Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 112: Xóa tên



Trong Chử Án cung, không khí nghiêm nghị bao trùm, Hứa Thuận Phúc dẫn một đội cấm quân rời đi, tiếng tay nắm chuôi đao không nhẹ không nặng, nhưng truyền vào trong điện khiến người ta rùng mình.

Tô tiệp dư cũng im lặng, ngoại điện và nội điện chỉ cách nhau hai lớp rèm châu, căn bản không thể ngăn được tiếng nói của Thu Viện.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía cấm quân rời đi, ánh mắt chợt lóe nhưng không hề lên tiếng quấy rầy, Hoàng Hậu lặng lẽ liếc nhìn nàng ta, thấy nàng ta thờ ơ với việc điều tra Dực Hòa cung, nàng ấy khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ nàng ấy đã nghĩ sai?

Tô tiệp dư và Đức phi thật sự không hề có liên quan?

Hoàng Hậu chỉ là cảm thấy Tô tiệp dư hôm nay có điểm kỳ quái, nàng ta cố tình gây sự nhưng lại quá mức bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước được chuyện xảy ra với Vân Tự hôm nay.

Chúng phi tần trong cung đều nhận được tin tức đột ngột, vội vàng chạy đến, chỉ đơn giản vấn tóc khoác áo choàng, nhưng Tô tiệp dư lại ăn mặc giống hệt như lúc đi Dực Hòa cung, ngay cả vị trí cây trâm ngọc trên đầu cũng không hề thay đổi.

Hoàng Hậu luôn cẩn thận, khi ở Dực Hòa cung, nàng ấy đã chú ý đến mọi người, cho nên vừa nhìn thấy Tô tiệp dư, Hoàng Hậu liền phát hiện ra điều bất thường.

Hoàng Hậu cầm khăn tay, ánh mắt gần như không thể nhận ra mà lướt qua mặt Tô tiệp dư, nàng ấy muốn cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng trong lòng lại không khỏi lạnh đi.

Nàng ấy dời mắt, không nhìn Tô tiệp dư nữa.

Trong nội điện, không khí trầm mặc, nữ tử nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng ai cũng biết nàng ngủ không yên giấc.

Không ai dám đánh thức nàng.

Một khắc sau, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng bước ra khỏi nội điện, hắn ăn mặc chỉnh tề không giống như lúc ở bên trong điện, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, có lẽ là do nữ tử trong điện cuối cùng cũng không có tin tức gì xấu, thần sắc hắn không đáng sợ như lúc mọi người mới đến, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nặng nề đến hoảng sợ.

Chúng phi tần khom người hành lễ, Đàm Viên Sơ nhìn thẳng đi ngang qua Hoàng Hậu đang hành lễ, chỉ thản nhiên nói:

"Đứng dậy đi."

Giọng nói hắn lạnh nhạt, ai cũng nghe ra được cơn giận của hắn vẫn chưa tan, mọi người thấy hắn nói xong liền trực tiếp bước qua Hoàng Hậu, trong lòng đều không khỏi "lộp bộp" một tiếng.

Ngày xưa, dù Hoàng Thượng có tức giận đến đâu, khi ra ngoài hắn cũng sẽ giữ thể diện cho Hoàng Hậu nương nương, ít nhất cũng sẽ tự mình đỡ Hoàng Hậu nương nương dậy.

Hoàng Hậu dường như không nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào, nàng ấy đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhíu mày nói:

"Hoàng Thượng, Hi tu dung thế nào rồi?"

Tùng Phúc nhanh nhẹn sai người mang ghế đến cho Hoàng Hậu nương nương ngồi.

Còn những người khác, Tùng Phúc không hề quan tâm.

Chủ tử nhà hắn đang nằm bên trong, còn chưa biết ai trong số những người này là hung thủ hãm hại nương nương, trong lòng Tùng Phúc nghẹn một cục tức, không muốn để các nàng được thoải mái. 

