Vòng qua phòng khách
trang trí tinh tế, có mấy người khách quần áo bảnh bao ngồi đó, ngọn đèn trần từ từ đổ xuống như thác nước chảy chầm chậm, dịu nhẹ trong suốt,
tao nhã mà xa hoa lộng lẫy.
Nhưng bàn tay người đàn ông có khuôn
mặt đẹp trai không kiên nhẫn gõ nhẹ lên mặt bàn đẹp đẽ quý giá, luôn
liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất.
Từ khi cậu ta chở Tần Thi Vũ từ cửa chính công ty tới đây, liền bị bọn chó săn theo dõi, tất cả
đều nằm trong kế hoạch đã sắp xếp.
Tần Vũ Thi trắng nõn xinh đẹp, bưng ly Latte trên bàn uống một ngụm, hạ mí mắt đưa PAD cho Cố Nham.
“Anh nhìn này.”
Lúc này Cố Nham mới thu hồi tầm mắt.
Giọng nói dễ nghe của cô ta lại vang lên, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra,
đầu đề ngày mai sẽ là tin tức của chúng ta, chúng ta… Sẽ bị viết thành
người yêu rất xứng đôi với nhau.”
Cố Nham xem trang web trên pad: Sau khi xuất đạo làm việc khiêm tốn, chỉ im lặng ủng hộ sự nghiệp của
bạn trai. Phía dưới tiêu đề là cả một đoạn văn bịa chuyện giữa Cố Nham
và Tần Vũ Thi lặng lẽ ủng hộ đối phương, bảo vệ tình cảm của nhau.
Đây đúng là phong cách làm việc của Cố Du, khống chế dư luận, che giấu sự thật.
Tin tức như vậy quả thực Tần Vũ Thi sẽ chiếm được ấn tượng đẹp, cũng sẽ ra
sức tuyên truyền phim mới chưa bấm máy của Trương Đạo.
“Cố Nham, anh hiểu lầm chị anh, chị ấy làm như vậy càng giữ vững được nhân vật mà em nhận được.”
Cố Nham mất tự nhiên, nhíu mày lại không biết nên trả lời Tần Vũ Thi như thế nào.
“Em thì cũng không sao, em không có bạn trai, không có ý định kết giao bạn
trai, bạn bè cũng ít, tin tức ngày mai cũng sẽ không quấy nhiễu gì tới
em.”
Cô ta còn nói, giọng chậm rãi thốt ra thấm vào ruột gan:
“Nếu anh có bạn gái, em sẵn lòng giải thích tình hình thực tế với cô
ấy.”
Từ lúc Cố Nham tiến vào khách sạn đến khi rời đi vốn không
nói một câu nào với Tần Vũ Thi, cho dù lúc Tần Vũ Thi nói dài dòng, anh
cũng chỉ có ba chữ đơn giản: Không cần đâu.
Anh nhìn đồng hồ đã tới giờ đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc này mới mở miệng: “Tôi đưa cô về công ty.”
Tần Vũ Thi nở nụ cười lắc đầu đáp: “Không cần, trợ lý của em tới đón em, anh bận đi trước đi.”
Cố Nham quay sườn mặt về phía đám chó săn bên ngoài cửa sổ, cho nên bọn họ không chụp được biểu cảm bực bội không kiên nhẫn của cậu ta. Còn Tần Vũ Thi thì đối mặt đám chó săn ngoài cửa sổ thể hiện vẻ mặt tình nồng mật
ý, nên bất cứ ai cũng đều cho rằng đó là cô ta đang nói lời ngọt ngào
hoặc làm nũng với người đàn ông trong lòng mình.
Tần Vũ Thi nhìn bóng lưng đi xa, hạ mí mắt cảm thấy kỹ thuật diễn của mình quá tốt.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày sinh nhật của Hạ Hàm càng ngày càng gần,
điều này thể hiện ngày hai người có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng gần tới. Về phần cầu hôn Chung Tuyển có chút đau đầu, anh sắp xếp các
cách thức cuối cùng chẳng quyết định được cái nào, còn lưu vào trong văn bản word.
Lúng túng nhất là lại bị Hạ Hàm lục lọi nhìn thấy!
Hạ Hàm thấy thì vô cùng phấn khởi, còn in những thứ đó nó ra, ngây ngất thưởng thức chọn lựa.
