Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 127: Điện tuyển



Một tú nữ bị đưa ra khỏi cung, kỳ thật cũng không gây ra sóng gió gì lớn. Nếu tú nữ này không mang họ Cố, thậm chí sẽ chẳng có ai chú ý.

Tin tức truyền đến Từ Ninh cung, Thái Hậu nương nương chỉ mân mê Phật châu, ngữ khí nhàn nhạt:

"Trong cung không cần người không hiểu quy củ."

Thái Hậu chưa từng quên mình là người Cố gia, nhưng trong cung đã có một vị nương nương họ Cố, huynh trưởng có chút tham lam.

Trương ma ma nghe ra ý tứ trong lời nói của nương nương, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về chuyện này.

Người duy nhất vui mừng chính là Vĩnh Ninh cung. Liễu Quế vừa nghe tin, liền vui vẻ chạy về trong điện, trên mặt lộ rõ sự phấn khởi:

"Nương nương, tam cô nương bị đưa ra khỏi cung rồi!"

Tĩnh phi có chút bất ngờ.

Liễu Quế hưng phấn kể lại đầu đuôi câu chuyện, một lát sau nàng ấy che miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nương nương, người đừng nhìn Hi tu dung ngoài miệng nói vô tình, trong lòng chắc chắn vẫn luôn nhớ đến người."

Trong cung này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Chẳng lẽ không phải Hi tu dung cố ý chọn hôm nay ra ngoài, rồi vừa lúc gặp phải tam cô nương sao?

Liễu Quế vui mừng ra mặt, nàng ấy ngồi xuống, nhìn áo trong sắp hoàn thành trong tay nương nương:

"Nương nương, để nô tỳ chọn chỉ cho người."

Loại y phục này, Vĩnh Ninh cung đã làm rất nhiều, chỉ chờ Hi tu dung sinh hạ hoàng tử là có thể đưa đến Chử Án cung.

*****

Điện tuyển đúng hẹn mà đến. Vân Tự còn chưa đến giờ Thìn đã bị Thu Viện gọi dậy. Hôm nay nàng mặc cung trang bằng gấm vóc màu hồng phấn thêu uyên ương, tôn lên làn da trắng nõn. Nàng do dự giữa trâm ngọc và trâm vàng đã lâu, một bàn tay đưa ra lựa chọn thay nàng, trâm ngọc cài lên mái tóc đen nhánh.Vân Tự nhìn người phía sau qua gương đồng, nàng cong cong đôi mắt hạnh, thuận theo sự sắp xếp.

Ngày đầu tiên của buổi tuyển tú, hôm qua Đàm Viên Sơ nghỉ lại ở Chử Án cung, sáng hôm sau vừa lúc cùng nàng đến Hoành Huy điện.

Các tú nữ đã đến Hoành Huy điện, xếp hàng ngay ngắn chờ đợi được gọi vào.

Khi loan giá đến, mọi người đồng loạt quỳ xuống. Người có lòng muốn đánh giá, cũng chỉ thấy Hoàng Thượng che chở một nữ tử vào trong điện, muốn nhìn kỹ hơn nhưng lại chẳng thấy gì.

Vân Tự chưa từng đến Hoành Huy điện, nơi này so với các cung điện khác cũng không có gì khác biệt, thậm chí còn không bằng Thái Hòa điện rộng lớn uy nghiêm.

Vân Tự chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt. Điện tuyển chỉ có nàng và Đàm Viên Sơ, vị trí của nàng đương nhiên được đặt bên cạnh Đàm Viên Sơ.

Chờ nàng ngồi xong, Đàm Viên Sơ mới nhìn về phía Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc cúi đầu xoay người đi ra khỏi Hoành Huy điện. Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm the thé của thái giám, Vân Tự nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi người. Một lát sau, một nhóm tú nữ nối đuôi nhau tiến vào trong điện.

Các tú nữ quỳ xuống hành lễ, lần lượt cung kính bẩm báo gia thế.

Vân Tự rũ mi mắt xuống, đến lúc này trong lòng nàng mới dâng lên một chút cảm xúc khác thường, nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn Đàm Viên Sơ.

