"Mau về đi." Tư Uyển lắc đầu nhẹ giọng, "Các cung nhân tự biết chiếu cố ta, muội đừng để bị người ta mang ra bàn tan, không xảy ra sơ xuất gì, ta mới có thể chuyên tâm giải quyết cục diện khó khăn này."
Tư Yên chần chờ một lúc, cuối cùng chỉ đành gật đầu. Nàng ấy dặn dò Đường Du vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Từ Tư Uyển cố chịu nửa khắc, Hoa Thần cùng các cung nhân khác về phòng, mọi người bận rộn hầu hạ nàng tắm gội thay y phục.
Chờ mọi thứ ổn thỏa, nàng lên giường nằm, Lộ Dao vào điện. Khi đó Từ Tư Uyển đã bắt đầu sốt, ngón tay Lộ Dao vừa đặt lên cổ tay nàng bắt mạch liền cứng đờ: "Thân thể nương nương bị hàn khi xâm nhập, e rằng sẽ bệnh nặng một trận."
"Ừ." Từ Tư Uyển mở to mắt nhìn hắn, "Ta muốn bệnh nặng một trận, ngươi đừng giúp ta khỏi bệnh nhanh quá, nhưng cũng đừng để bệnh tình nặng hơn, càng không được để lại bệnh văn."
Lộ Dao đáp: "Vâng." Dừng một chút, hắn nói, "Trước khi tới Sương Hoa Cung thần đi ngang Doanh Vân Cung có bị Oánh tiệp dư nương nương kêu vào hỏi mấy câu. Oánh tiệp dư nương nương rất lo lắng cho nương nương, không biết những gì nương nương phân phó có thể nói lại với nàng ấy không?"
Từ Tư Uyển gật đầu: "Ngươi cứ nói với tỷ ấy, cũng thay ta chuyển lời bảo mấy ngày tới đừng qua chỗ ta. Nếu tỷ ấy hỏi ta có tính toán gì không, ngươi cứ nói ta nhất thời vẫn chưa biết làm gì, có điều không cần sốt ruột, cứ từ từ."
"Thần hiểu rồi." Lộ Dao hành lễ lui ra ngoại điện kê đơn thuốc.
Bệnh tới như núi đảo, Từ Tư Uyển vừa lên giường nằm, mệt mỏi liền như mưa rền gió dữ hùng dũng ập tới. Nàng chưa kịp chờ thuốc nấu xong đã thϊếp đi, thời điểm Hoa Thần vào đút thuốc nàng vẫn không tỉnh, chỉ mơ màng cảm giác thuốc đắng vào miệng, sau khi uống thuốc xong còn ngủ sâu hơn.
Những ngày kế tiếp Từ Tư Uyển chỉ lo dưỡng bệnh, có điều lời đồn đương nhiên đã truyền khắp cung. Thiến quý tần được sủng ái nhất đột nhiên thất sủng bị cấm túc khiến lục cung sôi nổi nghị luận, ngay cả cung nhân cũng bàn tán say sưa.
Hoa Thần cố chống đỡ cho Từ Tư Uyển, Từ Tư Uyển lại muốn nghe nhiều hơn nên phân phó Đường Du và Trương Khánh đi hỏi thăm.
Hoạn quan trong cung luôn tự có cách của chính mình, vì thế đến ngày thứ ba trước khi nàng vào giấc, Đường Du trực đêm vào tẩm điện, đến ngồi thẳng bên mép giường, thở dài: "Những lời đồn đó người thật sự muốn nghe sao?"
"Có người nói bệ hạ cấm túc người lại không nói rõ cấm bao lâu có nghĩa là muốn nhốt người cả đời, người không có cơ hội xoay chuyển nữa."
Từ Tư Uyển vẫn nhắm mắt: "Thú vị. Tiếp tục."
"Còn có người nói sở dĩ người rơi vào hoàn cảnh này là vì tới lãnh cung, nơi đó không may mắn, đi đi lại lại sẽ dính đen đủi."
Từ Tư Uyển nhếch mép: "Thần Phật nghe xong cũng phải khâm phục họ. Còn gì nữa?"
