Đến gần tháng năm, biên quan cuối cùng cũng truyền tới mấy tin tức chiến thắng, bầu không khí căng thẳng trên triều đình rốt cuộc cũng thả lỏng. Hoàng đế hạ chỉ cùng lục cung đến hành cung tránh nong.
Mỗi khi thiên tử ra ngoài đều phải đại động can qua, hao người tốn của. Để giản lược tổn thất, phi tần lục cung đương nhiên không thể đi hết, bị cấm túc như Từ Tư Uyển đương nhiên không nằm trong danh sách đi theo.
Ý chỉ tránh nóng ban xuống vào tháng tư, khi đó Từ Tư Uyển đã khỏi hẳn, rảnh rỗi ra trước hành lang Niêm Mai Điện giải nhiệt.
Mắt thấy sủng phi ngày xưa phong cảnh vô hạn bây giờ bị ghét bỏ đến tránh nóng cũng không được đi, người đỏ mắt hiểu chuyện đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Chân trước Từ Tư Uyển vừa nghe nói việc tránh nóng, sau lưng liền nghe ngoài cửa viện có tiếng rì rầm, một nữ tử cố tình to tiếng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai nàng rõ ràng: "Ta nói mà, bệ hạ sẽ không dẫn nàng ta đi cùng đâu, ngươi xem tòa viện này đi, nào có dáng vẻ đang thu dọn hành lý hả?"
Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn, ngoài cửa viện là hai cung tần đang che miệng cười. Nàng từng có duyên gặp họ mấy lần, trước đó nói chuyện với nàng rất khó, bây giờ thì đến lượt họ tơi chê cười nàng.
Nàng lạnh lùng tiếp tục đọc sách.
Người bên ngoài lại nói: "Nhìn nàng ta đi, làm như thanh cao lắm, còn tưởng mình là Thiến quý tần nương nương trước đây có thể mời bệ hạ tới thăm sao? Nếu là ta, ta đã tới Tử Thần Điện xin tội, không chừng bệ hạ còn chịu gặp một lần."
Người kia vừa dứt lời, người bên cạnh liền cười rộ: "Tỷ tỷ nói gì vậy, nàng ta đang bị cấm túc, sao có thể tới Tử Thần Điện xin tội trước? Vốn dĩ dựa vào gương mặt hồ ly tinh để được sủng ái, hiện tại không gặp được thánh nhan, dù có hồ ly tinh thế nào bệ hạ cũng không thấy."
"Hoa Thần." Từ Tư Uyển gọi, Hoa Thần bước lên nửa bước, nghe nàng phân phó, "Sai người ra ngoài vả miệng hai người đó."
Từ lúc nàng được tấn vị quý tần, cung nhân bên cạnh rất đầy đủ, chỉ riêng việc chờ ngoài điện đã có năm sáu người. Nàng vừa lên tiếng, Hoa Thần liếc mắt ra hiệp, lập tức có bốn hoạn quan không hẹn mà cùng đi đến cánh cửa, thế tới rào rạt khiến hai người kia hoảng sợ: "Các ngươi làm gì vậy!"
Bốn người làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, không đợi họ trốn tránh, đã có hai người vòng ra sau ấn họ quỳ xuống. Hai người còn lại vén tay áo, giơ tay đánh, tiếng tát vang vọng hết cái này tới cái khác, đồng thời có tiếng khóc mắng vang lên.
Từ Tư Uyển không nói bao nhiêu cái, hai hoạn quan đánh một hơi đủ mười cái mới dừng tay, quay lại, xem ý của Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển buông sách, đứng dậy, được Hoa Thần dìu đi đến cửa viện, mũi chân ngừng lại trong ngạch cửa, mặt không cảm xúc nhìn các nàng.
Ngụy bảo lâm bên trái nhát gan một chút, tuy bị Hồ tài tử kéo tới cùng xem náo nhiệt nhưng vừa thấy Từ Tư Uyển tức giận liền lúng túng, khóc lóc dập đầu: "Nương nương bớt giận, thần thϊếp không dám nữa..."