Chung Tuyển vừa về nhà liền nhìn thấy những thứ mà anh tỉ mỉ chuẩn bị lại đều nằm trên bàn cơm, còn cô gái nhỏ đang làm thức ăn, còn đi lại nhìn chằm chằm vào.
Chung Tuyển hậm hực sờ chóp mũi, cởi tạp dề cho cô bảo Hạ Hàm khoác lên cho anh, rồi nhận lấy công việc trong tay cô hỏi: “Em
thích cái nào?”
“Anh nói là những thứ này sao?” Hạ Hàm hưng phấn.
Anh gật đầu.
“Cái này!” Cô gái ngốc nghếch không cần nghĩ ngợi liền chỉ vào buổi cầu hôn lãng mạn bắn pháo hoa buổi tối.
“Được.”
***
Trên tầng thượng của phòng tổng thống trong khách sạn, pháo hoa nở rộ trong
trời đêm tối đen và yên tĩnh, từng bông từng bông nở sáng rực rỡ. Hạ Hàm dựa vào ban công lòng tràn đầy hạnh phúc, trái tim rung động cũng sắp
muốn nhảy ra ngoài.
Đêm tĩnh lặng mà bình yên, gió đêm lướt nhẹ
qua gò má trơn bóng của cô gái, phía sau là người đàn ông cao lớn, hơi
khom người gần như bao phủ cả người cô.
Từ trên đỉnh nhìn xuống, trên mặt đất đám đông lấm tấm nhiều điểm, tiếng nam nữ trẻ tuổi thét chói vang lên.
Hạ Hàm ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tiếp theo là cầu hôn, nhanh chút đi em chờ không kịp rồi.”
Chung Tuyển cười, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương chế tác cao cấp, quỳ gối xuống.
Hạ Hàm vươn tay mắt đầy ý cười, nhưng khóe mắt đã ẩm ướt, làn váy mỏng mánh lay động theo làn gió đêm.
“Gả cho anh được không?” Người đàn ông vừa mới dứt lời, cô gái đã không
khống chế được liền gật đầu, rồi khóc lên hạnh phúc, sau đó lau nước mắt bước lên ôm lấy anh.
Trán Chung Tuyển dán vào bụng Hạ Hàm, bị cô ôm xiết chặt. Người anh mềm nhũn dựa vào cô rất lâu sau mới đứng lên,
nói: “Sao dễ đồng ý như vậy chứ.”
Bàn tay to vuốt mái tóc bay tán loạn của cô, cắn chóp mũi cô, kéo cô ôm chặt vào lòng.
Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết trong phòng tổng thống, tiếng rên của
người con gái mềm mại kiều mị hấp dẫn người. Người đàn ông tứ chi thon
dài rắn chắc, khớp xương bàn tay rõ rệt dùng sức bóp chặt eo vừa trắng
vừa nhỏ bé tinh tế, cơ thể mềm như không xương nằm vặn vẹo dưới người
đàn ông.
Khóe mắt Hạ Hàm trơn bóng ẩm ướt, bắt đầu thỏa mãn cắn ngón tay vểnh chân ngâm nga hừ hừ.
Anh đâm rất mạnh, mồ hôi trên người rơi xuống cơ thể non mềm của cô, gập
đùi cô lên cao như muốn lộ ra chỗ kia của cô, động tác như nằm sấp chống đẩy từ trên cao đi xuống làm cô.
Hạ Hàm bị anh làm khung xương
như sắp lỏng ra, rất vất vả phục hồi tinh thần lại, cơ thể run rẩy trong trận chiến, nuốt nước miếng nhỏ giọng hỏi anh: “Đây…. Cũng là kế hoạch
giữa lúc cầu hôn sao?”
Nghe vậy anh lại đâm sâu vào cô một cái,
hôn chóp mũi cô trả lời: “Đây là hạng mục ngầm thừa nhận, mặc dù không
viết ra nhưng cũng rất cần thiết.”
Sau khi xong chuyện Chung
Tuyển ôm cô từ phía sau, phòng im ắng chỉ có tiếng Hạ Hàm xoay người. Cô vân vê chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cái, hưng phấn làm thế nào
cũng không ngủ được.