Không ngờ Đàm Viên Sơ lại tỏ vẻ lười biếng, căn bản không nhìn các tú nữ phía dưới. Vân Tự ngẩn ra, cảm xúc vừa dâng lên trong lòng liền tan biến, sắc mặt nàng có chút nghi hoặc, thấp giọng gọi:

"Hoàng Thượng?"

Nghe thấy tiếng gọi, Đàm Viên Sơ ngẩng lên nhìn về phía nàng: "Có người nàng vừa ý?"

Vân Tự nghẹn lời, đây đâu phải tuyển phi cho nàng, nàng có thể vừa ý ai chứ?

Nàng không chút do dự lắc đầu.

Từng nhóm tú nữ được thay phiên nhau đi vào, Vân Tự liếc nhìn khay bạc trong tay cung nhân, trên đó không có túi thơm nào được phát xuống, nàng có chút không hiểu ý tứ của Đàm Viên Sơ.

Vân Tự không nhịn được nghiêng đầu hỏi: "Người không vừa ý ai sao?"

Vẻ mặt Vân Tự khó xử, sớm biết tình huống này, nàng đã không đến điện tuyển.

Không phải nàng không hài lòng với kết quả này, mà là nàng lo lắng sau khi kết quả điện tuyển hôm nay truyền ra ngoài, có thể sẽ có lời đồn nàng ghen tị nên mới loại bỏ hết các tú nữ?

Vân Tự cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng.

Lời nàng vừa dứt, Đàm Viên Sơ liền liếc nhìn nàng, không nói rõ cảm xúc gì nhưng chắc chắn là không vui.

Nhóm tú nữ này lại bị đưa ra ngoài, không một ai lọt vào mắt xanh của Đàm Viên Sơ.

Thu Viện bóc một quả vải cho nương nương, Vân Tự nhận lấy ngậm trong miệng. Các tú nữ trước mắt đều xinh đẹp, dễ dàng khiến người ta hoa mắt, nhưng Vân Tự đã quen nhìn mỹ nhân trong cung, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.Vân Tự thầm tính toán, trăm tú nữ chia làm năm nhóm, cũng chỉ có hai mươi nhóm.

Hiện giờ mới qua một canh giờ, điện tuyển đã gần quá nửa.

Vân Tự nghe thấy các tú nữ được gọi vào đều là nữ nhi của quan viên tam phẩm trở xuống, lúc này nàng mơ hồ nhận ra điều gì, khẽ cắn môi dưới quay đầu nhìn về phía Đàm Viên Sơ.

Đàm Viên Sơ lại hiểu lầm ý nàng, khẽ nheo mắt, ngữ khí khó đoán hỏi: "Nàng nhìn trúng ai?"

Vẫn luôn thúc giục hắn.

Đúng lúc này, thanh âm thỉnh an của tú nữ phía dưới vang lên: "Nữ nhi của Hộ Bộ thị lang Phó Thanh Tuyền tham kiến Hoàng Thượng và tu dung nương nương."

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, khiến Vân Tự liếc mắt nhìn. Nàng bỗng khựng lại, so với những tú nữ khác, dung mạo của vị tú nữ tự xưng là nữ nhi Hộ Bộ thị lang này quả thật nổi bật hơn hẳn, có thể sánh ngang với Tô tiệp dư trước đây.

Phải biết rằng, Tô tiệp dư được xưng là người có dung mạo xuất chúng nhất trong lần tuyển tú trước.

Nàng nhìn thêm hai lần liền bị Đàm Viên Sơ nhìn thấy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác nghẹn khuất.

Những phi tần khác nếu được tham gia điện tuyển chỉ hận không thể loại bỏ hết những nữ tử có thể gây uy hiếp cho mình. Còn nàng thì ngược lại, ai không nổi bật thì không thèm nhìn, đúng không?

Đàm Viên Sơ lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Đẹp lắm sao?"

Vân Tự ngẩn người ra, nàng lại liếc nhìn tú nữ kia, rồi chần chừ đáp:

"Vâng, quả thực rất xuất chúng."

