Ban đêm, ánh trăng sáng mà thê lương. Màn giường thêu hoa văn tinh xảo ngăn cách ánh trăng. trong đêm tối yên tĩnh, Từ Tư Yên không có cách nào ngủ được.
Bất tri bất giác, tiếng gõ mõ canh ba vang lên.
Thật ra canh gõ mõ chỉ đi ngang qua, sẽ không vào quấy nhiễu cung tần nghỉ ngơi, nhưng hiện giờ xung quanh quá yên tĩnh, Mẫn Tú Cư lại gần cửa cung Sương Hoa Cung, Từ Tư Yên nghe tiếng gõ mõ, tinh thần càng tỉnh táo.
Cố gắng nằm thêm một chút, nàng cuối cùng vẫn đứng dậy, mang giày ra ngoài.
Cửa phòng ngủ mở ra, cung nữ trực đêm Thải Tú bừng tỉnh, cuống quít bò dậy, xoa đôi mắt, hành lễ: "Sao nương tử lại dậy..."
Tư Yên uể oải: "Ta không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát, ngươi không cần quản ta."
Thải Tú kinh ngạc: "Nhưng nương tử, bây giờ rất lạnh..."
Đang giữa tháng chạp, đêm lạnh thấu xương. Thải Tú muốn khuyên, nhưng lời mới nói được một nửa, nhìn sắc mặt Tư Yên, lại chuyển thành: "Nô tỳ đi lấy xiêm y cho nương tử."
Tư Yên gật đầu, lặng lẽ chờ. Thải Tú vào phòng lấy y phục, giày vớ, áo choàng, phần che tay, bọc Tư Yên lại kín mít, đưa nàng lò sưởi tay rồi cẩn thận đỡ nàng ra ngoài.
Tư Yên không đi xa, ra ngoài liền ngồi dưới hành lang, nhìn ánh trăng đến đờ đẫn.
Thải Tú nhìn nàng, sợ hãi khuyên nhủ: "Nương tử đang có thai, đừng quá ưu tư..."
Tư Yên làm như không nghe thấy, một lúc sau mới lên tiếng: "Trời lạnh như vậy, cũng không biết than lửa của tỷ tỷ ở lãnh cung có đủ dùng không, ngày mai ngươi mang qua đó một ít đi."
Thải Tú cắn môi: "Nương tử, than lửa trong phòng đều là hoàng hậu nương nương sai người đưa tới cho người an thai..."
"Ta không thích trong phòng nóng như vậy. Nếu ngươi thật sự muốn ta an thai thì cứ nghe ta. Nếu tỷ tỷ ở lãnh cung gặp bất trắc gì, đứa nhỏ này ta không sinh cũng thế."
Thải Tú sửng sốt.
Mười mấy năm qua, nàng tự cho là người hiểu tâm tư tiểu thư nhà mình nhất, bây giờ đột nhiên phát hiện bản thân căn bản không hề hiểu nàng ấy.
Tư Yên không phát hiện tâm sự của nô tỳ bên cạnh, trong lúc suy tư, tay theo bản năng vỗ về bụng nhỏ.
Thai nhi ba tháng vẫn chưa hiện hình, bụng nàng vẫn bằng phẳng, nhưng trong đó đã có một sinh mệnh, dù là nam hay nữ, sinh ra đều là long tử phượng tôn, chú định lớn lên trong ngàn kiều vạn sủng.
Nàng trầm mặc rất lâu, một suy nghĩ phức tạp xuất hiện: "Ngươi nói xem... Nếu ở lãnh cung sinh được một hài tử, có phải tỷ tỷ có thể ra ngoài không?"
"Nương tử?"
"Ta chỉ suy nghĩ lung tung thôi, ngươi không cần để ý."
Con người có đôi khi rất kỳ lạ, một khi nói ra vài suy nghĩ không thực tế thì sẽ cảm thấy không phải là không được. Từ Tư Yên lại suy nghĩ, lặng lẽ đứng dậy, Thải Tú vội đến gần đỡ nàng, nàng không nói chuyện, cùng Thải Tú về phòng.
