Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 98: Tính kế



Ben trong điện, một tên nô tài đang lăn lộn trên giường, màn giường bị hắn ta kéo ra, khiến mọi người nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Đức phi vội vàng kéo vạt áo, mặt đỏ bừng, xuân sắc lộ rõ, nàng ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vẻ bình tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất.

Nàng ta muốn xuống giường nhưng hai chân mềm nhũn, cả người đều ngã quỵ trên giường.

Đức phi nắm chặt chăn, đầu óc choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng ta không thể giữ bình tĩnh được nữa, tại sao Hoàng Thượng lại ở đây?!

Cảnh tượng trong điện khiến chúng nô tài xung quanh sợ hãi quỳ rạp xuống, hận không thể biến mất. Trong chốc lát, bầu không khí trong Dực Hòa cung trở nên ngưng trọng, khiến người ta toát mồ hôi lạnh, im lặng như tờ.

Quy Thu nhìn thấy cảnh tượng bên trong điện, cả người đều choáng váng ra.

Ánh mắt dừng lại trên người tên nô tài kia, nàng ta không sao kìm được kinh hãi, như thế nào lại……

Hoàng Hậu cau mày nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi nín thở.

Gièm pha gì có thể khiến một người vạn kiếp bất phục?

Đối với nữ nhân hoàng thất mà nói, rất đơn giản, chỉ cần khiến nàng ta không còn trong sạch, đơn giản đến mức khiến người ta buồn nôn.

Tên nô tài kia lăn lộn dập đầu:

“Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!”

Đàm Viên Sơ nhìn Đức phi với ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm lạnh như băng:

“Cút hết đi!”

Chuyện xấu hổ của hoàng thất, không ai muốn biết, Hứa Thuận Phúc vội vàng dẫn mọi người lui ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng hiểu rõ, bất kể hôm nay Đức phi có bị hãm hại hay không, thì cũng đã hoàn toàn xong đời!

Hoàng Thượng sẽ không giữ lại Đức phi để làm hoàng thất phải hổ thẹn, làm hoàng trưởng tử phải hổ thẹn.

Một cơn gió lạnh thổi qua rừng trúc, Hứa Thuận Phúc bỗng rùng mình, rốt cuộc là ai có năng lực như vậy có thể tính kế Đức phi đến mức này?

Trong nội điện, Đức phi siết chặt tay cố gắng lấy lại chút lý trí. Ngửi thấy mùi hương trong phòng, rồi nhìn tên nô tài đang nằm dưới đất, nàng ta lập tức hiểu mình đã bị hãm hại.

Đức phi lồm cồm bò xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt, một lúc sau nàng ta bật khóc:

“Hoàng Thượng! Thần thiếp bị người ta hãm hại! Xin người minh xét!”

Đàm Viên Sơ nghe vậy, cười mỉa mai.

Đức phi thật sự coi hắn là kẻ ngốc sao?

Quy Thu canh giữ bên ngoài, vừa thấy hắn liền lập tức hô lên báo động cho người bên trong, việc Đức phi dan díu với nô tài không phải lần đầu tiên, nếu không, làm sao Quy Thu lại hành động thuần thục như vậy?

Cái gọi là bị người ta hãm hại của Đức phi là chỉ điều gì?

Chẳng lẽ là chỉ việc dan díu bị bại lộ, bị người ta thiết kế để hắn đích thân bắt gian tại trận?

Tức giận đến cực điểm, Đàm Viên Sơ bật cười, tên nô tài kia vẫn đang không ngừng cầu xin tha thứ, sợ hãi đến mức tiểu tiện ra quần, cơn giận trên mặt Đàm Viên Sơ bỗng nhiên biến mất, hắn nhìn Đức phi như nhìn một kẻ tầm thường, lên tiếng gọi:

“Hứa Thuận Phúc.”

Hứa Thuận Phúc ở gian ngoài giật mình, vội vàng đẩy cửa bước vào.

Đàm Viên Sơ chỉ vào tên nô tài đang không ngừng cầu xin, thanh âm bình tĩnh không một gợn sóng: “Kéo xuống cho chó ăn.”

Hắn nói cho chó ăn, thì kẻ đó chắc chắn sẽ không chết trước khi bị chó ăn thịt.

Tên nô tài kia sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, cả người quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu cầu xin:

“Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Nô tài nhất thời hồ đồ, xin Hoàng Thượng tha mạng!”

