Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 96: Tát tai



Hôm sau tỉnh dậy, ký ức tối qua dần dần hiện về, Vân Tự vẫn còn ngơ ngẩn.

Tối qua Đàm Viên Sơ đến làm gì?

Chỉ đến để nói với nàng một tiếng Kỳ quý tần phải dọn ra khỏi chính điện Trường Xuân cung thôi sao?

Vân Tự buồn bực, nhất là khi nghĩ đến chuyện cuối cùng Đàm Viên Sơ đã làm tối qua, nàng khó chịu cắn chặt răng, hỏi Thu Viện với vẻ nghi hoặc:

“Tối qua Hoàng Thượng đến lúc nào vậy?”

Đêm qua không phải Thu Viện trực đêm, nên hoàn toàn không biết chuyện Hoàng Thượng nửa đêm đột kích, hôm nay gặp Hoàng Thượng còn ngây người một lúc.

Vân Tự nghẹn lời, một lúc lâu sau vẫn không trả lời được.

Thấy vậy, Thu Viện cũng không hỏi thêm nữa.

Sau khi thỉnh an, Vân Tự mới biết Trung Tỉnh điện đã đến Trường Xuân cung. Trường Xuân cung cách Ngự Hoa Viên không xa, vừa đến Ngự Hoa Viên, Vân Tự đã thấy một nhóm phi tần đang đứng tụm lại, nhỏ giọng bàn tán về phía Trường Xuân cung.

Vân Tự cũng dừng kiệu, không bỏ lỡ chuyện náo nhiệt này.

Khâu bảo lâm cũng ở đó, nàng ta hành lễ với Vân Tự. Vân Tự đỡ nàng ta dậy, khẽ nhướng mày nghi hoặc hỏi: “Đang ồn ào chuyện gì vậy?”

Hai người đứng cạnh nhau không xa, nghe thấy từ Trường Xuân cung truyền đến một tiếng kêu đầy vẻ khó tin:

“Không thể nào!"

Cả Vân Tự và Khâu bảo lâm đều nhận ra đó là giọng của Kỳ quý tần. 

Khâu bảo lâm liếc nhìn Vân tiệp dư. Nàng ta biết tối qua Hoàng Thượng đã đến Mộng Sư điện, hôm nay Trung Tỉnh điện liền đến Trường Xuân cung, nói hai chuyện này không liên quan thì chẳng ai tin.

Khâu bảo lâm thu hồi tầm mắt. Vân Tự nán lại ở Khôn Ninh cung một lúc nên đến muộn hơn nàng ta, cũng không rõ tình hình nên nàng nhỏ giọng giải thích:

“Kỳ quý tần không tin Hoàng Thượng lại đuổi nàng ta ra khỏi chính điện Trường Xuân cung, đang mắng người của Trung Tỉnh điện to gan.”

Trung Tỉnh điện làm việc theo cung quy, sao lại to gan được?

Vân Tự khẽ ngẩng đầu, thong thả nói: “Dưới trướng có vị tiểu công chúa, chung quy là có chỗ dựa.”

Dù bị giáng xuống tứ phẩm quý tần, vẫn có thể đường hoàng ở lại chính điện, còn tin chắc Hoàng Thượng sẽ không đuổi nàng ta đi.

Trong Trường Xuân cung còn có chúng phi tần khác, có người xem kịch vui lại kéo theo nhiều người đến. Vân Tự cũng không kiêng dè mà đi đến trước cửa, chúng phi tần xung quanh thấy nàng đều vội vàng nhường đường. Vừa đến gần, nàng liền thấy Kỳ quý tần tức giận tát Tiểu Dung Tử một cái.

Tiếng tát vang lên thanh thúy.

Trên mặt Tiểu Dung Tử lập tức in hằn một dấu đỏ, hắn bị đánh đến mức quay mặt đi, đưa tay che mặt.

Sắc mặt Vân Tự chợt lạnh đi.

Thực ra nàng không bất ngờ khi thấy Tiểu Dung Tử ở đây. Lưu công công muốn dạy dỗ Tiểu Dung Tử nên hầu như mọi việc đều để hắn ra mặt.