Lần thứ hai nằm lên giường, nàng vẫn không buồn ngủ, tinh thần vô cùng tỉnh táo, oán cùng hận hùng dũng đến lạnh thấu xương.
Từ lúc có ký ức, nàng chưa từng rời xa tỷ tỷ lâu như vậy, bây giờ chỉ vì vài câu bậy bạ của thái hậu mà đày tỷ tỷ vào lãnh cung.
Nàng chỉ hận mình không có bản lĩnh, không gϊếŧ được thái hậu. Bằng không trực tiếp đưa thái hậu về Tây Thiên, tất cả hiện tượng thiên văn hay bát tự đều không còn quan trọng nữa.
Nhưng nàng vẫn phải cứu tỷ tỷ ra ngoài. Lời hứa của hoàng đế không đáng tin, nàng phải tự nghĩ cách cứu tỷ tỷ ra.
...
Tử Thần Điện.
Trong mơ, Tề Hiên đi giữa trong mơ màng hồ đồ. Hắn cảm thấy mình đang tìm thứ gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.
Hắn chỉ biết lòng mình trống rỗng khiến hắn không ổn chút nào. Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, chợt nghe thấy một tiếng cười.
Âm thanh ấy vô cùng quen thuộc, hắn giật mình, bỗng dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng trong sương mù không nhìn thấy thân ảnh của ai cả.
"A Uyển?" Hắn gọi.
Không ai trả lời, sau lưng lại vang lên tiếng cười, hắn xoay người, trước mắt vẫn chỉ là một mảng hỗn độn.
"A Uyển!" Hắn bắt đầu nóng nảy, nôn nóng đi về phía âm thanh nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, qua một lúc lâu mới bừng tỉnh. Hắn ngồi bật dậy, ngẩn ngơ nhìn căn phòng, đến lúc hoàn hồn mới nhận ra mình đang ở Tử Thần Điện.
Bình tĩnh lại, Tề Hiên giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn không được gặp nàng.
Tuy lãnh cung gần trong gang tấc, nếu hắn muốn đi, chỉ cần sai người chuẩn bị bộ liễn, chưa đến hai khắc đã có thể tới đó. Nhưng dù là thiên tử, có một số việc hắn vẫn không thể làm, "việc nhỏ" đặt chân đến lãnh cung là một trong số đó.
Trong cung không có bức tường không chắn gió, có rất nhiều người ước A Uyển biến mất. Nếu hắn tùy tâm sở dục đi, khó tránh sẽ để lộ phong phanh. Hưng đông, tấu chương văn võ bá quan dâng lên chất thành một đống, A Uyển cũng sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.
Tề Hiên nhíu mày, mặt không cảm xúc nằm xuống, nhắm mắt lại.
Đây hình như là lần đầu tiên hắn bực hoàng hậu như vậy, bực nàng ta làm thê tử của hắn nhiều năm.
Hắn không tin những lý do thoái thác đó của Khâm Thiên Giám không hề có liên quan tới hoàng hậu.
...
Trong lãnh cung, bình minh hôm sau Từ Tư Uyển dậy cực sớm.
Trang điểm xong xuôi, Tiểu Lâm Tử và Tiểu Triết Tử bưng đồ ăn sáng tới.
Tuy nàng vào lãnh cung là chuyện bất đắc dĩ, nhưng phi tần có phong vị vào lãnh cung không hợp quy tắc, cho nên vẫn phế vị. Bởi vậy đồ ăn sáng đơn giản hơn trước rất nhiều, nàng nhìn nhìn, hình như còn ít món hơn khi bản thân mới vào cung làm tài tử.
Nhưng tuy thế, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Trên bàn tuy ít món nhưng món nào món nấy đều làm công phu, nói không chừng còn ngon hơn đồ ăn của rất nhiều tiểu phi tần không được sủng ái.
Vì thế nàng bảo Hoa Thần múc cho mình chén cháo gà.