Đàm Viên Sơ không nói gì, chúng phi tần còn lại cảm thấy mệt mỏi, cũng chỉ đành đứng trong điện.

Hắn không để ý đến các nàng, ánh mắt dừng trên người Thu Viện, nếu Thu Viện đã yêu cầu hắn điều tra Dực Hòa cung, chắc hẳn phải phát hiện ra điều gì đó.

Thu Viện không chút do dự "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, tiếng động nặng nề khiến da đầu mọi người tê dại, Thu Viện cũng đau đến mức mặt mày trắng bệch:

"Hoàng Thượng, tất cả đồ vật trong chính điện đều đã được Lâm thái y kiểm tra, điểm khác biệt duy nhất hôm nay chính là nương nương đã đi một chuyến đến Dực Hòa cung."

Nói đến đây, sắc mặt nàng ấy vô cùng khó coi:

"Ngay vừa rồi khi thái y châm cứu cho nương nương, nô tỳ ngửi thấy một mùi hương trên y phục nương nương, mùi hương này, nô tỳ đã từng ngửi thấy ở Dực Hòa cung."

Thu Viện không dám nói thẳng mùi hương trên người nương nương là mùi hoa thược dược, chỉ nói nước đôi.

Lời nàng ấy vừa dứt, Lâm thái y liền bước ra từ trong điện, ông ấy còn mang theo túi thơm mà Vân Tự luôn mang bên mình, sắc mặt ngưng trọng:

"Hoàng Thượng, trên túi thơm này và phần eo của bộ cung trang mà nương nương mặc hôm nay đều có phấn hoa."

Nghe vậy, Thu Viện theo bản năng phản bác: "Không thể nào!"

Tô tiệp dư nghe đến đây, thấy Thu Viện khẳng định phủ nhận như vậy, không khỏi nói:

"Sao ngươi biết không thể nào, có lẽ là do đám nô tài các ngươi sơ ý, để lẫn phấn hoa vào túi thơm, lúc trước Lư tần sảy thai chẳng phải cũng là do sơ ý sao?"

Thấy nàng ta nhắc đến chuyện Lư tần sảy thai, Đàm Viên Sơ lặng lẽ liếc mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.

Thu Viện nhìn Tô tiệp dư, âm thầm ghi nhớ nàng ta, sau đó dập đầu về phía Đàm Viên Sơ:

"Hoàng Thượng, nô tỳ dám khẳng định như vậy, là bởi vì hôm nay khi Lâm thái y đến bắt mạch cho nương nương, nô tỳ đã mời Lâm thái y kiểm tra túi thơm này, nếu Hoàng Thượng không tin, cứ việc hỏi Lâm thái y."

Mọi người nhìn về phía Lâm thái y, Lâm thái y gật đầu.

Hơn nữa, phấn hoa này chỉ dính ở bên ngoài túi thơm, giống như có người vội vàng rắc phấn hoa lên trên vậy.

Nghe vậy, sắc mặt Tô tiệp dư có chút khó coi, nàng ta nhếch môi, giọng điệu có phần châm chọc: "Kỳ lạ thật đấy, ngoài người của Chử Án cung các ngươi, còn ai có thể đến gần nương nương chứ?"

Thu Viện không hề nhượng bộ:

"Ai nói không thể?"

"Hôm nay ở Dực Hòa cung người đông đúc, cho dù có chút va chạm cũng không ai để ý, ai biết được có người nhân cơ hội này giở trò hay không?"

Lời Tô tiệp dư nói đều bị phản bác lại, sắc mặt nàng ta cứng đờ, đang định nói thêm gì đó thì bị giọng nói lạnh lùng của Đàm Viên Sơ cắt ngang:

"Trẫm đang hỏi nàng ta, đến lượt ngươi xen vào sao?"

Đáy mắt hắn lạnh nhạt, lông mày nhíu lại không kiên nhẫn.

Tất cả những gì Tô tiệp dư muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, nàng ta siết chặt tay, sắc mặt khó coi á khẩu không trả lời được.