"Và còn..." Đường Du thoáng chần chờ, "Bọn họ nói tình hình như vậy người còn muốn giả bệnh tranh sủng đúng là si tâm vọng tưởng."
Nàng nghe ra trong lời gã nói có cảm xúc khác, hàng lông mi cử động, mở mắt, quan sát sắc mặt gã, miễn cưỡng ngồi dậy: "Còn ngươi, ngươi cũng nghĩ thế?"
"Ta không biết." Gã lắc đầu, "Ta không biết bệ hạ có bao nhiêu tình cảm với người, nhưng ta lo nếu hoàng hậu nương nương đã tham dự vào việc này, chỉ sợ nàng ta sẽ tìm cách ngăn cản bệ hạ tới thăm người."
"Nếu vậy, bệ hạ sẽ không nhìn thấy bộ dáng thê thảm của ta, cũng sẽ không thương tiếc, ta đương nhiên không còn hy vọng phục sủng."
"Ừ."
Nàng khẽ cười, ngáp một cái rồi nằm xuống: "Bọn họ chỉ đoán mò thôi, ta cố để bị bệnh không phải vì giành sự thương tiếc của hắn, càng không định mượn việc này để phục sủng. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không ngốc như vậy. Muốn phá vỡ cục diện khó khăn này phải phá từ điểm tử."
Đường Du lặng lẽ gật đầu.
Từ Tư Uyển kéo chăn lên: "Ta ngủ đây, ngươi cứ tùy ý. Trong vại trà màu vàng để ở ngăn tủ gian ngoài là Minh Tiền Long Tỉnh, nhân lúc còn mới mau uống đi, ta sợ là mấy hôm tới sẽ không còn trà tốt như vậy nữa."
Gã bị thái độ thản nhiên của nàng bật cười, đồng ý xong liền rời khỏi tẩm điện.
Mấy ngày kế tiếp, Từ Tư Uyển vẫn bệnh nặng. Qua thêm sáu bảy ngày, Oánh tiệp dư đột nhiên tới, khi đó nàng mới uống thuốc, rảnh rỗi ngồi trên giường đọc sách, Trương Khánh đột nhiên vào bẩm báo Oánh tiệp dư đến thăm, nàng lập tức ngước mắt: "Ngươi không khuyên tỷ ấy?"
"Hạ nô khuyên rồi..."
Trương Khánh khom người, còn chưa kịp nói hết câu, tiếng của Oánh tiệp dư đã truyền vào trong điện: "Khuyên cái gì mà khuyên, nếu chút chuyện này ta đã sợ thì sao làm được yêu phi bị người đời thóa mạ hả?"
Từ Tư Uyển bất lực cười.
Oánh tiệp dư phất tay cho cung nhân lui ra, đến bên mép giường ngồi xuống, nhìn nàng chằm chằm, ai oán thở dài: "Muội biết không, ta tưởng chúng ta là hồ bằng cẩu hữu (*), nhưng mấy ngày không được gặp muội, ta thật sự thấy không quen."
(*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện xấu xa
Nói tới Oánh tiệp dư dừng lại, nghiêm túc nhìn Từ Tư Uyển: "Có phải gặp chuyện gì khó xử không? Ta nghe Lộ Dao nói muội không muốn lành bệnh, đoán muội muốn cứu vãn tâm tư của bệ hạ. Gần đây lại không thấy bệ hạ qua đây, có cần ta mở lời giúp muội không?"
"Không cần." Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Oánh tiệp dư, Từ Tư Uyển bật cười, "Thật sự không cần, muội có tính toán của riêng muội, không vội để ngài ấy tới. Nếu tỷ tỷ muốn giúp muội, vậy thì... Vậy thì chỉ cần đồn muội bệnh lâu không khỏi ra ngoài là được, không cần phải kể nghe thê thảm, chỉ cần nói khí sắc của muội thoạt nhìn vẫn ổn nhưng cứ nằm trên giường bệnh triền miên, lúc nào cũng ho khan, không biết có phải do bệnh lâu dẫn đến ho lao hay không."
Oánh tiệp dư khó hiểu: "Chắc không phải để cho bệ hạ nghe đấy chứ? Hay là cứ kể nghe thảm một chút, nói không chừng ngài ấy không đành lòng sẽ chạy tới thăm muội."
