Mưu Đoạt Hạnh Phúc 2

Chương 66: 66: Quyển 2 - Chương 26




Sau khi từ người mẹ độc ác kia.

Bọn tôi đã quay trở lại cuộc sống hôn nhân đầy hạnh phúc.

Ngày ngày anh phải đi làm để kiếm tiền lo liệu cho gia đình.

Còn cô thì ở nhà làm nội trợ.
Cô đang ở dưới bếp nấu ăn, tay cô cầm đôi đũa mà không ngừng xào qua xào lại.

Cô nở một nụ cười, nụ cười đầy hạnh phúc trên môi mà suy nghĩ:
"Cảm giác này thật là yên bình.

Bởi chỉ có mình và anh ấy.

Chứ không phải là những rắc rối kia và cuộc sống này sẽ mai mai như vậy."
Sau một câu nói cô bắt đầu suy nghĩ những gì đã qua giờ cô mỉm cười nói với bản thân:
"Anh ấy đi làm sắp về rồi.

Hôm nay mình phải nấu đồ ăn thật ngon cho anh ấy ăn mới được..."

Cô đang nấu ăn thì đằng sau bỗng có một bàn tay đặc lên trên mắt cô.

Giờ đây cô mỉm cười và nói:
"Em biết đó là anh mà.

Anh đừng chơi cái trò này nữa.

Em không thích nó đâu đấy..."
Anh mỉm cười và bắt đầu thì thầm vào tai cô một cách ngoan ngọt: "Vợ yêu của anh lại nóng giận nữa rồi.

Trông khi anh chả có làm gì đâu.

Chẳng qua anh muốn cho em bất ngờ thôi..."
Cô nghe đến đây mà kẽ cười cô đáp:
"Bất ngờ gì chứ? Không ai làm bất ngờ kiểu này.

Coi chừng một ngày nào đó em tưởng anh là cướp mà bắt cóc anh.

Em lấy dao đâm anh không chừng đấy..."
Anh nghe đến đây mà hoang mang sau đó thả cô ra anh đưa tay lên gãy đầu và nói: "Vợ anh đang ăn nói gì kỳ quặc vậy? Lần sau em không nói như vậy nữa nghe chưa?"
Cô mỉm cười và đáp: "Ai bảo anh dám dọ em chi.

Coi như em đây dọ lại anh vậy..."
Hai người giờ đây mỉm cười rất vui vẻ.

Anh chốc lát đã đưa tay tắt bếp ga rồi nói với cô:
"Em không cần nấu ăn nữa đâu.

Bởi vì hôm nay anh sẽ nấu cho em ăn...Em chịu không?"
Cô nghe đến đây mà sững sờ hỏi:
"Cái gì? Anh nấu ăn cho em ăn sao? Có thật không vậy? Nhưng mà quan trọng là có ăn được hay không?"
Anh đưa cô đến chỗ chiếc ghế mà bảo cô ngồi xuống anh giờ đây lên tiếng: "Em đừng có mà khinh thường anh như thế chứ? Với lại anh nấu ăn rất ngon m Và hôm là ngày đặc biệt nên anh sẽ làm nó thay cho món quà mà anh tặng..."
Cô nghe đến đây mà thắc mắc hỏi:
"Ngày đặc biệt? Ý anh là sao? Ngày đặc biệt gì?"
Anh giờ đây biết rằng có lẽ cô không nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, nên đã thần thần bí bí đáp:

"Ngày đặc bịt gì mà em cũng không nhớ sao? Vậy thì một lát em sẽ biết mà thôi..."
Cô nghe anh nói như vậy mà cảm thấy rất vui cô im lặng ngồi chờ đợi anh làm đồ ăn.

Cô bấy giờ nghe những tiếng xẹt xẹt của đồ ăn đang được nấu.

Sau một lúc anh đã mút đồ ăn ra đĩa và lấy một trai rượi vang mà tiến đến chỗ của cô.

Anh đặc tất cả xuống dưới bàn ánh mắt nhìn chăm chăm cô và nói:
"Anh đã nhớ ra hôm nay là ngày đặc biệt gì của hai chúng ta chưa?"
Cô ấy cố gắng suy nghĩ mà cũng không nhớ ra hôm nay là ngày gì.

Cứ thế cô đã lắc đầu tỏ ý là không nhớ...
Anh nhìn điều này mà nói: "Em thật là vô tâm mà hôm nay chính là ngày kỷ niệm tròn một năm chúng ta yêu sau đó.

Nhưng mà em lại không nhớ.

Không biết em có còn yêu anh không?"
Cô nghe đến đây mà mới chợt nhớ ra cô ồ lên một cái mà đáp lại trong sự ngạc nhiên: "Ồ em xin lỗi thế mà em cũng quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm mà hai chúng ta yêu nhau.

Em xin lỗi..."
Anh nghe đến đây mà đưa tay lên xoa đầu cô.

Anh không trách cô mà ngược lại là nói nhẹ nhàng:
"Em đúng là một kẻ ngốc mà ngay cả ngày kỷ niệm cưới của hai chúng ta mà em cũng quên.


Vì vậy lát nữa anh sẽ chừng phạt em và em nhớ rằng từ nay sẽ không bao giờ quên ngày kỷ niệm của hai chúng ta nghe chưa?"
Cô lúc này gật đầu như tỏ ý muốn nói rằng mình đã hiểu.

Giờ cô đưa mắt nhìn chăm chăm và nghĩ đến câu nói rằng lát nữa ăn xông anh sẽ phạt cô.

Và cô thắc mắc hình phạt đó là gì? Cô bắt đầu hỏi anh.
Anh với khuôn mặt đỏ bừng nhìn chăm chăm cô mà mỉm cười một cách nham hiểm.

Anh im lặng như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Thấy anh im lặng cô lại tiếp tục hỏi:
"Vậy rốt cuộc hình phạt mà anh muốn chừng phạt em là gì?"
Sau một lúc suy nghĩ anh thở dài và bắt đầu nói trong sự ngại ngùng: "Anh muốn nướng củ khoai với em được chứ?"
Cô nghe đến đây mà tỏ vẻ sửng sờ hoang mang và nhìn khuôn mặt của anh như đang chờ đợi một điều gì đó.

Cô suy nghĩ một lát mà bắt đầu trả lời anh:
"Ừm nếu như đó là hình thức thì em sẽ chấp nhận..."
Anh nghe đến đây mà mỉm cười trong sự ngại ngùng anh hỏi cô rằng điều mà cô nói là thật phải không? Cô giờ đây gật đầu.
Nói rồi giờ đây bọn họ bắt đầu ăn cơm cùng nhau và uống rượu vang đỏ trong đêm....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.