Túi thơm được đưa đến trước mặt Đàm Viên Sơ, hắn đưa tay nhận lấy, trên túi thơm thêu một đóa hoa trà, nền xanh nhạt phối với hoa văn màu trắng, Đàm Viên Sơ nhớ rõ túi thơm này, lúc đó khi hắn đến thăm Vân Tự, nàng vừa mới thêu xong, ngón tay thon dài thoăn thoắt buộc chặt nút thắt, nghe thấy tiếng động nàng ngẩng đôi mắt long lanh nhìn hắn, thanh âm mềm mại:

"Đẹp không? Chờ thần thiếp rảnh rỗi sẽ làm cho Hoàng Thượng một cái nhé?"

Hắn chỉ nói đẹp nhưng không đáp lại lời đề nghị của nàng, nàng đang mang thai, không cần thiết phải làm những việc hao tâm tổn sức này.

Nhưng ai ngờ cuộc trò chuyện hôm qua vừa mới diễn ra, hôm nay nữ tử đã bất tỉnh nằm trên giường.

Không ai nói nữa, đại môn Chử Án cung mở rộng, gió lạnh gào thét ùa vào, thổi đến mặt người đau rát, phảng phất như có hàn khí len lỏi vào tận xương tủy, áo choàng dường như không thể cản được gió, có người không nhịn được kéo chặt vạt áo muốn giữ ấm cho mình.

Mọi người không biết đã đợi bao lâu, chỉ cảm thấy chân đứng đến tê dại, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân.

Sắc mặt Hứa Thuận Phúc không tốt vội vàng trở về, cung kính cúi đầu:

"Hoàng Thượng, Thường thái y phát hiện xung quanh mặt đất Dực Hòa cung đều bị nước hoa hồng tưới qua, thậm chí đáy lư hương trong Dực Hòa cung cũng giấu hoa hồng."

Lư hương trong Dực Hòa cung được thắp lên là muốn che đi mùi thi thể và mùi máu tanh, nhưng không ngờ, ngay cả chi tiết nhỏ này cũng bị kẻ có tâm lợi dụng.

Còn mặt đất xung quanh Dực Hòa cung, giống như đã có người chuẩn bị từ trước, dùng nước hoa hồng rải khắp cung điện, mặt đất thì dễ xử lý không nhìn ra gì, nhưng trên cánh hoa thược dược vẫn còn lưu lại không ít dấu vết.

Ngoại trừ Thường Đức Nghĩa, đây là lần đầu tiên Thu Viện oán hận một người.

Trong cung này chỉ có mình nương nương mang thai, mục đích Đức phi làm vậy không cần nói cũng biết, ả ta quyết tâm muốn kéo thai nhi trong bụng nương nương chôn cùng!

Thật ra mà nói, nếu Thu Viện đứng ở vị trí của Đức phi, có lẽ nàng ấy cũng sẽ làm giống như vậy.

Ngay cả mạng sống cũng sắp mất, ả ta cần phải tính toán nhiều hơn cho đại hoàng tử.

Có lẽ có người cho rằng Đức phi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ liên lụy đến đại hoàng tử sao?

Có lẽ ả ta có lo lắng, nhưng ả ta càng không muốn để nương nương sinh hạ hoàng tử.

Ngay cả Thu Viện cũng có thể nhận ra thái độ khác biệt của Hoàng Thượng đối với nương nương, người cẩn thận như Đức phi sao có thể không phát hiện ra?

Ả ta lo lắng sau khi nương nương sinh hạ hoàng tử, sẽ coi đại hoàng tử là cái gai trong mắt hay không?

Không ai biết được. Nhưng Đức phi không thể không cân nhắc.

Chi bằng ra tay trước.

Tham vọng của con người là vô hạn.

Đại hoàng tử tuy là trưởng tử, nhưng hắn không còn mẫu thân ở hậu cung giúp đỡ, chỉ cần có phi tần nào sinh hạ hoàng tử, đều sẽ không tha cho đại hoàng tử, ả ta cần phải tranh thủ thời gian cho nhi tử của mình.