Đàm Viên Sơ khẽ gõ ngón tay thon dài lên bàn, thản nhiên nói: "Vậy thì mắt nhìn của nàng rất không tốt."

Các tú nữ đang chờ phía dưới không khỏi nắm chặt khăn tay, lòng thấp thỏm lo sợ, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Thượng và nương nương.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cung nhân đã ra hiệu cho các nàng lui ra. Sắc mặt Phó Thanh Tuyền trắng bệch, nàng ta biết mình đã bị loại.

Nàng ta không nhịn được đưa tay lên vuốt ve gương mặt mình. Khi phụ thân nàng ta mời người dạy nàng ta quy củ trong cung, rõ ràng đã nói rằng chỉ cần nàng ta vào được đến điện tuyển thì sẽ dễ dàng được chọn.

Lúc ở Trữ Tú cung, tuy không phô trương như Cố Thanh Xúc, nhưng trong lòng nàng ta cũng có chút kiêu ngạo.

Nàng ta tự thấy trong số các tú nữ lần này, chỉ xét về dung mạo thì không ai sánh bằng nàng ta.

Thế mà cho đến giờ, những người có gia thế tốt, dung mạo tốt đều bị loại bỏ hết, khiến Phó Thanh Tuyền nhất thời không hiểu nổi tiêu chuẩn tuyển tú của Hoàng Thượng là gì.

Phó Thanh Tuyền không hề nghi ngờ Hi Tu dung cố tình gây khó dễ.

Tu dung nương nương đã nói nàng ta rất xuất chúng, vậy mà Hoàng Thượng lại bác bỏ lời của tu dung.

Phó Thanh Tuyền nhăn mặt, thầm oán trách trong lòng, dung mạo như nàng ta mà còn chưa đủ xuất chúng, chẳng lẽ Hoàng Thượng có sở thích kỳ quái gì chăng?

Người bị loại quá nhiều, không ít người có gia thế hơn nàng ta, nên nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Nếu đã vào được đến điện tuyển, chứng tỏ quy củ lễ nghi của nàng ta không có vấn đề gì. Với gia thế và dung mạo của mình, nàng ta không lo không gả được.

Còn những tú nữ khác thấy nàng ta cũng bị loại, sắc mặt ai nấy đều có chút kỳ quái.

Nhưng sự kỳ quái này dần dần biến mất khi các tú nữ tiếp theo lần lượt ảm đạm rời khỏi điện. Ai cũng không được chọn, chứng tỏ vấn đề không nằm ở họ.

Bên trong điện, Vân Tự cứ hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn Đàm Viên Sơ. Hao phí bao nhiêu sức người sức của để tuyển tú, chẳng lẽ cuối cùng lại không chọn một ai?

Vân Tự chỉ cần tưởng tượng đến những lời đồn đãi vớ vẩn sẽ nổi lên sau đó là không khỏi đau đầu.

Phảng phất như nhìn ra nỗi băn khoăn của nàng, khi đám tú nữ cuối cùng tiến vào, Đàm Viên Sơ chẳng buồn nhìn,  cũng không đợi mọi người thỉnh an liền tùy ý điểm hai người:

"Ban túi thơm."

Mọi người đều kinh ngạc, cung nhân bưng túi thơm suýt nữa thì không phản ứng kịp, bị thúc giục một chút mới vội vàng dâng lên.

Đợi công công thông truyền báo ra thân thế của hai người, mọi người mới biết bậc thúc phụ của họ chỉ là quan viên ngũ phẩm địa phương. Lần tuyển tú này khác với năm ngoái, chức quan thấp nhất cũng là ngũ phẩm.

Hai tú nữ được chọn cũng ngây người ra vì thánh ý bất ngờ này, may mà một tháng học quy củ không phải vô ích, họ nhanh chóng quỳ xuống tạ ơn.

Vân Tự liếc nhìn Thu Viện. Năm ngoái Thu Viện hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện, nói cách khác, Thu Viện cũng đã chứng kiến lần tuyển tú trước. Chẳng lẽ Đàm Viên Sơ luôn tùy tiện như vậy sao?