Cầm thìa ăn thử, nàng liền nếm ra manh mối: "Cháo này y hệt bếp nhỏ của chúng ta làm."
Hoa Thần ở bên cười nói: "Khẩu vị của nương nương tốt thật. Khi nãy nô tỳ thấy ngươi bưng đồ ăn tới mới biết, hai đầu bếp được điều tới là người của bếp nhỏ chúng ta."
Từ Tư Uyển không khỏi nín thở: "Đã không cho họ tới rồi mà. Lãnh cung không phải nơi tốt đẹp gì, ở lâu sợ là sẽ trách chúng ta. Lát nữa ngươi đi lấy tiền giúp họ lôi kéo quan hệ, để họ về Thượng Thực Cục làm việc đi."
"Nô tỳ biết nương tử sẽ có băn khoăn như vậy." Hoa Thần vẫn tươi cười, "Nô tỳ đã cẩn thận hỏi thăm, theo nương tử tới đây là tự bọn họ thỉnh chỉ. Chưởng thược Hoàng công công nói bọn họ làm đầu bếp, thà rằng hầu hạ chủ tử thích món họ làm còn hơn làm việc cho chủ tử có tôn vị nhưng không biết thưởng thức."
Nói vậy cũng có lý. Đầu bếp không giống cung nhân, bọn họ dựa vào tay nghề để kiếm ăn. Nếu chỉ là nấu ăn bình thường, qua năm này tháng nọ sợ là không có bao nhiêu tiền thưởng, nhưng nếu được chủ tử yêu thích, ban thưởng sẽ liên tiếp không ngừng.
Lúc này Từ Tư Uyển mới yên tâm, gật đầu: "Vậy ngươi nhớ thưởng nhiều cho họ một chút. Tính ra họ cũng theo ta một thời gian rồi, nếu sau này có thể rời khỏi lãnh cung cũng coi như kết giao trong giây phút sinh tử."
Lời này nghe có vẻ khách khí nhưng Hoa Thần hiểu ý nàng, cúi đầu đáp: "Vâng."
"Nếu sau này có thể rời khỏi lãnh cung cũng coi như kết giao trong giây phút sinh tử", ngụ ý là sau này có thể cùng ra ngoài hay không vẫn không biết.
Dù nàng ghi nhận lòng trung thành của họ nhưng lại không quá tín nhiệm, vẫn nghi ngờ bọn họ do người khác sai khiến. Vì vậy, cung nhân thân tín như các nàng phải để ý nhiều một chút.
Từ Tư Uyển dùng bữa xong, Lộ Dao phụng mệnh đến.
Đi cùng còn có Thải Tú hầu hạ Tư Yên, theo sau Thải Tú còn hai hoạn quan nâng theo một sọt tre, Thải Tú cười hành lễ: "Nương tử an. Nương tử của nô tỳ nói trời lạnh, sợ chỗ này của người không đủ than lửa nên lệnh nô tỳ đưa đến một ít."
Từ Tư Uyển nhìn lướt qua, ở đó đều là bạc than tốt nhất, không khỏi thở dài: "Chỗ ta đủ than lửa rồi, muội ấy có thai, đừng để bị lạnh."
"Nương tử yên tâm." Thải Tú uốn gối, "Số than này đều do hoàng hậu nương nương lo cho nương tử của nô tỳ đang có thai nên thưởng thêm, than lửa trong phòng nàng ấy vẫn còn đủ dùng. Xin nương nương bảo trọng, nương nương của nô tỳ nói... Nếu người có bất trắc gì, hài tử trong bụng nàng ấy không cần cũng được."
Từ Tư Uyển chua xót: "Khiến muội ấy lo lắng rồi." Dứt lời, nàng liếc mắt ra hiệu, ý bảo Nguyệt Tịch nhận lấy than. Thải Tú không ở lại lâu, thấy vậy liền hành lễ cáo lui, Từ Tư Uyển bảo Lan Huân đưa tiễn, chờ họ đi xa, nàng nhìn Lộ Dao, hỏi, "Sao ngươi lại đi cùng Thải Tú?"