Hoàng Thượng là người phân biệt rõ ràng giữa phi tần và hoàng tử, cái nào nặng cái nào nhẹ, Đức phi đều tính toán trước trong lòng.

Thu Viện nhắm mắt, nàng ấy không hề kích động, mà đang suy nghĩ rốt cuộc ai có thể đến gần nương nương?

Tuy ngoài miệng nói Dực Hòa cung người đông đúc, ai cũng có thể tiếp cận nương nương, nhưng trên thực tế, nàng ấy và nương nương đều vô cùng cẩn thận, chưa từng tiếp xúc với bất kỳ phi tần nào.

Trong đầu Thu Viện hiện lên hình ảnh lúc ở Dực Hòa cung. Bỗng nhiên, hình ảnh một cung nữ bưng chậu máu hoảng hốt quỳ xuống nhận lỗi hiện lên trong đầu, hơi thở Thu Viện dồn dập, nàng ấy mở mắt ra, hỏi Hứa Thuận Phúc:

"Hứa công công khi ở Dực Hòa cung có nhìn thấy một cung nữ mặt tròn, khóe miệng có nốt ruồi không?"

Hứa Thuận Phúc ngẩn người.

Thu Viện lập tức nói: "Lúc ở Dực Hòa cung chỉ có cung nữ này là có khả năng tiếp cận nương nương nhất."

Nói cách khác, phấn hoa trên túi thơm của nương nương rất có thể là do cung nữ này làm.

Đàm Viên Sơ lập tức ra lệnh: "Đi điều tra!"

Hứa Thuận Phúc lập tức lui ra, một khắc sau lại trở về, hắn thở hổn hển, sắc mặt khó coi mà quỳ xuống: "Hoàng Thượng, nô tài đã chậm một bước."

Người đã chết trong phòng chứa củi.

Giết người diệt khẩu trắng trợn như vậy, khiến Hứa Thuận Phúc cũng không khỏi sợ hãi.

Hứa Thuận Phúc biết rõ, đây là thủ đoạn quen thuộc của Đức phi, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Kỳ quý tần trong số các phi tần cũng có chút khó coi, Hứa Thuận Phúc không cảm thấy bất ngờ.

Giống như lúc Tô tiệp dư sảy thai, cung nữ trong cung của Kỳ quý tần đã treo cổ tự tử trong Trường Xuân cung, cuối cùng chết mà không có đối chứng.

Điều duy nhất khiến Hứa Thuận Phúc khó hiểu là, Đức phi đã chết rồi, rốt cuộc là ai còn liều mạng làm việc cho Đức phi như vậy?

Trong điện bỗng chốc im lặng.

Mọi người không dám nhìn sắc mặt Hoàng Thượng. Hồi lâu sau, trong không gian yên tĩnh mới vang lên thanh âm bình tĩnh của hắn:

"Hay cho Đức phi."

Ngay cả khi chết cũng không để hậu cung được yên ổn.

Một câu nói không vui không giận, dường như không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Hoàng Hậu cũng không nhịn được mà liếc nhìn Đàm Viên Sơ, trong lòng nàng ấy kỳ thật có chút kinh ngạc, hơi thở không khỏi dồn dập, lời này của Hoàng Thượng là có ý gì?

Nếu chuyện Đức phi hãm hại long thai trong bụng Hi tu dung trước khi chết được chứng thực, đại hoàng tử chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Hoàng Thượng nỡ lòng nào sao?

Thu Viện cũng ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, trong lòng nàng ấy vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiện tại nàng ấy không nói gì cả.

So với những người khác, kết tội Đức phi mới là điều quan trọng nhất.

Chỉ có như vậy, đại hoàng tử mới có thể có vết nhơ xuất thân, ngày sau mới có thể nhường đường cho hoàng tử trong bụng nương nương.