Thu Viện nhỏ giọng đáp: "Lần tuyển tú trước là do Hoàng Hậu nương nương chủ trì. Tiền triều chính vụ bận rộn, Hoàng Thượng chỉ đến một lát rồi rời đi."

Vân Tự "ừ" một tiếng,  lâu sau vẫn không nói nên lời.

Chờ tất cả mọi người lui ra, trong điện chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Vân Tự, nàng nhịn không được hỏi:

"Người làm vậy chẳng phải là quá qua loa sao?  Liệu họ có ý kiến gì không?"

Nàng không nói rõ "họ" là ai, nhưng mọi người đều hiểu nàng đang ám chỉ các quan viên trong triều. Họ đã sớm thúc giục Hoàng Thượng tuyển tú, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy, làm sao họ cam tâm?

Đương nhiên là không cam lòng rồi.

Nhưng mà....

Đàm Viên Sơ nhếch môi châm chọc: "Chuyện này đâu đến lượt bọn họ làm chủ."

Vân Tự vẫn hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Đàm Viên Sơ lắc đầu ý tứ sâu xa:

"Bọn họ còn hiểu rõ hơn nàng cái gọi là "lôi đình mưa móc đều là quân ân"."

Vân Tự nhất thời không hiểu ý hắn, nhưng nghe ra hàm ý châm biếm trong đó. Nàng còn chưa kịp phản bác, thì Đàm Viên Sơ đã kéo nàng ra phía trước điện, chỉ vào một tú nữ:

"Đó là nữ nhi duy nhất của Trương các lão. Nàng nói xem, nếu ta chỉ hôn nàng ta cho An Nhàn vương, Trương các lão có dám kháng chỉ không?"

Trong lúc điện tuyển, hắn dù không ngẩng đầu lên nhưng lại nắm rõ tình hình của từng tú nữ.

Vân Tự đã từng nghe nói về An Nhàn vương - thập tam hoàng tử của tiên đế. Vương gia mắc bệnh từ trong thai mẹ, thân thể luôn ốm yếu bệnh tật, là vị hoàng tử hiếm hoi sống sót sau cuộc tranh giành ngôi vị, được Đàm Viên Sơ phong vương.

Nhưng ai cũng biết An Nhàn vương sống không được bao lâu nữa.

Nếu có nữ tử nào gả cho An Nhàn vương, chẳng khác nào chờ thủ tiết.

Vân Tự kinh ngạc.

Đàm Viên Sơ tự hỏi tự đáp, giọng điệu nhàn nhạt: "Hắn không dám kháng chỉ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi duy nhất gả cho An Nhàn vương, bởi nếu kháng chỉ sẽ liên lụy đến cả cửu tộc."

Vân Tự mở to đôi mắt hạnh,  lâu sau vẫn không nói nên lời.

Nàng mơ hồ hiểu được Đàm Viên Sơ đang nói gì, nhưng lại như có một lớp sương mù che phủ khiến nàng không rõ nguyên do.

Có người nhẹ nhàng vỗ về sau gáy nàng, thanh âm trầm xuống:

"Hôm nay những lời này sẽ truyền ra ngoài cung. Nàng nói xem, đến lúc đó bọn họ sẽ nghĩ trẫm qua loa, hay sẽ vui mừng vì trẫm không làm bậy?"

Vân Tự chợt nghẹn lời, nàng ngước đôi mắt hạnh nhìn Đàm Viên Sơ, hắn cũng đang cúi nhìn nàng.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Đàm Viên Sơ. Hắn chỉ đang nói cho nàng biết, nếu hắn quyết tâm làm một việc gì đó thì không ai có thể ngăn cản.

Dù có hoang đường đến đâu,  đó cũng là thánh chỉ, là hoàng ân.

Mí mắt Vân Tự run rẩy, nàng dường như nghe ra ám chỉ  trong lời nói của Đàm Viên Sơ, khiến tim nàng đập loạn nhịp. Nhưng Vân Tự không dám chắc chắn.

Nàng lảng tránh ánh mắt hắn.

Có người bất đắc dĩ véo nhẹ vào gáy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.