"Thần mới đi thỉnh mạch cho Duyệt quý nhân." Lộ Dao khom người, "Thai nhi của Duyệt quý nhân mạnh khỏe, nương tử yên tâm."
Từ Tư Uyển gật đầu: "Ngươi nhớ tận tâm chiếu cố muội ấy."
"Thần hiểu." Lộ Dao cúi đầu tiến lên bắt mạch cho nàng, lặng lẽ liếc nhìn bốn phía, thấy trong phòng chỉ có mấy thị tỳ luôn đi theo Từ Tư Uyển, mới nhẹ giọng, "Hôm nay Duyệt quý nhân hỏi thần vài vấn đề kỳ lạ."
Từ Tư Uyển ngẩn ra: "Cái gì?"
"Nàng ấy hỏi có khả năng không bắt ra mạch của người mang thai ba tháng không."
"Muội ấy hỏi việc này làm gì?"
"Thần không biết. Thần cũng hỏi thăm, nhưng quý nhân không chịu nói, chỉ bảo thuận miệng hỏi thôi."
"Vậy ngươi trả lời thế nào?"
"Thần chỉ đành trả lời đúng sự thật, mạch tượng của mỗi người khác nhau, tình hình giữa các thai phụ cũng không giống, cũng không phải ai ai cũng xuất hiện hỉ mạch. Nếu thêm việc nguyệt sự không đều, ba bốn tháng không bắt ra mặt không phải không có. Nhưng nếu muộn hơn, dù thế nào cũng sẽ biết."
Từ Tư Uyển trầm mặc. Nàng không đoán ra được Tư Yên muốn làm gì, nhưng vô cùng bất an.
Từ nhỏ Tư Yên đã bầu bạn với nàng, đa số thời điểm đều nghe lời, nhưng thỉnh thoảng cũng rất to gan. Hiện tại trong thời khắc mấu chốt này, nàng không thể chú ý tới bên ngoài, chỉ mong Tư Yên có thể an thai, đừng xảy ra chuyện gì.
...
Trường Thu Cung.
Hoàng hậu tỉnh giấc, nhìn sổ sách Thượng Cung Cục đưa tới, thấy chi phí tháng sau không có ba chữ "Thiến quý tần", khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
Hậu cung này luôn có những người nàng ta không muốn gặp. Trước đây là Ngọc phi, sau này là Thiến quý tần, nhưng bây giờ không còn ai nữa, chỉ có Oánh tiệp dư vẫn khiến nàng ta phiền lòng, nhưng với xuất thân như vậy lại không có con cái, không xứng để nàng ta tốn nhiều tâm tư.
Hoàng hậu chậm rãi đọc sổ sách, chỗ nào thấy không ổn thì dùng chu sa sửa lại. Còn chưa xem xong, Thính Cầm bưng trà vào phòng, hành lễ: "Nương nương."
Hoàng hậu nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Thính Cầm bẩm: "Sáng sớm Duyệt quý nhân sai đại cung nhân bên cạnh đi tặng than cho người ở lãnh cung."
Hoàng hậu cười khinh: "Bây giờ biết làm ra vẻ tỷ muội tình thân rồi sao?"
"Nô tỳ đã cẩn thận hỏi thăm, Từ thứ dân dẫn tám cung nhân cùng vào lãnh cung, cầm không ít đồ trong kho Niêm Mai Điện."
Hoàng hậu vẫn không để ý: "Cầm thì cứ cầm đi, dù gì cũng đã vào lãnh cung, ả ta không làm ra được chuyện gì đâu."
"Nhưng như thế đâu giống bị biếm vào lãnh cung." Thính Cầm nhíu mày, "Người không biết còn nói là đi biệt uyển tránh nóng, không hợp quy tắc quá rồi. Nếu để kẻ khác chê cười, thiệt hại sẽ là uy nghi của nương nương người. Theo ý của nô tỳ, dù gì bệ hạ cũng tự có chừng mực, trước khi gặp lại ả ta, chi bằng nương nương thay hết cung nhân bên cạnh ả, sau đó tịch thu những món đồ quý giá kia, đây cũng là làm việc theo cung quy."