Thu Viện không cho Hoàng Thượng thời gian cân nhắc, nàng ấy lại "bịch" một tiếng dập đầu xuống đất, trên trán vốn đã sưng đỏ lập tức tím bầm một mảng, trông rất rõ ràng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy:

"Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho nương nương!"

Cung nhân Chử Án cung cũng quỳ đầy đất, Hoàng Hậu khó có khi im lặng không nói gì, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời.

Đàm Viên Sơ vẫn chưa hề nhìn về phía bọn họ, hắn chỉ khép hờ mí mắt khiến người khác không thấy rõ cảm xúc, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh:

“Xử tử toàn bộ cung nhân ở Dực Hòa cung.”

Đức phi bệnh nặng, không có khả năng tự mình làm ra loại chuyện này, người duy nhất có thể thay ả làm việc, chỉ có nô tài trong Dực Hòa cung.

Nhưng hoa hồng kia khiến Vân Tự suýt nữa sảy thai thì từ đâu đến?

Đáy mắt Đàm Viên Sơ lạnh lẽo: "Điều tra nguồn gốc hoa hồng trong Dực Hòa cung, phàm là những kẻ liên quan đến việc này, giết hết.”

Tất cả dược liệu Thái Y Viện sử dụng đều phải ghi chép trong hồ sơ, sẽ không cho phép loại hoa hồng đáng ngờ như vậy lưu thông trong cung đình, con đường duy nhất có thể để Đức phi có được hoa hồng chỉ có thể là mua từ ngoài cung.

Mà cung nhân duy nhất có thể ra vào cung, chỉ có những người thường ngày được phép ra ngoài cung mua sắm.

Hứa Thuận Phúc cúi đầu thấp hơn, nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế, bất cứ thứ gì cung nhân mua, bao gồm cả những thứ họ mang từ ngoài cung vào đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Muốn mang được số lượng hoa hồng lớn như vậy vào cung, không biết phải mua chuộc bao nhiêu người.

Một đạo thánh chỉ này của Hoàng Thượng, không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng.

Thế nhưng lại không một ai có thể kêu oan.

“Đức phi mưu hại hoàng tự, tâm tư ác độc tội không thể tha, tuy người đã chết nhưng tội danh khó mà xóa bỏ,” Đàm Viên Sơ dường như dừng lại một chút, rồi lại dường như không có: “Bắt đầu từ hôm nay xóa tên Đức phi khỏi ngọc điệp, biếm làm thứ dân.”

Đàm Viên Sơ rũ mắt xuống, ánh nến lập lòe chiếu lên mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ thần sắc.

Mọi người lại không nhịn được ồ lên.

Năm đó, Đức phi sinh hạ đại hoàng tử mới được ghi tên vào ngọc điệp hoàng thất, về sau người đời đều biết ả là mẫu thân của đại hoàng tử.

Nhưng hôm nay ả lại bị xóa tên khỏi ngọc điệp hoàng thất, cung phi hoàng thất bị xóa tên, chỉ có thể trở thành thứ dân không chút danh phận, từ nay về sau, mẫu thân của đại hoàng tử cũng không còn là Đức phi cao cao tại thượng nữa.

Ý thức được điều gì, những kẻ có tâm không khỏi biến sắc, nét mặt khó coi thoáng qua rồi biến mất trước khi người khác kịp phát hiện.

Đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ.

Khi Hoàng Hậu rời khỏi Chử Án cung vẫn còn chưa hoàn hồn, Bách Chi cẩn thận dìu nàng ấy. Bầu trời phía chân trời đã hửng sáng, Bách Chi liếc mắt nhìn thấy hoa trà nở rộ ngoài Chử Án cung, không khỏi lẩm bẩm:

“Hoàng Thượng thật sự rất để tâm.”

Một đường hoa trà này, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư của những người làm vườn trong nhà ấm, trời dần chuyển lạnh nhưng hoa vẫn nở rộ.