Anh đưa tay vuốt ve phần cơ thể trần truồng
tinh tế của cô, hỏi: “Không phải vừa rồi kêu mệt kêu ngừng, bây giờ lại
hăng hái như vậy, không ngủ được thì làm một lần nữa nhé?”
Điều
này thế mà hù dọa được Hạ Hàm, cô lui vào trong lòng anh im lặng nhắm
mắt lại, tay đeo nhẫn kim cương liền dán lên vị trí trái tim của người
đàn ông.
Nguyện vọng cuộc đời này cô đã thực hiện được, từ đây không cầu mong gì khác, xem đi trời cao đối xử với cô rất tốt.
***
Hà Tử Xuyến vừa nhận đóng phim lại đã thuận lợi quay luôn, mặc dù cô ta
ngừng đóng phim vài năm, nhưng theo kịp tiến độ rất tốt, mấy bài nhạc
kịch cũng xử lý đạt tiêu chuẩn. Ngay cả đạo diễn cũng không nhịn được
khen là may mà lúc trước mình liều lĩnh chọn Hà Tử Xuyến.
Tần Vũ Thi nằm trong nhóm sau, mặc dù đất diễn không nhiều lắm nhưng chăm chỉ
kiên nhẫn, đám nhân viên công tác đều rất thích cô gái nhỏ này.
Mọi người nghỉ ngơi không luyện tập, Hà Tử Xuyến cũng không bỏ đồ hóa trang ra. Giữa lúc một mình cô ta xem kịch bản trong thời gian nghỉ ngơi, trợ lý đột nhiên chạy vọt vào, nhướng mày với cô, “Tử Xuyến, ông xã cô tới
đây!” Trong ánh mắt của trợ lý tiểu Hứa tràn đầy hâm mộ.
Hà Tử
Xuyến đối xử với mọi người rất phóng khoáng, nhân viên công tác hậu đài
cũng gọi cô ta “Tử Xuyến,” ở chung cũng rất vui vẻ.
Cô ta đẩy cửa đi ra ngoài, lọt vào tầm mắt là hình ảnh Chung Thác chậm rãi nói chuyện với đạo diễn, trong thoáng chốc khiến cô ta có chút thất thần, cô ta…
Hình như đã lâu lắm rồi chưa từng nhìn kỹ anh ta.
Người đàn ông
khí khái anh hào bức người, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ ngông
cuồng ngạo mạn. Tay anh ta theo quán tính nghịch khuy tay áo màu hổ
phách sang trọng, đây… Là quà cô ta tỉ mỉ chọn tặng anh ta.
Trương Đạo thấy Hà Tử Xuyến cũng đi qua, vỗ vai Chung Thác lớn tiếng nói: “Nên giành thời gian cho vợ chồng son bọn cậu, tổ B còn mấy vai diễn, tôi đi xem sao.”
Chung Thác cười gật đầu, nhưng vẻ mặt Hà Tử Xuyến đã bắt đầu căng thẳng.
Trương Đạo đi qua tổ B, phần lớn nhân viên công tác cũng đi qua tổ B chỉ để lại vài người, thêm Hà Tử Xuyến và Chung Thác.
Anh ta liếc mắt nhìn Hà Tử Xuyến vừa đi ra khỏi phòng, cúi đầu cười hỏi: “Không mời tôi ngồi một lát sao?”
Hiện trường lộn xộn, miễn cưỡng chỉ đặt chân đứng được, mà cô đang mặc váy
dài cổ trang màu đỏ thẫm, tóc dài chưa buộc thả xuống trên vai, bộ dạng
mềm yếu đúng như quan chức tiểu tiên.
Cô ta không nói chuyện, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Chung Thác nhíu mày không kiên nhẫn, đẩy thắt lưng cô ta đi vào phòng, ngay
lập tức cô ta một tầng mồ hôi lạnh, dưới chân bước đi nhiễu loạn, giẫm
lên giày gia của anh ta hơi lảo đảo.
Cô ta sợ hãi.
Đó là
phòng hóa trang thuộc về cô ta, đi vào trong cả một hàng đồ hóa trang
chế tác tinh xảo, viền váy khảm tơ vàng, hướng lên trên là bức họa mấy
đóa hoa bao phủ, còn có vài giải lụa ngang thắt lưng treo nghiêng một
bên. Đi vào bên trong chính là phòng thay đồ của cô ta.
