Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 6: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)





  Nhận được thông báo trở lại làm việc, sáng sớm hôm sau, tôi liền vội vã đến đoàn làm phim.

Có lẽ không ngờ tôi thậm chí còn có can đảm ra ngoài, đội săn ảnh paparazzi 'đuổi đánh' tôi đến cùng đã không thể kịp thời phát hiện ra hướng đi của tôi. Nhưng tất cả yên ổn này chỉ là tạm thời, rất nhanh những chuyện khiến người ta khổ não liền lần lượt xảy đến.


Đầu tiên là lúc ngồi xe đột nhiên có người nhận ra tôi, chỉ vào tôi hô to: "Vị hôn thê! Vị hôn thê!" Sau đó lấy điện thoại cầm tay ra điên cuồng chụp tôi. Tôi sợ đến mức không quan tâm đến ánh mắt sửng sốt của người khác, che mặt liền chạy xuống xe, cảm giác kiếp này chưa từng chật vật như hôm nay.

Nhưng mà, tất cả đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện khiến tôi thực sự chật vật còn ở phía sau.

Tôi đeo khẩu trang chạy hai đường, lúc thở hồng hộc chạy tới trường quay báo cáo, lại bị toàn bộ đoàn làm phim vây xem. Ngay cả biên kịch trước đây cùng tôi đánh không được cùng một chỗ, lúc này cũng nghe tin thấy bóng tôi, khẩn thiết nắm tay tôi ân cần hỏi: "Tiểu Thẩm, em có muốn cải biên câu chuyện của mình thành điện ảnh không? Chị có thể giúp em đấy!"

"Không cần, cảm ơn ý tốt của chị..." Tôi khóc cười, trong lòng từng cơn sợ hãi.

"Hay là em kể cho chị chút chuyện của em đi, cho chị chút linh cảm thôi, những điều trong báo đều là thật sao? Em và Lê Diệu Phàm hẳn là có rất nhiều chuyện đi? Em thật sự sẽ không che dấu thân thế thần bí gì chứ..."

Câu hỏi như pháo liên thanh khiến tôi căn bản không có sức chống đỡ, nếu không phải vì cơm hộp hôm nay, tôi thật muốn một gậy đập ngất chị ta. May mà lúc này đạo diễn kêu tôi đi thử vai, lúc này mới cứu tôi thoát khỏi khốn cảnh.

Đạo diễn bộ phim này họ Vương, là một người có râu quai nón, bình thường là người coi như không tệ, chính là nói không nhiều, nhìn qua có chút nghiêm túc. Lần này sau khi gọi tôi đến, trên mặt có thâm ý quan sát tôi một phen, sau đó hỏi: "Cô chính là Thẩm Thiên Tinh?"

"Phải, chính là tôi." Tôi vâng vâng dạ dạ gật đầu, có chút không được tự nhiên.

May mà ông ta không tiếp tục hỏi thăm, lại quan sát một hồi ngắn nữa, ông ta mới thu hồi ánh mắt, bắt đầu cho tôi diễn.

Đây là vai diễn nhảy lầu, nữ chính muốn nhảy xuống từ tầng hai trên sân thượng, đây đối với tôi mà nói vốn không có khó gì, nhưng mà lúc tôi đang nghiêm túc nghe đạo diễn nói về vai diễn, La Vi lại đột nhiên xuất hiện.

Là nữ chính của bộ phim này, đến muộn với La Vi mà nói bình thường như cơm bữa, có một lần đạo diễn tức giận trách móc cô ta hai câu, vậy mà cô ta lại ngừng diễn cho tới trưa, làm hại toàn bộ đoàn làm phim nửa năm không khởi công vì một mình cô ta, từ đó về sau trong đoàn làm phim không ai dám nói điều không phải trước mặt cô ta.

Thế nhưng lần này tính tình của cô ta hiển nhiên không vì đạo diễn, bởi vì tôi mới là cái đinh trong mắt cô ta. Một khắc kia khi cô ta bước vào trường quay, tôi có thể cảm giác được ánh mắt như hai con dao nhỏ, thẳng tắp cắm trên người tôi.