Hứa Thuận Phúc sợ Hoàng Thượng càng tức giận, vội vàng sai người kéo tên nô tài đó đi.

Tên nô tài bị kéo ra xa, kéo vào bóng tối ở gian ngoài, tiếng khóc vẫn còn văng vẳng trong điện khiến mọi người lạnh sống lưng.

Tất cả cung nhân đều quỳ rạp dưới đất, kẻ nhát gan sợ hãi run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chứng kiến Đức phi dan díu với nô tài, liệu hôm nay bọn họ có thể sống sót không?

Không ai biết câu trả lời, nhưng điều đó không ngăn được nỗi sợ hãi của họ.

Vân Tự đợi tin tức từ Khôn Ninh cung, xác nhận Hoàng Hậu đã khởi hành đến Dực Hòa cung, tin tức cũng dần dần truyền đến tai chúng phi tần khác, nàng mới bắt đầu đi đến Dực Hòa cung.

Nàng đã chuẩn bị từ trước, đến không sớm cũng không muộn, chậm hơn Hoàng Hậu một bước, nhưng lại đến trước những người khác.

Điều này cũng không có gì lạ, Chử Án cung của nàng vốn dĩ cách Dực Hòa cung không xa.

Khi Vân Tự đến, vừa lúc nhìn thấy tên nô tài bị kéo đi. Y phục hắn xộc xệch, hạ thân ướt đẫm, khi bị kéo qua người nàng còn có một mùi tanh hôi, Vân Tự suýt nữa thì nôn ra, nàng nhanh chóng liếc nhìn, dưới ánh đèn lồng treo trên tường cung thấy rõ những dấu vết ái muội trên người hắn.

Suy đoán đã thành sự thật, Vân Tự lặng lẽ nuốt nước bọt.

Đức phi vậy mà lại to gan đến vậy?

Nàng và Thu Viện nhìn nhau, đều cảm thấy lạnh sống lưng, Vân Tự do dự nhìn con đường phía trước, bỗng nhiên có chút không dám bước tiếp.

Nhưng cung nhân trước điện đã nhìn thấy nàng.

Vân Tự đành phải căng da đầu tiến lên, trong sân quỳ đầy cung nhân, Vân Tự còn nhìn thấy cấm quân của Lư Đông Huân cũng quỳ trên hành lang, trong lòng nàng kinh hãi, hôm nay e là không ổn rồi, những người ở đây sợ là chẳng mấy ai sống sót.

Vân Tự bắt đầu hối hận vì đã đến đây.

Người duy nhất không quỳ chính là Hoàng Hậu nương nương, Vân Tự đứng bên cạnh nàng ấy, Hoàng Hậu nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

Vân Tự cảm thấy rất mệt mỏi, chuyện hôm nay không phải do nàng làm ra.

Nàng nhiều nhất cũng chỉ là góp phần gọi Đàm Viên Sơ đến đây mà thôi.

Bên ngoài lại ồn ào, là chúng phi tần đang dần dần kéo đến, Vân Tự thấy sắc mặt Hoàng Hậu thay đổi, trong lòng hiểu rõ hôm nay là chuyện xấu hổ của hoàng thất, càng ít người biết càng tốt.

Hoàng Hậu lập tức tiến lên ngăn cản chúng phi tần: "Tất cả dừng lại cho bổn cung!”

An tài nhân vội vàng chạy đến, còn chưa kịp vào Dực Hòa cung đã bị Hoàng Hậu chặn lại, vẻ mặt nàng ta khó chịu, thử nói: “Nương nương, tần thiếp nghe nói Đức phi nương nương không khỏe, nên cố ý đến thăm.”

Hoàng Hậu không để ý đến nàng ta, trực tiếp ra lệnh cho cung nhân và cấm quân:

“Ngăn bọn họ lại, không được cho bất cứ ai bước vào Dực Hòa cung, kẻ nào dám trái lệnh, đều phải đến lãnh cung cho bổn cung!”

Hai chữ "lãnh cung" khiến chúng phi tần run rẩy, rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến Hoàng Hậu nương nương phải hạ lệnh nghiêm trọng như vậy.

Cánh cửa lớn của Dực Hòa cung chậm rãi đóng lại, chúng phi tần bị chặn ở bên ngoài, có người thấy Vân tiệp dư ở bên trong, đều kinh ngạc cùng bất bình, tại sao Vân tiệp dư lại được vào?