Hoàng Hậu cũng hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên những bông hoa trà ven đường, mãi đến khi sắp đến Khôn Ninh cung, sắc màu rực rỡ mới dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Hoàng Hậu bỗng nhiên ý thức được một điều.

Hoàng Thượng không phải tùy tiện biết được Hi tu dung thích hoa trà, mà là vì Hi tu dung mỗi ngày đều đi qua con đường này để thỉnh an, nên ngài ấy mới cho trồng đầy hoa trà ở đây.

Sắc trắng tinh khôi bao quanh, lại khiến cho trăm hoa xung quanh ảm đạm thất sắc.

Đến Khôn Ninh cung, Bách Chi thở phào nhẹ nhõm, sống lưng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Hù chết nô tỳ rồi.”

Lúc ở Chử Án cung, Bách Chi không dám thở mạnh, luôn cảm thấy nếu lúc đó chọc giận Hoàng Thượng, e là mạng nhỏ cũng khó giữ.

Nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được nói: “Nô tỳ không ngờ rằng, Đức phi làm ra loại chuyện bôi nhọ hoàng thất mà Hoàng Thượng cũng không định tội phế vị nàng ta, lại vì Hi tu dung mà biếm Đức phi đến cùng cực.”

Đã thành thứ dân, chẳng phải là bị biếm đến cùng cực rồi sao?

Hoàng Hậu ngồi trước bàn trang điểm cúi đầu tháo hộ giáp, nghe Bách Chi nói cũng không có chút động tĩnh.

Bách Chi cũng không để ý, nàng ấy đã quen với sự yên tĩnh của nương nương, nàng ấy nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên bĩu môi chậm rãi nói:

“Hoàng Thượng thật sự rất coi trọng Hi tu dung.”

Từ Lư tần đến Tô tiệp dư sảy thai đều không rõ ràng, Hoàng Thượng giống như để ý, lại giống như không để tâm, Bách Chi luôn cảm thấy Hoàng Thượng không phải không biết trong đó có sự nhúng tay của Đức phi, chỉ là vì đại hoàng tử mà nhịn xuống, duy chỉ có chuyện của Hi tu dung, thái độ của Hoàng Thượng mới khác biệt.

Hoàng Hậu rốt cuộc cũng có động tác, nàng ấy ngẩng mắt lên nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng coi trọng Hi tu dung, nhưng cũng không chỉ coi trọng Hi tu dung.”

Bách Chi không hiểu, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía nương nương.

Hoàng Hậu rũ mắt xuống, đột nhiên hỏi Bách Chi một vấn đề: “Trước kia Hoàng Thượng cũng coi trọng Hi tu dung, nhưng bất luận là Đức phi hay Kỳ quý tần gây sự với Hi tu dung, Hoàng Thượng đều phạt Đức phi và Kỳ quý tần, cũng không liên lụy đến hoàng tự, ngươi cảm thấy vì sao lần này Hoàng Thượng lại không màng đến đại hoàng tử?”

Bách Chi ấp úng nhăn mặt, có chút không trả lời được.

Hoàng Hậu ngẩng mắt lên nhìn nữ nhân trong gương đồng, thấy đáy mắt nàng ấy bình tĩnh và bi ai:

“Ngài ấy đang lót đường cho hài tử trong bụng Hi tu dung.”

Đại hoàng tử chiếm ưu thế, phía sau lại có Tống gia ủng hộ, Vân Tự có gì? Nàng chỉ là một cô nhi, phía sau không có nửa điểm thế lực trong triều ủng hộ.

Làm như công bằng, nhưng lại thiên vị khắp nơi.

...... hắn thậm chí còn không biết thai nhi trong bụng Vân Tự là công chúa hay hoàng tử.

(Ả Đức phi sao chết sớm thế, muốn ả sống mà xem anh Đàm biếm ả làm thứ dân, rồi đứa con trai của ả ra khỏi vòng tranh ngôi vị luôn, cho ả chết sớm không đã cái nư editor miếng nào.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.