Mưu Đồ Em Đã Lâu

Chương 3



Dựa theo thỏa thuận, Tạ Tri Hành cần phải cùng tôi đi đến bệnh viện trước.

Trên mặt ông nội là nụ cười tươi như hoa.

Thư ký ở bên cạnh vui mừng nói: “Lâu lắm rồi Chủ tịch chưa từng cười như vậy.”

Mặc dù hơi quá nhưng cũng không sai.

Điều ông nội lo lắng nhất chính là sau này ông không còn, tôi sẽ không có ai chăm sóc.

Bây giờ, ông dường như rất hài lòng về Tạ Tri Hành, gật đầu rất mạnh.

Nhân lúc Tạ Tri Hành đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi lặng lẽ hỏi ông nội: “Không phải ông luôn ghét anh ấy à?”

Ông nội liếc nhìn tôi một cách sâu xa.

“Tinh Tinh à,cháu đừng trách ông nội, chủ yếu là do nó cho nhiều quá.”

Lúc này tôi mới biết được.

Vừa mới đạt được thỏa thuận với Tạ Tri Hành, ngay sau đó anh đã đưa cho công ty của ông nội mấy đơn hàng hơn trăm triệu.

Tôi lộ ra vẻ mặt bi thương.

Quả nhiên, bất cứ tình cảm nào ở trước mặt tiền tài đều là giả.

Một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần được đưa tới trước mặt tôi.

30% cổ phần của Tập đoàn nhà họ Thẩm?

Ông nội kiêu ngạo vẫy tay: “Đây là của hồi môn ông nội cho cháu.”

Tôi lập tức cười như hoa, hô to: “Ông nội là tốt nhất.”

Tôi rút lại lời vừa rồi.

Tình yêu của ông nội dành cho tôi là thứ mà tiền tài không có cách nào sánh bằng.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, chúng tôi hẹn thời gian đi đến cục dân chính.

Sau khi đăng ký lấy giấy chứng nhận, tôi chụp hình đăng lên vòng bạn bè trước.

Không ngờ rằng lại nhận được lời “Hỏi thăm ân cần” đến từ Tạ Diễn trước.

Bây giờ tôi mới nhớ ta, tôi quên chặn hắn rồi.

Thấy hắn khuất phục, tôi lại vui vẻ.

Thế là, tôi chụp cận tờ giấy chứng nhận kết hôn, xóa đi tên và hình rồi gửi qua, sau đó cho hắn vào danh sách đen dài như rắn.

Tạ Tri Hành lái xe đưa tôi tới công ty.

“Sao vậy? Chuyện gì vui mà cười mãi thế?”

Tôi thốt lên:

“Kết hôn thì đương nhiên là vui rồi.”

Nói xong lại cảm thấy không được rụt rè cho lắm, muốn giải thích thì bị anh ngắt lời:

“Anh cũng vui.”

Tôi sờ bụng mình nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, tựa như nhìn thấy cuộc sống hoàn toàn mới đang vẫy tay với tôi.

*

Đưa tôi tới công ty xong, Tạ Tri Hành quay về nhà cũ Tạ gia.

Anh vừa mới vào cửa thì nghe thấy chị dâu cả nhà mình đang phàn nàn:

“Đã bảo con tốt với Tinh Tinh một chút rồi mà con cứ không nghe, bây giờ thì hay rồi, người ta làm hoa đã có chủ, con đó, khóc cũng không có chỗ mà khóc.”

Thẩm Mộng Tinh là người bà ấy nhìn lớn lên, biết rõ gốc rễ, bà ấy đã sớm xem cô là con dâu có một không hai rồi.

Kết quả lại bị thằng con trai vô dụng của mình làm hỏng hết.

Tạ Diễn lầm bầm một câu gì đó không nghe rõ.

Tạ Tri Hành dừng lại ở cửa trước, thay giày xong thì đi thẳng vào trong, tiếng gọi chị dâu đã hấp dẫn sự chú ý của hai người trong phòng ăn.

Tống Phán nhìn qua theo tiếng.

Thấy là Tạ Tri Hành về thì vui vẻ gọi anh ngồi xuống ăn cơm.

“Chú ba, chú về thật đúng lúc, cái thằng nhóc thối A Diễn này làm mất đứa con dâu chị ưng rồi, chị đang mắng nó đây.”

Thẩm Mộng Tinh thường xuyên tới nhà họ Tạ làm khách.

Các phu nhân trong giới đều vô cùng thích cô.

Tranh cướp giành giật nhau muốn cô làm vợ cho con trai nhà mình.

Thế nhưng lại để con trai của Tống Phán chiếm trước, bây giờ, tin tức Thẩm Mộng Tinh mang thai đã truyền ra, sau khi mọi người biết không phải là con của Tạ Diễn thì không có ai là không cười nhạo Tống Phán, để mất nàng dâu tốt như vậy.

Tống Phán ra ngoài đánh bài lại tức cành hông mà quay về, đương nhiên là phải tính sổ thằng con trai vô dụng này.