Hơn nữa, Tiểu Dung Tử một lòng hướng về nàng, biết Kỳ quý tần và nàng không ưa nhau, nên chắc chắn muốn tự mình đến để chọc tức Kỳ quý tần.

Ánh mắt Khâu bảo lâm lóe lên. Nàng ta nhận ra Tiểu Dung Tử, đã từng gặp hắn vài lần ở Hòa Nghi điện.

Kỳ quý tần cũng nhìn thấy Vân Tự, trong lòng có chút khó chịu nhưng không thể quan tâm đến nàng lúc này. Nàng ta lạnh lùng nói với Tiểu Dung Tử:

“Ngay bây giờ, lập tức cút ra ngoài cho ta!”

Tiểu Dung Tử một tay che mặt, cúi đầu, giọng điệu vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không lùi bước: “Kỳ quý tần xin đừng làm khó bọn nô tài, bọn nô tài đều làm theo chỉ dụ, khó mà trái lệnh.”

Kỳ quý tần tức đến mức muốn hộc máu.

Nàng ta không thể dọn ra khỏi chính điện, nàng ta biết rõ điều đó có nghĩa là gì.

Ít nhất là trong thời gian ngắn, tiểu công chúa sẽ không được trở về bên cạnh nàng ta.

Tiểu công chúa còn nhỏ, xa nàng ta lâu như vậy, liệu có xa cách với nàng ta không?

Kỳ quý tần không dám nghĩ đến kết quả này.

Nàng ta chỉ có thể hung hăng chỉ ra ngoài cửa, nghiến răng nghiến lợi quát: “Cút!”

Đồng Vân muốn kéo Kỳ quý tần lại khuyên nàng ta bình tĩnh, nhưng bị Kỳ quý tần đẩy ra. Kỳ quý tần không nghe lời nàng ra, Đồng Vân lo lắng thấp giọng gọi:

“Chủ tử!”

Kỳ quý tần đột nhiên lạnh mặt nhìn về phía nàng ta. Ngày thường Kỳ quý tần luôn nghe lời Đồng Vân khuyên nhủ bình tĩnh, nhưng hôm nay trong tình huống này, nàng ta tuyệt đối không thể lùi bước. 

Tiểu Dung Tử nhìn hai chủ tớ tương tác, không hề nao núng, nhưng khi ánh mắt lướt qua Vân Tự đang đứng ở cửa cung, hắn liền lùi lại một bước, hướng Vân Tự hành lễ:

“Vân tiệp dư an khang.”

Cung nhân của Trung Tỉnh điện vội vàng hành lễ theo.

Vân Tự thấy Kỳ quý tần cũng nhìn sang, hình như sợ nàng gây rối, liền lạnh giọng nói với nàng:

“Chuyện của Trường Xuân cung hình như không liên quan đến Vân tiệp dư, người đâu, mời các nàng rời đi!”

Vân Tự quen bị nàng gây khó dễ rồi, nghe vậy liền khẽ nhướng mày, giả vờ ngây thơ nói: “Nghe Kỳ quý tần nói vậy, Trung Tỉnh điện làm việc đều theo quy củ, ngươi cản được nhất thời, chẳng lẽ còn cản được cả đời?”

Ánh mắt Kỳ quý tần lạnh lẽo, Vân Tự nghĩ rằng nói như vậy là nàng ta sẽ phải dọn ra khỏi chính điện sao? Nàng ta tức giận nói:

“Dù vậy thì cũng không đến lượt ngươi ở đây giậu đổ bìm leo!”

Vân Tự khẽ cười, nàng nửa dựa vào người Thu Viện, thờ ơ nói: “Ta cũng chẳng muốn quản ngươi, chỉ là ta còn có việc phải dặn dò Trung Tỉnh điện, ngươi ở đây làm loạn chẳng phải là làm chậm trễ thời gian làm việc của ta sao?”

Tiểu Dung Tử lặng lẽ chờ Vân tỷ tỷ và Kỳ quý tần đấu khẩu, ngay sau đó liền nghe thấy tỷ tỷ nói với hắn:

“Các ngươi còn chần chừ gì nữa, đợi lát nữa là đến trưa đấy.”