Tô tiệp dư cũng lạnh lùng nhìn Vân Tự.

Khi bọn họ đang bất bình, Vân Tự lại cảm thấy khóc không ra nước mắt, nàng ấp úng nhìn Hoàng Hậu:

“Nương nương, thần thiếp cũng ra ngoài thôi.”

Hoàng Hậu trầm mặc một lát, giọng nói không rõ cảm xúc: “Đã đến rồi, cùng đợi Hoàng Thượng ra ngoài với bổn cung đi.” 

Vân Tự khó khăn mấp máy môi, vừa nhìn đã biết Dực Hòa cung không có chuyện gì tốt, ai biết được ở lại đây có bị Đàm Viên Sơ giận chó đánh mèo hay không?

Nghĩ đến người đứng sau chuyện hôm nay, Vân Tự đột nhiên nhận ra một điều.

..... Người bị kéo đi khi nàng bước vào không phải là Lục Tùng.

Vân Tự bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đám nô tài đang quỳ trong điện, quả nhiên giữa đám người đó, nàng thấy Lục Tùng đang cụp mắt xuống.

Lục Tùng vẫn luôn như vậy, tuy được chủ tử coi trọng, nhưng hắn luôn khiêm tốn không phô trương.

Ở Hòa Nghi điện là vậy, ở Dực Hòa cung cũng vậy.

Có lẽ vì nàng nhìn quá lâu, Lục Tùng nhận ra ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hai mắt chạm nhau, hắn khẽ nheo mắt rồi lại cúi đầu xuống.

Nhưng Vân Tự lại cảm thấy trong mắt hắn có chút tiếc nuối.

Trong nháy mắt, Vân Tự bỗng nhiên hiểu ra mục đích của Lục Tùng.

..... Hắn đang mượn tay nàng để trừ khử Đức phi.

Vân Tự lặng lẽ quan sát, quả nhiên thấy Quy Thu đang nhìn chằm chằm Lục Tùng, còn Lục Tùng thì như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt không có vẻ bất an hoảng loạn giống như những cung nhân khác.

Trong lòng Vân Tự chùng xuống.

Nếu nàng đoán không sai, người dan díu với Đức phi trong điện hôm nay đáng lẽ phải là Lục Tùng mới đúng, nếu không Quy Thu sẽ không nhìn Lục Tùng bằng ánh mắt đó.

Lục Tùng trời sinh có một bộ tướng mạo tuấn tú, trong cung này có không ít phi tần cả năm chẳng được gặp Hoàng Thượng một lần. Dần dà thời gian trôi qua, những phi tần ấy nảy sinh chút tâm tư khác cũng là điều dễ hiểu. Vân Tự kỳ thực chẳng hề thấy lạ.

Đức phi lựa chọn Lục Tùng trong số đám nô tài cũng chẳng có gì khó hiểu.

Chỉ là Vân Tự cảm thấy Đức phi chọn ai cũng được, sao cứ phải là Lục Tùng. Nàng hiểu rõ Lục Tùng, hắn vốn là người có chí khí cao ngút trời, người ta cày ruộng thì hắn muốn đọc sách. Giờ đây thân mang tàn tật, e là đã thành tâm bệnh của hắn. Nếu Đức phi thật sự có điều gì với hắn, chẳng phải là ngày ngày nhắc nhở hắn, hắn không còn là một nam nhân thực sự nữa hay sao?

Lục Tùng làm sao có thể chịu đựng được?

Tuy ngoài mặt hắn tỏ ra cung kính nghe lời, nhưng trong lòng chỉ có cảm giác sỉ nhục.

Chẳng trách hôm ấy hắn lại kêu nàng đưa Hoàng Thượng đến. Lục Tùng không thể chịu đựng Đức phi, nhưng hắn không có cách nào thoát khỏi Đức phi. Đức phi xưa nay cẩn trọng, nếu muốn ân ái với hắn chắc chắn cũng sẽ lựa chọn thời gian.

Chỉ có ngày mùng một và mười lăm, Đức phi mới hoàn toàn buông thả.

Cho nên, Lục Tùng mới chọn ngày này, cũng trách không được hắn chẳng nói gì với nàng.

