Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 47



Edit: Ngọc Hân –

***

Đầu mùa hè nhiệt độ ở thành phố A dần tăng trở lại, lại là một mùa khô nóng trong năm khiến người ta phiền lòng. Nhưng với những người sắp cưới hỏi này lại không như vậy, cô gái mới gả về nhà chồng căng thẳng lại lo lắng không yên. Tay nằm trong túi xách lặng lẽ vuốt ve cuốn sổ nhỏ thuộc về cô.

Khi nãy chụp ảnh quá khẩn trương nên cô có chút hối hận, nếu để cho cô chuẩn bị đầy đủ thì cô nhất định không mặc quần áo này, vẻ mặt cũng sẽ không mất tự nhiên như vậy.

Tính tình cô hướng nội nhát gan, còn thật sự làm chuyện hoang đường nhất trên đời này. Ra đi đã hơn một năm, gặp lại anh lần thứ hai đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi!

Mặc dù đã kết hôn nhưng Hạ Hàm đối mặt với anh vẫn có chút mất tự nhiên, Chung Tuyển cũng không ép cô cho cô thời gian thích ứng.

Từ cục dân chính đi ra anh dẫn cô về chỗ Hạ Học Đông. Sau khi về nhà Hạ Học Đông thong thả nhìn con gái, vừa chờ con gái mở miệng báo tin tốt lành cho ông vừa chuẩn bị lý do khi con gái hỏi thẳng chuyện giao sổ hộ khẩu cho Chung Tuyển.

Ông hoàn toàn bại trận dưới tay Chung Tuyển nên mới bằng lòng buông tay đưa hộ khẩu cho anh, tính tình con gái nhà mình sao ông có thể không hiểu chứ! Làm chuyện gì cũng cần phải có người đẩy cô, nếu mà chờ hai người nối lại tình xưa, nước chảy thành sông thì không biết phải phải tới ngày tháng năm nào.

Hạ Học Đông bận rộn trong phòng bếp xong xuôi, trong nhà không có rượu sai con gái đi mua, cô gái nhỏ lại còn ầm ĩ ồn ào một trận.

“Ba, con đi.” Chung Tuyển đứng lên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Hạ Học Đông nghe thấy Chung Tuyển gọi ông như vậy, trên mặt tràn đầy ý cười vô cùng cao hứng đáp lại một tiếng, còn đưa Chung Tuyển ra tận cửa thang máy.

“Ba.” Cũng đã gọi thân thiết như vậy, cuối cùng bọn họ lén lút liên lạc bao lâu rồi thế.

Lúc Hạ Học Đông đưa Chung Tuyển ra ngoài cố ý không đóng cửa, nhưng khi trở về cửa đã bị khóa lại. Trong túi ông lại không có chìa khóa, chỉ có thể gõ cửa để con gái đang phát cáu bên trong mở cửa cho ông.

Một lúc lâu sau Hạ Hàm mới ra mở cửa, hỏi: “Ba! Sao ba đưa bậy đưa bạ hộ khẩu cho người ta hả!”

Hạ Học Đông sờ đầu giả ngu, còn nói: “Sao có thể nói ba đưa loạn cho người ta chứ, Chung Tuyển chính là con rể mà ba cẩn thận lựa chọn.”

Thấy con gái vẫn còn không vui, ông lại nói thêm: “Không phải ngày trước ồn ào trước mặt ba bảo muốn gả cho cậu ta ư? Sao bây giờ lại có vẻ mặt đau khổ này!” Ông nhéo mặt con gái tiếp tục đi vào phòng bếp làm đồ ăn.

“Có phần đột ngột, chuyện vượt qua kế hoạch của con, trong lúc nhất thời con không tiếp thu được.” Đến bây giờ cô còn chưa tin chuyện đã gả cho Chung Tuyển là thật, cô vẫn tưởng rằng đang nằm mơ.

“Ba, anh ấy qua đây lấy hộ khẩu khi nào?” Hạ Hàm cướp cà chua trong tay ba, bắt Hạ Học Đông thành thật khai báo!

