Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 92: Sinh bệnh



Khi thánh giá hồi kinh là đã gần tháng chín, hoa quế nở rộ, hương thơm bay ngập trời nhuộm đất vàng óng. Trong cung cứ đến ngày rằm hàng tháng sẽ phát tiền tiêu vặt, yêu cầu cung nhân tự mình đến Trung Tỉnh điện đăng ký nhận.

Lưu An Thuận tuổi đã cao, những việc hao tâm tổn sức này từ lâu đã giao cho Tiểu Dung Tử. Trên hành lang kê một chiếc ghế dựa, Tiểu Dung Tử ngồi đó một cách thoải mái, ánh nắng không hề chiếu tới hắn. Xung quanh, các cung nhân lạnh lùng hô:

"Xếp hàng, từng người một!"

Lục Tùng cũng hiếm khi được ra khỏi Dực Hòa cung. Hắn vốn quen điệu thấp, đến Trung Tỉnh điện cũng không hề ỷ thế chen hàng.

Đến lượt hắn, Tiểu Dung Tử ngẩng đầu, híp mắt nhìn với vẻ khó đoán: "Ở Dực Hòa cung hầu hạ thế nào?"

Ở Hòa Nghi điện, bọn họ ngủ chung phòng, gặp mặt nói chuyện dường như là một việc rất bình thường.

Nhưng trong lòng Lục Tùng hiểu rõ, chuyện này không bình thường chút nào.

Lục Tùng cẩn thận đáp: "Nương nương là người hiền lành."

Tiểu Dung Tử làm như chỉ hỏi han bâng quơ, cũng không để ý, ghi tên hắn xong liền lấy một túi tiền từ bên cạnh ném cho hắn: "Cầm lấy bạc."

Túi tiền rơi vào tay, Lục Tùng không nói gì, xoay người rời đi.

Tiểu Dung Tử ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng hắn, đáy mắt ẩn chứa chút âm lãnh.

Chốc lát, hắn bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, như không có việc gì mà gọi:

"Người tiếp theo!"

Lục Tùng ra khỏi Trung Tỉnh điện, nắm chặt túi tiền trong tay, lòng nặng trĩu.

Trở lại Dực Hòa cung, Quy Thu đang bưng trà vào điện, thấy hắn về, bèn liếc nhìn túi tiền trong tay hắn, thuận miệng hỏi: "Đã về rồi à?"

Lục Tùng gật đầu.

Quy Thu nói: "Vậy ngươi tranh thủ thời gian, nương nương lát nữa có lẽ muốn tìm ngươi."

Lục Tùng không nói gì, trở về phòng mình. Đợi xung quanh yên tĩnh, hắn mới hít sâu một hơi rồi mở túi tiền ra.

Trong túi tiền, ngoài bạc còn có một tờ giấy.

Trên đó chỉ có một dòng chữ: nàng ấy muốn gặp ngươi.

Mặt sau ghi kèm thời gian và địa điểm.

Lòng Lục Tùng chợt lạnh, ánh mắt tối sầm lại. "Nàng ấy" là ai, không cần nói cũng biết. Vân Tự muốn gặp hắn, là định làm gì?

Vân Tự hận hắn đến tận xương tủy, muốn gặp hắn chắc chắn không phải để ôn chuyện.

Lục Tùng thở dài, mượn ánh nến đốt tờ giấy đi. Ánh nến lập lòe soi rõ đáy mắt hắn, thần sắc tối tăm khó hiểu.

*****

Bên trong Mộng Sư điện.

Bánh hoa quế từ phòng bếp nhỏ được Thu Viện bưng vào nội điện. Tùng Phúc đang kể với Vân Tự những chuyện xảy ra trong cung gần đây.

"Chủ tử người không biết đâu, từ khi sảy thai, tính tình Tô tiệp dư trở nên rất quái gở. Mấy hôm trước ngay cửa Chiêu Dương cung, nàng ta phạt Tống tần, sai cung nhân tát Tống tần mười cái, ai đi qua cũng thấy. Tống tần về đến cung khóc lóc một trận, suýt nữa thì treo cổ."