Chuyện này, Lục Tùng chỉ hận không thể những người biết chuyện đều biến mất, làm sao có thể nói cho nàng biết?

Đáy mắt Vân Tự hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lục Tùng không chỉ tính kế Đức phi, có lẽ còn bày mưu cả nàng. Nếu hôm nay nàng tự mình đưa Hoàng Thượng đến, nàng phải giải thích thế nào về việc biết được chuyện xấu xa giữa Đức phi và cung nhân?

Điều duy nhất khiến Vân Tự buồn bực chính là....Lục Tùng rốt cuộc làm cách nào để tráo đổi long phượng?

Chờ đợi hồi lâu, đến khi chân đã mỏi nhừ, cửa điện cuối cùng cũng mở ra. Ánh mắt Vân Tự bỗng lóe lên.

Vân Tự kín đáo liếc mắt vào trong điện. Vừa rồi khi cửa điện mở ra, nàng đã ngửi thấy mùi hương khác thường bên trong.

Hương thơm không đúng.

Nghi hoặc trong lòng đã có lời giải đáp: Đức phi trúng kế rồi.

Nếu nàng tự mình đưa Hoàng Thượng đến, e rằng sẽ khiến người ta cho rằng chuyện hôm nay có liên quan đến nàng. Đức phi tư thông với cung nhân là một chuyện, nàng cố tình vạch trần trước mặt mọi người làm hoàng thất mất mặt, cũng dễ khiến Hoàng Thượng và Thái Hậu bất mãn với nàng.

Đàm Viên Sơ vừa ra tới đã thấy nàng, Vân Tự vội vàng hành lễ, nàng có chút bất an nhìn về phía hắn.

Cơn giận của Đàm Viên Sơ thoáng chững lại khi nhìn thấy nàng, thanh âm vẫn lạnh lùng: "Nàng đến khi nào?”

Vân Tự bất an mân mê chiếc khăn tay, thanh âm có chút buồn khổ cùng hối hận: “Tần thiếp… Vừa nhận được tin tức liền đến ngay.”

Nàng trách mình đến quá nhanh, cũng trách chúng phi tần khác đến quá chậm, khiến chỉ có mình nàng bước vào, vì vậy càng trở nên đáng chú ý.

Sự bất an của nàng quá rõ ràng, dáng vẻ sợ bị liên lụy khiến Đàm Viên Sơ chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.

Hoàng Hậu đúng lúc bước tới chắn trước Vân Tự, giải thích: "Chúng phi tần khác đã bị thần thiếp ngăn lại. Vân tiệp dư gặp phải tên nô tài kia, thần thiếp liền tự ý giữ nàng lại trước.”

Vân Tự lúc này cũng vội vàng nói: “Tần thiếp cái gì cũng không biết.”

Cố gắng phủi sạch quan hệ.

Đàm Viên Sơ không nhìn nàng, hắn quét mắt nhìn đám nô tài trong điện, lại nghĩ đến cảnh tượng Quy Thu bảo vệ Đức phi vừa rồi, đáy mắt bỗng lạnh lẽo, lạnh giọng ra lệnh:

“Tất cả nô tài ở Dực Hòa cung, kéo xuống xử tử.”

Lời hắn vừa dứt, các cung nhân còn chưa kịp cầu xin, mọi người bỗng nghe thấy tiếng khóc vô cùng áp lực, dường như vì quá sợ hãi mà không kìm nén được.

Mọi người nhìn theo tiếng khóc, khi thấy hoàng trưởng tử đứng sau cây cột, đều ngây người.

Hoàng trưởng tử khóc lớn, hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chắc là bị động tĩnh bên trong điện đánh thức nên chạy ra, kết quả lại nghe thấy Hoàng Thượng ra lệnh như vậy, sợ đến mức khóc òa lên.

Đàm Viên Sơ nhìn về phía đứa trưởng tử này, hắn khóc đến mức chân tay luống cuống, hoang mang bất an gọi:

“Phụ hoàng…”

Thần sắc Đàm Viên Sơ u ám, ra lệnh người đưa nó đi.

Hoàng Hậu nương nương vốn im lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng. Nàng ấy thở dài:

"Họa vô đơn chí, Hoàng Thượng đang giận Đức phi nhưng cũng nên nghĩ đến đại hoàng tử. Tất cả mọi người ở Dực Hòa cung bị xử tử e rằng sẽ khiến nhân tâm trong cung hoang mang, nghi kỵ lẫn nhau."