"Ngài ấy sẽ không dễ tới đây đâu." Từ Tư Uyển cười cười, "Cho nên không cần phải giả thảm. Tỷ tỷ, tỷ nghe muội, tuyệt đối đừng kể muội trông quá thê lương, càng không được ám chỉ mời ngài ấy tới. Nếu có thể, nhân lúc đi vấn an hoàng hậu tỷ tỷ hãy nói trước mặt phi tần lục cung, để ngài ấy nghe nói từ miệng người khác tốt hơn tỷ tỷ đi làm thuyết khách rất nhiều."
"Việc này đơn giản." Oánh tiệp dư gật đầu, "Nhưng ta thật sự không hiểu muội. Muội phải nghĩ cho kỹ, trong cung nhiều như vậy, sang năm lại tổng tuyển cử, hơn một tháng nữa danh sách tân tú nữ sẽ được trình lên, nếu muội cứ kéo dài, nói không chừng bệ hạ quên luôn cả muội."
"Việc này muội biết. Tự muội biết đắn đo, bởi vậy càng không thể nóng vội. Một khi đi nhầm một bước sẽ mất nhiều hơn được."
"Vậy tốt." Oánh tiệp dư đồng ý, sau đó gọi cung nữ bên cạnh mang đồ ăn mình đem qua lên, giục nàng nếm thử.
Hôm nay Oánh tiệp dư ở Sương Hoa Cung hai canh giờ, đợi nàng ấy đi rồi, Hoa Thần lo lắng hỏi: "Nương nương tin Oánh tiệp dư đến thế sao? Nàng ấy vốn cũng là sủng phi, nương nương đắc sủng khiến sự nổi bật của nàng ấy nhạt đi không ít. Bây giờ gặp chuyện như vậy, coi chừng nàng ấy lại dẫm nương nương một cái."
"Không đâu." Từ Tư Uyển cầm cuốn sách chưa đọc xong lên, thong dong lật từng trang, "Ban đầu đúng là ta không tin tỷ ấy, nhưng tiếp xúc lâu, còn không tin là do ta khờ. Tỷ ấy tuy là sủng phi nhưng căn bản không phải người để ý thánh sủng, chỉ cần cho tỷ ấy cuộc sống vui vẻ, tỷ ấy chẳng thèm để ý bên cạnh bệ hạ có ai."
Nếu không, hiện giờ Oánh tiệp dư có rất nhiều cách dẫm nàng, không nhất thiết phải chạy tới đây, dù có nói năng khách sáo cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân.
Đợi thêm vài ngày, theo đợt thỉnh an, tình hình bệnh trạng của Từ Tư Uyển truyền khắp hậu cung. Hoàng hậu đương nhiên không có phản ứng gì, chỉ hư tình giả ý làm trò trước mặt chúng phi tần dặn dò vài câu, bảo thái y cố gắng trị liệu.
Thái hậu niệm tình tấm lòng trước đây của nàng, phái thái y bên cạnh tới bắt mạch, sau đó cùng Lộ Dao kê đơn thuốc. Ngoài mặt nàng cảm kích tạ ân, sau lưng không định dùng.
Sau một đợt nghị luận nho nhỏ, hậu cung bình tĩnh trở lại. Lời đồn này có lẽ hoàng đế đã nghe nói nhưng lại không có phản ứng.
Hắn khoanh tay đứng nhìn như vậy khiến các cung nhân bắt đầu động tâm tư, những chỗ khác không sao nhưng nguyên liệu nấu ăn bếp nhỏ được nhận càng ngày càng kém, có thể thấy Thượng Thực Cục gió chiều nào theo chiều đó.
Từ Tư Uyển làm bộ không để ý, duy trì dáng vẻ không còn sức lực để quan tâm nhiều. Lại qua nửa tháng, nàng vẫn nằm liệt trên giường, một buổi tối cuối cùng Vương Kính Trung cũng lặng lẽ vào Sương Hoa Cung, đi sau là hai nam nhân khoảng năm mươi tuổi.