“Tử
Xuyến, tôi rất nhớ em.” Từ ngày đó sau khi cô ta nói ra lời chia tay, cô ta liền chuyển ra khỏi nhà họ Chung. Thanh danh cô ta trong làng giải
trí không tệ, chuyện chuyển ra ngoài công ty đại diện cũng xử lý vô cùng tốt, không bị đồn ra ngoài. Còn sau đó chính là nhận vai diễn này,
chẳng phải cô ta rời khỏi anh ta thì không có cách nào sống tiếp, hoặc
là nhớ cuộc sống sang trọng xa xỉ mới tiếp tục nghề diễn viên.
Mà cô ta sợ cả ngày khônglàm chuyện gì, trong đầu tất cả đều là chuyện
liên quan đến Chung Thác, cô ta thà rằng bận rộn công việc lu bù ngày
đêm không ngừng nghỉ như vậy, để không nghĩ tới những đau khổ đã từng
trải qua.
Cô ta dùng bao nhiêu sức lực mới né tránh anh ta được, bảo cô ta trở về là không có khả năng.
“A Thác, anh về đi.” Cô ta nhìn đồng hồ trên tường, nói thêm, “Tôi còn mấy cảnh quay nữa, có chuyện gì chúng ta trở về rồi ---”
Lời còn chưa nói hết đã bị anh ta dùng lực lôi kéo vào trong phòng thay
quần áo tối tăm, hung hăng đè lên vách tường bốn bên đều là kính.
Nhìn bản thân mình trong gương, hoảng hốt lo sợ, sợ đến cả người run rẩy.
“Hà Tử Xuyến, xem ra tôi quá yêu thương em!” Chung Thác không nhanh không chậm nới lỏng cổ áo cởi cúc áo lót ra.
Cô ta bị ép đến góc tường không đường thối lui, giãy dụa muốn từ trong
phòng thay đồ kín mít này chạy ra ngoài, nhưng vừa bước một bước đã bị
anh ta kéo tóc bắt trở về.
Tóc đen như mực dài như thác nước cuộn trên tay người đàn ông, vừa thu lại lực đạo bức Hà Tử Xuyến ngẩng cao đầu lên.
Chung Thác vươn lưỡi ra tùy tiện liếm cằm xinh xắn của Hà Tử Xuyến, chưa hết
còn hung hăng cắn một ngụm, miết bờ môi mềm mại hồng hào, hạ xuống hôn
như cắn nuốt.
Tay anh ta lôi kéo đồ diễn của cô ta, dây thắt lưng bị bong ra từng dải, Hà Tử Xuyến lập tức giãy dụa kịch liệt, nhưng cô
ta không dám lên tiếng chỉ phát ra âm thanh “Hu hu.”
Cuối cùng cô ta khóc lên, sắc mặt đỏ au, gắt gao
nhìn chằm chằm cửa phòng thay quần áo. Cô ta sợ, sợ có người đi vào nhìn thấy bộ dáng này của cô ta.
Chung Thác cắn viền tai cô ta, đầu
ngón tay linh hoạt kéo mở đồ hóa trang rườm rà của cô ta ra. Đồ hóa
trang màu đỏ thẫm rơi trên vai trắng như tuyết, khiến người đàn ông càng ác tâm hơn, cắn xuống bờ vai kia để lại dấu răng.
“Tôi cầu xin
anh, tôi cầu xin anh A Thác, đừng ở đây….” Hà Tử Xuyến khóc lóc lắc đầu, động tác này càng khiến đồ hóa trang rơi lỏng lẻo hơn, cơ thể đầy đủ
non mềm trắng như tuyết càng khiến Chung Thác nảy sinh ý đồ độc ác.
Chung Thác ngoảnh mặt làm ngơ, rồi lại vươn tay tiến xuống chỗ kia của Hà Tử
Xuyến, ngang ngược mở nội y cô ta ra, ngón tay quấy nhiễu kéo ra một sợi chỉ bạc.
Anh ta lôi tóc Hà Tử Xuyến bắt cô ta quay mặt vào trong gương, ngón tay từ chỗ kia rút ra ngoài, ngón tay giữa bôi sợi chỉ bạc
lên trên khuôn mặt ửng đỏ của cô ta, giọng vừa độc ác vừa lạnh lùng,
“Xem cô xem rối loạn thành dạng gì rồi nè!”