"Hồ đồ! Ngươi cũng biết biếm ả vào lãnh cung không phải ý của bệ hạ, chỉ là vì thái hậu nên phải làm thôi. Việc này với bổn cung mà nói vốn là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng nếu bổn cung động vào ả, bệ hạ sẽ nổi giận. Cho ả sống yên lành trong hậu cung cũng được, bổn cung tỏ vẻ rộng lượng, bệ hạ mới không chán ghét."
"Nhưng nô tỳ nhớ lại dáng vẻ trước kia của ả liền giận." Thính Cầm khó chịu, "Đám sủng phi này ai nấy đều là hồ mị tử, chẳng tốt đẹp gì. Theo nô tỳ thấy, ả còn quá đáng hơn Lâm thị, Lâm thị thì chỉ không coi ai ra gì, còn ả giáp mặt một vẻ sau lưng một vẻ, vừa mê hoặc bệ hạ vừa tỏ ra kính cẩn nghe theo nương nương, đúng là ghê tởm."
Hoàng hậu cười nhạo: "Sự ghê tởm này, ngươi ở trong cung bao nhiêu năm vẫn chưa nhìn quen sao?"
Thính Cầm cắn môi.
Hoàng hậu cười cười: "Tội gì phải tức giận vì một thủ hạ bại tướng? Không có hồ ly tinh hay sủng phi như vậy, sau này bổn cung cũng có thể an tâm che chở Nguyên Giác, nó mới là nơi bổn cung có thể dựa vào."
Nhắc tới hoàng trưởng tử, Thính Cầm cũng cười: "Hoàng tử trong cung không nhiều, nhị hoàng tử lại không được bệ hạ yêu thích, mọi việc của điện hạ chúng ta đương nhiên sẽ đều trôi chảy."
...
Thoáng cái đã hết năm. Mấy ngày liên tiếp, bên Tư Yên không có động tĩnh gì cả, những lời dò hỏi Lộ Dao hôm đó thật sự chỉ như thuận miệng hỏi.
Lộ Dao về quê mấy ngày nghỉ tết mấy ngày, đến mùng năm tháng giêng mới về Thái Y Viện làm việc. Hôm Tư Yên triệu kiến hắn, khi hắn tới Mẫn Tú Cư, thấy Trương Khánh cũng có mặt.
Trương Khánh cũng bị Tư Yên gọi tới, cớ là năm mới phải ăn sủi cảo, Tư Yên sợ lãnh cung không tiện làm nên nhờ Trương Khánh tới mang về.
Khi Lộ Dao tới, đúng lúc sủi cảo ra nồi, Tư Yên tìm cớ đuổi Trương Khánh đi. Trương Khánh rời khỏi phòng ngủ, nàng lặng lẽ nghiêng đầu, qua cửa sổ giấy thấy Trương Khánh đã đến cửa viện, mới quay đầu nói chuyện với Lộ Dao.
Tư yên lấy ra một phong thư từ tay áo: "Lát nữa ngươi đến lãnh cung, giao thứ này cho tỷ tỷ. Ta biết cung nhân bên cạnh tỷ ấy đều đang tin, nhưng sự việc quan trọng, vẫn nên tránh họ một chút. Chờ tỷ ấy xem xong, để tỷ ấy quyết định. Nếu cảm thấy được, tỷ ấy sẽ thương lượng với ngươi."
Lộ Dao đáp vâng, không hỏi trong thư viết gì, chỉ nhận lấy, cẩn thận cất vào trong tay áo.
Khoảng một khắc sau, Lộ Dao rời khỏi Mẫn Tú Cư, lập tức cầm hòm thuốc tới lãnh cung.
...