Kỳ thực tôi có thể hiểu được La Vi, thân là một nữ minh tinh đương lúc được muôn vàn sủng ái, thật vất vả leo lên cây to Lê Diệu Phàm này, mắt thấy có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, tự nhiên lại chạy ra con gà gô cản đường là tôi đây, còn khiến Lê Diệu Phàm ngang nhiên nói ra "Chúng tôi đã chia tay nửa năm" ngay trước mặt giới truyền thông, lời như vậy, mặt mũi sao có thể đeo được?

Huống hồ tôi cũng từng nghe chút tin bát quái trong giới, nói La Vi để gần Lê Diệu Phàm thậm chí không tiếc đi sửa gọn mặt, lựa ý theo khẩu vị của anh ta mà hùa theo, tốn một đống công sức rốt cuộc mới trở thành bạn gái mà anh ta bằng lòng thừa nhận công khai, nào biết tôi mới run rẩy xuất hiện mấy ngày, cũng chả làm gì, đã thành "Vị hôn thê" trong miệng Lê Diệu Phàm.

Gặp phải loại chuyện này, đừng nói là La Vi, dù là một cô gái bình thường cũng hận không thể chém tôi thành nghìn mảnh đi?

Ôm thái độ như vậy, tôi cực lực bảo mình xem nhẹ La Vi, rất nghiêm túc nghe đạo diễn bố trí nhiệm vụ xong.

"Nghe rõ chưa?" Đạo diễn Vương hỏi.

"Không có vấn đề." Tôi trịnh trọng gật gật đầu.

"OK, không có vấn đề thì bắt đầu." Đạo diễn Vương quay đầu nhìn về phía chỉ đạo động tác bên cạnh, "Lão Trần, cậu đưa cô này và La Vi đi lên, chỉ chỗ đứng cho họ."

Thấy đạo diễn đã ra hiệu, tôi vội vàng đuổi kịp lão Trần, vậy mà mới đi hai bước, liền bị trợ lí của La Vi cản lại, đối phương không nói hai lời, trực tiếp mắng tôi một trận: "Cô làm cái máy bay gì vậy? Ai trước ai sau cũng không phân rõ, tưởng mình là nữ chính sao? Cũng không soi gương xem bản thân là cái dạng nghèo kiết hủ lậu gì! Còn không xin lỗi chị Vi?"

Nói khó nghe lại lớn tiếng, tôi ngây ngẩn cả người, các đồng nghiệp xung quanh đoàn phim cũng nhao nhao ngừng tay làm việc quay đầu lại xem náo nhiệt, La Vi ở một bên khinh miệt cười cười, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

Tình huống này nếu là đặt vào lúc trước khi tôi sa sút, nhất định sẽ lấy tiền dán mười mặt gương sáng chói làm mù mắt chó của cô ta, nhưng bây giờ tôi không có cái tư bản này.

Tôi nhất thời kinh ngạc liền lấy lại tinh thần, ở trong mắt mọi người xem kịch vui, hướng La Vi cúi sâu như một cái cung nói: "Thật ngại Vi tỷ, người nghèo không mua nổi cái gương, chờ diễn vai này xong cầm cát xê, tôi nhất định sẽ mua một cái gương vừa to vừa sáng, mỗi ngày soi mười tám tiếng đồng hồ."

Cả phim trường đều cười, khóe miệng La Vi co rút mãi, phấn trên mặt thiếu chút nữa là rơi xuống.

"Được rồi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người, mau nhanh đi lên." Đạo diễn Vương thay tôi giải vây, nghiêm mặt giục chúng tôi.

Tôi vội vàng theo phía sau lão Trần, trước La Vi một bước chạy lên nóc tầng hai. La Vi đen mặt theo đi lên, mắt nhìn, trong lòng hẳn đã hận đến mức muốn đẩy tôi xuống .

May mắn thay, lúc này ở trước đông người nên tôi miễn khỏi vận rủi bị đẩy xuống, nhưng đáng tiếc tôi lại đánh giá thấp sức chiến đấu của La Vi.

