chọn để cho em hận anh."  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.