Trong lãnh cung, Từ Tư Uyển vốn cũng lệnh bếp nhỏ làm sủi cảo, thấy sủi cảo người của Tư Yên đưa tới bày đầy ba bàn, nàng lại phải kêu Tiểu Lâm Tử đi truyền lời với bếp nhỏ không cần tốn công.
Ba bàn sủi cảo một mình nàng đương nhiên ăn không hết, vì thế liền gọi mọi người cùng vào nếm thử.
Hoa Thần cầm một cái sủi cảo thịt lên nếm thử, cười nói: "Tay nghề của Tứ tiểu thư chúng ta đúng là lợi hại, hương vị không thua kém gì bếp nhỏ."
Lời còn chưa dứt, Đường Du liền nói: "Đâu chỉ thơm ngon, còn đứng được."
Từ Tư Uyển trừng mắt: "Ngươi lặp lại thử xem?"
"Ta không nói gì cả." Đường Du bỏ hết nguyên miếng sủi cảo vào miệng, lắc đầu chuồn đi.
Lúc Lộ Dao đến, mọi người đang vui vẻ trò chuyện. Hắn bước lên hành lễ, liền khắp phòng, Hoa Thần hiểu ý, cúi đầu: "Bọn nô tỳ ra ngoài trước."
"Được, các ngươi mang hai bàn sủi cảo xuống đi." Từ Tư Uyển mỉm cười.
Hoa Thần nhận lệnh, cùng Nguyệt Tịch mang sủi cảo xuống.
Từ Tư Uyển cười nhìn Lộ Dao: "Họ đều là người ta tin được, ngươi không cần cẩn thận như vậy."
"Thần hiểu." Lộ Dao lấy ra bức thư kia, "Là Duyệt quý nhân dặn dò thần tránh mọi người. Quý nhân bảo có việc quan trọng, muốn xin chủ ý của nương tử trước."
"Cái gì?" Từ Tư Uyển híp mắt, giơ tay nhận lấy phong thư, mở ra đọc, hít sâu một hơi.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Lộ Dao không khỏi căng thẳng: "Nương tử?"
"Cái gì cũng chưa nói." Đường Du nhẹ sẩn, lo chính mình tắc cái sủi cảo nhập khẩu, lắc đầu lưu.
"Muội ấy muốn ta treo đầu dê bán thịt chó." Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn hắn, "Muội ấy nói đến lúc muội ấy sinh, bảo ngươi nghĩ cách tìm đưa một đứa bé sơ sinh đã chết ở ngoài tiến cung, nói là con của muội ấy, sau đó đưa hài tử vừa chào đời tới lãnh cung, nói là do ta sinh, nếu bệ hạ hỏi thì nói là ta không muốn nhiều chuyện, ban đầu chỉ muốn nuôi hài tử ở lãnh cung, nhưng nuôi hài tử không dễ nên mới không thể không sai cung nhân đi bẩm báo."
Sắp xếp này quá to gan, Lộ Dao cũng kinh hãi: "Quý nhân muốn dùng cách này để giúp nương tử rời khỏi lãnh cung?"
Từ Tư Uyển gật đầu, lại lắc đầu: "Không thể nghe muội ấy. Không nói cách này nguy hiểm thế nào, dù thành công, khiến mẫu tử bọn họ chia lìa cũng không tốt. Huống hồ thái hậu còn đó, bây giờ ta rời khỏi lãnh cung, tình thế sẽ càng khó xử, chi bằng cứ an tâm ở đây đợi."
Lộ Dao đáp: "Vậy để thần đi trả lời quý nhân."
Từ Tư Uyển lại nói: "Ngoại trừ nói với muội ấy việc này không thể làm, ngươi nói với muội ấy tất cả lợi và hại ta đều có đúng mực. Có một số việc ta ở lãnh cung xử lý sẽ dễ dàng hơn, bảo muội ấy đừng lo lắng, ảnh hưởng tới sự sắp xếp của ta."
"Vâng." Lộ Dao hành lễ, bắt mạch cho Tử Tư Uyển, sau đó kiểm tra đệm chăn mới đưa tới rồi cáo lui.