Tôi theo yêu cầu của đạo diễn, từ lầu hai tung mình nhảy xuống, lúc nghe thấy đạo diễn nói một câu "Được", tôi cho rằng cuối cùng cũng chịu đựng qua một kiếp, nhưng một lát sau, lão Trần lại đột nhiên chạy xuống rỉ tai đạo diễn mấy câu.

Tôi nhìn vẻ mặt đạo diễn Vương chôn trong râu quai nón hơi cau lại, một loại dự cảm chẳng lành đột nhiên xông lên đầu.

Quả nhiên, đạo diễn Vương nói: "Lại một lần."

Tôi xoa bả vai bị ngã đau, nhìn thấy La Vi đứng ở một bên cười lạnh, một lát sau lão Trần đi lên, nói với tôi: "Vừa rồi động tác chính xác, thế nhưng biểu cảm dứt khoát hơn một chút."

Cái lý do rách nát gì vậy, vừa nhìn cũng biết là La Vi giở trò quỷ, tôi cũng không kháng nghị, lại nhảy một lần nữa.

"Lại một lần." Đạo diễn Vương lại nói.

"Lần này biểu cảm phù hợp, nhưng biên độ động tác phải lớn hơn một chút." Lão Trần ở đoàn làm phim nhiều năm, là một người tính tình xử sự rất gian xảo, ông ta nói như vậy đơn giản là muốn tìm một lý do gây trở ngại, nhưng tôi biết sự thực cũng không phải là như vậy. Hiển nhiên, đây là La Vi đang làm khó dễ tôi, bởi vì tôi thấy lúc ông ta nói lời này, mắt vẫn đang nhìn La Vi.

Được, coi như cô lợi hại! Tôi kiên trì nhảy lại lần thứ tư.

Lần này lão Trần cho tôi lý do là "Biên độ động tác quá lớn, phải lùi về một chút."

Tôi đã nhảy đến mức toàn thân đều đau, dù sao nhảy lầu không phải ăn cơm, nói nhảy liền nhảy, cho dù tôi có nhiều kinh nghiệm hơn nữa, cũng không qua nổi một động tác lặp lại liên tục như vậy. Tôi cảm giác chân mình đã có chút tê rần, cánh tay nóng bừng đau nhức.

Ngay tại lúc tôi từ lầu hai nhảy xuống lần thứ năm, đạo diễn Vương ra nói chuyện: "Được rồi, quay động tác kế tiếp."

"Không thể." La Vi vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, cô ta đứng trên sân thượng lầu hai trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt ác độc xỏ xuyên qua thân thể đầy thương tích của tôi, quả thực khiến tôi cả đời khó quên.

Tôi cắn răng, ở trong lòng nói với chính mình, tôi con mẹ nó còn có thể nhịn một lần. Nhưng đạo diễn Vương lại không nhịn được, ông ta cầm kịch bản trong tay "Bộp" một tiếng ném xuống đất, hướng phía trên chửi: "Tôi nói không quay sẽ không quay, ai là đạo diễn hả?"

Tôi tinh thần vui buồn lẫn lộn bị đạo diễn Vương không sợ cường quyền làm cho cảm động, hận không thể nước mắt nước mũi ôm lấy đùi ông ấy, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Thần tượng a!

Thế nhưng La Vi cũng không phải ăn chay, vài giây ngắn ngủi, sắc mặt cô ta từ trắng thành xanh, lại từ xanh biến thành đen, cuối cùng cô ta lạnh lùng nói câu: "Tôi không quay, tôi muốn hủy hợp đồng."

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đoàn làm phim đều vì những lời này của La Vi mà rơi vào rối loạn.

Bộ phim này có tên là 《 Thiên sứ 》, là một bộ phim phải chuẩn bị năm năm mới quyết định khởi quay. Điện ảnh sắp đặt con người, cũng chính là tôi vừa nhận đạo diễn Vương Đại Huy làm thần tượng, thật ra ông là một đạo diễn rất chính trực lại không dựa vào đại diện thứ hai, thứ ba mà đứng lên. Mấy năm nay để có thể trở mình, ông ta gần như đem tất cả tâm huyết đổ vào bộ phim này, không tiếc vốn mời nữ thần tượng La Vi tới diễn vai nữ chính, chỉ để bộ phim có thể khiến cho giới truyền thông quan tâm nhiều hơn.