Vào điện, Vương Kính Trung khom người, giọng điệu bình đạm không gợn sóng: "Quý tần nương nương an. Bệ hạ nghe nói nương nương bệnh lâu không khỏi, niệm tình Từ đại nhân vất vả trong cung nên đã phái hai lão thái y đức cao vọng trọng tới chẩn trị cho nương nương."
Từ Tư Uyển mệt mỏi ngước mắt: "Bệ hạ còn quan tâm ta làm gì? Ngài ấy không hiểu cho ta, không bằng để ta chết đi."
Vương Kính Trung coi như không nghe thấy lời oán hận của nàng, cung kính khom người lui xuống, để lại hai thái y.
Từ Tư Uyển thấy vậy liền biết gã sẽ không nói lại với hoàng đế.
Nhưng thế cũng không sao, nàng vốn chưa từng trông cậy vào chưởng sự ngự tiền như Vương Kính Trung có thể làm việc cho mình, nếu Vương Kính Trung thuận miệng nhắc tới nàng đương nhiên là tốt, nhưng không nhắc cũng không sao.
Bởi vì từ ngày hai vị thái y này tới, chuyện nàng muốn làm đã làm được. Nàng nằm liệt trên giường chịu khổ nhiều ngày chẳng qua là muốn xem hắn rốt cuộc buồn bực bao lâu, nàng ở trong lòng hắn rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.
Nàng tự đặt mình vào thế khó, thăm dò điểm mấu chốt này. Nếu hắn dù giận vẫn lo cho nàng, không chịu để nàng cứ hương tiêu ngọc vẫn như vậy, cho dù hắn tìm cớ khác lừa mình dối người tới chiếu cố nàng cũng không quan trọng; mà nếu hắn thật sự khoanh tay đứng nhìn nàng bệnh nặng lâu ngày, tuyệt tình không để ý tới việc sống chết cả nàng, nàng không thể không có tính toán khác khiến hắn phải chú ý tới.
Trong lòng Từ Tư Uyển thầm tính toán, ngoài mặt tùy ý để các thái y bắt mạch. Hai người họ dốc lòng thăm khám một lúc lâu, sau đó thi châm, kê phương thuốc, rồi mới rời khỏi tẩm điện.
Hai người họ vừa ra ngoài, Vương Kính Trung liền quay lại, đến bên mép giường cung kính khom người với Từ Tư Uyển: "Quý tần nương nương, hạ nô dặn dò nương nương một câu. Nương nương đã làm gì, nói gì, tự nương nương biết rõ. Hôm nay kêu hai vị thái y tới là bệ hạ khoan hồng, nương nương cứ an tâm bị cấm túc, đừng có tâm tư gì khác lại chọc giận thánh nhan."
Ngụ ý là nàng có thể giữ mạng, còn phục sủng thì hoàn toàn không có hy vọng. Nàng đừng mơ mộng hảo huyền, cũng không được lan truyền việc này ra, gây sóng gió hậu cung.
Giấu đầu lòi đuôi.
Từ Tư Uyển thầm cười, ngoài mặt không có phản ứng gì khác: "Biết rồi."
"Vậy hạ nô cáo lui." Vương Kính Trung hành lễ rời khỏi Niêm Mai Điện, dọc theo đường nhỏ ra Sương Hoa Cung.
Hai thái y đi cùng gã, cả ba ở một góc khuất từ biệt nhau, thái y về Thái Y Viện, Vương Kính Trung về Tử Thần Điện.
Tử Thần Điện lúc này vẫn sáng đèn. Chiến sự biên quan không được thuận lợi, đã nhiều ngày hoàng đế ngủ rất muộn, cũng không có tâm trạng triệu hạnh phi tần.
Khi Vương Kính Trung đi vào, bên trong vô cùng an tĩnh. Gã ngước mắt nhìn, thấy các cung nhân đều bị hoàng đế đuổi ra ngoài, tưởng hoàng đế xem tấu chương đến phiền lòng, không muốn gặp ai.
Vì thế Vương Kính Trung càng nhẹ bước, lặng lẽ đến bên cạnh hoàng đế. Khi còn cách một bước, gã mới lên tiếng: "Bệ hạ, hạ nô làm theo phân phó của bệ hạ, đã dẫn hai vị thái y qua xem Thiến quý tần nương nương."