Tùng Phúc tặc lưỡi: "May mà Hoàng Hậu nương nương kịp thời đến can ngăn."

Vân Tự nghe mà chán nản, khó hiểu ngẩng đầu:

"Vì sao vậy?"

Tùng Phúc đáp: "Nghe nói là Tống tần ở sau lưng nói xấu Tô tiệp dư không giữ được long thai, đúng lúc bị Tô tiệp dư nghe thấy."

Vân Tự lắc đầu: "Dám bàn luận chuyện của bậc trên, lại còn bị bắt tại trận, cũng đáng đời." 

Tô tiệp dư vốn không phải người dễ đối phó, nếu chỉ vậy, cũng không đến mức nói nàng ta tính tình quái gở.

Vân Tự tò mò nhìn Tùng Phúc, Tùng Phúc hạ giọng: “Có chuyện này, nô tài cũng không biết thật giả, nghe nói Tô tiệp dư mỗi ngày đều phải dùng máu cung nữ làm thuốc, khiến cả Thanh Ngọc uyển hiện giờ người người hoang mang lo sợ.”

Máu cung nữ?

Vân Tự nhíu mày, có chút nghi hoặc, máu cung nữ làm thuốc dẫn? Nàng ta đang giở trò gì vậy?

Thu Viện bước vào đúng lúc nghe câu này, liền nhíu mày: "Máu cung nữ?”

Nàng đặt bánh hoa quế xuống, chợt nhớ ra điều gì liền ngẩng đầu nhìn Vân Tự: “Trước khi vào cung, nô tỳ từng nghe kể ở trấn trên có một nhà giàu mãi không có con nối dõi, sau đó không biết tìm đâu ra phương thuốc cổ truyền, nói dùng máu xử nữ làm thuốc dẫn là có thể điều dưỡng thân thể. Sau đó, nhà đó bỏ tiền mua rất nhiều nô bộc.”

Vân Tự kinh ngạc: "Chẳng phải là lời đồn nhảm nhí sao?”

Thu Viện lắc đầu: “Chủ tử thấy là lời nhảm nhí, nhưng họ mong con đến sốt ruột, đương nhiên phương pháp nào cũng muốn thử.”

Máu xử nữ?

Cung nữ khi vào cung đều còn ít tuổi, hầu như đều là xử nữ.

Nghĩ đến chuyện này có thể là thật, Vân Tự cảm thấy ghê tởm, máu người thì uống làm sao được?

Vân Tự nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Thu Viện, trong lòng dâng lên nghi ngờ. Chẳng lẽ lần trước Tô tiệp dư sảy thai khiến thân thể suy nhược?

Nhưng Tô tiệp dư còn trẻ như vậy, lại được Hoàng Thượng thương tiếc vì chuyện sảy thai, ngày sau chưa chắc không thể có thai, không lý nào lại chọn cách này.

Vân Tự càng khó hiểu, chỉ có thể hỏi: "Nương nương chẳng lẽ không quản chuyện này sao?”

Tùng Phúc lắc đầu: “Chuyện không gây chết người, mỗi lần lại chỉ cần vài giọt máu là có thể được Tô tiệp dư ban thưởng, người muốn cho, kẻ muốn nhận, dù không muốn, ai dám nhiều lời? Chuyện không ầm ĩ lên, Hoàng Hậu nương nương cũng khó mà nhúng tay.”

Vân Tự á khẩu, đưa tay che miệng. Chỉ cần tưởng tượng Tô tiệp dư có thể đang uống máu người, nàng đã thấy buồn nôn.

Thấy sắc mặt nàng không tốt, Thu Viện ngắt lời Tùng Phúc, đẩy đĩa bánh hoa quế đến trước mặt nàng:

“Chủ tử nếm thử bánh hoa quế này, phòng bếp nhỏ mới làm xong.”