Tôi từng nghe trong đoàn làm phim có người bát quái, nói đạo diễn Vương vì quay bộ phim này thậm chí mượn ba trăm vạn cho vay nặng lãi, mặc kệ lời đồn là thật hay giả, nhưng kinh phí đoàn phim thực sự rất eo hẹp. Hiện tại bộ phim đã quay được gần một tháng, La Vi lại nói không diễn, mọi người đều sợ bỏ công ra mà không nhận được thù lao, nhất định là khẩn trương, chớ nói chi là đạo diễn Vương, tôi thấy mặt ông ta vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, lúc này cũng lộ ra mấy phần khẩn trương.

Tôi hiểu được câu nói đạo diễn Vương vừa mắng La Vi kia, tôi cũng phải đứng ra chặn một súng thay ông ta a!

"Vi tỷ, chị đừng nóng giận, tôi lại nhảy, bảo đảm nhảy đến khi chị hài lòng được không?" Tôi hướng về phía cô ta nghẹn ra nụ cười như bị táo bón.

Lần này đạo diễn Vương không phản đối.

"Được, cô đã có thành ý như thế, tôi sẽ không làm khó dễ mọi người, nhưng mà yêu cầu của tôi rất cao, cô nhảy không tốt thì đừng lãng phí thời gian của tôi."

"Yên tâm yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ nhảy tốt." Tôi vừa nói vừa khập khiễng đi trên mặt đất lên lầu, cảm giác chân trái đã hoàn toàn không có cảm giác, đầu óc hỗn loạn.

"Muốn nhảy cũng nhanh chút, đừng có mà lôi thôi, thời gian của chị Vi quý giá như vậy, cô tốn nổi sao?" Cái bà trợ lí của La Vi kia chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lại lên tiếng, tôi cũng lười chẳng buồn liếc cô ta một cái.

"Tiểu Thẩm, cố gắng thêm một chút, không có vấn đề ." Lão Trần ở một bên cổ vũ tôi.

Tôi kiên quyết nhìn ông ta một cái, cảm giác trong gió thổi tới trước mặt cũng có luồng ý vị hiu quạnh, sức chịu đựng của cơ thể đã đến cực hạn, liếc mắt nhìn xuống một cái đều cảm thấy choáng váng. Tôi có chút hối hận đã lên đây nhanh như vậy, sớm biết như vậy thì hỏi trước người của đoàn phim lấy cái bánh bao, ít nhất không cần làm con quỷ chết đói.

"Bắt đầu!" Đạo diễn Vương ở dưới lầu hô.

Trong đầu tôi một bên hồi tưởng tất cả động tác chính, sau đó bày ra tư thế, chuẩn bị lao xuống. Nhưng ngay khi tôi một cước nhảy qua đỉnh lan can, chân tôi bỗng nhiên bất giác bị chuột rút. Kèm theo một trận đau nhức, tôi "A" kêu lên một tiếng, nghĩ dừng lại cũng đã không còn kịp rồi, cả người trực tiếp rớt xuống.

Trong nháy mắt đó, tôi cho là mình phải chết, tôi nghĩ tới mẹ tôi, cũng nghĩ đến Lê Diệu Phàm, cuối cùng không đợi tôi kịp nghĩ tới "Thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho La Vi", tôi đã rơi xuống đệm xốp bên rìa, hơn nữa theo quán tính còn bắn ra vài cm trên mặt đất.

Sau khi trời đất quay cuồng một trận, tôi thẳng tắp ngửa mặt nằm trên mặt đất cứng rắn, mắt thấy trên đỉnh đầu sắc trời xanh trắng bị một người lại một người vọt tới che khuất, đau đớn theo ý thức từ từ lan tỏa... Cuối cùng, trước mắt tôi tối sầm, rốt cuộc tôi hôn mê bất tỉnh.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.