Tiểu Dung Tử hiểu ý, hắn nhìn Kỳ quý tần: “Xin quý tần thứ lỗi cho bọn nô tài vô lễ.”

Kỳ quý tần đột nhiên ý thức được điều gì:

“Các ngươi dám!”

Tiểu Dung Tử không thèm nhìn nàng ta, ra lệnh cho cung nhân của Trung Tỉnh điện: “Còn không mau dọn dẹp, muộn nữa là Kỳ quý tần không có chỗ nghỉ ngơi tối nay đấy.”

Chỉ một câu nói đơn giản mà lại đầy ý mỉa mai.

Kỳ quý tần cũng nghe ra hắn đang chế nhạo mình, nàng ta không thể tiếp tục ngăn cản nữa, chậm trễ thêm chỉ tốn thời gian của nàng ta, mà cung điện này, nàng ta nhất định không thể dọn đi!

Dù Kỳ quý tần có muốn ngăn cản thế nào cũng bất lực, cung nhân của Trường Xuân cung bị câu "phụng chỉ hành sự" áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Trung Tỉnh điện khuân hết đồ đạc ra ngoài, im thin thít.

Thấy mọi chuyện đã không thể vãn hồi, Kỳ quý tần lảo đảo một bước, nàng ta thất thần lẩm bẩm:

“Sao có thể……”

“To gan…… Làm càn!"

Không ai để ý đến lời nàng ta nói, chúng phi tần xung quanh cũng có chút kinh hãi. Lúc đắc thế, nô tài chính là nô tài, cung kính với ngươi vô cùng, nhưng một khi thất thế, bọn họ sẽ là những kẻ đầu tiên cho ngươi nếm trải mùi vị của sự bạc bẽo.

Kỳ quý tần đột nhiên nhìn về phía Vân Tự, hai mắt đỏ ngầu, nhớ đến việc tối qua Hoàng Thượng đến Mộng Sư điện, liền cảm thấy tất cả đều là do Vân Tự xúi giục:

“Đều là tại ngươi!”

“Tất cả đều là do ngươi sai! Đều là ngươi xúi giục Hoàng Thượng!”

Nàng ta xông thẳng đến Vân Tự, trong lúc kích động đã quên mất thân phận của mình và Vân Tự lúc này. Nàng ta giơ cao tay, như muốn đánh Vân Tự.

Tiểu Dung Tử thấy vậy, sắc mặt biến đổi.

Nhưng hắn chưa kịp tiến lên ngăn cản, mọi thứ bỗng dừng lại, xung quanh vang lên những tiếng kinh hô.

Có người kêu thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất. Vân Tự vẫn chưa kịp rút tay về, nàng không để Thu Viện chắn cho mình, cũng không hề né tránh, mặc cho Kỳ quý tần đánh tới. Lực đạo quá mạnh, đầu ngón tay nàng còn in hằn chút vết đỏ.

Kỳ quý tần ôm lấy gương mặt nóng rát, không dám tin nhìn Vân Tự:

“Ngươi…… Ngươi dám đánh ta?!”

Từ khi gả vào vương phủ đến nay đã gần tám năm, chưa từng có ai dám làm nhục nàng ta như vậy!

Vân Tự nhìn xuống nàng ta với ánh mắt lạnh lùng, nàng dường như thấy buồn cười, khẽ nhếch môi:

“Đánh ngươi thì đã sao, có gì mà không dám?”

Lúc chỉ là một nô tài ở Dưỡng Tâm điện, nàng còn dám động vào hoa sen quý báu của Dung chiêu nghi, giờ nàng đã là tiệp dư, chẳng lẽ lại không dám đánh một quý tần?

Kỳ quý tần ngơ ngác nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Vân Tự, giờ khắc này, nàng ta cuối cùng cũng nhận ra vị trí của nàng ta và Vân Tự đã sớm đảo ngược.

Trước kia, nàng ta và Vân Tự còn phân cao thấp.

Giờ xét về thân phận, giữa nàng ta và Vân Tự, Vân Tự mới là kẻ tôn quý, còn nàng ta chỉ là kẻ thấp hèn.