Hồ tài tử ương ngạnh hơn, tuy hai má đã sưng to nhưng vẫn không chút sợ hãi mà nhìn Từ Tư Uyển, nghiến răng: "Quý tần nương nương quá không thức thời rồi, còn tưởng mình là sủng phi như trước đây sao? Việc hôm nay thần thϊếp sẽ bẩm tấu hoàng hậu nương nương, nương nương cứ chờ hoàng hậu nương nương xử lý đi!"
"Xử lý?" Từ Tư Uyển khẽ cười, "Được, vậy bổn cung chờ hoàng hậu nương nương xử lý. Bổn cung tự biết mình chọc giận thánh nhan, hiện đã bị bệ hạ cấm túc, coi như tập tĩnh tâm, không nên ra vẻ trước mặt các ngươi. Cho nên các ngươi chê cười bổn cung thế nào, bổn cung đều nhịn.Nhưng các ngươi nói bổn cung được sủng ái là nhờ gương mặt hồ mị, chẳng khác nào mắng bệ hạ bị sắc đẹp mê hoặc, mất đi đúng mực của minh quân, việc này thì không được. Dù một ngày nào đó bệ hạ muốn lấy mạng bổn cung, chuyện ngày xưa đối tốt với bổn cung không đến phiên người khác chỉ trích, danh dự của ngài ấy cũng đến phiên các ngươi chửi bới. Muốn cáo trạng bổn cung với hoàng hậu nương nương đúng không, các ngươi cứ làm đi, sau này nếu còn hồ ngôn loạn ngữ, bổn cung vẫn sẽ đánh."
Nàng nói chuyện tàn nhẫn, từng câu từng chữ đều thể hiện rõ sự khó chịu.
Ngụy bảo lâm co rúm người, Hồ tài tử lại cười lạnh: "Công phu mồm mép của nương nương trước giờ lợi hại, cả hậu cung đều biết miệng lưỡi của nương nương như hoàng anh, nhưng công bằng ở trong lòng người, không phải chuyện gì cũng đến lượt nương nương bàn thị phi!"
Từ Tư Uyển hờ hững nhìn nàng ta, kiên nhẫn nghe nàng ta nói hết rồi cùng Hoa Thần xoay người vào trong điện.
Bước qua ngạch cửa, nàng lặng lẽ liếc nhìn Hồ tài tử tức giận kéo Ngụy bảo lâm đứng dậy. Hoa Thần cũng thấy, không khỏi căng thẳng: "Bọn họ chưa từng qua lại với nương nương, chuyện này e là có kẻ xúi giục, lỡ họ thật sự đi cáo trạng hoàng hậu nương nương thì sao..."
"Để họ đi. Ở trong phòng buồn chán lâu như vậy, chúng ta cũng nên hành động rồi."
Nếu hắn còn để ý tới nàng, mọi việc không khó giải quyết. Chỉ cần nàng có được cơ hội gặp hắn, vấn đề này càng dễ xử lý.
Nhưng hiện tại nàng bị cấm túc, muốn gặp hắn không phải chuyện dễ, nếu Hồ tài tử thật sự đi cáo trạng hoàng hậu thì đúng là đã giúp nàng.
Khổ nhục kế dâng tới cửa không nên bỏ phí.
...
Trường Thu Cung.
Ngụy bảo lâm không muốn làm lớn sự việc, đi được nửa đường liền xin cáo lui, để lại một mình Hồ tài tử đến Trường Thu Cung bẩm báo.
Hồ tài tử bước vào cửa điện, hoàng hậu thấy má nàng ta sưng đỏ liền cho cung nhân lui xuống. Hồ tài nhân cố không khóc, chờ các cung nhân ra ngoài hết rồi, nàng ta lập tức quỳ xuống, nức nở: "Hoàng hậu nương nương, Thiến quý tần khinh người quá đáng. Thần thϊếp phụng ý chỉ của nương nương đi nói những lời đó cho nàng nghe, ai ngờ nàng..."
Hoàng hậu nhíu mày: "Bổn cung không bảo ngươi đi nói gì cả."