Nhoáng cái, mười lăm tháng giêng cũng tới.
Qua mười lăm, ngày nghỉ của mọi người đều kết thúc. Không chỉ thiên tử và bá quan văn võ đều phải thượng triều, cửa hàng ở dân gian đóng cửa ăn tết cũng mở lại buôn bán.
Buổi trưa Từ Tư uyển gọi Đường Du tới, tiện tay mở hộp gỗ trước đây bảo Hoa Thần đi tìm, lật tìm trong chồng giấy, lấy ra một tờ đưa cho gã: "Tiêu cục này là sản nghiệp của Từ gia, phụ thân cho ta làm của hồi môn. Ta đang ở trong cung không làm gì được, chỉ có thể ngồi chờ lấy tiền. Ngươi tìm cơ hội cầm khế ước này tới đó, không cần làm gì cả, chỉ cần tạo quan hệ với tiêu đầu ở đó, tương lai ta có việc muốn nhờ họ hỗ trợ."
"Được." Đường Du không nhiều lời, nhanh nhẹn nhận khế văn, "Ngày mai ta đi, sẽ mang theo chút rượu thịt làm lễ gặp mặt."
Dứt lời, gã xoay người định rời đi, vừa đến cửa gặp Tiểu Triết Tử vào phòng, liền lui một bước, nhường cho Tiểu Triết Tử đi trước.
Tiểu Triết Tử tươi cười bẩm báo: "Đã đưa bánh trôi nước đi theo lệnh của nương tử, Duyệt quý nhân nhìn thấy, nói mọi chuyện của nương tử đều thư thái thì tốt. Chén bánh trôi nước kia cũng đã đưa đến phòng của Ninh Nhi theo phân phó của nương tử, có điều đêm qua trời đổ tuyết, Ninh Nhi đang bận quét dọn, nói lát nữa sẽ đến tạ ơn nương tử."
Từ Tư Uyển bật cười: "Vậy ngươi lại phải đi một chuyến nói Ninh Nhi đừng tới đây. Lãnh cung không phải nơi tốt đẹp gì, bảo nàng ấy bớt qua lại với bên này đi. Chỉ là một chén bánh trôi nước mà thôi, không đáng phải tốn công như vậy."
Tiểu Triết Tử đáp: "Hạ nô đi ngay."
Nói xong gã khom người lui xuống, Từ Tư Uyển nhấp ngụm trà, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tay nàng cứng đờ.
Nàng quay đầu nói: "Khoan đã."
Tiểu Triết Tử mới lui đến cạnh cửa, nghe vậy liền dừng bước, quay lại trước mặt Từ Tư Uyển.
Nàng không lập tức nói chuyện, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, da đầu cũng tê dại. Trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nói: "Đi mời Lộ thái y, bảo hắn dù đang bận chuyện gì cũng phải nhanh chóng tới gặp ta."
"Vâng." Tiểu Triết Tử ngơ ngẩn đồng ý, thấy sắc mặt nàng không ổn, không dám trì hoãn mà vội ra ngoài làm việc, thay Hoa Thần và Đường Du vào hầu hạ.
Hoa Thần vừa vào phòng liền thấy sắc mặt Từ Tư Uyển tái nhợt, vội chạy tới bên bàn trà, nắm tay Từ Tư Uyển: "Nương tử, sao vậy?"
Từ Tư Uyển nhẹ giọng dò hỏi: "Còn a giao không?"
"Còn." Hoa Thần đáp, "Nương tử muốn dùng sao? Nô tỳ lập tức lấy tới."
"Lấy cả hộp đến cho ta." Từ Tư Uyển trầm giọng, "A giao đã chế biến cũng mang tới."
"... Vâng." Hoa Thần bị thái độ của nàng dọa sợ, không dám hỏi nhiều, vội đi lấy.
Đường Du nhíu mày nhìn nàng, chậm rãi đến gần: "Tư Uyển?" Gã ngồi xổm trước mặt nàng, hỏi, "Nói cho ta biết, sao vậy?"