Mưu Đồ Đã Lâu

Chương 17



Khoảng thời gian hai năm này thực ra cũng không làm đoạn ký ức này mờ nhạt đi, bây giờ hồi tưởng lại, Bùi Nam Yên vẫn nhớ rõ Tống Miễn làm thế nào để chỉnh sửa tư thế của mình cho thẳng lại, làm sao để chọn cho cậu một cây cung phù hợp, hay cách hắn chịu trách nhiệm giảng dạy cho cậu khi động tác cơ bản cậu còn không thuần thục mà vẫn muốn thử bắn cung.

Có lẽ bởi vì lúc đó cậu còn chưa phân hóa giới tính, thoạt nhìn so với người bình thường nhỏ con hơn rất nhiều, cho nên Tống Miễn coi cậu là một thằng nhóc bốc đồng, chắc cũng cảm thấy cậu ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn tốt tính ở bên dạy dỗ cậu.

Bùi Nam Yên bây giờ vẫn nhớ rõ cảnh tượng mình dựa lưng vào ngực Tống Miễn để bắn cung, vẫn như cũ cảm thấy Tống Miễn bao lấy tay cậu, cùng nhau bắn ra mũi tên, tựa như đi đến nửa đường thì rẽ, sau đó bắn vào tấm bia trong lòng Bùi Nam Yên, mỗi lần đều bắn trúng hồng tâm.

Mà lúc đó ngay cả tên Tống Miễn cậu còn chẳng biết.

Bùi Nam Yên xưa nay đối với bất kỳ loại giải trí nào đều là ba phút nhiệt độ, chính là chơi một lúc là mất hứng. Bùi Đông Dư vốn cho là cậu đi tập một ngày sẽ ngại mệt mà bỏ cuộc, không nghĩ rằng đến ngày thứ ba, Bùi Nam Yên vẫn nhiệt tình như vậy, thái độ khác thường thực sự khiến Bùi Đông Dư khó có thể tin nổi.

Nhưng mà Bùi Nam Yên ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, một lần nữa đến Vân Sơn lại không gặp được Tống Miễn, liền chứng minh được sự hiểu biết của Bùi Đông Dư về cậu là chính xác, gần như không sai tí nào.

Bùi Nam Yên đối với bắn cung không hứng thú lắm, cậu chỉ thấy hứng thú đối với người dạy là Tống Miễn thôi.

"Lúc đó tôi có đi tìm cậu." Bùi Nam Yên nhìn Tống Miễn nói, "Nhưng mà cậu không ở đó."

Tống Miễn rất nhẹ mà ừm một tiếng, "Ngày đó sau khi trở về, chắc cậu phân hóa giới tính luôn."

Ngày thứ ba, Bùi Nam Yên mới học được nửa tiếng thì cảm thấy cả người vô lực, nhiệt độ tăng cao, lúc đó cậu đứng trước người Tống Miễn, lúc cài tên tay cũng run lên, mà Tống Miễn phía sau bỗng dưng hỏi, "Cậu có ngửi thấy mùi bơ không?"

Đây là câu nói cuối cùng của Tống Miễn còn lưu trong ấn tượng, Tống Miễn vừa dứt lời, Bùi Nam Yên đã ngất đi.

Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, người ba omega của Bùi Nam Yên ở trong phòng chăm sóc cậu, dạy cậu cách sử dụng thuốc ức chế, dịu dàng nói với cậu, cậu phân hóa thành omega, đây là lần đầu tiên trong đời trải qua thời kỳ phát tình.

Thực ra hôm Bùi Nam Yên ngất xỉu ở Vân Sơn liền bắt đầu phân hoá giới tính, may mà Tống Miễn đúng lúc ôm Bùi Nam Yên đến phòng nghỉ ở chỗ ông chủ Tạ, tin tức tố của Bùi Nam yên mới không lan ra, không gây ra phiền phức ngoài ý muốn gì. Biết được tin này, Bùi Đông Dư lúc đi tuy vội vàng nhưng vẫn hết sức chân thành nói cảm ơn Tống Miễn..