Hồ tài tử hoảng hốt một giây, cắn răng, nhút nhát cúi đầu: "Vâng, là thần thϊếp nói bậy."
"Chuyện của ngươi bổn cung biết rồi, ngươi về trước đi." Hoàng hậu lạnh nhạt nói.
"Bổn cung đương nhiên sẽ xử lý, cho ngươi và Ngụy bảo lâm một công bằng, nhưng không thể nóng vội." Hoàng hậu trấn an, cũng cho nàng ta một sự bảo đảm.
Hồ tài tử không thể nói thêm gì nữa, dập đầu, nức nở rời khỏi tẩm điện.
Khi Hồ tài tử đi, cửa điện có chút động tĩnh, hoàng hậu không hề ngước mắt. Chờ nàng ta đi rồi, cửa điện lại mở, hoàng hậu ngẩng đầu thấy Thính Cầm vào.
Thính Cầm cúi đầu đi tới bên cạnh hoàng hậu: "Thiến quý tần dù tức giận cũng không nên vả mặt. Nương nương cứ ra mặt trừng trị ả ta, bệ hạ chưa chắc đã có tâm tư hỏi đến."
"Ngươi xem thường ả rồi." Hoàng hậu khẽ cười, "Nếu đầu óc ả thật sự đơn giản như vậy bổn cung đã không đến mức không chứa chấp nổi ả. Ả đang chờ bổn cung ra tay. Nếu bổn cung thật sự động vào ả, chỉ sợ đêm nay bệ hạ sẽ đến Niêm Mai Các, ngược lại càng hợp ý ả."
"Nương nương cẩn thận." Thính Cầm khom người.
Hoàng hậu lại nói: "Cứ theo kế hoạch mà làm, chúng ta cứ chờ xem kịch là được. Trước mắt kéo dài qua năm nay, chờ sang năm cung tần mới tiến cung, Thiến quý tần cũng không thể coi là xuất sắc."
"Vâng." Thính Cầm hành lễ, rời khỏi tẩm điện.
Thính Cầm đi nửa canh giờ vẫn chưa về, hoàng hậu cũng không gọi cung nhân vào, một mình lặng lặng ngồi bên bàn trà lật quyển sách mỏng.
Quyển sách này là văn chương gần đây hoàng trưởng tử viết, tuy cách hành văn còn non nớt nhưng đã biết cách biểu đạt suy nghĩ.
Hài tử tốt như vậy nàng ta phải bảo vệ nó. Hiện giờ nhị hoàng tử trước mất thân mẫu sau mất dưỡng mẫu, đã không còn năng lực cạnh tranh với nó, diệt trừ thêm Thiến quý tần, nàng ta liền có thể kê cao gối ngủ.
Nghĩ đến Thiến quý tần, hoàng hậu lại đau đầu.
Nàng ta không ngờ trong cung lại có phi tần có thể khiến nàng ta căng thẳng như vậy.
Thời điểm mới vào đông cung, nàng ta chứng kiến bản lĩnh của Lâm thị, sau này có Oánh tiệp dư. Cả hai đều là yêu tinh chiếm hết sủng ái của hoàng đế, nhưng nàng ta là vợ cả, không đến mức hoảng loạn, bởi vì trước khi vào cung nàng ta sớm đã biết dù thế nào cũng sẽ có sủng phi.
Nhưng Thiến quý tần thì khác. Nàng ta sớm đã thấy nàng có chỗ không giống mọi người nhưng lại không thể nói rõ. Dần dần nàng ta mới hiểu chỗ khác biệt chính là Thiến quý tần thật sự đã đi vào trái tim hoàng đế.
Tuy chưa đến mức vì nàng mà chuyên sủng nhưng hắn thường xuyên bất chợt nhắc đến nàng. Nàng thích ăn gì, thích thi văn gì, phiên bang mới tiến cống thứ gì, gần đây có chuyện phiền lòng gì, hắn đều nhắc tới một cách tự nhiên.
Tình cảm như vậy khiến hoàng hậu sợ hãi.