Dừng một chút, giọng Hoàng Hậu càng thêm trầm thấp: "Việc này chung quy là khó nói với người ngoài, nếu truyền ra ngoài, e rằng hoàng thất sẽ mất mặt."

Việc này cần phải xử lý, nhưng càng lặng lẽ càng tốt.

Vân Tự không khỏi liếc nhìn Hoàng Hậu, có chút không biết nên nói gì cho phải. Người thiện lương không phải chuyện xấu, nhưng người trong cung này rất khó không phụ lòng tốt của nàng ấy.

Thật đáng thương cho nàng ấy.

Nhưng không ai có thể nói Hoàng Hậu nói sai. Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát, hắn không đáp lại tiếng gọi của hoàng trưởng tử, thái độ lạnh nhạt khác thường:

"Đưa đại hoàng tử về."

Hứa Thuận Phúc lập tức ôm đại hoàng tử rời đi.

Đại hoảng tử vừa đi, bốn phía lại tĩnh lặng, mọi người run rẩy nhưng không ai dám lên tiếng cầu xin.

Vân Tự đang âm thầm suy đoán Đàm Viên Sơ sẽ xử trí Đức phi như thế nào, thì nghe thấy hắn lạnh lùng lên tiếng:

"Đức phi đột nhiên nhiễm phong hàn, sức khỏe yếu, không có lệnh của trẫm, bất cứ ai cũng không được quấy rầy Đức phi dưỡng bệnh."

Mọi người cúi đầu, ai mà biết "dưỡng bệnh" này sẽ đến bao giờ, liệu có thể khỏi hẳn hay không?

Đàm Viên Sơ nói tiếp: "Cung nhân hầu hạ Đức phi bất lực, những kẻ hầu hạ trong điện, đánh chết."

"Những kẻ còn lại, mỗi người đánh 30 trượng, đuổi về Trung Tỉnh điện!"

Thoát chết, nhưng cũng khó tránh khỏi bị phạt.

Trong nháy mắt, những người bên trong sân chia làm hai phe, một bên khóc lóc cầu xin, một bên lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ba mươi trượng, có lẽ sẽ mất mạng, cho dù sống sót cũng sẽ tàn phế nửa đời.

Nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị xử tử.

Vân Tự liếc nhìn Lục Tùng, thấy hắn không hề hoảng loạn, nàng nhíu mày.

Cung nhân cũng có phẩm cấp, những người hầu hạ trong điện sẽ được nhận nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Trước đây nàng thường thấy Lục Tùng đi theo hầu hạ bên cạnh Đức phi, chẳng lẽ ở Dực Hòa cung, Lục Tùng không được tính là người hầu hạ trong nội điện?

Nhìn thấy Quy Thu nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Tùng, lại liên tưởng đến thời gian Lục Tùng vào Dực Hòa cung, Vân Tự lập tức khẳng định suy đoán này.

Lòng nàng chùng xuống, không hề vui mừng cho Lục Tùng, thậm chí sự cảnh giác đối với hắn lúc này đã lên đến đỉnh điểm.

Vân Tự thậm chí có chút hoài nghi, sự xuất hiện trùng hợp của đại hoàng tử, thật sự là do bị đánh thức sao?

Quy Thu bị lôi đi, vừa van xin vừa nói: "Hoàng Thượng, nương nương bị hãm hại! Xin người minh xét!"

Lục Tùng vẫn không hề hoảng loạn, quả nhiên, chờ Quy Thu biến mất khỏi điện, cũng không hề bị liên lụy.

Vân Tự không hề bất ngờ, nếu Quy Thu khai ra Lục Tùng, chứng tỏ nàng ta đã sớm biết Đức phi và Lục Tùng có gian tình, cái gọi là hãm hại sẽ không thể nào che giấu được nữa. Nàng ta thật sự trung thành với Đức phi, không thể nào lại khiến Đức phi thêm một tội danh.

Bây giờ chỉ có thể như vậy, nàng ta và Đức phi đều một mực khẳng định là bị người hãm hại, biết đâu Hoàng Thượng sẽ vì đại hoàng tử mà mềm lòng?

Vân Tự len lén nhìn sắc mặt Đàm Viên Sơ, cảm thấy Quy Thu và Đức phi e là sẽ thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.