Vân Tự ăn một miếng, cố nén cảm giác buồn nôn.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, Vân Tự ngẩng đầu nhìn Thu Viện. Thu Viện vội vàng ra ngoài, rồi lại đem vào hai túi tiền:

“Chủ tử, là lương tháng Trung Tỉnh điện đưa tới.”

Các vị chủ tử nương nương, lương tháng là tự mình sai người đến Trung Tỉnh điện lấy hay là Trung Tỉnh điện sai người đưa đến, đều tùy thuộc vào vị phân và mức độ được sủng ái của vị chủ tử đó.

Có thể nói, đám nô tài trong cung là những kẻ giỏi nhất trong việc xem xét tình hình mà hành động.

Trong điện chỉ có ba người, Thu Viện đặt túi tiền xuống, nhỏ giọng nói:

“Người đến nói, việc chủ tử dặn hắn đã làm xong rồi, xin người yên tâm.”

Ánh mắt Vân Tự chợt lóe.

Thu Viện đếm bạc, phát hiện Trung Tỉnh điện đưa thêm một phần, trong lòng biết đây là Trung Tỉnh điện muốn lấy lòng chủ tử. Nàng ấy không nói gì, chỉ hơi do dự:

“Hắn đến Dực Hòa cung chưa được hai năm, lại được Đức phi coi trọng ngày ngày mang theo bên mình, chủ tử thấy hắn sẽ đến đúng hẹn sao?

Vân Tự không ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, thanh âm lạnh nhạt: "Hắn sẽ đến.”

Thu Viện không hiểu vì sao chủ tử lại chắc chắn như vậy, nhưng nàng ấy không nghi ngờ lời chủ tử.

Vân Tự ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thầm nghĩ Lục Tùng đương nhiên sẽ đến. Hắn luôn là kẻ đạo đức giả, tự cho mình áy náy với nàng, đương nhiên sẽ muốn bù đắp.

Ngay từ khi gặp lại Lục Tùng ở Hòa Nghi điện, nàng đã nhìn thấu con người hắn.

Mấy lần nàng bị ám toán trong cung, có bao nhiêu lần là do Đức phi ngầm bày mưu tính kế?

Vân Tự không biết.

Lục Tùng một mặt âm thầm áy náy với nàng, có lẽ cũng lo lắng cho nàng, nhưng mặt khác lại trơ mắt nhìn nàng bị Đức phi hãm hại. Trong lúc đó, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện nhắc nhở nàng dù chỉ một lần.

Thật nực cười phải không?

Nhưng cố tình hắn lại là loại người này, còn tự cho mình là si tình.

Vân Tự cảm thấy Lục Tùng quả nhiên là người nhà họ Lục, bề ngoài tỏ vẻ áy náy nói lời ngon ngọt, kỳ thực hắn chẳng khác gì cha nương hắn.

Màn đêm buông xuống, hôm nay là rằm, Hoàng Thượng thị tẩm Khôn Ninh cung.

Khi Khôn Ninh cung tắt đèn, Dực Hòa cung cũng gọi nước. Màn giường buông xuống che khuất cảnh xuân trên giường. Đức phi ngửa cần cổ thon dài mà thở, hơi thở có chút dồn dập.

Khi Quy Thu bưng nước vào, liếc mắt liền thấy Lục Tùng đang quỳ trên mặt đất.

Nàng ta bỗng ngẩn người.

Một người từng đọc sách chuẩn bị thi đậu công danh, giờ rơi vào cảnh ngộ này, rốt cuộc là sẽ cảm thấy được coi trọng mà vui mừng, hay là cảm thấy bị sỉ nhục, ghi hận trong lòng?

Quy Thu không biết, nhưng lúc này nàng ta lại ý thức được sự đáng thương của Lục Tùng.

Quy Thu đỡ Đức phi vào tịnh thất rửa ráy. Lát sau, từ trong tịnh thất truyền ra tiếng Đức phi đầy thoả mãn:

"Lui ra đi."