Đặc biệt là sau khi Thiến quý tần mất một hài tử, hắn càng nhắc tới nhiều hơn.
Hài tử biến thành một vũng máu tươi trước mặt hắn, hắn nhìn vũng máu, nhìn Thiến quý tần đau đớn, trái tim hắn như có cây kim đâm vào cả đời cũng không nhổ ra được. Bắt đầu từ lúc đó, hoàng hậu phát hiện thời điểm nhìn hoàng trưởng tử và nhị hoàng tử, hắn thường xuyên thất thần.
Vì thế nàng ta cố kiềm chế cảm xúc mà hỏi thăm, than thở Thiến quý tần hiểu chuyện, than thở đáng tiếc cho hài tử kia. Quả nhiên hắn thấy cảnh thương tình, sau một thời gian trầm mặc dài, bỗng nói: "A Uyển sẽ còn có hài tử."
Lời này khiến hoàng hậu nghẹn họng.
Đa số phi tần hậu cung đều có tên thân mật, xưng hô như vậy cũng coi như chút tình thú giữa phu quân và thϊếp thất. Nhưng hắn chưa từng gọi phi tần khác như thế trước mặt nàng ta, một câu vô tâm này khiến nàng ta ngộ ra rất nhiều điều.
Nàng ta không nhịn được mà nghĩ nếu Thiến quý tần sinh một hoàng tử, hắn sẽ thế nào?
Nàng ta biết bản lĩnh của Thiến quý tần, từ Đào thị đến Lâm thị, tất cả đều là thủ hạ bại tướng của nàng. Nếu thiến quý tần tranh chấp cho hài tử, người làm hoàng hậu này chưa chắc đã địch lại.
Nàng ta thậm chí không biết đến lúc đó bản thân còn bao nhiêu sức lực để ganh cao thấp với nàng. Kéo thân thể bệnh tật này từng ấy năm nàng ta đã rất gian nan. Nếu cố thêm mười năm, chỉ sợ nàng ta lòng dư mà lực không đủ.
Cho nàng ta chỉ phải phòng trước khi tai nạn xảy ra, trước khi Thiến quý tần có con, khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Trước mắt, tất cả đều như kế hoạch. Nhưng Thiến quý tần là hồ ly, còn giống điều xà, nàng ta phải cẩn thận, một bước cũng không thể đi lầm.
...
Niêm Mai Điện, Sương Hoa Cung.
Chờ đến trưa vẫn không thấy ai tới hưng sư vấn tội, Từ Tư Uyển liền biết hoàng hậu cẩn thận, vẫn chưa nhập bẫy.
Hoa Thần thấy thế mặt ủ mày che, hỏi nàng nên làm sao đây, nàng vẫn bình thản đọc sách: "Hoàng hậu quả nhiên không đơn giản. Nhưng nàng ta không chịu ra tay thì thôi, khổ nhục kế cũng không cần phải mượn tay nàng ta để làm. Cứ để bọn họ đi tránh nóng đi, chờ tránh nóng về, ta tự có tính toán."
Dáng vẻ so đo của nàng không giống giả bộ, Hoa Thần thấy thế cũng yên tâm, lặng lẽ đi thay trà, trong điện vô cùng.
Nhưng biến số vẫn xảy ra trước khi thánh giá rời kinh.
Sáng sớm hai ngày sau, Từ Tư Uyển ngồi trước bàn trang điểm, Trương Khánh khom người vào phòng. Lúc đó nàng đang thưởng thức thẻ bài bằng vàng khắc tên Lâm thị, không chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Trương Khánh, chỉ nghe gã bẩm báo: "Nương nương... Bệ hạ đã ra lệnh xử phạt Hồ tài tử và Ngụy bảo lâm. Hồ tài tử bị phạt bổng lộc nửa năm, Ngụy bảo lâm bị phạt ba tháng, không được đi theo tránh nóng."
Từ Tư Uyển nhíu mày, lúc này mới ngước mắt nhìn Trương Khánh trong gương: "Sao lại đột ngột như thế?"