Hoàng đế không nói gì, tiếp tục lật xem tấu chương.
Vương Kính Trung cẩn thận nói tiếp: "Các vị thái y đã thi châm và kê phương thuốc cho nương nương, ít ngày nữa nương nương có thể khỏi hẳn."
Hoàng đế trầm giọng hỏi: "Thật không?"
Vương Kính Trung cứng đờ, nhất thời không biết hắn đang hỏi chuyện gì.
Hoàng đế lại hỏi: "Bệnh của nàng ấy, có thật không?"
Vương Kính Trung ngộ ra, khom người: "Là thật, hai vị thái y đều nói do hàn khí vào cơ thể, vốn không nên bệnh nặng như vậy, kéo dài đến bây giờ giống như bản thân quý tần nương nương không chịu chữa trí, biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng."
Hoàng đế nghe vậy lại tức giận, bật cười thành tiếng: "Tâm tư của nàng đúng là nhiều. Lừa trẫm lâu như thế còn muốn ép trẫm thương hại hả?"
Vương Kính Trung không dám trả lời.
Hoàng đế đọc xong tấu chương trong tay, phê mấy chữ, khép lại, đưa cho Vương Kính Trung: "Bảo nàng lo mà dưỡng bệnh, sau này không được phép nhắc tới nàng trước mặt trẫm."
"Vâng." Vương Kính Trung cúi đầu đáp.
Phi tần bị hoàng đế ghét bỏ rất nhiều, nhưng cố tình bị dặn dò "không được nhắc lại" thì chưa từng có, cho dù làm nhiều việc ác như Đào thị, Lâm thị cũng tự nhiên bị vắng vẻ. Hắn không thèm nghĩ, đương nhiên sẽ không có ai nhắc.
Dặn dò như thế chỉ sợ vì lòng hắn luôn nghĩ đến.
Vương Kính Trung nghiền ngẫm thánh ý, tiến lên giúp hắn nghiền thêm chu sa.
Hắn lại lắc đầu: "Không đọc nữa, đi ngủ."
Thấy hắn đứng dậy vào tẩm điện, Vương Kính Trung vội đuổi theo. Các cung nhân canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hoàng đế đi ngủ.
...
Hoàng đế sai thái y tới chẩn trị, bệnh tình của Từ Tư Uyển không thể tiếp tục kéo dài. Vì thế nàng dùng phương thuốc thái y mới kê, lại được Lộ Dao ngày ngày thi châm, mới qua vài ngày, bệnh tình đã khá lên không ít.
Oánh tiệp dư nghe nói nàng có khởi sắc liền đến Sương Hoa Cung. Nghe nói nàng ấy tới, Từ Tư Uyển không có tâm trạng ngăn cản, tùy ý để nàng ấy vào. Đợi nàng ấy đến ngay trước mặt, Từ Tư Uyển mới để ý cung nhân bên cạnh nàng ấy rất quen mắt, rõ ràng là Tư Yên, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao muội lại..."
Tư Yên ngồi bên mép giường: "Tỷ tỷ sợ muội xảy ra chuyện, muội giấu tai mắt người ta là được rồi chứ? Muội đến Doanh Vân Cung cầu xin tiệp dư nương nương, thay xiêm y xong mới tới đây, không ai biết là muội đâu."
Từ Tư Uyển không còn gì để nói.
Oánh tiệp dư nhàn nhã ngồi xuống ghế thêu bên cạnh, trêu ghẹo: "Nhìn xem muội khiến muội muội của muội ủy khuất chưa kìa. Thật ra ta thấy không cần phải cẩn thận đến vậy. Tôn huy nga trực tiếp tham dự chuyện kia cũng không chịu liên lụy gì, mấy hôm trước còn thừa sủng, muội muội của muội thì chẳng hề hay biết, sao có thể gặp chuyện được?"