Nếu không nói thật cho Hạ Hàm thì có thể cô gái nhỏ sẽ trở mặt với ông, ông lau tay vào tạp dề mở miệng nói cho cô biết.

“Sau khi ba xuất viện chưa tới vài ngày nó đã đi qua xin ba đồng ý cho các con kết hôn, khi đó ba mới ra viện biết con nhất định không ứng phó được, bảo cậu ta chờ một thời gian, chờ cơ thể ba khỏe lên, gánh nặng của con cũng nhẹ đi một ít.”

Lúc ba mới ra viện cũng là ba tháng trước. Khi đó anh đã đến tìm ba rồi!

“Hàm Hàm, giao con cho cậu ấy ba rất yên tâm, về phần cậu ấy nếu có chút không vừa lòng ba nhất định không thể gả con cho cậu ấy.”

Con gái của ông, đứa con gái chịu nhiều thua thiệt như vậy cuối cùng cũng đã lập gia đình, từ đây đổi thành một người đàn ông khác toàn tâm toàn ý bảo vệ.

Cơ thể Hạ Học Đông khôi phục cực kỳ tốt, không có Hạ Hàm theo bên cạnh trên cơ bản cũng không có gì bất tiện. Hạ Hàm muốn thuê người chăm sóc ba nhưng làm thế nào Hạ Học Đông cũng không chịu. Còn nói nếu đến ngày nào đó thì sẽ ở trong viện dưỡng lão, không gây thêm phiền toái cho người thân.

Sau khi về nước chăm sóc ba lâu như vậy, tất nhiên cô hiểu rõ cơ thể ba cho nên cũng yên tâm để ba ở một mình. Nhưng bây giờ cô đã lập gia đình, song ba không có chút ý nghĩ tìm nửa kia của mình.

Ở tuổi này tìm kiếm một người bầu bạn đơn giản chỉ là có một người bạn trong cuộc sống, giúp đỡ lẫn nhau chứ đã sớm không có nửa điểm liên quan đến chuyện động lòng.

Bữa cơm chiều của ba người bọn họ có vài món ăn gia đình, một bình rượu trắng, nhưng chủ yếu một mình Chung Tuyển uống. Hạ Hàm dán mắt vào Hạ Học Đông, một giọt cũng không để ông chạm vào, người vừa trải qua cuộc phẫu thuật lớn sao có thể ép buộc cơ thể của chính mình chứ.

Nhưng cô không biết Chung Tuyển bên cạnh mình cũng đã trải qua cuộc phẫu thuật lớn.

Một người uống thì không uống được bao nhiêu, Hạ Học Đông lại càng tỉnh táo, chờ vợ chồng son ăn xong cơm tối liền giục bọn họ về.

Lần này cô luống cuống!

Chung Tuyển không nhìn ra sự khác thường, cầm túi xách cho cô nắm tay cô dắt vào thang máy.

Thang máy hạ xuống đều đặnchỉ có hai người bọn họ, tay cô cũng trong tay anh, Hạ Hàm khẩn trương không biết để tay chỗ nào nhưng lại không dám phản kháng một cái, đêm nay cô khó đi vào giấc ngủ.

“Chúng ta đi đâu?” Cô không nói chuyện ngoài lề, cố gắng hướng vào đề tài kia.

“Về nhà.” Anh nhìn thoáng qua số tầng lầu hiển thị trên thang máy.

Biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, Chung Tuyển chậm rãi mở miệng: “Hạ Hàm, chúng ta đã kết hôn tất nhiên phải ở cùng một chỗ, điểm này không cần phải thương lượng.”

Dụ dỗ đe dọa cũng tốt, lừa gạt mưu toan cũng được, anh chỉ là muốn lấy cô về nhà để yêu thương che chở, mặc kệ cô có đồng ý hay không.

“Nhưng từ lúc em trở về chúng ta cũng chỉ gặp mặt có hai lần.” Cô không thuận theo bất mãn mở miệng.

Lá gan lớn hơn trước kia, còn biết mở to đôi mắt hạnh sóng sánh tràn đầy nước nói chuyện đạo lý với anh.