"Là vì..." Trương Khánh do dự, "Là vì Từ sung y."
"Tư Yên?" Từ Tư Uyển kinh ngạc, khoảnh khắc đối diện với Trương Khánh, trong lòng đã có suy đoán. Nhưng chính miệng nghe Trương Khánh nói rõ ngọn nguồn, nàng vẫn khó mà miêu tả cảm xúc của mình.
Trương Khánh cúi đầu bẩm: "Bệ hạ hôm qua... Hôm qua lật thẻ bài của Từ sung y, sáng sớm hôm nay đã hạ chỉ tấn phong Từ sung y thành chính thất phẩm bảo lâm."
Từ Tư Uyển nhắm mắt: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Trương Khánh không dám nhiều lời, khom người cáo lui.
Hoa Thần đang chải đầu cho Từ Tư Uyển cũng hoảng loạn, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, trấn an: "Nương nương đừng buồn... Nô tỳ thấy tuy Tứ tiểu thư tự ý chủ trương nhưng cũng vì nương nương nên mới đi thừa sủng. Nếu không sao vừa được lâm hạnh bệ hạ đã trừng phạt hai người gây sự kia?"
"Nguyên nhân chính vì như thế nên ta mới càng buồn."
Nàng vốn không đồng ý cho Tư Yên tiến cung cùng mình, nhưng Tư Yên quá to gan, nàng không có cách nào ngăn cản. Vào cung rồi Tư Yên không được sủng, chỉ cần sống cuộc sống tiêu dao, nàng cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Nhưng hôm nay, Tư Yên lại vì nàng mà đi thừa sủng. Sau lưng có tính toán khác không tạm thời không bàn tới, chỉ riêng việc thừa sủng đã đủ là kim chích đâm vào lưng nàng.
Từ Tư Uyển bất lực lắc đầu: "Chủ trương quá lớn. Có rất nhiều chuyện ta không dám nói với muội ấy, nửa là đề phòng, nửa là sợ muội ấy tham dự vào, không ngờ muội ấy vẫn như thế. Thôi, ván đã đóng thuyền, lát nữa nếu muội ấy tới thì mời muội vào đi."
Hoa Thần đáp vâng, tiếp tục trang điểm cho Từ Tư Uyển. Bầu không khí trong điện trở nên kỳ lạ, cho đến khi Từ Tư Uyển trang điểm xong vẫn không ai hé răng.
...
Khi Tư Yên trở về Sương Hoa Cung, Tư Uyển đang dùng bữa sáng. Các cung nhân được lệnh, thấy Tư Yên tới, không vào bẩm báo mà trực tiếp dẫn vào điện.
Tư Yên vào, vòng qua bình phong, Tư Uyển vẫn đang ăn cháo, không hề ngẩng đầu. Thấy nàng như vậy, Tư Yên cắn môi, lại đi về phía trước, lặng lẽ quỳ bên cạnh nàng.
Tư Uyển nghiêng đầu: "Sao vậy?"
"Tỷ tỷ nghe muội giải thích đi." Tư Yên rũ mi, "Muội biết tính ra bệ hạ là tỷ phu của muội, muội không nên mơ tưởng điều gì. Nhưng trong cung nguy cơ trùng trùng, muội không thể mắt thấy tỷ tỷ bị người ta hại mà vẫn khoanh tay đứng nhìn."
"Muội nói vậy sai rồi." Từ Tư Uyển thở dài, duỗi tay đỡ Tư Yên, "Muội đã vào cung làm cung tần, bệ hạ cũng không phải tỷ phu của muội, việc này muội không sai. Có điều chuyện lớn như vậy muội nên nói cho ta biết trước."
"Nếu muội nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ đồng ý sao?"
Từ Tư Uyển sững sờ, nói ngay: "Chắc chắn không."