Khi Quy Thu trở ra, Lục Tùng đã không còn ở trong nội điện.

Trong sương phòng của mình, Lục Tùng cúi đầu không ngừng rửa tay. Hắn dùng sức chà xát như muốn lột đi một lớp da, cho đến khi hai tay đỏ ửng mới chịu dừng lại.

Hắn ngồi bệt xuống đất, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau hắn lại ra ngoài, một lần nữa xách một thùng nước giếng vào.

Nước giếng lạnh lẽo, hắn đứng trong tịnh thất dội từ đầu xuống chân.

Nước làm ướt tóc tai và y phục của hắn. Hắn cúi đầu, nước theo mặt chảy xuống khiến toàn thân ướt sũng. Cửa sổ không đóng, gió lùa vào làm hắn run lên. Hắn cúi gằm mặt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sắc môi trắng bệch.

Hôm sau, đến giờ thỉnh an mà vẫn chưa thấy Lục Tùng, Đức phi nhướng mắt: "Người đâu?"

Quy Thu vội sai người đi tìm Lục Tùng.

Đến sương phòng của Lục Tùng, mới phát hiện hắn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt đỏ ửng, rõ ràng bệnh tình không nhẹ.

Cung nhân bẩm báo, Đức phi nhíu mày. Quy Thu nhìn đồng hồ cát, cung kính nhắc nhở:

"Nương nương, sắp đến giờ thỉnh an rồi ạ."

Nghe vậy, Đức phi không còn để tâm đến Lục Tùng nữa, chỉ thản nhiên dặn dò: "Sai người đến Thái Y Viện mời y quan đến khám cho hắn, đừng để hắn chết."

Thái Y Viện ngoài thái y, còn có một số y quan và y nữ. Những người này không có chức quan chính thức nhưng cũng có tài năng, cung nhân khi ốm đau có thể bỏ chút bạc ra để họ chữa trị.

Lục Tùng cứ thế ốm liệt giường mấy ngày.

Đức phi tự mình đến thăm, thấy sắc mặt hắn vẫn rất kém. Hôm đó, y quan nói nếu cứ để mặc như vậy, hắn có thể sốt đến chết.

Đức phi thấy vậy, đành để hắn dưỡng bệnh, còn ôn tồn dặn dò:

"Cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khỏi bệnh rồi hãy hầu hạ."

Nàng ta sai Quy Thu lấy nhân sâm trăm năm trong kho ra cho Lục Tùng bồi bổ.

Lục Tùng kinh hãi, vội ngồi dậy định tạ ơn, Đức phi ngăn lại, khẽ cười: "Ngươi là người của bổn cung, khách khí với bổn cung làm gì."

Lục Tùng không nói gì, chỉ cung kính cúi đầu.

*****

Ngày hai mươi ba tháng chín là sinh nhật hoàng trưởng tử. Đức phi đã cho người chuẩn bị từ sớm. Sau khi đến Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng Hậu, nàng ta không về Dực Hòa cung ngay mà cho nghi trượng đến ngự tiền.

Vân Tự ra khỏi Khôn Ninh cung sau Đức phi, ngồi trên nghi trượng liếc nhìn phương hướng Đức phi rời đi.

Thu Viện đi bên cạnh nghi trượng, đè thấp giọng nói chỉ đủ Vân Tự nghe thấy: "Nghe nói Lục Tùng bệnh rất nặng."

Vân Tự không hề quan tâm, nàng rũ mắt nhàn nhạt nói:

"Hôm nay là sinh nhật hoàng trưởng tử, Đức phi sẽ không còn tâm trí để ý đến hắn. Hắn chưa bao giờ là kẻ ngu dốt, chỉ là xem hắn có muốn làm hay không thôi."

Lục Tùng nếu thật sự muốn gặp nàng, tự nhiên sẽ tìm cách đến đúng hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.