Từ Tư Uyển thở dài: "Dù gì cũng là tỷ muội một nhà, nếu bệ hạ nổi cơn thịnh nộ thì ai biết sẽ ra sao chứ?" Nói tới đây nàng lắc đầu, cười hỏi Tư Yên, "Đừng chau mày nữa, tỷ tỷ không sao. Gần đây có chuyện mới lạ gì không, nói tỷ tỷ nghe xem."
"Nào có chuyện gì mới lạ..." Tư Yên bẹp miệng, "Tỷ tỷ cứ dỗ muội như con nít. Tỷ tỷ phải mau khỏe lên, vượt qua cửa ải khó khăn này, muội mới có tâm tư đi hỏi thăm chuyện khác."
"Sẽ nhanh thôi." Từ Tư Uyển mỉm cười.
Oánh tiệp dư đột nhiên xen vào: "Đúng là có chuyện mới lạ."
Tỷ muội hai người nghe thế đều nhìn nàng, nàng kể: "Gần đây bệnh tình của thái hậu hình như lại nặng thêm. Mấy hôm trước... Cũng không biết nên kể thế nào, nghe nói có một tiểu cung nữ của Trường Nhạc Cung phạm bát tự với bà ấy, bà ấy liền nổi giận sai người đánh chết tiểu nha đầu kia, ngay cả quản sự của Thượng Cung Cục và Thượng Nghi Cục đều bị phạt. Đến giờ Thượng Cung Cục và Thượng Nghi Cục vẫn còn căng thẳng, nghe đâu cung nhân trên dưới Trường Nhạc Cung đều bị tra xét điển tịch một lần, ngay cả cung nhân quét tước ngoài sân cũng không tha,s ợ lại xuất hiện cây đinh không thích hợp, đột nhiên bị vấn tội."
Tư Yên cứng họng: "Đạo lý gì vậy chứ? Chuyện phạm bát tự chỉ xem trong hôn tang gả cưới, anh em kết bái thôi, hạ nhân bên cạnh thế nào có liên quan gì?"
"Ai mà biết. Trước đây lệnh cao tăng tụng kinh ta đã thấy đáng sợ, ai ngờ bây giờ còn hoàng đường đến thế. Chỉ đáng thương cho tiểu nha đầu kia, nghe nói mới có mười ba mười bốn tuổi, năm trước mới được chọn vào cung, cứ thế mà không còn."
Sắc mặt Từ Tư Uyển trở nên nặng nề: "Sợ là việc này không đơn giản như vậy. Thái hậu bệnh lâu ngày, chữa bậy có lẽ là thật nhưng chưa chắc đã suy nghĩ lung tung, càng không thể chú ý tới một nha đầu mới vào cung. Muội đoán tiểu nha đầu kia đã đắc tội cung nhân nào đó được yêu thích nên mới bị tính kế."
"Ý muội là cung nhân nhân lúc thái hậu tuyệt vọng vì bệnh tật mà lợi dụng bà ấy?" Oánh tiệp dư hỏi.
Từ Tư Uyển gật đầu: "Người có thân phận đường không thể hiện hỉ nộ, sợ rằng vô hình trung đã bị kẻ xấu lợi dụng. Tiểu cung nữ kia chết đúng là đáng thương, nhưng muội sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn."
Dứt lời, ba người nhìn nhau, đều nín thở.
Đúng rồi, lần này là "một cung nữ phạm bát tử", lần tới nếu là người nào đó trong hậu cung thì sao? Về bát tự hay hiện tượng thiên văn luôn có nhiều tranh cãi. Nếu thái hậu không quan tâm, những việc đó tất nhiên là lời vô căn cứ, nhưng nếu bà ấy tiếp tục nghe từ một phép, ai có thể bảo đảm vong hồn tiếp theo không phải mình?
Từ Tư Uyển trầm giọng: "Thời điểm muội còn phụng dưỡng thái hậu, hoàng hậu nương nương thường qua thăm. Bây giờ không có muội, có lẽ ả sẽ càng chăm chỉ qua lại."