Bất quá khi đó Bùi Đông Dư quá gấp, trong lòng chỉ mải lo mang Bùi Nam Yên rời khỏi nơi này, căn bản chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của Tống Miễn.

Bùi Nam Yên đỏ mặt gật đầu, mỗi lần nhớ tới chuyện này, cậu đều cảm thấy kỳ phát tình đầu tiên của mình là xuất hiện ở trong lồng ngực Tống Miễn, loại cảm giác này vừa ngượng ngùng nhưng cũng thỏa mãn không nói thành lời, "So với những người khác, tôi phân hóa chậm hơn, cho nên để khôi phục lại cũng lâu hơn một tuần. Kỳ phát tình kết thúc tôi lập tức đi lên Vân Sơn tìm cậu, kết quả là ông chủ Tạ nói, cậu vốn chỉ giúp một người bạn mấy hôm chứ không làm ở đó, tôi bị anh trai đưa về nhà xong thì bạn cậu liền đi làm lại."

"Thực ra không phải." Tống Miễn nói, "Cậu được đưa về nhà, hôm sau tôi vẫn đến khu Vân Sơn, cậu lại không tới, tôi mới biết là cậu đang phân hóa giới tính, ngày thứ ba tôi liền bảo bạn tôi đi làm lại."

"Hơn nữa, tôi vốn chỉ đồng ý giúp người bạn kia làm thay một ngày, không phải mấy ngày."

Bùi Nam Yên cân nhắc nghĩa đen, cẩn thận thăm dò ý tứ trong lời nói của Tống Miễn, cậu không dám tin há miệng, run lên mấy giây rồi mới kéo tay Tống Miễn hỏi, “Có ý gì? Tống Miễn, cậu có ý gì?”

Cậu như một thằng nhóc khao khát được khen thưởng, đôi mắt tràn ngập kinh hỉ và chờ mong chăm chú nhìn Tống Miễn, tựa như có ngôi sao trú ngụ trong con ngươi đen nhánh ấy, giờ khắc này vì Tống Miễn mà tỏa sáng lấp lánh. Bởi lẽ vậy, Tống Miễn cam tâm tình nguyện biến kinh hỉ và chờ mong của cậu thành sự thật, nhẹ giọng nói rằng, “ Chính là, nếu như, nếu như không phải dạy cậu cái tên ngu ngốc này, ngày thứ hai, ngày thứ ba, tôi cũng không cần đến Vân Sơn.”

Miệng Bùi Nam Yên không khống chế được há to thành hình chữ O, cậu vội vã giơ tay che miệng, chỉ là một lát sau bỗng thấy có cái gì đó sai sai, tay che miệng hỏi, “Nhưng mà...Nhưng mà hôm cậu giữ vali giúp tôi không phải không nhận ra sao? Hôm qua tôi đưua ống đựng bút cho cậu, cậu cũng không nhận ra tôi.”

"Cậu đã từng hỏi tôi chưa?" Tống Miễn hỏi ngược lại, "Hay là tôi nói vậy?"

Bùi Nam Yên theo bản năng mà há miệng, cuối cùng không nói nên lời.

Không có. Từ trước đến nay cậu chưa từng hỏi qua Tống Miễn, Tống Miễn cũng chưa vai giờ nói như vậy.

Nhưng nếu Tống Miễn từ ban đầu đã nhận ra cậu, vậy tại sao còn muốn bày ra bộ dáng lạnh nhạt kia, thời gian dài như vậy cũng không chủ động ám chỉ chút gì, hại cậu để ý khổ sở lâu như thế.

Bùi Nam Yên càng nghĩ càng ấm ức, viền mắt nhanh chóng đỏ lên một vòng, "Vậy cậu, rõ ràng là nhớ ra tôi, lúc đó tại sao không nói gì, mặt còn lạnh tanh như vậy?"