Tạ Tri Hành còn rất phối hợp mà ừ một tiếng, nói: “Đáng đời.”

Tống Phán giống như đã tìm được đồng đội cùng chí hướng.

Bà ấy cũng không ăn cơm nữa, máy nói chưa từng dừng lại.

Tạ Diễn vốn đã sợ người chú nhỏ nói một không hai này, mẹ già lại không ngừng lải nhải trước mặt anh, hắn ngậm miệng không nói, chỉ thiếu điều rụt cổ lại thôi.

Tống Phán quở trách đến cuối cùng cũng mệt.

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài nói: “Cũng không biết là Tinh Tinh của chúng ta đã tìm được đối tượng như thế nào, nhân phẩm tốt hay không, một cô gái tốt như vậy.”

Tạ Diễn thấy trọng tâm câu chuyện đã chuyển đi thì nhếch miệng tiếp lời:

“Cô ta tốt chỗ nào chứ, chẳng tự yêu lấy bản thân chút nào.”

Cạch!

Tạ Tri Hành đặt mạnh đã xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

“Chị dâu nói đúng, Tinh Tinh là một cô gái tốt như vậy, đương nhiên là phải xứng với người tốt hơn mới đúng, với cái kiểu khốn nạn như Tạ Diễn này thì đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta.”

Mặc dù Tống Phán cảm thấy lời này hơi khó nghe nhưng vẫn vô cùng tán đồng.

“Không sai, là A Diễn không có phúc, Tinh Tinh của chúng ta xứng với người tốt hơn.”

“Mẹ, sao mẹ lại có thể nói giúp người ngoài chứ?”

Tạ Diễn hiếm khi về nhà một chuyến, còn bị người nhà chế nhạo, vốn đã khó chịu trong lòng, lần này ăn cơm càng nuốt không trôi.

Đáng tiếc, không ai để ý đến cảm nhận của hắn.

Tạ Tri Hành thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Tống Phán.

“Chị dâu, em kết hôn rồi, cuối tuần sau sẽ đưa người về, còn phải làm phiền chị tổ chức tiệc, đừng quá long trọng.”

Nói xong, anh đứng dậy rời đi.

Không hề để ý đến việc mình đã thả xuống một quả bom nặng ký cấp mấy.

Ngay cả ông cụ Tạ đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài cũng bị kinh động.

Ngồi chuyên cơ về nước ngay trong đêm

*

Bữa tiệc được tổ chức trong trang viên của nhà họ Tạ.

Vốn chỉ là bữa tiệc cỡ nhỏ, người tới cũng không nhiều, đều là những gia tộc qua lại khá nhiều trong giới.

Tạ Tri Hành vô cùng chu đáo, cố ý chuẩn bị giày đế bằng váy cung đình kiểu Pháp xòe ra cho tôi, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được tôi đang mang thai.

Anh đến sân bay đón ông cụ Tạ.

Tôi bèn vào trong trước.

Kết quả vừa đi vào thì đã gặp Tạ Diễn.

Thái độ của hắn cực kỳ lạnh lùng, mấy tên chó săn bên cạnh liên tục nịnh hót hắn.

“Cậu Tạ, cô Thẩm này chỉ cần cậu ở đâu là sẽ theo tới đó, thật đúng là tình sâu như biển nha.”

Nhưng Tạ Diễn không hề bị lay động.

Hắn liếc một cái, kiêu ngạo mở miệng: “Cô mang thai? Của ai?”

Tôi chẳng hề ngước mắt: “Ánh mắt anh không tốt đó, tôi ăn nhiều mập lên thôi.”

Tạ Diễn không tin, chỉ vào con gái nhỏ nhà họ Tô ở bên cạnh, Tô Mạt: “Cô nhìn cô ta đi, từ đầu đến chân đều là thịt, đây mới gọi là mập.”

Tô Mạt bị xem là mốc so sánh thì không chịu, quắc mắt trừng trừng chống nạnh nhảy ra.

Chỉ vào mũi Tạ Diễn mắng: “Bà đây gọi là hơi mập được không, đâu có giống như anh, cả người chỉ có hai lạng thịt, bẩn thỉu.”

Nói xong, ánh mắt còn cố ý nhìn khắp người hắn một vòng.

Xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán, xen lẫn chế giễu.

Tạ Diễn thẹn quá hóa giận, đang muốn phản bác thì bị tôi lạnh lùng ngắt lời:

“Đủ rồi, nếu như dì Tống biết anh sỉ nhục phụ nữ như thế, dì ấy chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh. Tạ Diễn, anh vẫn ngây thơ như vậy, từ trước đến giờ chỉ lo bản thân được vui vẻ, không sai, tôi mang thai đấy, thì sao, liên quan gì đến anh, không quen nhìn thì anh biến đi.”

Đã muốn mắng hắn từ lâu rồi.

Cho nên tôi không hề cố kỵ, vô cùng hùng hổ.