"Đúng vậy." Tư Yên nắm tay nàng, "Tỷ tỷ bị cấm túc lâu ngày, lúc bệnh, một câu bệ hạ cũng không hỏi đến, bây giờ tránh nóng cũng không dẫn tỷ tỷ theo. Nhưng trong cung nhiều người như vậy, ngài ấy không gặp tỷ tỷ thì sẽ gặp người khác, lỡ người khác mê hoặc ngài ấy, khiến ngài ấy lại trách phạt tỷ tỷ thì sao? Còn cả thái hậu... Thái hậu dù tốt với tỷ tỷ cũng vì bệnh tật mà làm ra chuyện vớ vẩn, nếu có kẻ thừa cơ làm khó..."
Từ Tư Uyển mệt mỏi thở dài.
Nàng vốn đã chải chuốt rõ mọi việc, trong đầu cũng đã có đáp trả đối phương. Nhưng Tư Yên ngay lúc này đứng ra, những an bài đó không dùng được nữa, nhắc tới cũng bằng không.
Tư Yên nói tiếp: "Hiện giờ ngay cả Hồ tài tử cũng dám bắt nạt tỷ tỷ. Muội thấy bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tình tỷ tỷ, có muội ở bên nói giúp, chắc chắn sẽ không có chỗ hỏng."
Nghe đến đây, Từ Tư Uyển hỏi: "Ta nghe nói bệ hạ trách phạt Hồ tài tử và Ngụy bảo lâm, muội đã nói thế nào?"
Tư Yên trả lời thành thật: "Việc này muội không dám nhắc tới tỷ tỷ, chỉ nói hôm ấy đến Sương Hoa Cung gây chuyện, đúng lúc muội có mặt. Bệ hạ nghe xong không nói gì, đến sáng nay bỗng nhiên hạ chỉ phạt bổng lộc của họ." Nói tới đây, Tư Yên tươi cười, "Tỷ tỷ, muội cảm thấy bệ hạ làm vậy là vì tỷ. Muội ở trong cung không vị trí gì đặc biệt, Sở thiếu sử lại đi theo bên cạnh tỷ tỷ, không có cách nào vượt mặt tỷ tỷ, nhất định là bệ hạ vừa nghe liền biết đám Hồ tài tử tới khi dễ tỷ tỷ nên mới tức giận."
Từ Tư Uyển không phủ nhận, gật đầu: "Chắc vậy. Nhưng muội phải nhớ, đừng tùy tiện nhắc tới ta trước mặt bệ hạ. Thời điểm thị quân, muội cứ coi như không có người tỷ tỷ này, làm tốt bổn phận là được, chớ ngỗ nghịch thánh ý."
"Như thế sao được? Nếu thế muội còn thừa hạnh làm gì? Hay là tỷ tỷ nói thẳng với muội đi, khi nào muội có thể nói chuyện giúp tỷ tỷ?"
Từ Tư Uyển trầm mặc một lát: "Chờ đến khi bệ hạ chủ động hỏi muội về ta."
Từ Tư Yên sững sờ: "Vậy nếu ngài ấy mãi không hỏi thì sao?"
"Không đâu." Từ Tư Uyển khẳng định.
Từ việc hắn phái thái y tới nàng đã nắm được phân lượng của mình trong lòng hắn, định kéo dài việc này tới khi hắn tránh nóng về chẳng qua để xem hắn chịu đựng sao thôi.
Hắn nhịn càng lâu, lòng càng chịu dày vò, khi gặp lại nàng càng dễ lật ngược ván cờ.
Mà hiện tại Tư Yên chủ động tới bên cạnh hắn liền thành một liều thuốc mạnh.
Quan hệ tỷ muội của các nàng hắn biết quá rõ. Có Tư Yên bầu bạn bên gối, hắn sao có thể quên nàng? Nàng đoán tâm tư của hắn, nghĩ đến hai thái y kia, lại nghĩ đến Hồ tài tử và Ngụy bảo lâm vừa bị phạt, nhất thời còn cảm thấy việc hắn lâm hạnh Tư Yên chỉ là để lừa mình dối người.
Tư Yên vốn là phi tần của hắn, hắn có thể tự nói với chính mình hắn chỉ lâm hạnh một cung tần bình thường. Nhưng tư tâm, hắn có lẽ cũng muốn tìm cho mình một bậc thang để bước xuống.