Tống Miễn kéo cái tay đang che miệng của Bùi Nam Yên xuống, bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc của Bùi Nam Yên thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, tế bào xấu xa của Tống Miễn trong nháy mắt bị đánh thức, làm hắn sinh ra cảm giác càng lúc càng muốn bắt nạt Bùi Nam Yên đang xúc động.

"Bởi vì tôi đang chờ cậu đi về phía tôi trước."

"Chờ cậu trước tiên nói với tôi rằng, cậu không có quên tôi."

"Nhưng cậu lại không nói. Cho nên tôi rất tức giận."

Tống Miễn tự cảm thấy mình không nói lý, nhưng Bùi Nam yên không hề buồn bực, chỉ suy tư trong chốc lát, hỏi Tống Miễn vì sao nhất định muốn cậu tiến về phía hắn, hỏi Tống Miễn vì sao nhất định muốn chính mình trước tiên đi về phía hắn, Tống Miễn cây ngay không sợ chết đứng nói, “Cậu không phải lần đầu gặp lại cũng không chào mà đi sao?”

Không biết do Bùi Nam Yên quá nhẹ dạ, hay vẫn thật sự cho rằng Tống Miễn nói rất có lý, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghịch nghịch ngón tay Tống Miễn, nhỏ giọng nói rằng, “Như vậy mới công bằng một chút.”

Công bằng cái rắm.

Bùi Nam Yên sao lại vừa đơn thuần vừa ngoan như vậy? Tống Miễn cảm thấy điều này quá khó tin.

Quá nhiều kinh hỉ đột nhiên xuất hiện, như thể từ trên trời giáng xuống một đống kẹo bông khổng lồ, và Bùi Nam Yên chính là kẻ may mắn được rơi vào đám bông ngọt ngào mềm mại kia, sự bất bình oan ức nhỏ bé kia không là gì so với điều này.

Cậu cúi đầu yêu thích không buông mà thưởng thức ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tống Miễn, cố gắng kìm nén khao khát muốn cao giọng hét lên một tiếng sung sướng, để cho mình nhìn qua không đến nỗi quá kích động, quá không bình tĩnh, cậu khẽ hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được nhấc mắt trong trẻo nói với Tống Miễn một câu “Em thích anh”.

Bùi Nam Yên thực sự không tuân theo kịch bản, đột nhiên thổ lộ như vậy khiến người ta không kịp chuẩn bị, Tống Miễn xuất thần nhìn cậu làm càn giương khoé môi và cười cong đôi mắt, vài giây sau lại nghe thấy Bùi Nam Yên nói, “Anh nói chỉ cần em tỏ tình sẽ ở bên em, đã nói là phải giữ lời.”

Bùi Nam Yên tuỳ hứng cũng rất đáng yêu.

Tống Miễn tự cho là nghe nhiều câu yêu như vậy sẽ không cảm thấy có gì lạ, nghe lại lần này cũng sẽ không có cảm xúc gì lớn —— nhưng bởi vì đối phương là Bùi Nam Yên, tim đập liền tăng tốc không có cách nào kìm chế được, như một kinh hỉ bất ngờ rơi xuống, khiến cho khóe miệng vui sướng mà cong lên.

Bùi Nam Yên quả nhiên là đặc biệt.

Tống Miễn rất thích cảm giác kỳ diệu vì cậu mà tim đập loạn nhịp này.

"Được ——" Tống Miễn sung sướng mà nhẹ hôn lên bờ môi mềm mại hơi cong lên của Bùi Nam Yên, "Như em mong muốn."

Tống Miễn chính là như vậy.

Hắn không phải là không thổ lộ, chỉ là Bùi Nam Yên nhanh hơn hắn một bước nói muốn theo đuổi hắn mà thôi.

Cho nên, Tống Miễn cảm thấy, tuy anh cũng yêu em, thế nhưng em là người nói muốn theo đuổi anh, thì câu tỏ tình nhất định phải do em tự nói.

—— Tống · cây ngay không sợ chết đứng · Miễn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.