Kỳ quý tần bị nhận thức này làm cho hai mắt đỏ hoe. Đồng Vân chạy đến chắn trước mặt nàng ta. Chúng phi tần và cung nhân xung quanh đều bị dọa sợ, Khâu bảo lâm cũng kinh ngạc nhìn Vân tiệp dư, từ khi tiến cung đến nay, nàng ta chưa từng thấy Kỳ quý tần thảm hại như vậy.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Vân Tự nhìn xuống Kỳ quý tần đang ngã dưới đất, lạnh lùng ra lệnh:

“Kỳ quý tần không phân biệt tôn ti, dám cả gan động thủ đánh người trên, người đâu, tát tai.”

Kỳ quý tần không ngờ Vân Tự không chỉ dám đánh nàng ta mà còn được đằng chân lân đằng đầu, nàng ta ngẩng phắt đầu lớn tiếng quát:

“Vân Tự, ngươi dám!”

Vân Tự không hề thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: “Tát!”

Thu Viện buông Vân Tự ra, tiến lên một bước cung kính hành lễ:

“Đắc tội, Kỳ quý tần.”

Vừa dứt lời, không đợi Kỳ quý tần lên tiếng, Thu Viện giơ tay tát thẳng vào mặt nàng ta, chặn đứng những lời định gào thét của nàng ta.

Tiếng tát vang lên thanh thúy.

Thu Viện không hề do dự.

Cái tát này thậm chí còn không mạnh bằng cái tát của Vân Tự, nhưng mọi người lại đột nhiên rùng mình. Họ kinh hãi nhìn Kỳ quý tần giãy giụa, bị cung nhân ghì chặt, Thu Viện thong thả giơ tay, từng cái tát lần lượt giáng xuống.

Mọi người nuốt nước bọt liếc nhìn Vân tiệp dư, chỉ thấy nàng bình tĩnh nhìn Kỳ quý tần bị phạt.

Chúng phi tần trong khoảnh khắc này bỗng nhiên ý thức được, từ ngày Vân Tự có được vị phân, thế cục trong cung đã âm thầm thay đổi, chỉ là đến hôm nay họ mới nhận ra rõ ràng điều này.

Kỳ quý tần bị cung nhân ghì chặt quỳ trên mặt đất, cả người nhếch nhác. Nàng ta bị kích thích đến mất hết lý trí, vẫn còn chưa phân biệt được tình thế mà mắng chửi Vân Tự, nhưng khi thấy Đồng Vân quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin Vân Tự, nước mắt nàng ta cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi, những lời mắng chửi cũng không thể thốt ra nữa.

Một lúc lâu sau, khi mọi người đã không còn biết Kỳ quý tần rốt cuộc đã bị tát bao nhiêu cái, Vân Tự mới ra hiệu dừng lại.

Vân Tự bước đến trước mặt Kỳ quý tần. Nàng ta bị phạt nặng, khóe miệng chảy máu. Vân Tự nhìn vào ánh mắt thù hận của nàng ta, không hề ngạc nhiên.

Kỳ quý tần mà không hận nàng mới là lạ.

Nàng chỉ là nhớ đến ngày Lư tần chết, khi nàng giữ chặt Lư tần dưới đáy hồ, không một ai biết nàng đang nghĩ gì.

Ngay cả bản thân Vân Tự cũng không nhớ rõ.

Nhưng nàng vẫn nhớ rõ, sau khi được cứu lên bờ, lúc tỉnh lại nàng đã quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xin Đàm Viên Sơ đòi lại công đạo cho Lư tần, cảm giác trán đập xuống đá cuội đau đớn đến tận bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác máu tươi chảy dài trên mặt.

Kỳ quý tần lúc này, có thảm hại bằng nàng lúc đó không?

Kỳ quý tần luôn muốn trừ khử nàng.

Nếu không, ngày Dương tiệp dư bị thiêu chết, nàng cũng sẽ không phát hiện ra manh mối từ thái độ của Kỳ quý tần, từ đó biết được ai mới là người thực sự hãm hại mình.

Kỳ quý tần từng muốn vạch trần việc nàng hại chết Lư tần, nhưng chẳng lẽ nàng ta đã quên, người ép nàng giết chết chủ cũ chẳng phải chính là nàng ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.