Nếu thật là vậy, tình cảm hắn dành cho nàng còn sâu hơn nàng tưởng tượng. Chẳng qua nếu hắn vẫn khó kiềm nổi lòng còn cố nén không chịu gặp nàng, sự việc lại có chỗ khó giải quyết khác.
Hắn càng thâm tình càng để ý việc bị nàng lừa gạt, dù nàng càng cẩn thận không nói, hắn chưa chắc đã dễ dàng tha thứ cho nàng nhiều như vậy.
Mà thứ nàng cần không chỉ là "tha thứ".
Hắn là thiên tử, tha thứ với hắn chẳng qua chỉ là một sự bố thí. Sự bố thí này hắn có thể cho bất cứ lúc nào. Rất có thể hắn nối lại tình xưa với nàng nhưng vẫn để ý đến quá khứ, mà đây chính là tai họa ngầm.
Thứ nàng cần là sự áy náy của hắn. Nàng muốn hắn cảm thấy tất cả trách cứ trước đây đều là sai lầm của hắn, mấy ngày nay vắng vẻ cũng là do hắn bạc đãi nàng. Chỉ có như vậy, hắn mới chịu đựng để nàng lừa gạt, hoàn toàn gạt bỏ những chuyện trong quá khứ.
Để đi được đến bước đó không chỉ dựa vào vài câu thổi gió bên tai của Tư Yên là được.
Tư Uyển cực kỳ sợ Tư Yên lại tự ý hành động cho nên ân cần dạy bảo, không cho muội ấy nóng vội. Tư Yên hứa mãi, Tư Uyển mới yên tâm, nhưng trước một ngày thánh giá rời kinh, Tư Uyển vẫn nhận được thánh chỉ lệnh nàng đồng hành.
Ý chỉ đến quá bất ngờ khiến nàng không rét mà run, vì vậy Tư Yên lại bị nàng gọi đến một chuyến.
Tư Yên đưa tay thề: "Muội không nói, thật sự không nói gì cả. Là hôm qua bệ hạ dùng bữa trưa với muội đột nhiên hỏi muội ở trong cung thân với ai... Lúc đó muội mới không thể không nhắc tới tỷ tỷ, chỉ nói bình thường mình rất ít tiếp xúc với người ngoài, ngoại trừ tỷ tỷ thì chỉ có Oánh tiệp dư còn tính là quen biết. Bệ hạ nói sợ muội đến hành cung một mình buồn chán nên sai cung nhân ngự tiền đi truyền lời cho tỷ tỷ cùng đi tránh nóng, bầu bạn với muội."
Từ Tư Uyển nhìn Tư Yên chằm chằm, ánh mắt muội ấy không giống như gạt nàng. Nàng lúc này mới thở phào, gật đầu, lệnh Đường Du và Hoa Thần dẫn cung nhân đi thu dọn hành trang.
Tư Yên cười nói: "Tỷ tỷ, rõ ràng là bệ hạ đổi cách để gặp tỷ, muội thấy cơ hội sắp tới rồi."
"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, không nói gì thêm.
Thời cơ xoay người sắp đến rồi.
Từ lúc Tư Yên thừa sủng, mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng ở Tử Thần Điện, rất có dáng vẻ của nàng thời thịnh sủng. Việc này vốn không có gì, Tư Yên nhỏ hơn nàng hai tuổi, cũng xinh đẹp như hoa, được hắn thích cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng thánh chỉ đột nhiên đến khiến tất cả đều trở nên ý của Túy Ông không phải ở rượu. Hắn đã làm tới nước này, nàng cần gì buồn thời cơ chưa đến?
Bây giờ nàng chỉ có một vấn đề thắc mắc: Hoàng hậu thế mà vẫn chưa có hành động.
Theo lý, hoàng hậu sẽ không để nàng được sủng ái lại mới đúng, cho dù nhìn thấu khổ nhục kế kia của nàng thì cũng nên có tính toán khác.