“Hạ Hàm, chuyện trước ki anh đều nhớ rất rõ ràng, em khỏi phải căng thẳng xấu hổ.” Anh nói lời ngụ ý sâu xa.

Quả nhiên cô gái nhỏ đỏ mặt lùi về sau hai bước, anh cười khẽ đi lên phía trước dán môi lên trán cô, lúc này thang máy đã xuống dưới gara tầng hầm, nhưng hành động thân mật an ủi nhau của hai người bên trong cũng không dừng lại. Cửa thang máy khi đóng khi mở, không ai chứng kiến được cảnh này.

***

Ban đêm, trong không khí mát mẻ trộn lẫn chút ấm áp, một vầng trăng sáng treo bên cạnh đám mây, che giấu bề ngoài như cô gái nhỏ e thẹn chưa lấy chồng.

Một tòa biệt thự nhỏ đơn độc, trước sau có một sân nhỏ, lan can màu trắng mới tinh sáng bóng, phía sau vườn nhỏ còn có một ao cá nhỏ. Trên cửa sổ lầu hai ánh đèn màu vàng trong vắt đang bật sáng, giống như đang đợi chủ nhân trở về, nhưng cuối cùng hôm nay chủ nhân trở về còn dẫn theo cả nữ chủ nhân.

Anh chuyển khỏi nhà nơi hai người từng ở.

Nghĩ vậy Hạ Hàm ngẩng đầu nhìn anh.

“Chúng ta đã kết hôn, nhà bên kia hơi nhỏ một chút, nơi này cách nhà trẻ trong nội thành không xa, sau này có cục cưng sẽ rất tiện.”

Điểm này không thể nghi ngờ, nhưng cô nghi hoặc chính là đã sửa chữa lắp đặt, thiết kế nhà ở ấm áp tinh xảo thế này là anh chuẩn bị từ khi nào. Dựa theo tiến độ kế hoạch hợp lý, khi cô còn ở bên Mỹ anh đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị thiết kế rồi.

Rốt cuộc người đàn ông này còn có chuyện gì gạt cô nữa.

Chung Tuyển đã chuyển hết toàn bộ đồ cô từ bên nhà kia qua đây, sắp xếp hết vào trong phòng ngủ chính. Nhưng tủ quần áo của anh không có mấy bộ y phục, vài bộ đồng phục cảnh sát hình sự thường mặc, còn lại chính là tây trang và áo sơ mi, so sánh với tủ quần áo của cô thì có vẻ quá ít ỏi.

Áo ngủ của cô ngay cả nội y, tất cả đồ dùng hàng ngày đều là mới hết, ngay cả băng vệ sinh cũng đặc biệt chuẩn bị đầy đủ đặt trong ngăn tủ.

“Em ngủ trước đi, đêm nay anh qua phòng khách ngủ.” Chung Tuyển sờ tóc cô, sau đó bàn tay to dọc theo mái tóc đen nhánh đi xuống, cho đến khi đuôi tóc rối nùi trượt trong lòng bàn tay anh.

Đây coi như là đêm động phòng, ra khỏi phòng ngủ chính Chung Tuyển cảm thấy bản thân có phần hoảng hốt. Mặc dù không cam lòng nhưng lại không thể xông tới ôm cô đi vào giấc ngủ.

Quả thật đối với động tác đụng chạm thân mật của anh Hạ Hàm vẫn có chút khó chịu, giống như vừa rồi bàn tay anh đặt sau lưng cô, anh cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc mất tự nhiên.

Nếu cứ tiếp tục như thế thì không tốt, phải nhanh chóng khiến cô thích ứng mới được.

Trong một căn phòng khác Hạ Hàm ngồi trên giường lớn hương thơm mềm mại trong phòng ngủ chính sững sờ, trong đầu tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Cô hung hăng nhéo mình một cái cảm thấy đau mới dám tin chuyện trước mắt là thật.

Sự thật chính là cô đã kết hôn, đã là vợ người ta rồi.