"Muội không cần lo quá." Oánh tiệp dư nhíu mày, "Mấy vị ma ma ở bên cạnh thái hậu không phải kẻ đầu đường xó chợ. Một tiểu cung nữ, muốn xử lý thì xử lý, nhưng nếu có người muốn gây sóng gió trong cung, chắc chắn sẽ không qua được bọn họ. Hoàng hậu... Hoàng hậu cũng sẽ không làm việc lộ liễu như thế. Ả ta là nhất quốc chi mẫu, nếu mượn lý do này bài trừ dị kỷ, mọi người trong hậu cung học theo, sớm muộn cũng có một đao đâm vào người ả ta."
Dù gì đều đã là nữ nhân hậu cung, mơ ước hậu vị có cả khối người.
Từ Tư Uyển im lặng: "Tỷ tỷ nói cũng có lý, là muội nghĩ nhiều."
"Muội cứ cố gắng tĩnh dưỡng, kéo trái tim bệ hạ quay về là điều quan trọng nhất. Thái hậu dù có thế nào cũng sẽ nhớ chỗ tốt của muội, bệ hạ lại chưa từng nói ra chuyện giận muội, thái hậu sẽ không vô tình như vậy."
"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu.
Lúc này Hoa Thần bưng thuốc tới, nàng cầm chén thuốc lên, một hơi uống cạn.
Thái y dặn dò sau khi uống thuốc nếu có thể ngủ thì ngủ một lát, nàng súc miệng xong rồi nằm xuống. Oánh tiệp dư và Tư Yên thấy thế liền cáo từ, rời khỏi Niêm Mai Điện, cùng về Doanh Vân Cung.
Tư Yên vẫn còn mặc xiêm y của cung nữ, cả đoạn được đề cụp mi rũ mắt. Về Nhược Hoa Điện, nàng đi thay xiêm y, lúc bước ra mới nói với Oánh tiệp dư: "Tiệp dư nương nương, thần thϊếp cảm thấy lời người vừa nói... Hình như quá lạc quan."
Từ Tư Yên tùy ý ngồi bên cạnh, nhíu mày nói: "Tỷ tỷ của thần thϊếp được thái hậu yêu thích, nhìn tình hình hiện tại, thái hậu chưa biết chuyện của tỷ ấy, bệ hạ cũng chưa chắc sẽ nhắc tới. Nhưng hoàng hậu lại biết, nếu hoàng hậu kể những việc đó cho thái hậu nghe, thái hậu không giận thì thôi, nếu đột nhiên nhắc tới chuyện hiện tượng thiên văn hay bát tự, ai dám chắc thái hậu sẽ không xử lý tỷ tỷ như xử lý tiểu cung nữ kia? Ma ma bên cạnh bà ấy dù có bản lĩnh thì liệu có thể khuyên can được không?"
Oánh tiệp dư im lặng một lúc: "Hai người dù gì cũng có phụ thân là Hộ Bộ thị lang, sao có thể đánh đồng với tiểu cung nữ kia?"
"Ngày xưa phụ thân của Đào thị còn là Binh Bộ thượng thư, nhưng gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, thần thϊếp thấy nữ tử hậu cung không thể dựa vào mẫu tộc để giữ mạng. Thể diện của mẫu tộc, bệ hạ và thái hậu chịu cho là ân điển, nếu không cho, mọi người cũng chỉ có thể chờ chết! Huống hồ.. Huống hồ tỷ tỷ bệnh đã lâu ngày nhưng bệ hạ lại chẳng thèm hỏi đến. Thần thϊếp chỉ sợ lần này tỷ tỷ hoàn toàn không có cơ hội phục sủng, mất chỗ dựa là bệ hạ, còn bị hoàng hậu thừa thắng xông lên. Triều đại lại trọng hiếu đạo, lỡ một ngày nào đó thái hậu nổi sát tâm, tỷ tỷ thật sự sẽ không còn đường sống."
Tâm trạng Oánh tiệp dư chùn xuống, Nàng vốn không nghĩ với xuất thân như vậy Từ Tư Uyển sẽ dễ chết, nhưng lời Tư Yên nói lại khiến nàng phải sợ, làm nàng cảm thấy dù xuất thân có cao quý thế nào, sinh tử chẳng qua chỉ nằm trong một ý niệm của những người ngồi trên cao.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Tư Yên hít sâu một hơi, nói: "Thần thϊếp muốn giúp tỷ tỷ."