Sảnh tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng hít hơi liên tục vang lên.

Tạ Diễn bị mắng đến mức ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, hắn dường như phản ứng được, cắn răng cảnh cáo: “Thẩm Mộng Tinh, cô xem xem rốt cuộc cô đang ở nhà ai, lại đến nói tôi biến đi, nếu muốn biết đi thì cũng là cô biến đi đấy.”

Vừa dứt lời.

Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm truyền đến:

“Nó chọc em không vui à?”

Nhìn lại theo tiếng.

Tạ Tri Hành chậm rãi đi đến.

Hôm nay anh ăn mặc rất lịch sự, cố ý đuổi thành áo đuôi tôm, mỗi một bước đều như đạp lên trái tim tôi, khiến nó run lên từng đợt, ánh mắt nóng bỏng khiến tôi vô thức cắn môi tránh né ánh mắt anh.

“Chú nhỏ.”

Tạ Diễn kinh ngạc lên tiếng, lập tức tố cáo:

“Đuổi hai người họ ra ngoài đi ạ, bọn họ bắt nạt cháu.”

“Đứng mệt không?”

Tạ Tri Hành lại không để ý đến hắn, đi thẳng qua đám người, đến đứng bên cạnh tôi.

Xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Tôi lắc đầu, ý bảo không mệt.

Tạ Tri Hành lặc lại: “Nó chọc em không vui à?”

Tôi nhìn Tạ Diễn đang trợn mắt há mồm, tủi thân gật đầu.

“Vậy thì bảo nó biến đi.”

Dứt lời.

Tạ Diễn không thể tin được mà kinh ngạc thốt lên: “Chú nhỏ, chú điên rồi.”

Mà người đàn ông bên cạnh tôi không nhìn hắn lấy một cái, chỉ dịu dàng nắm tay tôi: “Ông cụ về rồi, muốn gặp vợ mới cưới của anh.”

Bị anh gọi như vậy ngay trước mặt mọi người.

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Thật ra, tôi thấy Tạ Diễn khuất phục nên mới đỏ mặt.

Mà Tạ Diễn, sức chịu đựng tinh thần quá kém.

Hai mắt trợn lên, ngất đi.

Tô Mạt nhảy ra, ghét bỏ nói: “Vô dụng thật.”

*

Ông cụ Tạ vui đến mức không ngậm miệng được.

Ngay cả việc Tạ Tri Hành đề nghị đưa Tạ Diễn ra nước ngoài mài giũa tính nết, ông cũng vui vẻ đồng ý.

Trước kia ông cưng chiều thằng cháu Tạ Diễn này nhất.

Nhưng xưa đâu bằng nay.

“Cháu trai lớn thì có gì hiếm lạ đâu, bố đang chờ ôm cháu trai nhỏ đây.”

Mặc dù khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời, nhưng chuyện của Tạ Diễn cũng xem như đã quyết định rồi.

Lúc này, mẹ của Tạ Diễn mang ý tứ sâu xa kéo tay tôi: “Không ngờ rằng, quay tới quay lui, con vẫn vào cửa Tạ gia nhà dì.”

Tôi vô cùng áy náy.

Vì dì Tống thật sự tốt với tôi, đã bù đắp tình yêu thương của mẹ mà tôi thiếu từ nhỏ.

“Con xin lỗi.”

Nhưng bà ấy chỉ ôm tôi vào lòng, nói đùa: “Ban đầu dì còn lo lắng không biết là ai ủi mất bắp cải nhà dì, sau khi biết là chú ba thì dì lại yên tâm, cái thằng nhóc A Diễn này tính tình kỳ quặc, mấy năm nay tủi thân cho con rồi, con người chú ba đáng tin cậy, tuyệt đối sẽ không để con uất ức đâu.”

Nói xong thì nhìn Tạ Tri Hành ở bên cạnh, nói tiếp: “Nếu như chú ba bắt nạt em, chị dâu sẽ giúp em đánh chú ấy.”

Không có trách cứ, chỉ có tràn đầy ý tốt.

Tôi không nhịn được, cảm động đến mức khóc lên.

Kết quả là, ông cụ Tạ luống cuống, sợ tôi khóc sẽ không tốt cho cơ thể, đồ bổ bắt đầu vào nhà Tạ Tri Hành như nước chảy.

Tôi thật sự ăn không nổi nữa.

Chỉ có thể nhìn chằm chằm Tạ Tri Hành.

Anh cho người dọn đồ ăn xuống, bưng một chậu nước ấm tới, nhẹ giọng giải thích: “Anh tra tài liệu rồi, người ta nói vào tháng này người em dễ bị phù, ngâm chân một chút có lẽ sẽ tốt hơn được chút ít.”

Anh ngồi xổm bên cạnh chân tôi, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Đôi mắt hoa đào chăm chú thâm tình, tôi không kìm lòng được mà đắm chìm trong đó.

Có lẽ, lựa chọn Tạ Tri Hành là quyết định chính xác nhất của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.