Ở đây đồ thuộc về cô chẳng thiếu thứ gì, vào phòng tắm, sữa tắm và dầu gội cô thường dùng đã sắp xếp trên kệ bồn tắm. Cô mở nước ngâm mình vào bồn thêm một chút tinh dầu hoàn toàn thả lỏng cơ thể. Phòng tắm bắn hơi nước nóng ra khiến khuôn mặt cô đỏ bừng đầy mồ hôi, cô từ giữa bồn tắm lớn đứng dậy phủ thêm khăn tắm, mở vòi nước dội nước lạnh vào người rồi lúc này mới về lại giường ngủ.

Mặc dù đã kết hôn nhưng hai người thực chất vẫn không phát triển gì, thật ra Chung Tuyển rất muốn nhưng Hạ Hàm căng thẳng như vậy anh cũng không thể cứng rắn được.

Vừa cảm giác rơi vào giấc mộng bình yên, sau khi tỉnh dậy anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô nhìn bóng lưng Chung Tuyển bận rộn trong phòng bếp. Sáng sớm ánh mặt trời rắc trên vai anh, vóc dáng anh cao lớn nên thấy bếp hình như hơi lùn, khiến anh phải cúi thắt lưng xuống.

Rất đẹp trai! Gợi cảm lại rất đàn ông!

Trứng chiên vàng rực rỡ khiến người ta nhìn mà có cảm giác thèm ăn, hai ly sữa nóng ấm đặt trong tầm tay hai người. Chung Tuyển ăn cơm rất nhanh nhẹn, không giống người nào đó như mèo con, ánh mắt còn liếc trộm anh.

“Trưa nay về nhà chúng ta một chút, anh dẫn em qua để mẹ anh xem.”

“Dạ.” Ngược lại trả lời rất rõ ràng.

Từ khi Hạ Hàm trở về mẹ Chung vẫn nói bóng nói gió với Chung Tuyển. Với việc con trai cưới cô gái này về trong nhà cũng không có nhiều ý kiến, hỏi khi nào hai người tổ chức hôn lễ, Chung Tuyển nói không vội.

Nghe thấy anh nói không vội, Hạ Hàm ngồi bên kia mới nhẹ nhàng thở phào.

Ở bên nhà họ Chung không lâu, ra khỏi nhà họ Chung Chung Tuyển đưa cô đến chỗ Hạ Học Đông. Anh còn có việc trong cục, Uông Trí đanh ở trạng thái nửa về hưu, trước mắt đại đội điều tra hình sự đều do Chung Tuyển toàn quyền phụ trách. Năm nay trường cảnh sát cử người mới xuống dưới này, đủ loại tình hình khiến anh đau hết đầu.

Gần mười giờ, Hạ Hàm chờ có chút sốt ruột liền tự mình đi về nhà, sau khi kết hôn anh giao tất cả tài sản cho Hạ Hàm, cô cũng không có áp lực gì, đơn giản như kiểu chỉ là để chi phiếu ở chỗ cô mà thôi.

Trở về nhà cô cũng không ngủ, bọc chăn làm tổ trên sofa vừa xem ti vi vừa chờ anh. Lúc Chung Tuyển trở về cô sắp ngủ rồi, có thể do anh đi vào đóng cửa phát ra tiếng động làm ầm ĩ tới cô, cô gái nhỏ mơ mơ màng màng đứng lên nói: “Anh mới về hả… Em buồn ngủ quá, ngủ trước đây.”

Cô vì chờ anh mới nằm trên sofa ngủ thiếp đi, thấy bộ dáng nho nhỏ của cô đi vào phòng ngủ chính, trong lòng anh mềm nhũn xuống.

Kết hôn thực con mẹ nó tốt quá!

Hạ Hàm đã ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh, trong phòng ngủ chính yên tĩnh tiếng di động vang lên đặc biệt chói tai, tay cô sờ soạng lung tung tủ đầu giường, trong lúc vô tình lại bật công tắc đèn đầu giường sáng lên, trước mắt một mảnh sáng chói khiến cô đầu choáng mắt hoa.

Lúc này cô mới tỉnh táo được chút, cô gấp gáp nghe máy nhưng chưa kịp nhìn số hiển thị.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

….

“Hạ Hàm, tớ là Diệp Vấn!” Giọng nói mang theo lo lắng sợ hãi và tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.